Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sống cùng ông chủ nhỏ mấy ngày, Tiêu Chiến bắt đầu nhận ra cậu không chỉ có cuồng công việc tự ngược đãi bản thân, mà bạn nhỏ này tựa hồ còn biết rất nhiều. Kiến thức về xác chết các thứ cứ phải nói là từ trời nam ra biển bắc cân đo đong đếm không hết. Chỉ là có vài vấn đề, bảo mẫu đại nhân muốn làm tốt chức trách, phổ cập cho bạn nhỏ nhưng không biết nên nói như thế nào, nói từ đâu.

"Ông chủ nhỏ, tôi hỏi thật nhé, cậu có thứ gì ngoài việc nấu ăn mà không biết không?"

Ông chủ nhỏ hiếm khi có thời gian rảnh rỗi nói chuyện phiếm với hắn, rất kiên nhẫn xoa cằm lâm vào tình trạng suy tư. Suy tư ở đây không phải là cậu không biết làm cái gì, mà là do cái gì cũng biết làm cho nên không biết nên trả lời ra sao. Sau khi quen thuộc sống chung, Tiêu Chiến nhận ra Vương Nhất Bác chỉ là ít khi giao tiếp với người khác cho nên lúc nói chuyện sẽ không được tự nhiên, không phải là không đặt ai vào trong mắt, càng không phải một bộ 'tôi là nhất' không xem ai ra gì, gọi là một kiểu chậm nhiệt. Nhưng nếu hắn nói trúng mấy đề tài như giải phẫu tử thi hay xác chết các thứ, cứ y như rằng đang gãi đúng chỗ ngứa của Vương pháp y, không đến giờ cơm không chừng cậu có thể ngồi lải nhải cả ngày cho hắn nghe.

"...Có chứ."

"Hả? Còn có thứ cậu không biết à? Là gì vậy?"

"Tôi thật không hiểu vì sao con người ta lại tìm niềm vui trong hoạt động giao phối chứ?"

"..." Ông chủ nhỏ, đây gọi là không hiểu phong tình. Cậu cũng đừng có dùng vẻ mặt hiển nhiên đó nói ra hai từ gay cấn này được không!

"Anh biết à?"

Tiêu Chiến sờ mũi mấy cái, loại chuyện đó ai mà đi tìm hiểu làm gì. Mấy năm qua hắn lu bu tìm việc làm muốn chết, làm gì có thời gian quan tâm mấy cái thú tiêu khiển không có chút giá trị kia. Giả sử bây giờ có một cô gái đứng trước mặt, hắn cũng chỉ sẽ nói hiện tại mình là người thất nghiệp cần trợ cấp, cô gái kia kiểu gì chẳng bỏ đi? Mặt đẹp là mặt tiền thôi, kết cấu hạ tầng có đầy đủ thì cũng phải có phiếu bảo hành đàng hoàng, không thì ai mà dám tiến tới.

Nói tới nói lui mới thấy, ông chủ nhỏ nhà hắn bình thường không ra khỏi nhà, công việc cũng là do cục cảnh sát có người đem tới, thế nhưng tiền trong tài khoản cứ phải nói là vô hạn dùng mãi không hết. Lại thêm vẻ ngoài vô cùng đẹp trai sáng lán, thiếu gì mấy em gái xếp hàng chạy theo muốn trèo tường vào nhà cậu ta? Hắn nghĩ một hồi, lại nghĩ đến gương mặt lạnh te không có chút cảm xúc nào của cậu lúc bảo hắn cắt mỏng phần não bị tổn hại ra để nghiên cứu, cảm xúc rùng rợn khỏi phải khen.

"...Tôi cũng không biết."

Hai người nói được mấy câu thì chuông cửa bên ngoài reo lên, Tiêu Chiến ngạc nhiên nhìn qua người đối diện, bình thường có người từ cục cảnh sát mang công việc tới còn phải lên lịch, hôm nay có lịch trính gì đâu.

"Khách của cậu à?"

"...Không phải."

Vương Nhất Bác cắn nốt miếng táo còn dang dở trong tay, uống nước rồi ung dung đi lên lầu thay quần áo, cũng không thể mặc bộ đồ ngủ hình thù kỳ quái này gặp người được. Tiêu Chiến nhìn theo bóng lưng của cậu, cảm thấy giống như một bạn nhỏ sư tử bông kích cỡ lớn đang bẹp bẹp đi lên lầu, không nhịn được phì cười một tiếng rồi nhanh chóng chạy ra mở cửa.

Mẹ ơi, từ lúc cha sanh mẹ đẻ tới giờ, chưa lúc nào hắn tiếp xúc với một người 'nặng mùi' như vậy, cứ như tống cả thùng nước hoa vào bồn tắm rồi nằm trong đó ủ mấy ngày.

Tiêu Chiến còn chưa phân biệt được mặt khách tới là đực hay cái, người hay thú thì đã nghe thấy một chất giọng phải nói là đặc biệt lanh lảnh như con chim vàng anh tên Tấm trong truyện cổ tích, thậm chí còn chua chát hơn nhiều.

"Đây là nhà của anh Nhất Bác sao dì? Sao nhìn cứ như nhà ma vậy?"

Tiêu Chiến đỡ trán che mũi bị đẩy đứng qua một bên, cũng may cặp chân này còn có giá trị trụ lại, nếu không hắn đã ôm luôn cái mô hình cơ thể người ngay cửa ra vào rồi. Mấy người này cũng không biết văn hóa để đâu cả rồi, vào nhà người khác mà cứ như đi tới khu resort nhà họ không bằng.

"Phải đó, ông con bảo nó về nhà lớn không không chịu. Mà con cũng thật là, ai không được cứ một hai là Vương Nhất Bác mới được."

Tiêu bảo mẫu dùng hai phút trong cuộc đời suy nghĩ một chút, phát hiện đây là hai người trong dòng họ đến thăm hỏi Vương Nhất Bác, nhưng hình như thái độ của ông chủ nhỏ đối với họ hàng không được ôn hòa lắm, nên hai người này mới kéo đến tận hang ổ thế này.

"Này anh kia, anh là ai thế? Người làm à? Mau rót cho chúng tôi ly nước."

Tiêu Chiến dùng sức đóng cửa phát ra một tiếng 'ầm' vang dội, cơ mặt đẹp trai tận dụng hết cơ hội nâng lên, vặn vẹo bày ra nụ cười lãnh khốc của mấy tổng tài khốc suất trong truyền thuyết.

Đùa? Đến ông chủ nhỏ còn chưa dùng cái giọng điệu hách dịch đó ra lệnh cho hắn đâu, mấy người này dựa vào cái gì?

"Anh làm gì đấy?!"

Tiếng đóng cửa làm cho hai người phụ nữ đang ngồi chễm chệ trong phòng khách giật mình suýt bị sặc trong ly nước đang uống. Tiêu Chiến nhìn ly nước kia đã bị Vương Nhất Bác uống qua, từ tốn mỉm cười đi qua chào đón, cái giọng điệu bật chế độ âm u level max.

"Thật ngại quá, tôi ở nhà bóp chết chuột đều dùng cửa như vậy. Còn nữa, kia là ly nước tôi vừa rửa chân xong. Hai người thấy mùi vị thế nào?"

Dám đảm bảo hai người kia mà là chuột, hắn đã sớm tự tay bẻ đầu từng con rồi, không cần rườm rà vũ khí bạo lực như thế. Ly nước kia ông chủ nhỏ uống qua thì làm sao? Người không ở đây, hắn muốn nói gì thì nói, người nào quản được? Dù cho có bị đánh thành đầu heo thì hắn cứ thích nói đấy, làm gì nhau? Hài lòng nhìn hai người kia cố gắng nôn ra mấy ngụm nước uống hả hê nãy giờ, hắn mới chậm rãi nói.

"Ông chủ nhỏ đang có việc, xong sẽ xuống."

Rồi sau đó quay phắt đi vào trong bếp một cách tiêu sái. Đừng có đem mặt đến cho hắn đạp, mặt đã dâng tới chân, không đạp thì phí mất hai cái chân vàng ngọc trời cho.

Chủ nhà Vương Nhất Bác lại không biết là vô tình hay cố ý, mà lại đợi đến khi Tiêu Chiến đi vào bếp mới thong thả đi xuống lầu, chớp mắt đã là một bộ lãnh đạm vô tình không quan tâm thế sự.

"Tôi đã nói đừng đến nữa."

"Anh Nhất Bác, sao anh có thể nói như vậy với mẹ chứ?"

Vương Nhất Bác không trả lời, triệt để đưa ánh mắt như nhìn xác chết qua, dọa cho cô gái kia một phen sợ hết hồn.

Người phụ nữ lớn tuổi bây giờ mói lên tiếng, giọng điệu tưởng như quan tâm lắm, nhưng mục đích thì có chút không đơn giản.

"Nhất Bác, dì đưa tiểu Ái đến thăm con thôi mà."

"Câm miệng, bà có tư cách kêu tên tôi?"

Đến nhà người khác thì phải hiểu chuyện một chút, tỉ như chủ nhà đưa ra một cái ánh mắt 'có rắm mau thả, thả xong mau cút' thì tốt nhất là nên tóm gọn nội dung vào hai ba câu, ngắn chừng nào tốt chừng đó rồi mau biến khỏi tầm mắt chủ nhà. Còn nếu chủ nhà thẳng thừng đuổi khách thì còn không mau cuốn gói cút ra khỏi đây.

Đừng nhìn Vương Nhất Bác cả người tỏa ra hơi thở thiếu niên dương quang sáng lạn, bàn tay đẹp như điêu khắc kia không hề chỉ cầm thẻ quẹt như trong tưởng tượng đâu, xung quanh chỗ cậu ta ngồi chỗ nào cũng đầy rẫy dao lớn dao bé đấy.

Thế nhưng hai mẹ con kia dường như đã luyện ra được công phu làm ngơ thái độ chán ghét ra mặt của Vương Nhất Bác rồi, không những không có ý tức giận còn vô cùng ôn hòa dịu dàng khuyên nhủ.

"Con xem, mảnh đất này ở nơi xa thành phố như vậy..."

Là để trốn bà đấy biết không! Biết thì mau quay đầu là bờ, đi ra khỏi đây để đấng tối cao còn biết đường mà độ, mất xác là không ai chịu trách nhiệm đâu.

"...điều kiện lại không tốt..."

Có gì không tốt? Điện nước internet đầy đủ, hắn còn hận không thể cắm rễ luôn ở đây sớm hơn chút đây.

"...xung quanh không biết có bao nhiêu nguy hiểm..."

Bà cô à, nguy hiểm nhất ở nơi này chính là cái vị hạ dao mặt không đổi sắc đang ngồi trước mặt bà kìa.

"...phong thủy cũng không tốt..."

Hắn dùng hai mươi tám năm kinh nghiệm tích lũy với mẹ già con thơ ở nhà, đây tuyệt đối là phòng thủy tránh tà tốt nhất.

"...Hay là con bán lại mảnh đất này đi?"

Bán cái con khỉ ấy!

Tiêu Chiến vừa gọt trái cây vừa nghe ngóng bên ngoài, nghe đến đoạn này liền không nhịn được muốn phang cái dao gọt trong tay ra phòng khách. Được rồi, tài phóng dao của hắn không bằng ông chủ nhỏ 'một kích tất sát', đành xem tiếp tình hình đã.

Nhưng đợi chờ cả buổi cũng không thấy ông chủ nhỏ hồi đáp, Tiêu Chiến liền bắt đầu cảm thấy nhân sinh quạnh quẽ. Nghĩ cho tương lai tăm tối lần nữa sẽ có nguy cơ hiện ra trước mắt, bảo mẫu đại nhân cấp tốc mang đĩa trái cây ra đặt mạnh xuống bàn, lại dùng lực đâm cái nĩa xuống một miếng trái cây, nhìn vẻ mặt ngơ ngác bị dọa cho hai mẹ con kia mỉm cười chuyên nghiệp.

"Phu nhân, tiểu thư. Mời ăn trái cây."

Cái bộ dáng ngơ ngác nhìn khó ưa muốn chết, còn không bằng ánh mắt tròn tròn của ông chủ nhỏ lúc xem phim kinh dị. Ăn, ăn đi, ăn cho nghẹn chết hai người, rồi mau lăn về nhà cút ra khỏi ông chủ nhỏ nhanh một chút, đừng có dụ dỗ trẻ em bán nhà.

Vương Nhất Bác cũng bị một màn dằn mặt vừa rồi của bảo mẫu nhà mình dọa không nhẹ, nhưng gương mặt vạn năm bất biến vẫn không thay đổi được chút biểu cảm nào. Tiêu Chiến hay nói cho dù bây giờ trời sập xuống mà còn mỗi mình, cậu kiểu gì cũng sẽ đẩy kính 'ồ quao' một tiếng rồi thôi.

Vương Nhất Bác cảm thấy bảo mẫu nhà mình còn vài vai trò khác khá hữu dụng.

Người phụ nữ kia mắng mỏ một tiếng rồi trừng mắt nhìn Tiêu Chiến đắc ý đứng sau lưng Vương Nhất Bác, tiếp tục mục đích mình đến đây.

"Con cũng không còn nhỏ tuổi, đã có đối tượng hay chưa?"

Vương Nhất Bác không có hứng thú tiếp tục nói chuyện vời bà ta, chỉ hừ một tiếng, cầm ly nước Tiêu Chiến mới đổi cho cậu lên uống một ngụm.

"Gia đình Phục gia hoàn mỹ biết bao nhiêu, dì thấy tiểu Ái là con gái chú Phục cũng không tệ."

Ông chủ nhỏ nhàn nhã phủi phủi mấy hạt bụi trên áo xuống, một bộ tiểu vương tử không coi ai ra gì đưa mắt nhìn cô gái bên cạnh bà ta.

Con người ta có rất nhiều cách dễ dàng tổn thương nhau. Chẳng hạn như anh A yêu đương với chị B một thời gian rồi bỏ, khiến chị B thương tâm khóc không thôi. Hay là tên trộm trên tàu điện ngầm lấy đi tiền lương ít ỏi mà hắn mới được ông ty phát không lâu rồi đuổi việc. Đó là lời nói và hành động gây tổn thương, vậy còn cách gây tổn thương tinh thần mạnh mẽ mà không cần lời nói hay hành động thì như thế nào?

Không sai, là ánh mắt.

Cái nhìn của Vương Nhất Bác hóa ra cũng sẽ có lúc thâm thúy tới vậy, chỉ liếc thôi cũng có thể khiến hai người đối diện xấu hổ cúi đầu, Phục tiểu thư này phỏng chừng hai mắt đều đỏ muốn khóc tới nơi rồi. Có điều không thể trách Vương Nhất Bác được, là do ngoại hình Phục tiểu thư quá mũm mỉm rồi.

Mũm mỉm có gì không tốt? Rất đáng yêu, rất thật thà, còn vô cùng tự nhiên. Nhưng vị tiểu thư trước mắt này không những dặm cả tấn phấn, còn kẽ mày thoa son xanh xanh đỏ đỏ như yêu nhền nhện bị đột biến gen, thì quý vị nói xem đáng yêu ở đâu ra? Còn chưa kể đến mùi nước hoa nồng nặc phát ra từ cả hai người đang khiến Vương Nhất Bác sắp mất hết kiên nhẫn rồi kìa, từ đầu nói chuyện cậu đều là đeo khẩu trang dày sụ mà ngồi đối diện.

Bỗng nhiên bàn tay phía sau lưng ông chủ nhỏ động đậy, Tiêu Chiến nhìn một hồi, cảm thấy bàn tay đẹp quả nhiên múa mấy cái cũng đẹp, nhìn thêm một lúc nữa, hắn mới đọc được ngụ ý trong điệu múa tay đó.

Đuổi người, tiền lương tháng này thưởng thêm năm ngàn.

!!!

Năm ngàn? Đuổi hai con vẹt hoa đi thôi sẽ được tận năm ngàn?

Tiêu Chiến nhìn bàn tay trắng nõn của ông chủ nhỏ, cảm thấy đường vinh quang đang rộng mở, liền không nói không rằng bước qua nắm cả hai người kia xách lên như gà con và gà mái đi một hơi, vứt một cách đúng nghĩa ra cửa, mỉm cười ôn hòa hết sức tuyên bố.

"Ông chủ nhỏ cần phải ăn trưa ngủ trưa. Không tiễn."

Mặc kệ tiếng la hét bên ngoài của hai người kia, Tiêu Chiến hài lòng nhìn ông chủ nhỏ một tay cầm táo gặm cắn, một tay đưa lên làm động tác tán thưởng, vênh váo đi vào bếp nấu bữa trưa, trong lòng vì năm ngàn tiền thưởng mà yêu thương ông chủ nhỏ thêm một chút.

Bảo mẫu chuyên nghiệp cũng phải hiểu nỗi lòng của ông chủ nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zsww