Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta hiểu rồi."

"Chuyện là vậy... tạm thời ta sẽ không lợi dụng ngươi nữa, cho đến khi cuộc chiến với Lucifer diễn ra, muốn đi đâu thì tùy đừng lảng vảng gần ta là được."

"Nhưng ta thắc mắc, tại sao ta không thể tìm thấy em?"

"... Haha, là do ngươi kém cỏi thôi. Cho dù ta có lẩn trốn đi chăng nữa thì ta vẫn trốn ở lãnh thổ của Leutheria, ngươi không tìm ra thì đó là vấn đề của ngươi."

"... Em thực sự làm ta khó chịu."

"Ô- a, quên mất, trước khi đi ngươi tiện đường làm giúp ta cái này."

"Haa... được rồi."
______________

Quốc Hoài Gia Trung đỡ trán. "Haa..."

Ông chán nản nhìn vào số tài liệu trên bàn, trầm ngâm một lúc lại thở dài. Mặc dù ông thực sự không trách việc Quốc Nhu Xử Nữ làm suốt nửa năm qua nhưng nhìn các mối làm ăn bây giờ xem...

Gia đình họ Quốc là một gia đình có truyền thống lâu đời về việc buông bán đá quý. Từ lâu thì việc sản xuất trang sức cũng đã được thực hiện và giúp họ có được một cơ ngơi ít quý tộc nào sánh bằng. Nhưng sau chuyện của Quốc Nhu Xử Nữ vừa rồi... các mối làm ăn của họ Quốc đa phần đã rút lui và hủy hợp đồng một cách đột ngột vì con trai cả nhà họ Quốc bị truy nã cấp độ một.

Các cửa hàng ở năm khu vực đều có mức thu nhập sụt giảm nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức sắp không thể duy trì được nữa rồi.

"Cha."

"... Vào đi." Quốc Hoài Gia Trung chán nản, không ngước mặt lên mà cất tiếng. "Con tìm ta có việc gì?"

Xử Nữ bước đến gần, vẻ mặt nghiêm túc. "Cha đang đau đầu vì các hợp đồng đang bị hủy phải không?"

"... Haa... ta thực sự không biết nên tìm cách giải quyết làm sao. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử của gia đình ta gặp phải tình cảnh này." Ông nhìn y, cười khổ. "Con thực sự làm khó ta đấy."

"..." Y mím môi, sau khi lặng đi một lúc thì cất tiếng. "Con nghĩ ta nên thay đổi một chút..."

"Sao cơ?"

Xử Nữ cười cười. "Vào đây đi."

Cánh cửa phòng lớn từ từ mở ra. Bên ngoài là Chung Kiên và Hàn Minh, còn có... một người phụ nữ ăn mặc bình dân. "Xin phép ngài."

Quốc Hoài Gia Trung thực sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra rồi.

Y hắng giọng một cái, đưa tay lên giới thiệu cho ông. "Đây là Chung Kiên, là con của Chung Chí Long. Cha cũng biết họ là một trong quý tộc có tiếng trong giới làm đồ ngọt mà. Hiện tại con đã thỏa thuận được với họ, chúng ta có thể hợp tác với họ để từ từ xây dựng lại nguồn thu nhập."

"... À, ta biết Chung Chí Long." Quốc Hoài Gia Trung dựa vào ghế. "Không phải ta không tin tưởng con nhưng thỏa thuận này..."

"Con đã đến gặp Chung Chí Long vào hôm qua."

"..."

Xử Nữ cười híp mắt. "Ngài ấy đồng ý rồi."

"... Con thực sự đã làm gì vậy? Tại sao không hỏi ý kiến của ta?" Mày ông khẽ cau lại.

"Cha, đây là một cách để con chuộc lỗi cho những gì con đã làm ra. Chỉ khi nó có thể đem lại kết quả tích cực con mới chọn trình bày cho cha biết." Gương mặt thanh tú trở nên kiên định hơn. "Chung Chí Long đã đồng ý hợp tác với chúng ta với điều kiện chúng ta có thể mang lại lợi ích cho ông ta, con biết cách để làm thế nên con đã đồng ý. Hơn nữa bây giờ ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác."

"Lệnh truy nã của con được treo suốt nửa năm và chỉ mới được gỡ xuống gần đây, con biết nó ảnh hưởng rất lớn đến thu nhập của gia đình nên con đang rất cố gắng để chuộc lại lỗi lầm. Con mong cha hiểu."

"..." Quốc Hoài Gia Trung day day thái dương, nghĩ một lúc lại nói. "Cũng đúng, dù sao bây giờ ta cũng không còn nhiều lựa chọn. Con hãy trình bày rõ ràng đi."

Gương mặt nghiêm túc trở nên nhẹ nhõm hơn phần nào. lại cười híp mắt. "Chúng ta sẽ kết hợp việc bán đá quý, trang sức với kinh doanh đồ ngọt. Nó giống như kiểu khi ta mua một viên đá quý thì sẽ nhận được một phiên bản đồ ngọt của viên đá quý ấy, và nó sẽ chỉ được bán giới hạn mà thôi."

"Hơn nữa trong thỏa thuận của con với Chung Chí Long thì ông ta cũng đồng ý việc sẽ mua đá quý ở phía chúng ta để phục vụ cho việc kinh doanh song song của ông ta."

"Ý con là đá quý ăn được à?" Ông nhướng mày.

"Vâng, mặc dù không phải món hàng quá mới nhưng con biết cách khiến nó trở nên đặc biệt hơn so với những món đã từng xuất hiện trước đây. Chi tiết thì... phải vào bếp mới biết được." Y xoa cằm, cười gian manh. "È hèm, thì trước mắt ta sẽ có một cuộc hợp tác với họ Chung."

"À, còn một điều kiện nữa để họ hợp tác với ta là đây." Y chỉ vào Chung Kiên. "Bây giờ cậu ta sẽ ở đây với chúng ta được không cha? Để... ừm... thuận tiện thôi."

"Hai đứa làm gì sao?"

" ..."

"..."

Cả hai liếc nhìn nhau vài giây thì cùng lúc tỏ vẻ chán ghét.

"Khụ khụ..." Xử Nữ  ho khan mấy tiếng rồi chuyển chủ đề. thẳng tay đẩy Chung Kiên qua một bên rồi bước đến gần người phụ nữ. "Đây là cô Ngọc Huỳnh và Hàn Minh. Họ có một cửa hàng may quần áo nhỏ ở đây nhưng vì là gia đình thường dân nên không bán đắt. Dù vậy con đã xem qua những trang phục mà họ có, thực sự... đẹp đến khó tả thành lời nhưng vẫn có chút đơn điệu. Con nghĩ ta có thể cung cấp đá quý cho họ để có thể xem như một món trang sức đính trên những bộ trang phục."

"Con nói hợp tác à?"

"Con đã quan sát rất nhiều, các tiểu thư quý tộc sử dụng đá quý như trang sức nhưng váy của họ rất ít loại thực sự phù hợp với đá quý. Cũng ít nơi sử dụng đá quý như một loại phụ kiện cho trang phục ma chủ yếu chỉ có trang phục hoàng gia mới có. Con nghĩ đây là một cơ hội tốt để ta kết hợp trang phục quý tộc và đá quý với nhau." Y đặt tay lên vai Hàn Minh. "Với lại vì là dân thường nên tiền thuê họ rẻ hơn nhiều..."

Cậu ta liếc nhìn y, tỏ vẻ không vui nhưng cũng không nói được gì. Cũng đúng khi các thợ may có tiếng thì việc thuê họ rất khó và đắt đỏ, hơn nữa tự trọng của họ quá cao nên có thể dễ dàng xảy ra một số mâu thuẫn với các quý tộc. Mà không nói tới đó, các thợ may có tiếng chưa chắc đồng ý hợp tác với một gia đình quý tộc đang mất danh tiếng như họ Quốc.

"Mặc dù không dự đoán được kết quả có thực sự tuyệt vời hay không nhưng con nghĩ ít nhất nó cũng sẽ giúp chúng ta xoay sở trong tình huống hiện tại."

"... Con thực sự muốn thực hiện sao?"

"Con không nghĩ thêm được cách khác nữa, ít nhất là bây giờ."

Quốc Hoài Gia Trung trầm tư vài giây thì mỉm cười. "Thế, con có thể tự mình điều hành kế hoạch này."

"... Hể?"

"Nếu con thành công thì xem như lấy công chuộc tội?"

"..."

Chết rồi...
________________

"Sao thế? Tao tưởng mày sẽ vui vì được cha mình giao nhiệm vụ quan trọng chứ?" Chung Kiên cười cười.

Xử Nữ lườm hắn một cú. "Đếch phải chuyện vui đâu."

Về cơ bản... Xử Nữ là kiểu người không có mong muốn dẫn đầu, nhất là việc làm chủ một dự án quan trọng. Dù sống dưới thân phận Quốc Nhu Xử Nữ suốt thời gian qua nhưng chuyện tránh được thì y vẫn muốn tránh.

"..." Sau khi trầm ngâm một lúc thì y quay sang hai mẹ con Hàn Minh. "Hãy nói với quản gia của ta tất cả những yêu cầu về việc xây dựng nơi làm việc, ta sẽ cho người giao đá quý theo yêu cầu của ngươi. Đừng làm ta thất vọng."

"T- Tôi hiểu rồi Quốc thiếu gia." Ngọc Huỳnh bối rối cúi đầu, sau đó thì quay bước đi.

Hàn Minh vừa định đi theo đã bị Xử Nữ đặt tay lên vai giữ chặt lại, môi nở nụ cười "hòa nhã". "Á à, ngươi thì đi theo ta."

"..."

"Đâu phải tự dưng ta gọi cả ngươi tới đây chứ." Y cười gian manh.

Hàn Minh thực sự thấy e sợ tên thiếu gia này rồi.

Cả ba vì thế kéo nhau đến bếp của biệt thự Quốc gia. Xử Nữ cởi áo khoác để sang một bên, thành thục đeo tạp dề rồi nhìn sang hai người kia. "Hai ngươi sẽ phải giúp ta làm kẹo."

Chung Kiên nhướng mày. "Này này, mày biết nhà tao sản xuất kẹo mà phải không?"

"Thế mày biết làm hả?"

"Nghĩ cái gì vậy!? Tất nhiên là biết rồi!" Hắn bước đến lấy tạp dề trên bàn. "Mày xem thường ai vậy? Gia đình tao làm kẹo thì tất nhiên tao cũng phải biết làm để kế thừa chứ."

"Nhưng mà tao nói này, làm kẹo không khó, việc mày muốn làm kẹo như một viên đá quý không phải không thể, quan trọng là ở bước tạo hình và bảo quản nó." Chung Kiên vừa đeo tạp dề vừa nói. "Kẹo dù sao cũng chỉ là đường nóng chảy, nếu nhiệt độ quá cao nó sẽ chảy ra, vậy nên phải giữ nó ở nhiệt độ thích hợp mới có thể khiến viên kẹo thật hoàn hảo."

Y khoanh tay, cười khẩy. "Mày nghĩ tao không biết mấy thứ cơ bản đó sao? Tất nhiên tao có cách bảo quản mới có thể thực hiện được kế hoạch này."

Xử Nữ bước đến lấy trong túi áo khoác mình một chiếc hộp rồi ném cho Chung Kiên. "Xem thử phải nhiệt độ thích hợp không?"

"..." Hắn sờ sờ chiếc hộp nhỏ, có thể dễ dàng cảm nhận được hơi lạnh qua phần vỏ hộp. Mở ra thì càng rõ hơn nhiệt độ bên trong. Một nhiệt độ lý tưởng để bảo quản những viên kẹo tinh xảo để chúng không tan trong thời tiết nắng nóng của mùa hè. "... Cái này..."

Gương mặt hắn bỗng chốc trở nên hứng thú lạ thường, càng ngắm nghía chiếc hộp kĩ càng hơn. Một chiếc hộp hình lập phương to bằng lòng bàn tay màu xám khói, bên ngoài có thể mơ hồ cảm nhận được những đường vân gỗ bên trên, bên trong là lớp vải mềm như để trưng bày một thứ gì đó, hẳn là để chỗ cho những viên kẹo ngọc.

"Tuyệt thật..." Chung Kiên nhìn y. "Chiếc hộp tinh xảo như thế này mà mày chỉ dùng để đựng kẹo à? Tao thấy tội người làm ra nó đấy."

"Tao làm ra nó đấy."

"..." Hắn im lặng một lúc thì hắng giọng. "Ừ thì... người làm ra có quyền quyết định số phận... nhưng mày thực sự muốn dùng nó chỉ để đựng kẹo à?"

"Làm nó có khó đến mức đó đâu? Tao có thể sản xuất hàng loạt thứ này đấy." Y nhướng mày.

Chung Kiên đột nhiên trở nên hớn hở. "Nếu thế thì bán cho nhà tao đi?"

Một sáng kiến hiện lên trong đầu y. Xử Nữ cười cười bước đến. "Mua nổi không?"

"Bao nhiêu?" Hắn nhanh miệng. "Chỉ cần một cái giá hợp lý là được. Nói trước, tao biết Quốc gia đang gặp khó khăn nhưng cũng đừng hét giá quá mức, chỉ cần phù hợp thì tao chắc chắn sẽ mua."

"Hehe, 1000 Plu cho một hộp." Y cười híp mắt. "Trước khi lên tiếng từ chối thì tao nói cho mày nguyên liệu bí mật để làm ra nó này."

Xử Nữ nắm cổ áo hắn, áp sát nói nhỏ vào tai.

"..." Chung Kiên đổ mồ hôi lạnh, liếc mắt nhìn y. "Tao không muốn thừa nhận nhưng... mày thực sự là thiên tài khó tìm đấy."

Y thả hắn ra, nhún vai. "Haha, tao biết mà, quan trọng là mày có thể tưởng tượng hay không thôi."

"Được rồi, tao sẽ nói với cha." Hắn cười cười. "Mày nên chuẩn bị tâm lý ăn hành đi."

"Nếu tao ăn hành thì mày phải ăn cùng tao đấy, đệ tử."

"Im đi!" Gạt tay y ra rồi bắt tay vào làm kẹo. "Làm việc chính thôi."

"Há há há, mày không thoát được đâu con trai." Xử Nữ nhìn sang Hàn Minh. "Vào giúp một tay đi, làm kẹo không đơn giản đâu."

"..." Cậu ta nhìn y đầy e ngại. Dù không nói gì nhưng trên trán Hàn Minh hiện rõ năm chữ...

Va phải kẻ điên rồi.

Mặc dù làm ăn với quý tộc là một cơ hội tốt nhưng với nhà họ Quốc thì từ lâu cậu đã không có ý định hợp tác rồi, trong tình cảnh hiện tại nữa thì càng không nhưng mà... ai bảo tự dưng dính bẫy của y chứ...
________________

"Mày cũng được đó."

"Chứ sao?" Chung Kiên vươn vai. "Chốt lại rồi nhỉ? Nếu đã chắc chắn thì mày nên chuẩn bị hộp đựng đi."

Xử Nữ chỉ vào hắn. "Mày phải làm chung với tao đấy."

"Biết rồi biết rồi." Hắn quay sang Hàn Minh. "Mà sao tên này ở đây thế? Ngươi sẵn sàng giúp tên khốn họ Quốc này đấy à?"

"Ê, tao đang là sư phụ mày đấy! Ai lại gọi sư phụ mình là tên khốn họ Quốc chứ!?"

"... Không phải tôi giúp Quốc Nhu Xử Nữ, là cậu ta giúp tôi." Hàn Minh rũ mắt. "Như cậu đã nghe Quốc Nhu Xử Nữ nói, mẹ tôi là thợ may nhưng vì là thường dân, thêm cả rất lâu trước... gia đình tôi có vài mâu thuẫn với một số quý tộc nên việc làm ăn không thuận lợi. Hơn nữa..."

"Mâu thuẫn?" Chung Kiên nhìn cậu ta rồi nhìn y. "Nếu đã có mâu thuẫn từ trước thì càng không nên hợp tác với tên này đấy, ngươi biết danh tiếng của nhà họ Quốc hiện tại mà."

"Haha, tất nhiên là bọn tao có thêm bên thứ ba để đại diện rồi." Xử Nữ cười lớn.

"Vẫn còn có người muốn hợp tác với họ Quốc ngoại trừ nhà tao à?"

"Nhà hôn thê cũ của tao là một đầu mối sản xuất vải lớn của vương quốc đấy. Chứ mày nghĩ vải ở đâu để Ngọc Huỳnh may đây?" Y xoa cằm.

"Hôn thê cũ... hôn thê cũ..." Chung Kiên trầm ngâm một lúc rồi ngộ ra gì đó. "Song Anh Thư ấy hả? Mà sao thành hôn thê cũ rồi?"

Y cười cười. "Giờ tao là tội phạm cấp độ một thì mày có đồng ý lấy tao không?"

"Đây là cầu hôn trá hình à?" Hắn cười khẩy. "Mày nghĩ câu trả lời là thế nào? Có điên mới đồng ý."

"Thì đấy, nhưng dù không còn hôn ước thì nhà đó vẫn đồng ý tiếp tục làm ăn với nhà tao vì dù sao cũng đã quen biết lâu dài, không sợ bị lừa." Xử Nữ dựa lưng vào ghế. "Làm ăn là một chuyện, chuyện hôn ước là vấn đề riêng, hai cái không liên quan nên cũng không ảnh hưởng nhiều."

"Chà, thế mặt hàng mày định thế nào?"

"Ý mày là kẹo? À, kẹo thì cứ để nhà mày đại diện, tao không quan tâm, dù sao nếu để nhà tao đại diện cho mặt hàng kẹo thì chẳng khác gì cạnh tranh với nhà mày dù bên tao mới là người phụ thuộc." Y đưa tay lên. "Quan trọng là cái này. Vấn đề nhà tao mắc phải hiện giờ là vấn đề thu nhập, miễn là có đầu ra, tao không quan tâm việc có danh tiếng nữa hay không."

Ánh mắt Chung Kiên đột nhiên thay đổi, Xử Nữ nhìn thấy thì nụ cười cũng trở nên khác lạ. "Tao khuyên mày, đừng nên lợi dụng tình hình hiện tại đấy. Tao biết mày đang suy tính điều gì."

"... Haha." Hắn quay mặt đi, cười cười. "Tao có thể làm gì chứ? Kí khế ước rồi giờ muốn lợi dụng tình hình cũng không được."

"Là vậy đó, hợp tác vui vẻ." Xử Nữ đứng dậy. "Bây giờ thì là chuyện của tao với mày. Ra sân tập nhanh lên, đệ tử."

"Đừng có gọi tao như thế." Chung Kiên cởi tạp dề cất sang một bên.

"Mày thì nên học cách gọi tao là thầy đi, nếu không có thể tao sẽ không còn hứng dạy mày nữa đâu." Y quay sang Hàn Minh. "À, còn ngươi thì giờ ngươi có thể đi rồi. Nếu lựa chọn ở lại đây thì hỏi người hầu rồi nói họ chuẩn bị một phòng đi."

Hàn Minh cúi đầu. "Ừm..."

Vậy là hai người Xử Nữ và Chung Kiên cùng bước ra sân tập.

Y nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn. "Từ nãy giờ vẫn còn im lặng đấy. Ây da tự dưng tao lại muốn đi ngủ quá, không muốn dạy nữa rồi."

Môi Chung Kiên khẽ mím lại, vẻ mặt cam chịu. "Thẩy Xử Nữ. Được rồi chứ?"

"Haha, ngoan lắm."

"Im đi."

Cả hai dừng bước ở phần sân rộng rãi, đưa mắt nhìn ra đã thấy một người đang luyện kiếm vô cùng chăm chỉ giữa trời trưa.

*... Đệch quả nhiên là nam chính, ngày nào cũng đội nắng trưa mà da vẫn trắng như nam thần.* Y bĩu môi, quả nhiên ganh tỵ làm con người ta méo mó...

"À, thấy thằng nhóc này tao mới nhớ một chuyện." Chung Kiên nhìn y. "Hai đứa mày... làm hòa chưa?"

"Làm hòa gì?" Đầu y hiện lên vài dấu chấm hỏi, một lúc thì cũng hiểu. "À, ý mày là việc tao làm nó giận lúc trước ấy hả?"

Giọng nói y bỗng nhỏ dần. "Kệ nó chứ..."

"Vẫn còn giận nhau à?" Hắn khoanh tay, vẻ đăm chiêu. "Anh em mày thực sự không hòa thuận lắm nhỉ? Thế thì sao lúc ở trường cứ đi cùng nhau thế?"

"Tao có muốn đâu! Nó bám theo tao mà!" Y vò đầu. "Cái... thiệt tình... tao không biết sao tự dưng nó lại nổi nóng nữa cơ!"

"... Khoảng hai tháng trước tao có nói chuyện với nó. Nó bảo là do mày vứt bỏ nó."

"..." Xử Nữ trầm mặt. "Tao đâu có ý như vậy đâu chứ..."

"Tao nghĩ nó lại nghĩ khác. Thì từ đầu năm học hai đứa mày đã đi cùng nhau mà, giờ tự dưng mày hành động một mình nên nó thấy bị bỏ rơi cũng đúng." Chung Kiên lý giải. "Với lại tự dưng đùng một cái anh trai cùng cha khác mẹ của mình biến thành tội phạm cấp độ một thì ai mà không bất ngờ chứ. Chắc nó thấy sốc."

"... Mày am hiểu quá nhỉ?" Giờ y mới là người sốc rồi đấy. "Mà này... thiệt sự thì... với cái tính cách của mày tao không nghĩ mày lại giỏi tới vậy đâu."

"Mày chưa biết gì về tao đâu, đừng có đánh giá vội." Chung Kiên đảo mắt.

Đúng thật là y chẳng biết gì về tên nam phụ này hết. Phần vì hắn hoàn toàn không có trong kịch bản gốc, phần vì cả hai không thực sự thân thiết, chỉ là tiếp xúc nhiều do tính hắn ganh đua và hay cà khịa nhau là chính thôi.

"... Chắc đây là cơ hội tốt để tao tìm hiểu về thằng hạng hai ngày nào cũng làm phiền tao suốt ba năm qua ha?"

"Mày không bỏ cái cụm "thằng hạng hai" trong câu nói của mày ra được à!?"

"Tao chỉ nói sự thật thôi mà, việc gì phải khó chịu chứ ahahaha!"

"Cái thằng này..." Chung Kiên nghiến răng nghiến lợi. "Quả nhiên tao không hòa hợp với mày nổi mà!"

Xử Nữ cười híp mắt. "Thật ra thì không cần hòa hợp, tao lại thấy quan hệ của tao với mày khá vui đấy chứ."

"... Mày làm tao thấy ớn quá đi."

"Haha, chẳng mấy ai ghét tao lại nói chuyện với tao nhiều như mày đâu." Y nghiêng đầu. "Mà nói đến thấy ớn, mày mới là người đeo bám tao ba năm qua để thách đấu mà, tao mới là người phải sợ mày đấy."

"Mày mà cũng biết sợ à?"

"Tự dưng có kẻ bám đuôi thì phải sợ chứ."

"Tao không phải kẻ bám đuôi!"

"Biện hộ vô hiệu."

"Im đi!"

"Hahahahaha!"
...........

Thiên Yết hạ kiếm, đôi mắt sắc bén nhìn hai người bên ngoài sân tập đang "cười nói vui vẻ", răng nghiến lại, vẻ mặt cực kì không tốt. Cậu cất kiếm đi, vừa bước đến gần hai người họ vừa cởi cái vòng bạc trên tay.

Đến khi tiếp cận đến ngay sát liền bắt lấy tay Xử Nữ, đeo lên cổ tay y cái vòng bằng bạc nhỏ.

"...?" Xử Nữ chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cổ tay đã bị sức nặng kéo mạnh, đến mức khuỵu một chân xuống đất. "C- Cái này..."

Tay còn lại của y cũng bị cậu bắt lại, cũng bị đeo lên chiếc vòng bạc và cũng trở nên nặng nề giống hệt tay kia.

"..." Sau khi đơ ra vài giây thì y nhìn lên cậu. "Mày có ý gì đây?"

"... Ý gì đây?" Đôi đồng tử xanh lam liếc xuống nhìn y. "Anh nghĩ đó là ý gì?"

... Ghen ấy hả? Cái tên nam chính này...

"Haa... trời ơi..." Xử Nữ không khỏi thởi dài một hơi. Y đứng dậy, gượng sức đưa tay lên nắm cổ tay cậu rồi kéo đi. Trước khi đi còn quay sang Chung Kiên. "Đợi ở đó."

"..."

Y kéo cậu tới góc khuất sau biệt thự, đưa tay lên ép cậu vào tường. "Cậu... là sao đấy?"

Thiên Yết không nói gì mà mỉm cười, cậu nhẹ nhàng chạm vào cái vòng bạc. Cái vòng đó hiện lên ánh sáng nhạt xong liền trở nên nặng hơn gấp nhiều lần, đến mức y không giữ nổi tay nữa thì cậu đỡ lấy y, ôm chặt rồi hạ giọng.

"Ghen đấy."

"... Cậu thực sự là bình giấm chua đấy. Tôi với tên đó chỉ nói chuyện bình thường thôi mà."

"Không thích. Tôi không thích Chung Kiên." Cậu vùi mặt vào hõm cổ y.

"Ah... thiệt tình." Xử Nữ cười khổ. "Nghe này, tôi chỉ xem tên đó như bạn bè bình thường thôi, không định dính vào chuyện tình cảm nữa đâu, tôi biết cậu là kiểu người gì mà."

Y xoa nhẹ lưng cậu. "... Cậu bỏ hai cái này ra khỏi tay tôi được không?"

Thiên Yết lại im lặng. Cậu xoay người đặt y dựa lưng vào tường, cúi người hôn lên môi y. Từ nhẹ nhàng cho đến mạnh bạo, Xử Nữ cảm thấy như cậu đang xả giận vậy.

*Cái tên nhóc này...*
___________

Sau khi tập với Chung Kiên xong thì y thực sự muốn ngủ một giấc. Buổi tập thì... không có gì đặc biệt lắm, chỉ là khai sáng cho hắn vài thứ nên cũng không có gì đáng để nói.

Vấn đề tiếp theo mà Xử Nữ mắc phải...

"Về lãnh thổ?"

Triệu Dương gật đầu. "Ta đã rời khỏi đó khá lâu rồi nên muốn trở về một thời gian. Dù sao ở đây cũng không có gì để làm..."

À... cũng đúng... mặc dù cách Xử Nữ đối xử với Triệu Dương không có gì quá đáng nhưng suốt ngày y cứ để hắn một mình nên hắn chán cũng phải.

"Ngươi muốn trở về lâu rồi phải không?" Y khoanh tay.

"Ừm... ta chỉ muốn trở về một thời gian rồi sẽ quay lại đây, nợ của ta với ngươi chưa hết."

"Ta không có vấn đề gì với việc ngươi quay trở về nhưng mà..." Y đột nhiên nhỏ giọng. "Tình hình bây giờ có hơi không thích hợp..."

"Tại sao?"

Nếu phải nói về lý do thì phải nói tới cốt truyện chính trước. Triệu Dương là hộ vệ người sói của nữ chính và có vai trò nhất định trong cốt truyện tiểu thuyết. Vậy nên việc hành động của hắn có thể mở ra các sự kiện mới là điều hoàn toàn có khả năng.

Trước đến nay y hạn chế để hắn góp mặt trong các sự kiện cũng là vì thế. Triệu Dương khó kiểm soát, một phần vì hắn là người sói, phần khác vì kẻ kiểm soát hắn hiện tại không phải nữ chính nên nếu sơ hở có thể hắn sẽ vô tình mở ra sự kiện nào đó dù nhỏ dù lớn. Nó cũng có thể gây hại đến nam phụ phản diện là y cơ.

Ai bảo hào quang mình đồng da sắt chỉ có nhân vật chính mới có chứ!?

Trở lại vấn đề thì dù Triệu Dương là chính diện đi chăng nữa thì hắn cũng không phải nhân vật chính, thêm cả việc bây giờ hắn là hộ vệ của nam phụ phản diện nên nếu hắn vướng vào một sự kiện gây nguy hiểm đến tính mạng thì không chắc hắn sẽ có thể sống sót khi một mình, hậu quả lớn hơn còn có thể gây ảnh hưởng đến y nữa nên Xử Nữ thực sự muốn đảm bảo hắn sẽ không gặp vấn đề khi không có y ở gần. Dù sao chữa trị cho hắn cũng tốn công lắm...

"Tch... ngươi có thể trở về nhưng..." Xử Nữ trầm mặt. "Hãy đợi đến khi ta giải quyết xong vấn đề của nhà ta."

"Ý ngươi là ngươi muốn đến lãnh thổ với ta?"

"Phải."

"Không được." Hắn dứt khoác từ chối. "Con người không được đến lãnh thổ của bọn ta."

"Nhưng nếu là ngươi thì bọn ta sẽ vào được thôi mà?" Y cười híp mắt.

"... Ta từ chối."

"Ngươi đang nợ ta đấy."

"Ta biết." Triệu Dương day thái dương. "Nên ta từ chối, con người bước vào lãnh thổ của người sói là vô cùng nguy hiểm."

"..." Y hạ mắt, tỏ vẻ không vui. "Ngươi là đại hộ vệ mà, việc đưa con người vào lãnh thổ cũng trở thành vấn đề sao?"

"... Ta không viết tại sao ngươi biết ta là đại hộ vệ nhưng không được là không được. Ta từ chối cũng là một cách bảo vệ ngươi đấy Quốc Nhu Xử Nữ."

"..." Xử Nữ thở dài một hơi. Y ngẫm một lúc thì nói với hắn. "Nếu thế thì Thế Dương thay ta đi."

"Không." Lần này hắn còn đáp lại nhanh hơn vừa nãy nữa. "Dục Ma càng không."

"Ngươi- "

"Đủ rồi, ta chỉ muốn một mình trở về lãnh thổ, ta không muốn ngươi đi cùng ta, Quốc Nhu Xử Nữ." Hắn cau mày. "Vì lý gì mà ngươi cố chấp như vậy chứ?"

"Vì ngươi nợ ta đấy."

"Nợ của ta thì ta chắc chắn sẽ trả, ta là người sói." Triệu Dương gắt lên. "Nếu ngươi thực sự muốn cho ta trở về lãnh thổ thì hãy để ta trở về một mình."

"..." Môi y mím chặt. "Được thôi, lo lắng của ta có vẻ thừa với đại hộ vệ nhà ngươi rồi."

Nói xong liền vùng bước đi.

Hắn nhìn y rời đi, tầm mắt rũ xuống.

Lo lắng sao...?
__________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top