Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1

1.

Đây là năm thứ sáu của tôi sau khi công lược Thẩm Trầm. Tôi đã đồng hành cùng hắn từ vị hoàng tử vô danh cho đến khi thành vị hoàng đế nắm quyền thiên hạ.

Cách đây không lâu, hắn đã nhờ Khâm Thiên Giám chọn ngày lành tháng tốt, tháng sau sẽ nghênh cưới tôi.

Tôi rất hạnh phúc.

Không chỉ vì nhiệm vụ chinh phục Thẩm Trầm sắp thành công, mà còn vì tôi đã yêu Thẩm Trầm.

Tôi thực sự muốn dành cả cuộc đời mình với hắn và lựa chọn không trở về thế giới ban đầu.

Nhưng hệ thống khuyên tôi: "Đừng vui mừng quá sớm."

Cuối cùng, hệ thống đã nói đúng.

Đêm trước hôn lễ, Thẩm Trầm tìm lại được bạch nguyệt quang của mình. Khi nàng ấy đến, mọi thứ đã thay đổi. Thẩm Trầm ở trong cung điện của cô ta cả ngày lẫn đêm, từ khi những ngọn nến cháy sáng cho đến bình minh.

Hắn từng hứa với tôi sẽ bên cạnh tôi đến hết cuộc đời.

Ngay khi Nghê Thường Vãn quay lại, Thẩm Trầm đã ngoảnh đầu bỏ quên lời hứa này sau lưng.

Tôi đi tìm Thẩm Trầm.

Nghê Thường Vãn là người tôi đến gặp lần cuối, tóc hai bên thái dương hơi rối tung, trên cổ vẫn còn dấu vết do Thẩm Trầm để lại, đỏ đến chói mắt.

Nàng nhìn tôi cười nói: "Bệ hạ không có thời gian gặp ngươi, ngày mai trở lại."

Tôi nhìn lên bầu trời. Giữa thanh thiên bạch nhật, ánh nắng chói chang làm tôi ứa nước mắt.

Hệ thống an ủi tôi: "Không có chuyện gì, Thẩm Trầm không phải đã đồng ý lập cô làm hoàng hậu sao? Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô có thể trở về thế giới ban đầu."

Nhưng tôi lo lắng, liệu Thẩm Trầm có giữ lời hứa không?

2.

Đêm đó, tôi sốt cao và mất ngủ. Cung nữ Lục Vân của tôi lén đi tìm Thẩm Trầm mà không nói với tôi, hy vọng rằng Thẩm Trầm sẽ thương xót tôi khi thấy tôi ốm nặng.

Một lúc sau, cô ấy trở lại một mình.

Hồng Ngọc cũng là cung nữ bên cạnh tôi ngạc nhiên hỏi: "Tại sao ngươi lại đi một mình? Bệ hạ đâu."

"Bệ hạ đang bận."

Hồng Ngọc im lặng.

Mọi người đều biết lý do tại sao bệ hạ lại bận rộn. Thẩm Trầm đương nhiên bận rộn với bạch nguyệt quang của anh ta, đâu có thời gian chú ý đến tôi.

Họ nghĩ rằng tôi đã ngủ nên lặng lẽ bực tức thay tôi.

"Làm sao Bệ hạ có thể làm vậy? Chính tiểu thư đã cứu Bệ hạ khỏi mồ chôn tập thể, bảo vệ ngài ấy né những mũi tên khi bị ám sát, dù bệnh khắp người nhưng vẫn giúp ngài ấy giành được ngai vàng. Bây giờ tiểu thư bị bệnh, tại sao ngài ấy thậm chí không thể đến gặp tiểu thư một lần cơ chứ?”

Lục Vân thở dài: "Ngươi không biết. Hôm nay ta đi gặp Bệ hạ, hắn nói cái gì? Hắn nói tiểu thư đã có được vị trí hoàng hậu, tiểu thư hẳn nên hài lòng. Loại giả vờ sinh bệnh để tranh giành ân sủng này không được có lần hai.”

Lục Vân lại nói: "Trước khi ta đi, thị nữ của Nghê Thường Vãn cũng đến bẩm báo rằng Nghê Thường Vãn bị bệnh. Bệ hạ lập tức hoảng sợ, triệu mấy ngự y chạy đến cung của nàng. Bệnh của phu nhân là để tranh sủng, Nghê Thường Vãn mắc bệnh, ngài lại lo lắng gọi ngự y, ta thực sự cảm thấy không đáng thay tiểu thư."

Lạ thật, người tôi sốt cao mà lòng tôi lại lạnh đến rùng mình.

Tôi tự an ủi bản thân, không sao, ít nhất, tôi vẫn còn ngôi vị hoàng hậu.

Không có Thẩm Trầm, tôi vẫn còn quê hương mà tôi ngày đêm mong nhớ trở về.

Hồng Ngọc chán nản: “Quên đi, bệ hạ không phải thái y, không tới cũng không sao.” Nàng nhìn thời gian, “Sao giờ này thái y còn chưa tới?”

"Thái y... Thái y bị Hoàng thượng gọi đi, đi xem bệnh của Nghê Thường Vãn trước."

Hồng Ngọc sửng sốt: "Tiểu thư sốt cao lắm rồi, nếu cứ tiếp tục sốt như vậy, e rằng..."

Tôi vốn đã yếu ớt mà căn bệnh này ngày càng nặng thêm.

Hai người họ đều biết rất rõ, nếu không được chữa trị kịp thời, e rằng ngày tháng sau này của tôi sẽ rất khổ sở.

3.

Lúc này, một ngự y đi vào.

Hai người đều rất vui vẻ, lễ phép nghênh đón hắn vào cửa, lẩm bẩm nói: "Thần biết ngay trong lòng bệ hạ vẫn còn nhớ tới tiểu thư mà."

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi chỉ muốn sống cho đến ngày tôi với Thẩm Trầm cử hành hôn lễ. Về phần sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn muốn cùng ai thì tùy ý. Tôi mệt mỏi, tôi không muốn chăm sóc hắn nữa và tôi cũng không muốn tiếp tục làm điều đó.

Sau khi uống thuốc, tôi lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, tôi khát đến mức cổ họng khô khốc ho sù sụ.

Vừa mở mắt ra, tôi thấy một bóng người cao lớn đang ngồi trước giường tôi, bất động.

"Trầm Trầm?"

Rốt cuộc hắn không yên tâm về tôi, đêm khuya lén đến gặp tôi sao?

"Ta ở đây."

Giọng nam nhân lạnh lùng vang lên.

Tim tôi lỡ một nhịp: "Tạ Lăng Vân? Làm thế nào huynh vào được đây?"

"Đương nhiên là ta cứ thế đi vào, hai nha hoàn của nàng ngủ say như heo, chỉ sợ nàng sốt cao đến c.h.ế.t lúc nào cũng không biết."

Tạ Lăng Vân nói chuyện vẫn gợi đòn như xưa. Bàn tay lạnh lẽo của hắn đặt lên trán tôi. Lành lạnh áp xuống vầng trán nóng hổi, dễ chịu vô cùng. Tôi vô thức thở ra một hơi.

Nhưng Tạ Lăng Vân cau mày: "Tại sao trán vẫn nóng như vậy?" Hắn phân phó thủ hạ của mình, "Ngươi đi mời Lâm thái y cho ta."

"Hôm nay, vị ngự y tới đây là huynh mời tới sao?"

Tạ Lăng Vân cười nhạo một tiếng "Nếu không thì sao? Thẩm Trầm bây giờ đang nằm trong vòng tay của người đẹp, ai thèm quan tâm đến nàng? Ta đã nói năm đó nàng tốt với ta như thế nào, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng như vậy. "
7 / 116

Thẩm Trầm có thể lên ngôi, ngoài các kế hoạch của tôi, trợ giúp lớn nhất của anh ấy là Tạ Lăng Vân. Tạ Lăng Vân là một tướng quân trẻ, dũng cảm và giỏi chiến đấu. Tôi phối hợp với anh ấy rất tốt, tôi ngồi phía sau chỉ huy còn anh ấy giết kẻ thù ở phía trước, hầu như có thể chiến thắng bất kì trận chiến nào. Theo thời gian, Tạ Lăng Vân dần nảy sinh tình cảm nam nữ với tôi và anh ấy trực tiếp thổ lộ điều đó.

Thời điểm đó, tôi không hề suy nghĩ mà từ chối. Thẩm Trầm là mục tiêu của tôi, ngoài anh ấy ra, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc ở bên những người đàn ông khác.

Tôi vô thức vặn lại: “Hồi đó Thẩm Trầm cũng nói như vậy.”

Tạ Linh Vận có chút bực bội: "Ta cùng Thẩm Trầm khác nhau."

Thực sự hai người này khác biệt. Thẩm Trầm là đối tượng công lược của tôi. Về phần Tạ Lăng Vân, anh ấy chỉ là Tạ Lăng Vân.

Giọng điệu của Tạ Lăng Vân không tốt, anh ấy không nói lời tốt đẹp nào với tôi, nhưng hành động của anh ấy rất dịu dàng. Anh cẩn thận nâng tôi lên, như thể tôi là một báu vật vô giá. Anh cho tôi uống nước, giặt khăn mặt và đắp lên trán tôi.

Khi Lâm thái y đến cũng không ngạc nhiên khi thấy Tạ Lăng Vân trong phòng tôi. Tôi ngầm hiểu rằng Lâm thái y là người của Tạ Lăng Vân. Thái y châm cứu cho tôi và kê thêm đơn thuốc.

Trằn trọc gần cả đêm, cơn sốt của tôi dần dần hạ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top