Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10.

Ta từng nghĩ rằng, chỉ cần ta và Phó Diễn ngồi xuống nói chuyện một lần, mối quan hệ sẽ có tiến triển.

Nhưng không có.

Phó Diễn không hiểu được sự ngột ngạt của ta trong cung điện này.

Có lẽ trong mắt hắn, ta nói về tự do và phóng túng là quá đỗi kiêu căng và vô lý.

Rất bất đắc dĩ.

Nhưng ta không thể tiếp tục cãi nhau với anh nữa.

Nếu phải làm lại từ đầu, nếu không thể khiến bản thân hạnh phúc, ít nhất cũng phải để nhi tử sống vui vẻ một chút.

"Hành nhi hiện đang được nuôi dưỡng ở Phượng Tê Cung, đã lớn hơn một chút, đến tuổi có ký ức rồi, bệ hạ nếu có thời gian, hãy thường xuyên đến thăm Hành Nhi."

"Ừ."

Phó Diễn hờ hững đáp, rất lơ đễnh.

"Một cái nam hài, nuôi dưỡng kỹ lưỡng như vậy để làm gì? Cung nhân đông đảo, nó lại là thái tử, ai dám lơ là nó chứ?"

Lời nói nhẹ nhàng của hắn không hề che giấu.

Nhưng trong lòng ta lại đột nhiên thắt lại:

"Không phải như vậy."

"Hắn vẫn còn là một đứa trẻ bốn tuổi, cần có người bên cạnh làm bạn, hắn rất ngưỡng mộ phụ hoàng."

Ta nói một cách nghiêm túc.

"Nếu bệ hạ có thời gian rảnh, nhất định phải đến Phượng Tê Cung thường xuyên bồi hắn."

Sau khi dùng bữa tối trở về Phượng Tê Cung, Hành Nhi đã được Nhũ mẫu ru ngủ.

Ta đi vào một cách im lặng, tháo bỏ hộ giáp (móng giả) , chạm nhẹ đầu ngón tay vào khuôn mặt nhỏ bé mềm mại của hắn, nhìn hắn ngủ say sưa, lòng ta cũng được an ủi một chút.

Rồi ta đi ra ngoài nhẹ nhàng, dạo chơi trong sân, nhìn cây dương liễu cao vút, mọc nảy mầm xanh tươi dưới ánh trăng.

Hà Trúc đứng sau lưng ta, hỏi:

"Nương nương, người đã hoà thuận với bệ hạ chưa?"

"Nếu không hoà thuận thì có thể làm gì được?"

Ta mở bàn tay ra, nhìn những đợt ánh trăng rải rác chiếu vào lòng bàn tay.

"Hà Trúc, ta đã cãi nhau với hoàng thượng suốt năm năm, tranh cãi suốt năm năm, nhưng hắn vẫn không chịu buông tha cho ta... Ta chấp nhận số phận này."

"Sau này ta sẽ ở trong cung, chăm sóc Hành Nhi chu đáo, nhìn Hành Nhi trưởng thành vui vẻ, cũng có thể coi như là không hối tiếc trong đời này."

Ta chấp nhận số phận này.

Cứ như vậy đi.

Những ngày phiêu bạt khắp giang hồ, hãy xem như là một giấc mơ của ta!

Khi giấc mơ tan, ta vẫn còn bị giam cầm trong bức tường cung điện sâu thẳm này.

11.

Ngày hôm sau vào sáng sớm, sau khi đã ăn sáng, ta ngồi trong thư phòng nhìn Hành Nhi viết chữ.

Hắn viết rất nghiêm túc, đôi bàn tay nhỏ cầm chặt bút mực, từng nét chữ được vẽ theo mẫu chữ.

Khi gặp phải những nét chữ phức tạp, lông mày hắn cau lại lo lắng, rất đáng yêu.

Ta chống cằm nhìn một lúc, đến khi Hà Trúc đột nhiên bước vào, thì thầm với ta:

"Nhị tiểu thư hôm nay đã gửi bài tử, nói muốn vào cung gặp ngài."

"Ta không có gì để nói chuyện với nàng."

Ta từ chối mà không hề nhìn lên.

Nhưng Hà Trúc lại có chút do dự.

Hà Trúc tiến lại gần, gần gũi hơn, thì thầm:

"Nhị tiểu thư nói rằng, nàng ấy mang đến thư của Ninh Vương gửi cho nương nương."

"Thư này đã bị đại công tử giấu đi, ban đầu không có ý định đưa cho nương nương, nàng mang đến, muốn tự tay đưa cho nương nương."

Ta dừng lại động tác.

Một lát sau, ta nói: "Vậy thì cho nàng ta vào cung đi, phái người theo dõi chặt chẽ, không cho nàng đi lung tung."

"Vâng."

Hà Trúc lui ra ngoài.

Nhưng thái tử lại đặt bút xuống, môi nhỏ lại hỏi ta:

"Mẫu hậu, tiểu dì đến sao?"

"Ừ." Ta sờ sờ đầu hắn, "Sao thế, Hành Nhi không thích tiểu dì à?"

"Không."

Hắn nói nhỏ, " Trước đây tiểu dì nói, Mẫu hậu ban đầu không muốn sinh nhi thân, là bởi phụ hoàng ép Mẫu hậu sinh ra... Mẫu hậu không thích nhi thần."

"Nhưng giờ Mẫu hậu sống chung với Hành Nhi, chứng tỏ tiểu dì nói sai, tiểu dì nên xin lỗi Hành Nhi."

Một đứa trẻ bốn tuổi, lời nói rõ ràng "Ta không muốn sinh ra hắn."

Tim ta đau nhói, tự nhiên ôm hắn:

"Hành Nhi là bảo bối của mẫu hậu."

Ta nhẹ nhàng nói, "Tiểu dì nói sai, Mẫu hậu sẽ yêu cầu tiểu dì xin lỗi Hành Nhi."

"Mẫu hậu cũng xin lỗi vì trước đây không thường xuyên đến thăm Hành Nhi, sau này mẫu hậu sẽ không như vậy nữa. Hành Nhi có thể tha thứ cho Mẫu hậu được không?"

"Nhi thần không có oán trách mẫu hậu."

Hắn vội vàng lắc đầu.

Được ta ôm, hắn còn ngại ngùng, đôi tai nhỏ hơi đỏ:

"Mẫu hậu rất bận rộn, phải quản lí nhiều việc. Mặc dù không thường xuyên đến thăm nhi thần, nhưng hàng tháng mẫu hậu lại để cho Hà Trúc tỷ tỷ mang đến rất nhiều đồ."

"Mẫu hậu luôn nhớ đến nhi thần, nhi thần biết."

Ta im lặng một chút, trong lòng cảm thấy chua xót.

12. 

Khi muội muội bước vào Phượng Tê Cung, ta vẫn đang ôm Hành Nhi ngồi ở chủ vị.

Ta nhàn nhạt của hỏi nàng: "Tại sao muội lại nói với thái tử những lời ta không muốn sinh hắn?"

Khuôn mặt của muội muội trắng bệch, nhưng nàng vẫn cố giữ bình tĩnh:

"Muội không hề nói những điều đó.

Có lẽ Thái tử nghe được từ cung nhân và đổ hết lên đầu muội."

Nàng quỳ gối khóc lóc.

"Muội không nhớ đã làm gì khiến Thái tử bực mình.

Chỉ mới bốn tuổi mà đã bịa đặt người khác, sau này thì sao được... tỷ nhất định phải làm chủ cho muội."

Đứa bé trong lòng vội vã túm tay áo của ta, đôi mắt cầu khẩn nhìn ta.

Ta vỗ nhẹ tay hắn trấn an.

Sau đó, ta nhìn xuống muội muội đang quỳ gối:

"Bổn cung vẫn không hiểu được, muội lấy đâu ra dũng khí mà dám châm ngòi mối quan hệ giữa bổn cung và Thái tử."

"Thái tử là thân tử của bổn cung, muội chỉ là một thứ nữ, sao dám nghĩ rằng bổn cung sẽ tin cậy muội hơn là tin thân sinh hài tử?"

Khuôn mặt nàng trắng bệch hơn, cơ thể run rẩy, góc mắt ướt đẫm nước mắt: "Tỷ tỷ..."

"Muội đã phá hoại mối quan hệ giữa bổn cung và Thái tử, tội này không thể tha thứ.

Bổn cung sẽ phạt muội cấm túc tại từ đường, để muội tự nhận ra lỗi lầm của mình."

"Không thể!,"

Giọng nàng bỗng trở nên cay độc, "Trong tay ta có bằng chứng về mối quan hệ bí mật của tỷ và Ninh vương!"

"Mộ Uyển Ninh, nếu tỷ dám phạt ta, ta sẽ đem bằng chứng này đến trước Hoàng Thượng, không ai có thể sống sót!"

"Bằng chứng gì?"

Giọng nói quen thuộc vang lên.

Là Phó Diễn.

"Bằng chứng gì mà ngươi dám lớn tiếng và gọi thẳng tên Hoàng hậu như vậy?"

Phó Diễn bế Hành Nhi lên, ngồi xuống bên cạnh ta, bình thản nói.

"Bây giờ đưa cho Trẫm xem.

Nếu không đủ chứng minh gì, Trẫm sẽ ban cho ngươi một chén rượu độc để trừng phạt tội bất kính với Hoàng hậu."

Thân thể muội muội run rẩy, cũng không khóc nữa.

Cắn răng, nàng rút ra từ tay áo một phong thư, được niêm phong bằng sáp, trên đó viết vài chữ nhỏ: 【Hoàng hậu Kim An】.

"Đây là thư Ninh vương gửi từ biên cương về, dặn dò phải đưa đến tay Hoàng hậu nương nương, đây chẳng phải là mối quan hệ bí mật thì là gì?"

"Tỷ tỷ từ khi còn nhỏ đã ái mộ Vương gia, sau khi đính hôn càng quá mức, nhiều lần bí mật qua lại, không trung thành với Hoàng thượng.

Xin Hoàng thượng minh xét."

Muội muội quỳ xuống, hai tay đặt sát đất, giọng rất lớn, tỏ rõ thái độ liều mạng.

Trong điện, tất cả cung nữ thái giám đều quỳ xuống, run rẩy sợ hãi, lo lắng rằng nếu nghe được bí mật hoàng gia sẽ bị xử tử.

Phó Diễn nhìn ta với vẻ nửa cười nửa không:

"Hoàng hậu biết trong thư viết gì không?"

Ta lắc đầu, định nói gì đó thì lại bị muội muội ngắt lời:

"Hôm nay thần nữ đặc biệt bẩm báo đưa thư của Ninh Vương mới được vào cung, chắc tỷ tỷ rất mong đợi, nếu không thì..."

"Câm miệng!" Ta thật sự không chịu nổi nữa, bị tiếng ồn làm cho đau đầu, "Ngươi thật đúng là muốn chết?"

Hà Trúc hiểu ý, bước lên dùng khăn nhét miệng muội muội, ra hiệu bảo nàng yên lặng.

Lá thư đã được thái giám đưa lên và giao cho Phó Diễn.

Hắn cầm lấy góc thư, quay đầu hỏi ta:

"Hoàng hậu, lá thư này, Trẫm có thể xem không?"

"Hoàng thượng cứ mở ra xem."

Ta thẳng thắn đón nhận ánh mắt dò xét của hắn.

13.

Ninh vương luôn kính trọng vị huynh trưởng này nhất.

Ta không nghĩ hắn sẽ dám làm chuyện mờ ám với Hoàng hậu khi Phó Diễn còn sống.

Phó Diễn nâng tay xé phong thư, rút ra một tờ giấy mỏng, đợi một lát nhưng không nhìn.

Hắn ném tờ giấy cho ta: "Nàng tự xem trước đi."

"Nếu có gì không nên xuất hiện thì giấu đi, đừng để Trẫm biết, Trẫm sợ sẽ tức chết vì các ngươi."

Phó Diễn nhấn vào thái dương, quay đầu nhìn muội muội đang quỳ dưới đất.

"Bất kính với Hoàng hậu là tội lớn, nể tình ngươi là muội muội của Hoàng hậu, chọn đi, lụa trắng hay rượu độc, tự chọn một cách chết."

Muội muội đã sợ choáng váng rồi.

Cơ thể run rẩy dữ dội, nức nở quỳ xuống cầu xin ta tha mạng.

Trán nàng đập xuống đất đến mức chảy máu, tóc tai rối bù, trâm cài rơi xuống, nhìn thật thảm hại.

"Thôi đi."

Ta nắm lấy tay Phó Diễn, "Để nàng cấm túc tại gia miếu năm năm là được rồi."

"Không phải tội lớn, không cần phải đến mức mất mạng."

Phó Diễn lạnh lùng cười, nhưng không nhìn ta.

Hắn đang giận ta.

Theo kinh nghiệm của ta, lát nữa khi mọi người đi hết, hắn sẽ lại nổi điên.

Quả nhiên, muội muội cùng phụ khác mẫu bị kéo xuống, Phó Diễn giơ tay, ra hiệu cho cung nhân lui ra.

Hành Nhi lén lút nhìn sắc mặt của hắn, nhỏ giọng hỏi ta:

"Mẫu hậu, có phải phụ hoàng không vui lắm không?"

Không chỉ là không vui.

Chắc lát nữa sẽ nổi giận như điên.

Trong lòng ta kêu khổ không thôi, nhưng ngoài mặt vẫn không lộ ra, xoa đầu Hành Nhi hỏi: "Tại sao con nói vậy?"

"Miệng của phụ hoàng xị xuống, nhi thần trước đây khi không vui cũng như vậy."

Hắn dùng tay kéo khóe miệng xuống, môi mím chặt, dùng khuôn mặt non nớt mô phỏng dáng vẻ của Phó Diễn.

Ta không nhịn được mà muốn cười.

Tuy nhiên, ngay sau đó, Hành nhi bị Phó Diễn túm lên, ném vào lòng một thái giám: "Đưa nó ra ngoài."

"Đóng cửa lại, nghe thấy tiếng gì cũng không được vào."

Nhìn thấy dáng vẻ đang phát điên của Phó Diễn, ta lùi lại một chút, run rẩy cầm tờ giấy trong tay:

"Hay là, chúng ta xem thử lá thư này trước?"

"Bệ hạ không tin ta, chẳng lẽ còn không tin đệ đệ của người sao? Hắn có phải là người sẽ nhòm ngó tẩu tử không?"

"! Phó Diễn!"

Phó Diễn không để ý đến ta, cứ vậy mà ôm ta vào phòng trong.

Lá thư rơi xuống đất, bị hắn dẫm lên hai lần, trên tờ giấy trắng muốt để lại hai dấu chân có hình rồng.

Tuyệt vọng, ta mắng hắn:

"Chàng điếc rồi sao? Nghe ta nói chứ!"

"Ta đã nói là xem thử trước, biết đâu không phải như chàng nghĩ—"

"Trẫm không cho phép nàng xem thư của hắn."

Phó Diễn ném ta lên giường, bình tĩnh rút thắt lưng ở eo ra.

Hắn cởi áo ngoài, cúi người áp sát ta, nắm chặt cằm ta nói:

"Không được xem chữ của hắn, không được nghĩ đến hắn, dù chỉ một chút cũng không được."

"Bất kể thư viết gì, bất kể các người từng ân ái thế nào! Mộ Uyển Ninh, nàng đã là hoàng hậu của ta rồi, chính nàng nói sẽ chung sống hoà thuận với ta!"

"Nếu nàng dám lừa ta, ta sẽ biến hắn thành người tàn phế, khóa nàng lại, cả đời này không cho ra ngoài!"

Hắn nói với giọng tàn nhẫn.

Ta cũng rất tuyệt vọng.

Trong trạng thái này, Phó Diễn gần như không nghe lời người khác nói nữa, nhất định phải phát tiết cơn giận trong lòng mới chịu dừng lại.

Còn cách phát tiết thế nào...

Ta nhìn chiếc chuông nhỏ trong tay hắn, có chút nhục nhã, lại có chút bất lực nói:

"Ngươi là hoàng đế, từ đâu mà có nhiều thứ trong kỹ viện vậy?"

Hắn không nói gì, ánh mắt không thiện cảm nhìn ta, ngón tay mơn trớn cổ chân ta.

Ta cắn môi, cam chịu nằm xuống, nói:

"Vậy thì nhẹ nhàng chút."

Cũng là lỗi của ta.

Ta không nên vì tò mò muốn biết trong thư của Ninh Vương viết gì mà để muội muội vào cung.

Lại nghĩ:

"Ngày mai nhất định phải để thái y xem bệnh của Phó Diễn."

14.

Lá thư của Ninh Vương rơi xuống đất không ai dám nhặt, bị Phó Diễn giẫm lên vài lần để trút giận, bẩn thỉu vô cùng.

Hà Trúc khuyên ta vứt đi cho xong, để khỏi khiến Phó Diễn nổi giận khi nhìn thấy

Ta lắc đầu: "Ninh Vương không phải là người không biết chừng mực."

Chắc chắn là có việc quan trọng.

Ta dùng khăn lau sạch vết bẩn trên lá thư, cẩn thận đọc.

Càng đọc càng kinh hãi.

Trong thư Ninh Vương nói rằng, năm ngoái áo bông mùa đông của quân lính biên cương đã bị thay bông bên trong bằng rơm rạ, hắn đã gửi thư đến triều đình nhưng không ai hồi âm, chỉ có thể tự mình dùng tài sản riêng để bù đắp.

Việc triều thần tham nhũng đến mức làm hại đến những quân lính thực sự khiến người ta kinh hãi.

Hiện nay biên cương có nhiều lời đồn, thậm chí có người nói rằng, hoàng thượng vì mâu thuẫn với Ninh Vương mà cố ý cắt giảm vật tư mùa đông của quân lính.

Lấy tình riêng mà trì hoãn việc nước, thực sự không đáng làm vua.

......

Trong hoàn cảnh như vậy, Ninh Vương không biết rõ tình hình triều đình, thậm chí không dám tin tưởng cả phụ thân và ca ca của ta, chỉ có thể viết thư cho ta, mong đến tai hoàng thượng.

Ở cuối hắn viết:

"Thần biết phẩm hạnh của Hoàng hậu nương nương, không cùng bọn gian thần cấu kết, mong nương nương tâu lên bệ hạ, trả lại sự trong sạch cho biên cương.

Mong nương nương nghìn thu an lạc, đời đời bình an."

Ta nắm chặt mép lá thư.

Hầu như không do dự, ta bảo Hà Trúc trang điểm cho mình, đi đến Thừa Càn cung tìm Phó Diễn.

Trên đường đi, ta nghĩ rất nhiều.

Kiếp trước, muội muội luôn có lệnh bài vào cung, cũng không có chuyện lấy thư để làm vừa lòng ta.

Vậy lá thư này đã bị đại ca giấu đi?

Là sợ ta và Ninh Vương lại có liên hệ, hay để che giấu điều gì...

Ta không nhịn được mà bóp chặt lòng bàn tay.

Phó Diễn từng ở biên cương, rất coi trọng binh lính, nếu để hắn biết chuyện này, sợ rằng những người liên quan đều phải rơi đầu.

Ca ca à, ca ca.

Thi, thư, lễ, nghĩa, những điều sĩ phu học để tu thân, trị quốc, bình thiên hạ, hy vọng ca ca không học uổng phí.

Nếu không lần này... e rằng ngay cả ta cũng không bảo vệ được Mộ gia.

15.

Quả nhiên Phó Diễn tức giận.

Hắn phái ám vệ bên người điều tra rõ việc này.

Ám vệ do dự một chút, nói:

"Tấu chương mà Ninh Vương trình lên bị giữ lại, và sẽ phải bắt đầu điều tra từ Thủ phụ đại nhân, nhưng Thủ phụ đại nhân lại là phụ thân của Hoàng hậu nương nương..."

Ám vệ lén liếc nhìn ta một cái, quỳ xuống không dám nói gì.

Phó Diễn im lặng một lúc, tháo ngọc bội hình rồng từ thắt lưng xuống đưa cho hắn, nói nghiêm nghị:

"Đi điều tra, bất kể liên quan đến ai, phải điều tra rõ ràng cho trẫm, bằng mọi giá."

"Vâng."

Ám vệ nhận lệnh rời đi.

Ta ngẩn ngơ ngồi trên chiếc giường mềm, nhìn vào ánh sáng lấp lánh trên tay.

"Thư của Ninh Vương gửi cho ta, không phải vì tình cảm nam nữ. Bệ hạ cũng nên cho thần thiếp một lời xin lỗi."

Ta khàn giọng nói với hắn.

Ngẩng đầu lên, vừa vặn đối mặt với Phó Duyên, ta nở một nụ cười khổ.

Cả hai đều im lặng.

Mộ gia năm đời làm tể tướng, đã có bốn triều đế sư, hai triều hoàng hậu, môn sinh khắp nội cung triều đình.

Nếu phụ thân và ca ca thật sự có liên quan đến việc này, Phó Diễn xử lý cũng đau đầu.

Ta cũng đau đầu.

Ngoại tổ phụ từ nhỏ dạy ta trung quân ái quốc, cũng nói với ta rằng "nhân" mới là nguồn gốc của mọi quyền lực trên đời này.

Tướng sĩ sống chết trước trận.

Nhưng bên trong triều đình, không thể dơ bẩn đến mức cắt xén cả áo bông giữ ấm của họ.

— Nhưng người không phải cỏ cây, ai mà vô tình được.

Họ dù sao cũng là phụ thân và ca ca của ta.

.......

"Đợi đến khi việc này được giải quyết, bệ hạ hãy triệu hồi Ninh Vương về kinh đi."

Ta nhẹ giọng nói, "Bệ hạ và hắn là thân huynh đệ, không nên tỏ thái độ quá mức.

"Chuyện này, nếu quan hệ của bệ hạ và Ninh Vương bình thường, sẽ không giấu giếm lâu như vậy."

Phó Diễn không nói gì.

Coi như là đồng ý.

Cuối cùng cũng nhận ra rằng sự bất hòa giữa hắn và Ninh Vương đã bị người khác lợi dụng, suýt chút nữa gây ra tai họa lớn.

"Thần thiếp về xem Hành Nhi, bệ hạ nghỉ ngơi sớm đi."

Ta đứng dậy cáo lui.

Còn Phó Diễn không giữ lại.

16.

Trên đường về, ta đột nhiên nghĩ đến.

Kiếp trước, sau khi Ninh Vương tử trận không lâu, Phó Diễn đột ngột ban một thánh chỉ, ép phụ thân và ca ca từ quan về quê.

Ta tưởng rằng hắn cố ý trút giận vì ta tưởng nhớ Ninh Vương, còn cãi nhau với hắn suốt một thời gian dài.

Nay nghĩ lại, có lẽ đó là chút thể diện cuối cùng mà hắn để lại cho Mộ gia.

Phụ thân và ca ca a,

Mộ gia trăm năm vinh quang, nếu bị gục ngã bởi lòng tham của các người, khi xuống suối vàng gặp tổ tiên, liệu có cảm thấy hổ thẹn không?

17.

Kết quả điều tra của ám vệ, Phó Diễn không nói cho ta biết.

Trong vụ án tham ô được công bố, cũng không hề liên quan đến Mộ gia.

Chỉ là chi thứ ba của Mộ gia, tam thúc của ta đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, chết trên người một nữ tử thanh lâu, bị mọi người khinh bỉ.

Sau đó phụ thân bị giáng chức một bậc, ca ca bị điều đi Thục Địa.

Mộ gia là đại gia tộc, nhất thời làm lòng người hoang mang.

Mẫu thân đưa thẻ bài vào cung gặp ta, nói ta khuyên bệ hạ đừng để ca ca bị điều đi.

Ta không chút do dự từ chối.

"Mộ gia lần này phạm phải nghịch lân của bệ hạ, nếu không vì thanh danh của Thái tử, mẫu thân còn có thể ngồi đây nói chuyện với con sao?

"Trừ Mộ gia ra, các quan viên khác liên quan đều bị tru di cửu tộc, bệ hạ đã rất khoan dung rồi, con làm sao mà xin tha được?

"Dù chuyện này là lỗi của tam thúc, nhưng mẫu thân về cũng phải nhắc cha, sau này phải nghiêm khắc quản lý Mộ gia, đừng để kẻ tiểu nhân đạt được mục đích, phá hủy thanh danh trăm năm của gia tộc."

Mẫu thân lặng lẽ đáp ứng.

Tiễn mẫu thân đi, ta nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy những cành liễu đung đưa theo gió, nhất thời lại cảm thấy may mắn.

Phó Diễn không lấy mạng của phụ thân và ca ca, nghĩa là việc này không liên quan trực tiếp đến họ.

Thật là may mắn.

Còn những việc khác, Mộ gia có ta làm hoàng hậu, có thái tử trong triều, cũng không phải là vấn đề lớn.

Nghĩ vậy, ta không khỏi ngẩn người.

Ta nhận ra, tâm trạng của mình đã thay đổi.

Trước đây, ta ghét việc mình là hoàng hậu, chỉ có thể bị giam cầm trong cung cấm áp lực này.

Nhưng bây giờ, ta lại cảm thấy may mắn vì mình là hoàng hậu, có thể chống đỡ gia đình khi phụ thân và ca ca gục ngã, có thể an ủi trái tim lo lắng của mẫu thân.

Mất đi tự do để đổi lấy quyền lực tối cao... thực ra cũng không phải là không có chút lợi ích nào, không phải sao ?

18.

Ta tự tay làm một đĩa bánh quế hoa, đến Thừa Càn cung tìm Phó Diễn.

Hắn đang phê duyệt tấu chương, thấy ta vào, liền để đống tấu chương chưa duyệt qua một bên, gọi ta lại.

"Qua đây."

Ta bước tới, xoa bóp huyệt thái dương giúp hắn giảm mệt mỏi.

Hắn nhắm mắt lại vì thoải mái, không quên hỏi ta: "Hôm nay sao lại ngoan thế?"

"Mộ gia bây giờ thế này, thần thiếp cũng không còn đủ can đảm mà gây chuyện với bệ hạ nữa."

Ta nói như đùa.

"Nhà thần thiếp có mấy trăm miệng ăn, trong cung còn có Thái tử, đều phải dựa vào quyền lực của thần thiếp mà sống."

"Và quyền lực của thần thiếp đến từ bệ hạ, chỉ có thể làm hài lòng bệ hạ thôi."

Phó Diễn cười khẽ, mở mắt ra, nắm lấy tay ta, đưa lên môi hôn nhẹ:

"Nếu sớm biết như vậy có thể làm nàng ngoan ngoãn, trẫm đã sớm..." ra tay với Mộ gia rồi.

Nhận ra câu nói này không thích hợp, hắn dừng lại, không nói nốt mấy từ cuối.

Chỉ xoa ngón tay ta, khàn giọng nói:

"Nếu hoàng hậu có thể luôn ngoan ngoãn như vậy, trẫm giao cả mạng cho nàng cũng không sao.

"Uyển Uyển, nàng ngoan ngoãn đi, chúng ta sau này sẽ sống tốt, muốn gì trẫm cũng có thể cho nàng..."

Hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, động tác dừng lại một lúc, thả tay ta ra.

"Ninh Vương sắp trở về kinh thành."

19.

"Mấy năm nay, hoàng đệ ở biên cương đã lập được không ít công lao, trở về e là sẽ phong thưởng lớn.

"Nhưng hắn vốn đã là vương gia, không thể phong thêm nữa... Uyển Uyển, nàng nói xem, trẫm ban hôn cho hoàng đệ thì thế nào?

" Đích nữ của hộ bộ Thượng thư vừa đến tuổi cập kê mấy ngày trước, còn tìm Thái hậu nói muốn vào cung hầu hạ trẫm, không bằng ban hôn cho hoàng đệ, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện gả vào hoàng gia của nàng.

"Uyển Uyển, nàng thấy sắp xếp này thế nào?"

Phó Diễn nói những lời này với ta, vẻ mặt như cười mà không phải cười.

Rõ ràng là thử thách.

Ta đã chán không muốn tranh luận với hắn nữa.

Thẳng thắn nói: "Bệ hạ đem người phụ nữ mình không cần ban hôn cho Ninh Vương, e là không tốt lắm."

"Hơn nữa, thành thân là chuyện của hai người yêu nhau, bệ hạ tự ý ban hôn, nếu không phải là lương duyên, ngược lại sẽ sinh ra oán hận, không đạt được mục đích ban ân."

Hắn nhếch mép mỉm cười:

"Vậy ý của Uyển Uyển là không ban hôn cho Ninh Vương à?

"Nhưng đã phong thêm không thể phong nữa... không bằng dùng kiệu mềm mang Uyển Uyển đến phủ Vương gia, để các người có thể tâm sự với nhau?"

Ta cố gắng nhẫn nhịn, mới không lấy chiếc nghiên mực bên cạnh đập vào đầu Phó Diễn.

Quá là sỉ nhục người.

Dù là cố ý thử thách, lời hắn cũng mang sự ác ý sâu xa.

Ta hít một hơi sâu, lùi lại hai bước, hành lễ cáo từ:

"Thần thiếp hôm nay còn việc, không muốn làm phiền bệ hạ nữa, bệ hạ hãy nghỉ ngơi thật tốt."

Nói xong, ta quay người rời đi.

Phó Diễn cũng sửng sốt, mãi sau mới nhận ra, hoảng hốt sai thái giám đi tìm ta, bảo ta quay về.

Thái giám suốt đường nói không biết bao nhiêu lời hay, trán toát mồ hôi, nhưng ta vẫn không mở miệng.

Chỉ nói: "Trước hết hãy đến Phượng Tê Cung uống chút trà đi, đây là chuyện giữa ta và bệ hạ, 

không liên quan đến người ngoài."

Hà Trúc đưa cho thái giám một chiếc khăn trắng để lau mồ hôi.

Lúc này ông ấy mới run rẩy mà im lặng.

Khi có thể nhìn thấy mái ngói lưu ly xanh biếc của Phượng Tê Cung, ta nhìn vào chiếc vòng ngọc bích xanh mà Phó Diễn đã đeo cho ta trên cổ tay, ánh mắt dần lạnh lẽo.

Lần này, ta nhất định phải chữa trị căn bệnh điên của Phó Diễn.

20.Ta và Phó Diễn đang chiến tranh lạnh.

Hắn đã đến Phượng Tê Cung nhiều lần, nhưng ta đều từ chối không cho vào.

Những món quà hòa giải lấp lánh chất đầy cả hành lang bên ngoài Phượng Tê Cung, nhưng ta không cho phép cung nhân mở cửa.

Lần này đến lần khác, mặt mũi của hoàng đế bị tổn thương, hắn giận dỗi bỏ đi, không dỗ dành ta nữa.

Ngày hôm đó hoàng hôn thật đẹp.

Hành nhi được ta ôm trong lòng, nghe những tiếng động ngoài hành lang và những tiếng hô "Bệ hạ bớt giận", nhỏ giọng hỏi ta:

"Mẫu hậu, tại sao không cho phụ hoàng vào vậy?"

"Vì phụ hoàng con đã nói những lời mà mẫu hậu không muốn nghe."

Ta bóc một quả nho, đưa đến miệng Hành nhi, nhìn đứa nhỏ nhai rồi nuốt, sau đó xoa đầu hắn.

Ninh vương là cái gai mắc giữa ta và Phó Diễn.

Nếu ta muốn sống tốt với Phó Diễn, thì phải trải qua chuyện này.

Chiến tranh lạnh ba ngày, Phó Diễn không chịu nổi, triệu Hà Trúc đến Thừa Càn cung hỏi chuyện.

Hà Trúc quỳ trên đất, lớn tiếng nói:

"Những ngày gần đây nương nương luôn ở trong Phượng Tê Cung, ngày ngày khóc sướt mướt, thường nhìn những hoa đào đã tàn trong sân mà xuất thần, trông không mấy vui vẻ."

Phó Diễn siết chặt lòng bàn tay: "Vậy ngươi có biết, hoàng hậu vì sao mà buồn không?"

"Nương nương nói, bệ hạ không tin tưởng nương nương."

Hà Trúc lén liếc nhìn Phó Diễn, khẽ nói.

"Nương nương còn nói, bệ hạ đã nói nhiều lời làm nàng nhục nhã, khiến nàng đau lòng."

Sau khi trở lại Phượng Tê Cung, Hà Trúc lén lút đến gần ta đang đọc sách và ăn nho:

"Nương nương, nô tỳ đã nói với bệ hạ theo lời người dặn."

"Ừ."

Ta lười biếng dựa vào gối mềm, nói, "Hãy để các thái giám ở Thừa Càn cung chú ý kỹ, nếu bệ hạ định đến đây, hãy báo sớm."

"Vâng."

Hà Trúc lui ra.

Ta nhìn những dòng chữ chi chít trên trang sách trước mặt, cảm thấy khó mà đọc tiếp.

Những cách ứng xử giữa phu thê, trước đây ta chưa từng bận tâm áp dụng với Phó Diễn.

Cũng từ trong thâm tâm, ta không hề nghĩ rằng ta và hắn là phu thê.

Còn bây giờ... là tốt hay xấu đây?

Ta suy nghĩ một lúc, không nghĩ ra, liền bỏ qua.

Dù sao đây cũng là chuyện cần giải quyết ngay lúc này.

Nghĩ nhiều vô ích.

21.

Phó Diễn thực sự không chịu nổi nữa, ném bút rồi đến Phượng Tê Cung. Hôm đó, ta trang điểm nhạt nhòa, mặc một bộ y phục giản dị, ngồi trên chiếc ghế xích đu dưới gốc cây đào, mơ màng nhắm mắt.

Phó Diễn vừa nhìn thấy đã cảm thấy đau lòng.

Hắn bước tới ôm lấy ta, xoay người, ngồi xuống ghế xích đu, để ta ngồi trong lòng hắn.

Hắn cẩn thận vuốt ve tóc mai của ta, giọng nói đầy bất lực:


"Uyển Uyển, nàng rốt cuộc muốn trầm làm sao đây?"


Ta mở mắt, vẻ mặt buồn bã:

"Thần thiếp thật lòng muốn cùng bệ hạ chung sống thật tốt, bệ hạ hiểu không?"

"Trẫm hiểu..."

"Đã hiểu, vậy tại sao lại nhiều lần nhắc đến Ninh Vương trước mặt thần thiếp, còn nhục mạ thần thiếp và Ninh Vương có tư tình với nhau?

"Chẳng lẽ trong mắt bệ hạ, thần thiếp là một nữ nhân không giữ lễ nghĩa, không quan tâm đến đạo đức, nhất định phải có quan hệ với tiểu thúc sao?"

Hắn im lặng một lúc, muốn nói gì đó.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt như sắp khóc của ta, cuối cùng cũng không nói ra.

Đây là lần đầu tiên ta thể hiện sự yếu đuối của tiểu nữ nhi nhắn trước mặt hắn.

Hắn rõ ràng rất cảm động và cũng rất đau lòng:

"Là trẫm sai, sau này sẽ không nhắc đến nữa, chỉ là nhất thời không nghĩ ra, đã quen nói như vậy rồi..."

Phó Diễn nắm tay ta đặt lên má hắn.

"Uyển Uyển, nàng đánh trẫm đi, đánh trẫm để hả giận.

"Trẫm không nên không tin tưởng nàng, với tính cách của nàng, nàng chẳng bao giờ thèm nói dối trẫm, là trẫm sai, nàng đánh trẫm đi."

Hắn nói rất chân thành.

Ta cũng không đánh hắn.

Chỉ khẽ bóp một cái.

Nhìn thấy làn da quý giá của hắn bị bóp thành một vết lồi nhỏ dưới ngón tay ta, ta lại nhẹ giọng nói:

"Thần thiếp thật lòng muốn cùng bệ hạ chung sống thật tốt.

"Những chuyện trước đây đều chỉ là mây khói, những ngày sau này chỉ có bệ hạ và thần thiếp cùng sống.

"Nếu cứ mãi liên quan đến Ninh Vương, mới thực sự là không thể tiếp tục, bệ hạ hiểu không?"Phó Diễn gật đầu.

Cuối cùng, ta nở nụ cười với hắn, tiến lên ôm lấy eo thon của hắn.

Âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện này cuối cùng cũng qua rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top