Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[VPDTD] 17-18 & Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

17.

Trong bốn năm Đại học, tôi vừa học vừa làm, còn được nhận thêm học bổng. Tích cóp lại vẫn để ra được ít tiền trả đợt đầu (1), thế là tôi mua một căn hộ nho nhỏ.

Buổi tối trước lễ tốt nghiệp, có một thầy giáo tìm đến tôi, hỏi xem tôi có muốn học lên nghiên cứu sinh, nhận ông ấy làm giảng viên hướng dẫn không. Ông ấy có thể giúp tôi nộp đơn.

Tôi từ chối. Tôi mới trả xong tiền nhà đợt đầu, trong túi không còn đồng nào để học lên nữa.

Tôi buộc phải tìm việc.

Bạn bè đều khuyên tôi đừng cố hết sức đi làm như thế. Tôi chỉ cười và cảm ơn. Họ biết hoàn cảnh của tôi, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.

Bốn năm nay tôi chưa về nhà lần nào cả, nhưng khi đọc tin tức, tôi vẫn có thể bắt gặp Tô Tình.

Những vinh dự mà em đạt được, những vòng hào quang toả sáng quanh em.

Điểm bắt đầu của em cũng chính là điểm đích mà cả đời này tôi không thể chạm đến.

18.

Tin tức Tô Tình và Hàn Sương kết hôn khiến dư luận được một trận xôn xao.

Tô Tình là mỹ nhân cổ phong có chút nổi tiếng, còn Hàn Sương là một trong 10 nhà khởi nghiệp trẻ xuất sắc nhất cả nước. Trên trang cá nhân của họ, cư dân mạng hiền hoà một cách đáng ngạc nhiên, ai ghé qua cũng để lại một lời chúc phúc.

Tôi chợt nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Là Hàn Sương gọi đến.

Hắn nói, hắn đi công tác đến thành phố nơi tôi đang ở, nên muốn đến gặp tôi một lần.

Hắn và Tô Tình hẹn tôi ở một nhà hàng cao cấp.

Mười năm không gặp, Tô Tình càng trở nên xinh đẹp hơn. Từng hành động, cử chỉ của em đều rất thanh tao nhã nhặn, hệt như những gì mẹ tôi mong đợi.

Hàn Sương kéo ghế, cắt bít tết, gỡ xương cá cho em một cách đầy ga lăng.

“Chúc mừng.”

Mắt Tô Tình đỏ lên mấy hồi, em cứ như muốn nói lại thôi.

Tôi lấy ra hai tấm thẻ, đó là số tiền tôi tích cóp trong suốt mấy năm nay. Có thể với họ, chỗ tiền này chẳng đáng là bao, nhưng thực sự đó là tất cả những gì mà tôi có thể kiếm được.

“Chỗ này đưa cho bố mẹ nhé.”

“Còn chỗ này là tiền ngày trước chú Hàn giúp đỡ tôi.”

Tôi không nói nhiều, họ đều hiểu rõ ràng cả.

“Chị ơi, nhất định phải như thế sao?”

Tô Tình giống như một cô bé, trong mắt đã ngập đầy nước.

“Nếu được lựa chọn, chị không hề muốn làm chị của em.”

Hàn Sương vẫn lạnh nhạt không nói gì, hắn đã điềm đạm hơn hẳn thời đi học.

Tôi xách túi lên, quay người rời đi.

Mãi sau Hàn Sương mới đuổi theo, nói: “Chỗ này cách nội thành hơi xa, để tôi tiễn cậu!”

“Không cần đâu, cảm ơn cậu.”

Tôi chỉ vào chiếc xe đậu cách đó không xa: “Tôi lái xe tới đây.”

Tôi ngồi vào xe rồi dõi mắt nhìn Hàn Sương, vẫy tay với hắn. Cuối cùng, tôi lái xe đi vào màn đêm.

-

Phiên ngoại – Hàn Sương thức tỉnh:

Năm thứ hai sau khi cưới Tô Tình, tôi chợt phát hiện mình không còn yêu em nữa.

Chúng tôi không tranh cãi, cũng chẳng có kẻ thứ ba nào chen chân vào, càng không có xung đột nào không thể giải quyết.

Chỉ là vào một buổi sáng hết sức bình thường, tôi ngồi dậy và nhìn em đang ngủ say bên cạnh. Em vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng tôi chẳng còn cảm thấy lòng mình xao động gì nữa. Trong đầu tôi dường như có một thước phim quay ngược, tua lại tất thảy mọi chuyện từ khi chúng tôi quen biết, đến tận thời yêu nhau.

Và cả từng chuyện lặt vặt khi chúng tôi sống chung nữa.

Trong trí nhớ, thậm chí tôi còn chẳng có một chút tình cảm nào với em.

Chuyện này rất bất thường.

Sáng sớm hôm đó, tôi vội vã trốn khỏi nhà như một kẻ trộm vừa bị bắt. Tôi ở lại công ti suốt một tuần, cuối cùng nhớ đến một người. Có lẽ cô ấy sẽ cho tôi biết đáp án.

Tô Noãn.

Khi mới quen biết Tô Tình, tôi mười hai tuổi, còn em bảy tuổi.

Ai trong trường cũng nói rằng em là một thiếu nữ thiên tài.

Chỉ cần em thích môn học nào, thì dù có khó đến đâu, em cũng có thể học tốt.

Tôi không tin lắm, nhưng sau khi gặp em, tôi liền cảm thấy dường như xung quanh em toàn là ánh hào quang. Chỉ cần em đứng đó, tôi sẽ không kiềm được mà đưa mắt dõi theo ngắm nghía. Rõ ràng em mới chỉ bảy tuổi, nhưng tôi đã nảy sinh ra những suy nghĩ ngoài lề.

Rất dung tục, phải không?

Tôi biết chị gái em năm nào cũng giành top 1 nên không khỏi tò mò, bèn đi qua nhìn một chút.

Tầm thường, tôi chỉ có thể diễn tả như vậy mà thôi.

Nếu Tô Tình là ánh trăng bàng bạc treo phía cao xanh, thì có lẽ Tô Noãn chỉ là một viên đá nhỏ nhoi nằm dưới gầm trời mà chẳng ai chú ý, dẫu có rơi xuống hồ nước cũng chẳng làm gợn lên chút bọt sóng nào.

Rõ ràng họ là hai chị em, nhưng lại chẳng giống nhau một chút nào cả.

Sau này, tôi và Tô Noãn cùng thi vào một trường cấp 3.

Những người bạn xung quanh mới chỉ nghe tôi nói mình thích Tô Tình một cách tuỳ tiện, thì đã tìm đến chỗ Tô Noãn trong âm thầm, bảo cô đứng ra giúp nó làm quen với Tô Tình.

Cô từ chối. Đám bạn bè c h ó m á của tôi nói chúng nó ghét cái kiểu ngang ngạnh của Tô Noãn, nên muốn dạy cho cô một bài học. Tôi chẳng để tâm mấy.

Lúc đó, tôi với bố cãi nhau mãi mà không thể làm hoà. Tâm trạng tôi cực kì cáu kỉnh, không biết mình nên làm gì nữa.

Tô Noãn xuất hiện, khoé miệng cô chảy máu, đầu tóc thì rối như tơ vò, quần áo còn có vài chỗ rách, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định. Cô chẳng nói chẳng rằng đã quăng tôi qua vai, đè tôi xuống sân bóng rổ.

Cô như thế, thật sự đã khiến tôi sợ hãi.

Tôi cũng tức mình lắm chứ, muốn đánh trả lắm chứ, nhưng lại phát hiện mình không tài nào phản kháng được.

Một nam sinh cao mét bảy như tôi lại bị cô ấn xuống đất như giẻ lau nhà.

Thế mà tôi chẳng cảm thấy xấu hổ.

Cô là người đầu tiên dám ra tay đ á n h tôi.

Tôi cảm thấy chắc là mình cũng có tí máu M.

Từ đó về sau, tôi chọc tức cô hết lần này đến lần khác, mà lần nào cũng bị cô đ á n h cho nhừ tử. Tôi từng học tán thủ vài năm nên biết được rằng cô chưa từng ra đòn hiểm.

Sau này, tôi tự động xếp cô vào nhóm bạn bè.

Thấy cô thất vọng buồn bã vì không theo kịp bài vở trên lớp, tôi còn cảm thấy thương. Tôi hỏi cô mấy lần liền, hỏi rằng tại sao cô đ á n h nhau giỏi như vậy. Cô không trả lời, dần dà tôi cũng chẳng hỏi nữa. Bố tôi nói, ai cũng có bí mật của riêng mình, không nên lấn qua giới hạn để hỏi đến tận cùng như thế.

Tôi đề nghị dạy kèm cho cô, cô đồng ý, thế mà tôi lại thấy vui vui.

Dường như tôi đã bị cô thu hút một chút, thật sự chỉ là một chút thôi.

Có lẽ cô có rất nhiều bí mật.

Nhà họ Tô tổ chức tiệc gia đình, bố đưa tôi đến đó. Cái kiểu tiệc tối nhàm chán thế này, chả ai thích đi cả. Nhưng tôi nghĩ đến đó có thể thấy Tô Noãn mặc váy, thế thì cũng có chút thú vị. Nhưng tôi không thấy Tô Noãn đâu cả.

Tối hôm đó, tôi đã kết bạn với Tô Tình trên WeChat.

Không biết tại sao, nhưng tôi vẫn luôn bị Tô Tình thu hút.

Tết đến, Tô Tình đăng status nói cả nhà họ đã đi Maldives. Tôi xem hết ảnh em đăng, nhưng lại chẳng nhìn thấy Tô Noãn.

Tôi bình luận hỏi chị gái em đâu, mà chẳng thấy em trả lời.

Không biết tại sao, trong lòng tôi lại cảm thấy khó chịu.

Tôi gọi cho Tô Noãn, cô không chịu nói gì với tôi, nhoáng một cái đã cúp điện thoại.

Tôi bỏ chút tiền để nghe ngóng địa chỉ của Tô Noãn rồi vọt qua. Đó là một xóm trọ gần trường, nơi đủ loại người sống trộn vào nhau, sang hèn sướng khổ gì cũng có. Tôi chạm vào khung cửa sổ phòng cô, muốn cất tiếng gọi cô, nhưng lại nghe thấy tiếng khóc trong phòng.

Đêm giao thừa, cô và Tô Tình sống hai cuộc đời hoàn toàn khác biệt.

Tôi muốn lao vào trong ôm lấy cô. Nếu cô cần, tôi cũng có thể đưa cô về nhà. Nhưng đúng lúc này, Tô Tình gọi video đến. Em cười rộ lên với một ánh mắt đầy trong sáng. Dù cách một cái điện thoại nhưng tôi vẫn cảm nhận được niềm vui của em.

Em nói: “Anh Sương, năm mới vui vẻ, qua đây chơi với em đi!”

Chỉ vì một câu nói của em, tôi đã bay tới Maldives ngay trong đêm.

Tôi như bị trúng bùa mê thuốc lú, chỉ cần đối mặt với Tô Tình, tôi chẳng thể nói ra một câu một chữ từ chối nào. Thật ra trong lòng, tôi rất muốn, rất muốn ôm lấy Tô Noãn, rồi lắng nghe những câu chuyện của cô.

Tôi luôn cảm thấy mình như một con rối bị người ra điều khiển, rõ ràng thâm tâm luôn quan tâm để ý đến Tô Noãn, nhưng lại không kiềm được mà dần đến bên Tô Tình.

Sau kì thi đại học, Tô Noãn hoàn toàn biến mất. Không ai trong nhà họ Tô còn nhắc đến cô.

Thật ra tôi đã từng xem đơn đăng kí nguyện vọng của Tô Noãn, tôi cũng muốn chọn học một trường ở cùng thành phố với cô. Nhưng chỉ vì một câu nói của Tô Tình mà tôi đổi nguyện vọng, cứ như là m a đưa lối q u ỷ dẫn đường vậy.

Tô Tình rất giỏi giang. Em thi vượt cấp, đỗ vào trường Đại học của tôi, còn giành được nhiều giải thưởng lớn ở quốc tế.

Thế là chúng tôi cứ như vậy mà yêu nhau.

Đám cưới của chúng tôi vừa long trọng vừa hoành tráng.

Nhưng trong tim tôi vẫn luôn có một khoảng trống.

Tôi không biết rốt cuộc mình đã sai ở chỗ nào.

Lúc Tô Tình nhắc đến Tô Noãn, tôi mới bàng hoàng nhận ra chúng tôi đã không gặp nhau gần mười năm. Cả nhà Tô Tình chưa từng nói về Tô Noãn. Cô cũng không đến dự đám cưới của chúng tôi.

Tôi nhớ đến đêm Giao thừa năm đó, bèn tốn chút công sức nhờ người đi điều tra kỹ lại.

Sau khi đọc hết tư liệu, tôi cũng không biết trong lòng mình là cảm xúc gì.

Tô Noãn giống như một cọng cỏ mọc lên trong hoang dại.

Rõ ràng trên thế giới này có rất nhiều người tốt, nhưng dường như cô chưa bao giờ được đối xử một cách tử tế.

Tôi và Tô Tình cùng đến tìm cô, nhưng cô lại đưa cho chúng tôi hai tấm thẻ. Thật ra, số tiền trong thẻ còn không đủ để chúng tôi tiêu trong một ngày.

Tôi hiểu cô muốn nói gì.

Cô muốn dùng tất cả tiền mà mình tích cóp được, đổi lấy tự do cho bản thân.

Tôi đuổi theo, dõi mắt nhìn bóng cô đi xa dần, cảm xúc trong lòng lại cực kì hỗn độn.

Tô Tình vẫn đang chê trách rằng Tô Noãn thật ngang bướng.

Tôi chỉ cảm thấy dáng vẻ đáng thương của em thật đáng ghê tởm. Chút cảm giác muốn chịu trách nhiệm với em cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn. Tôi bèn đệ đơn ly hôn.

Tô Tình khóc đến không thể dừng được.

Thủ tục ly hôn được hoàn tất một cách nhanh chóng.

Tô Tình không nói gì, nhưng bố em lại đến công ti làm loạn. Tôi nhớ ra, thời trẻ, người đàn ông ăn mặc bảnh bao này chẳng qua chỉ là một tên lưu manh ăn bám chờ c h ế t. Tôi bèn tìm người kiểm tra chuyện hợp tác với nhà họ Tô mấy năm nay, sau đó phát hiện ông ta một tay che trời, đã làm rất nhiều chuyện đi qua giới hạn. Vì sự phát triển của Hàn thị, tôi đành bấm bụng cắn răng rút vốn khỏi tất cả các sản nghiệp có hợp tác với nhà họ. Hàn thị chịu tổn thất nặng nề, nhưng suy cho cùng thì gốc rễ vẫn còn đó, mấy năm nữa là có thể hồi phục.

Tô thị thì khác. Nhà họ vốn phất lên chỉ sau một đêm, chẳng có căn cơ gì vững chắc. Thế là sau khi có thông tin hai nhà ngừng hợp tác, sản nghiệp của Tô thị lần lượt oằn mình chịu bão, chẳng mấy chốc họ đã tuyên bố phá sản.

Để kiếm sống, Tô Tình bắt đầu bán tranh chữ.

Kỳ lạ thay, những tác phẩm mới mà em viết ra lại chẳng đáng một đồng nào.

Các chuyên gia trong ngành đánh giá rằng em đã là đèn cạn dầu, tác phẩm mới của em còn chẳng bằng tranh của một người mới học. Hào quang và danh tiếng của em cũng vì thế mà dần dần biến mất.

Tôi nghe đồn ông bà già bên nhà họ Tô đã hết cách, chỉ đành hỏi thăm tin tức của Tô Noãn khắp nơi, còn huênh hoang đòi Tô Noãn về cho bọn họ tiền dưỡng lão.

Tôi đã chặn đường đi tìm Tô Noãn của họ.

Đây là điều duy nhất tôi có thể làm cho Tô Noãn.

Sau đó, tôi gặp một đạo sĩ lang thang.

Cô ta hỏi rằng, giữa hai chị em, rốt cuộc tôi yêu ai.

Tôi tỏ vẻ nghi ngờ. Chằng mấy ai biết chuyện giữa tôi và Tô Noãn, một người phụ nữ xa lạ càng không thể biết được.

Cô ta nói, cô ta đã viết một cuốn truyện có tựa đề là “Bá đạo tổng tài nuôi dưỡng kiều thê” (2).

Tổng tài bá đạo trong truyện chính là tôi.

Còn kiều thê là Tô Tình.

Để làm nổi bật vai trò “kiều thê” của Tô Tình, từ đầu đến cuối câu chuyện này đều không hề có não. Tất cả nhân vật trong đó đều tồn tại chỉ vì Tô Tình. Đặc biệt là Tô Noãn, nửa đời khổ sở của cô chỉ là đòn bẩy cho sự thiên vị Tô Tình của bố mẹ.

Bị độc giả bỉ bôi đến mức không thể nào viết nốt được đoạn kết, cô ta không kiềm được nên đã dùng hệ thống bước vào thế giới của chúng tôi, muốn tận mắt nhìn thấy những nhân vật sinh ra dưới ngòi bút của mình.

Cô ta nói rằng, cuốn tiểu thuyết đó đã kết thúc ngay khi tôi và Tô Tình tổ chức một đám cưới long trọng.

Tôi chợt hiểu ra rằng, tại sao tôi lại thấy Tô Tình thật xa lạ.

Tất cả tình cảm của chúng tôi đều là một phần của câu chuyên. Khi câu chuyện kết thúc, những tình tiết đằng sau sẽ không bị khống chế nữa.

Tôi tìm về được bản tâm của mình, thấy được người thu hút tôi, thấy được người khiến tôi vương mãi tơ lòng, thấy được người mình thật sự đem lòng yêu mến.

Nhưng biết thế thì sao chứ?

Tô Noãn đang sống vui vẻ ở thành phố ven biển mà cô ấy thích. Cô ấy nuôi một chú mèo, một chú chó, trải qua ngày tháng hạnh phúc cùng những học sinh không được bố mẹ đích thân chăm nom (3).

Trong thế giới của riêng mình, cô ấy sống và toả ra ánh hào quang rạng rỡ, mà ai cũng thấy được ánh sáng từ cô ấy.

Cô ấy chẳng còn lo bị bỏ rơi, cũng chẳng còn lo sẽ không được yêu thương.

-

(1) Trả đợt đầu: Trả một khoản tiền đầu tiên để nhận nhà, những tháng sau sẽ trả góp tiền mua nhà cho đến khi hết kì hạn.

(2) Bá đạo tổng tài nuôi dưỡng kiều thê: Bình thường là em sẽ dịch xuôi, nhưng tại cái truyện gốc này được viết trên tinh thần mất não nên em cũng để nguyên phiên âm Hán Việt, cho nó có cảm giác ngôn tình ba xu ấy mà.

(3) Những học sinh không được bố mẹ đích thân chăm nom: Cụm từ gốc là 留守学生, chỉ những học sinh đi học tại quê nhà, thường là được ông bà nuôi dưỡng. Bố hoặc mẹ, hoặc cả bố mẹ các em đều đi nơi khác sinh sống làm việc, không tự tay nuôi dưỡng con cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top