Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến vào nhà thì bắt gặp Vương Bá Nguyên đang ngồi đọc sách, còn ba nhỏ thì bận tưới hoa trong vườn.

Ba nhỏ đặc biệt yêu thích hoa nên Vương Bá Nguyên liền cho người thiết kế một vườn hoa trong chính trang viên nhà họ. Có điều, Vương Nhất Bác không có tình cảm với hoa cỏ lắm, nhưng thỉnh thoảng vẫn phụ ba nhỏ chăm sóc, tưới cây, tỉa cành. Trong trang viên có một vườn hoa hồng trắng do chính Vương Nhất Bác hồi còn nhỏ tự tay gieo giống, cho nên tình cảm có phần khác biệt hơn. Vườn hồng được ba nhỏ hằng ngày chăm sóc tận tình, qua thời gian đã trưởng thành, sắc trắng tuy không rực rỡ, kiêu sa như hoa hồng đỏ nhưng lại toát lên khí chất thuần khiết, trong sáng. Vương Nhất Bác dù dọn ra ngoài sống, cuối tuần về Vương trạch ăn cơm vẫn luôn giữ thói quen ra vườn đi dạo một vòng, thăm các khóm hoa ngày bé cậu gieo.

Trông thấy hai bạn trẻ đến, ba nhỏ nhanh tay tắt vòi nước, nở nụ cười vui vẻ bước đến khoác tay lão alpha nhà ông rồi nói

- Hai đứa tới rồi, cơm đã chuẩn bị xong, vào nhà thôi.

Tiêu Chiến cung kính cúi đầu chào hỏi

- Thưa hai bác, cháu mới đến.

Ba nhỏ gật nhẹ, lập tức mỉm cười. Vương Bá Nguyên hơi cúi đầu làm rơi mắt kính vướng lại nơi sóng mũi, đảo mắt nhìn anh và cậu, thâm trầm không lên tiếng.

Mọi người đi qua trang viên, băng qua dải hành lang dài ở phòng khách thì đến nhà ăn. Khi tất cả đã yên vị chỗ ngồi của mình, ánh mắt hai vị trưởng bối cứ đặt trên người Tiêu Chiến, chỉ có biểu cảm trên gương mặt và thần sắc là khác nhau. Vương Bá Nguyên vẫn giữ thái độ nghiêm nghị cần có của bậc trưởng thượng trong gia đình, riêng ba nhỏ thì cứ nhìn Tiêu Chiến, lộ vẻ rất hài lòng, nụ cười như gió xuân ấm áp. Đặc biệt là lúc ông thấy môi Nhất Bác có dấu vết gì rất mờ ám cộng thêm khi vào bàn ăn, anh còn lịch sự kéo ghế giúp cậu nữa.

Người ta thường nói, gừng càng già càng cay, ba nhỏ liếc sơ một cái đã hiểu nội tình bên trong.

Trên bàn ăn, Tiêu Chiến chăm sóc Vương Nhất Bác rất chu đáo cũng không quên hiếu kính với trưởng bối. Ba nhỏ âm thầm quan sát, nhìn sự ân cần của anh đối với cậu, không giấu được sự vui mừng. Ông nhẹ nhàng dặn dò vài câu, trong suốt quá trình đó Tiêu Chiến nghiêm túc lắng nghe, biểu hiện rất khiêm tốn, lễ phép, thỉnh thoảng gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Toàn bộ thời gian ăn cơm, gương mặt Vương Bá Nguyên đều lạnh lùng, chân mày đen rậm thoáng chau lại, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào ba nhỏ đang cười cười, nói nói với Tiêu Chiến.

Chợt có cảm giác mất mát.

Bỗng nhiên, Vương Bá Nguyên đặt chén cơm xuống bàn, hướng ba nhỏ lên tiếng

- Anh no rồi.

Bình thường sau khi Vương Bá Nguyên ăn xong, ba nhỏ sẽ chủ động múc chén canh cho nhưng hôm nay thói quen đó đã bị thay thế bằng cái nhìn khó hiểu của ba nhỏ.

Ba nhỏ đang nói chuyện, quay đầu nhìn lão alpha nhà mình, thấy sắc mặt Vương Bá Nguyên không được tốt lắm, còn trừng mắt nhìn Tiêu Chiến, rất giống với người vừa bị cướp đi báu vật.

Ông thầm suy đoán ý nghĩ của Vương Bá Nguyên, củ cải trắng trong nhà sắp bị nhổ, cha già chắc đang rất đau lòng, nhìn con rể liền không vừa mắt đi.

Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối vẫn bảo trì im lặng ăn cơm, thấy bầu không khí có chút kì quái, cậu không kiềm lòng được quay sang đối thoại bằng mắt với Tiêu Chiến

- Chú đóng kịch giỏi như vậy, sao hồi xưa lại đi học kinh doanh, thật uổng phí tài năng.

- Em quá khen. Tôi ở lĩnh vực nào cũng giỏi như vậy thôi.

Tiêu Chiến thản nhiên đáp lại, tất nhiên cũng bằng mắt.

Vẻ mặt đắc ý của Tiêu Chiến khiến Vương Nhất Bác tức nhưng không thể trở mặt. Cậu lại nhìn anh

- Đồ tự luyến.

Tiêu Chiến mỉm cười không quan tâm, gắp con tôm định bỏ vào chén cho cậu thì cậu chặn lại từ chối.

- Chú tự gắp tự ăn đi, tôi không thích tôm.

Ba nhỏ nghe vậy liền nghiêm giọng với cậu

- Điềm Điềm, không cho phép vô lễ với Chiến Chiến.

Vương Nhất Bác hướng về phía ông, vừa đau lòng vừa bất mãn kêu một tiếng

- Ba nhỏ...

Ba nhỏ quay đầu không để ý đến cậu, nhìn Tiêu Chiến giải thích

- Cháu thông cảm, do bác chiều hư từ nhỏ nên mới sinh ra tính khí như vậy. Đừng thấy nó trắng trẻo, đẹp trai, chỉ được cái vẻ bên ngoài. Thật ra nó có rất nhiều khuyết điểm, thích ngủ, nấu ăn không nuốt nổi, lại rất sợ côn trùng nhỏ...

Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, thấy lông mi anh rũ xuống, khóe môi hình như hơi nhếch lên, mang theo ý cười như có như không.

- Bảo bối nhà anh phải hạ mình nấu ăn cho người khác sao? - Vương Bá Nguyên nhịn không được lên tiếng.

Ngay lập tức, ba nhỏ cảm thấy lão alpha phóng tia nhìn bén nhọn về phía Tiêu Chiến, có ý cảnh cáo. Anh nhận được tín hiệu, rất thông minh lên tiếng tháo gỡ thế khó

- Nhất Bác rất tốt. Cháu hứa sẽ chăm sóc cho em ấy, xin hai bác yên tâm.

Vừa nói, Tiêu Chiến vừa kéo tay cậu qua xoa xoa, Vương Nhất Bác do luyện thể thao nên kích thước tay so với Tiêu Chiến có chút lớn hơn, nhưng đây không phải trọng điểm. Không biết từ lúc nào, anh đã nắm lấy bàn tay cậu, mười ngón đan chặt vào nhau.

.

.

.

Ba nhỏ gõ nhẹ cửa phòng làm việc của Vương Bá Nguyên rồi cầm chén canh táo đỏ tuyết lê đến bên cạnh bàn, đặt xuống.

Thấy omega nhà mình vào, Vương Bá Nguyên chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái, sau đó lại chăm chú nhìn tập tài liệu.

Ba nhỏ đứng bên cạnh đợi một lúc, vẫn không thấy Vương Bá Nguyên có phản ứng gì thì chầm chậm đẩy chén canh về phía trước, tới khi nó nằm cạnh cánh tay lão alpha mới dừng lại. Vương Bá Nguyên biết bản thân không thể ngó lơ được nữa, miễn cưỡng ngừng tay, đóng tài liệu để sang một bên, ngước mắt nhìn ba nhỏ chờ đợi

- Lúc nãy anh không có uống canh, em hâm nóng rồi mang lên cho anh nè.

Câu nói êm dịu của ba nhỏ không làm hài lòng Vương Bá Nguyên nên thấy ông khẽ chau mày.

- Đến bây giờ mới nhớ anh chưa uống canh?

Ba nhỏ mắt chữ A

- Không bận đi chăm sóc cho con rể yêu quí của em?

Ba nhỏ miệng chữ O

Mắt ba nhỏ sáng lên, bất động thanh sắc.

Thì ra bình giấm lớn nhà ông bể rồi.

Nhưng lão alpha ghen với con rể, chẳng đâu ra đâu, thật mất mặt.

Ba nhỏ bước đến, chủ động ngồi lên chân Vương Bá Nguyên, hai tay ôm lấy cổ, chóp mũi cọ cọ lẫn nhau rồi vùi nửa khuôn mặt vào hõm vai lão alpha nhà mình. Mùi hương tin tức tố nhẹ nhàng lan tỏa, Vương Bá Nguyên ngẩng đầu nhìn gương mặt ửng hồng của ba nhỏ, bản tính alpha trỗi dậy, không chút kiêng kỵ giải phóng tin tức tố ra khỏi cơ thể, để mùi hương của ông hoàn toàn bao bọc lấy omega trong lòng mình.

Phía sau gáy bị hô hấp của Vương Bá Nguyên khống chế, thậm chí ba nhỏ có thể cảm giác được nhịp tim đang đập mạnh liệt của đối phương truyền sang.

Ông dùng đầu ngón tay chọt chọt vào cánh tay lão alpha giống như mèo nhỏ đang làm nũng, nhẹ giọng lấy lòng

- Đừng giận em nữa nha.

- ...

Không nghe thấy Vương Bá Nguyên đáp lại, ông tiếp tục thì thầm bên tai đối phương

- Em có bí mật nhỏ muốn nói với anh.

Vương Bá Nguyên nhướn mày nhìn omega trong lòng, khẽ hỏi

- Em vẫn còn bí mật giấu anh à?

Họ chung sống cùng nhau nhiều năm, chân thành đối đãi, chưa từng che giấu nhau bất cứ điều gì. Vậy thì ba nhỏ còn bí mật nào đang giữ trong lòng chưa nói ra chứ?

Ba nhỏ lấy tay che miệng, kề sát bên tai Vương Bá Nguyên thì thầm nói

- Em thích anh nhất.

Bí mật chỉ đơn giản như vậy thôi nhưng hết sức kì diệu.

Bình giấm to lại được đóng nắp cẩn thận.

Vương Bá Nguyên khẽ cười, ôm chặt ba nhỏ vào lồng ngực mình, vừa thấy có chút bất lực vừa thấy rất vui vẻ. Nhớ đến ấn tượng lần đầu tiên họ gặp nhau, dường như số phận đã định sẵn, Vương Bá Nguyên cả đời này cũng không thể nào thoát khỏi nanh vuốt ngọt ngào của ba nhỏ.

.

.

.

Nhận được sự phê chuẩn của hai baba, Tiêu Chiến đường hoàng bước lên lầu, tham quan một vòng phòng ngủ của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến thật sự mang theo tâm trạng phấn khích bước vào, có cảm tưởng như anh đang từng bước thâm nhập vào thế giới của cậu. Anh đảo mắt nhìn xung quanh phòng đánh giá một chút, căn phòng khá rộng với phong cách trang trí đơn giản. Cửa sổ đón nắng cộng với gam màu xanh chủ đạo khiến không gian nơi đây trở nên ấm cúng, thoải mái và khá đẹp mắt. Ngoài chiếc giường, tủ quần áo, bàn đọc sách thì dọc theo hai bên còn được cậu ưu ái thiết kế những chiếc kệ bằng kính âm tường, trong ấy trưng bày những bộ sưu tập lego của cậu.

Tiêu Chiến từ phía sau bước tới, nhìn Nhất Bác mỉm cười rồi nói

- Nhà của chúng ta...sau này tùy ý em thiết kế.

Vương Nhất Bác chầm chậm chớp mắt, không hiểu như thế nào cậu chợt nhớ lại nụ hôn lúc nãy của anh.

Bờ môi hơi khô...nụ hôn mãnh liệt...nóng rực...

Nói thẳng ra, nụ hôn ấy cũng không phải vấn đề gì to tát lắm khi Tiêu Chiến chân chính là hôn phu của cậu.

Suy nghĩ lung tung một lát, Vương Nhất Bác sắc mặt ửng đỏ, cả người rơi vào một loại cảm giác khó đặt tên, sau đó thì lắp bắp nhắc lại lời của Tiêu Chiến

- Nhà của chúng ta?

Tiêu Chiến thoáng nhẹ gật đầu xác nhận.

Cậu chợt cảm thấy ông chú này có chút gì đó thú vị.

Vương Nhất Bác tự nghĩ, có giống như Tiêu Chiến đang cầu hôn cậu không? Nhưng rõ ràng hoàn cảnh hiện tại không thích hợp lại không có nhẫn, cầu hôn kiểu gì mới được.

Dù ở trong một cuộc hôn nhân không có tình cảm, đối phương vẫn cho cậu cảm nhận được chút mật ngọt, thêm niềm tin hi vọng vào tương lai và sau này nếu như...còn có cái để hoài niệm.

Tóc Vương Nhất Bác thật mềm, chạm tay vào thích đến không thể rời, Tiêu Chiến nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc cậu, ánh mắt cũng trở nên thật nhu mềm

- Ngày mai sắp xếp thời gian, về nhà tôi một chuyến.

Tiêu Chiến vẫn giữ kiểu nói chuyện giống như ra lệnh, khiến không khí yên bình giữa hai người nhanh chóng tan đi.

Hôm nay về nhà cậu, ngày mai lại đến nhà anh, sao lại nhiều thủ tục phiền phức như thế. Không phải kết hôn chỉ đơn giản là chuyện giữa ông chú này và cậu hay sao, hóa ra một cộng một không phải bằng hai, mà là hệ nhị phân, một cộng một bằng mười.

Vương Nhất Bác im lặng ngẫm nghĩ hồi lâu mới ngập ngừng lên tiếng

- Có thể không đi được không? Tôi còn buổi luyện tập với đội đua, có thể về rất muộn.

Tiêu Chiến sớm như đã có dự liệu bị từ chối, ngắn gọn trả lời cậu

- Được.

Nhìn vẻ mặt thờ ơ, lãnh đạm của Tiêu Chiến trái ngược hắn với dáng vẻ thâm tình lúc nãy, Nhất Bác thấy khó hiểu, có gì đó không đúng, chẳng lẽ chỉ vì cậu bận luyện tập khiến anh mất hứng.

Qua một lúc, khi Vương Nhất Bác còn đang nghĩ Tiêu Chiến giận cậu, hai người họ sẽ im lặng như vậy đến lúc ra về thì Tiêu Chiến chủ động không đề cập vấn đề đó nữa. Anh thông báo với cậu lịch trình sắp tới của hai người, tuần sau đi chụp ảnh cưới, tiếp theo đến cục dân chính đăng ký kết hôn, thống nhất sau khi kết hôn nên ở đâu, thiết kế nhà cửa, thu dọn hành lý, thử lễ phục, chọn nơi đặt tiệc...Từ đây đến lúc đó, chỉ vỏn vẹn có một tháng mà còn quá nhiều việc phải chuẩn bị, chắc phải gắn động cơ hỏa lực mới kịp thời gian.

Tiêu Chiến đột nhiên hỏi cậu

- Em muốn đi hưởng tuần trăng mật ở đâu?

- Hay là đến Venice, tham quan một vòng đảo Burano và Murano, buổi chiều có thể đi dạo ngắm hoàng hôn trên Grand Canal.

*Venice được mệnh danh là thành phố tình yêu của nước Ý.

Anh tự thấy kế hoạch này không tệ, ánh mắt đầy mong chờ, ý cười đồng thời lộ rõ trên gương mặt.

Dưới ánh đèn neon vàng nhạt từ trần nhà rọi xuống, góc nghiêng của Tiêu Chiến quả thật rất sắc sảo, Vương Nhất Bác bị sự đẹp trai của anh làm cho ngây ngẩn người ra, định không suy nghĩ mà trả lời được nhưng giây sau liền lắc đầu từ chối.

Lý do là Ninh Kì vừa ghi tên Nhất Bác vào đội hình chính thức trong cuộc đua mô tô sắp được tổ chức vào tháng mười hai. Việc chuẩn bị hôn lễ đã tiêu tốn không ít thời gian luyện tập của cậu, nếu còn đi hưởng tuần trăng mật, Nhất Bác quả thật không dám tự tin bản thân có thể tham gia thi đấu. Cuộc đua này đối với cậu có ý nghĩa rất quan trọng, đánh dấu lần đầu tiên cậu tham gia với tư cách tuyển thủ chuyên nghiệp. Dù không cao vọng giành cúp vô địch nhưng Vương Nhất Bác là người có trách nhiệm, nếu không phải trạng thái tốt nhất, cậu tuyệt đối sẽ không tham gia tránh làm ảnh hưởng đến đồng đội.

Tiêu Chiến nhìn thẳng cậu chờ đợi lời giải thích nhưng thật lâu vẫn không nghe thấy lời nào.

- Em không muốn đi hưởng tuần trăng mật, cả lý do cũng không định nói?

Không biết có phải do ảo giác hay không, Vương Nhất Bác cảm thấy thanh âm Tiêu Chiến giống như đang kiềm nén cơn giận để tiếp tục đóng cho tròn vai vị hôn phu chuẩn mực. Nét mặt tuy không biến hóa, ngược lại ánh mắt đã thay đổi.

Nếu như trước đây Vương Nhất Bác nhất định sẽ ngẩng mặt nhìn thẳng đối phương rồi mạnh dạn đáp trả. Chỉ có điều tình huống bây giờ có chút khác biệt, cậu đang đuối lý nên đành nhỏ giọng lí nhí nói

- Tháng mười hai tôi phải thi đấu, luyện tập không tốt sẽ ảnh hưởng đến thành tích cả đội, cho nên...

Sau đó không biết suy nghĩ được gì, âm điệu cậu lên tông

- Với lại tôi và chú là phụng lệnh kết hôn, những chuyện như đi hưởng tuần trăng mật này...không phải giống như đang thêu hoa trên gấm sao, tôi nghĩ không cần thiết.

Ánh mắt Tiêu Chiến trầm xuống như dòng nước sâu không thấy đáy, những cảm xúc như mặt hồ gợn sóng rồi tan nhanh trước khi Vương Nhất Bác nhìn thấy điểm bất thường. Khóe miệng Tiêu Chiến chợt nhếch cao tạo thành vòng cung, ngữ điệu không nhanh không chậm

- Chắc em chưa biết, khi chúng ta đăng kí kết hôn xong, tôi sẽ trở thành người giám hộ hợp pháp của em...Omega muốn tham gia thi đấu phải có chữ ký của bạn đời.

Vương Nhất Bác nghe xong, từ cảm giác áy náy chuyển sang tức giận đến nói không nên lời, Tiêu Chiến rõ ràng đang cố tình uy hiếp cậu.

- Chú...chú dựa vào đâu chứ?

Tiêu Chiến cười nhạt một tiếng, anh bước đến kéo gần khoảng cách, chậm rãi trả lời từng tiếng thật rõ bên tai Nhất Bác

- Dựa vào...tôi là alpha của em. Lý do này đủ sức thuyết phục chưa?

- Chú dám không ký thử coi...tôi sẽ...

Vương Nhất Bác còn chưa nói xong bản thân sẽ làm như thế nào, Tiêu Chiến đã cắt ngang lời cậu, ánh mắt kia lại mang theo một tia tà ác không hề che giấu

- Không tin em cứ thử xem tôi dám hay không.

Ông chú này quả thật không đơn thuần, đạo mạo như người ta lầm tưởng. Cởi bỏ dáng vẻ ôn nhu, điềm tĩnh, anh đang dần bộc lộ ra bản chất thật của chính mình.

Tiêu Chiến chính là sói, không phải thỏ nhỏ vô hại.

Không phải hai người đang thảo luận có nên đi hưởng tuần trăng mật hay không thôi sao? Từ lúc nào mà vấn đề đã đi xa đến mức căng thẳng như thế? Ông chú vẫn chưa vào tuổi trung niên, tính tình đã thất thường, thích châm lửa đốt cháy câu chuyện.

Biết Tiêu Chiến đang cố tình gây sự, Vương Nhất Bác không kiềm được cơn tức giận

- Chú là đồ khốn.

- Quá khen.

Dường như mỗi lần đối đầu với ông chú, dù cậu có xù lông, khí thế hùng hồn như thế nào cũng không đả thương được đối phương, trái lại còn tự rước buồn phiền, bực dọc vào người. 

Nhưng biết làm sao hơn, tính tình cậu vốn đã như vậy, mọi người xung quanh luôn hết mực yêu thương, cũng quen được cưng chiều. Thế nên khi xuất hiện một người luôn luôn tìm cách gây sự với cậu mọi nơi mọi lúc như Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cảm thấy cuộc sống vui vẻ của cậu đang bị xáo trộn.

Ngay từ đầu, cậu đã không nghĩ nhiều, không muốn quản thúc hay mong cầu nắm giữ được trái tim Tiêu Chiến, cậu chỉ nghĩ cuộc hôn nhân này yên ổn duy trì được bao lâu thì hay bấy lâu, đến khi một trong hai người có đối tượng thích hợp thì chia tay trong hòa bình. Đơn giản vậy thôi.

Trong lòng Vương Nhất Bác thở dài, muốn khép lại cuộc phân tranh tại đây, quân tử muốn báo thù mười năm vẫn chưa muộn. 

- Chúng ta cần nói chuyện?

Tiêu Chiến khoanh tay trước ngực nhìn cậu, hỏi

- Em muốn nói chuyện gì?

- Tôi nghĩ chú hiểu rõ, hôn sự này do người lớn an bài, tôi và chú dù không muốn cũng phải nghe theo. Kết hôn thì kết hôn, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không can thiệp vào chuyện riêng tư của chú, chú vẫn tự do làm việc chú muốn, vì thế hi vọng chú cũng tôn trọng quyền tự do cá nhân của tôi. 

Tiêu Chiến trầm mặc lắng nghe.

- Cuộc thi này rất quan trọng với tôi... Cho nên, chú nhất định phải ký tên đồng ý.

Nói xong lời này, Vương Nhất Bác mới phát hiện âm điệu bản thân có gì bất ổn, nghe giống như đang xuống nước năn nỉ Tiêu Chiến, nhưng đây không phải lúc so đo thiệt hơn.

Đôi môi nhếch lên vô tình khiến nốt ruồi bên dưới chuyển động theo làm gương mặt đĩnh đạc thường thấy mang theo chút tiếu ý

- Vậy phải xem biểu hiện của em trong đêm tân hôn như thế nào.

29.4.2022 Yu



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top