Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương II: Somewhere and somehow - Tập 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu co ro, đầu óc mù mờ sau cơn chấn động. Ngoại trừ những âm vang văng vẳng bên tai thì chẳng còn gì khác.

Ngoại lực sinh ra từ vụ va chạm ép chặt lên ngực khiến hô hấp thêm khó khăn. Tim cậu đánh trống. Nó đập như chưa bao giờ được đập, khiến nhịp thở lúc thậm thụt lúc gấp gáp.

Giờ William đã hiểu cảm giác của những bệnh nhân ngày trước cậu gặp. Cái cảm giác mà quả tim sắp phá tan lồng ngực để chui ra ngoài.

Cậu nửa mê nửa tỉnh chống tay lên đùi, nhăn nhó ngó ra cửa xe. Nó không còn ở đó nữa. Dưới mặt đường lấp lánh những mảnh thủy tinh vụn vỡ, vây quanh cửa chính đã méo mó do xây xát.

Đây có thể là cơ hội tốt để trốn thoát. Cậu thầm nghĩ, khuôn mặt mệt nhọc cam chịu cơn đau.

Hình như có ai đó đang vuốt dọc sống lưng bỏng rát của cậu. Cái chạm dịu nhẹ mà lồng lộng gió trời ấy xua tan như sự bức bối của William. Thật tuyệt!

- Terrie?

Câu hỏi của cậu không ai đáp trả nhưng cậu biết chắc chắn là Terrisa Holloway.

Cô nàng mũi cà chua luôn là người lo lắng cho cậu nhất, tất nhiên chỉ sau Claire. Đôi khi, cậu cũng hay trêu rằng cô chính là bà mẹ trẻ nhất thế gian. Như để bày tỏ thái độ trân trọng đối với sự săn sóc hằng ngày của Terrie. Nhưng mỉa mai thay, cô đúng là bà mẹ của đám búp bê Barbie từ năm năm tuổi.

Cô vẫn không nói gì. Đôi khi Terrie sẽ im lặng cả một buổi chiều với cậu. Có lẽ hôm nay cũng như vậy, cậu nghĩ.

Terrie và cậu dường như có một sợi dây liên kết vô hình nào đó. Trong hầu hết mọi trường hợp, cô đều đọc được suy nghĩ của cậu. Đáng mừng thay, khả năng ấy đang được kích hoạt.

Terrie cố định cánh tay của William bên dưới cổ mình. Đôi vai nhỏ bỗng nở ra trông thấy, nhanh chóng đón đầu người bạn thân tựa như người lực sĩ gồng gánh đôi quả tạ. Mỏi thì có nhưng cô không thể từ bỏ được.

- Chúng ta có thể thoát.

Terrie động viên William, sục sôi khí thế mặc dù chẳng có gì lọt được vào tai cậu. Nhưng, mối liên kết ấy đã dẫn lối thân thể tàn phế kia.

William dốc sức đứng dậy, đôi chân run run, mềm mỏng như sợi tưởng chừng sắp gãy. Thỉnh thoảng nó lại co quắp khiến cậu quịu ngã, mặt sát lại đất. Chính cậu đang cản bước cậu, tự hại, hại cả cô bạn. Trái lại, Terrie cố gắng không ngừng, kiên trì dìu dắt William qua hiểm nguy.

Chúng đã nghe thấy. Một tiếng rầm to tướng như sấm rền. Chúng đã nhìn thấy. Một cột khói lửa nghi ngút như bom nổ. Và chẳng có lí do gì, để chúng không tìm đến thỏa mãn cơn thèm ăn.

Cái khắc nghiệt của thế giới tự nhiên đã tràn tới đây. Con người sẵn sàng ăn thịt đồng loại, chỉ để lấp đầy khoang bụng. Nhưng ta đói thì ta ăn, chỉ ta ăn mà thôi, không còn chỗ cho ai khác. Điều ấy càng chứng tỏ con người đã và đang bị thú vật hoá. Và còn thấp kém hơn cả thú vật.

Chúng, trên mặt đường, đã xác định chỉ một mục tiêu: chiếc xe buýt hỏng và những miếng mồi yếu ớt.

Từng đợt từng đợt vũ bão kéo đến, giăng kín con đường những tơ nhện đỏ thẫm. Chúng bịt chặt các kẽ hở, các con ngõ, các lối rẽ bằng xác thịt mình. Chúng vồ lấy những thường dân quanh đó, những đứa trẻ, những lái xe , những cảnh sát...

Từ trên cao nhìn xuống chỉ còn thấy những chấm tròn đen đặc tượng trưng cho mỗi sinh mạng bị cướp đi. Số lượng ấy ngày càng tăng thêm và tăng thêm, không ngớt.

Người ta đang bị ăn sống, trong đó có cả bạn cùng bàn của Terrie. Cô sửng sốt quay mặt lại, khoé mắt đỏ hồng vài vệt nước. Dẫu biết mình chẳng thể giúp gì nhưng sao lòng cô cảm thấy đau nhói. Terrie khoác chặt tay William lên vai mình, chặt nhất có thể. Cô sẽ không bao giờ buông bỏ bất kì ai nữa, một sự mất mát là quá đủ rồi.

_Còn tiếp_

_Stupid_thing_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top