Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đi vắng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em là bảo bối của tôi.

Là bảo bối của tôi....

Bảo bối của tôi....

Của tôi...

Tôi.....

"Áaaaaaa!!!!" Vương Nhất Bác ngồi trên bàn học tự đập đầu mình xuống quyển sách vài cái.

Âm thanh nam nhân nói hồi chiều như chú ngữ lặp đi lặp lại trong đầu cậu.

Vương Nhất Bác hùng hổ vứt quyển sách xuống sàn, chân ngọc giơ lên đạp xuống mấy phát. Vành tai thiếu niên, lại bất giác đỏ lên.

Cậu nhớ tới bản thân trước mặt nam nhân kia lộ ra biểu cảm thất thố. Nhớ tới lần hắn dùng caravat trói tay mình lại hung hăng giáo huấn cậu. Tại thời điểm cậu sợ hãi hắn, chán ghét hắn đến cực điểm, hắn lại dịu dàng ôm cậu vào lòng chậm rãi hôn cậu, môi lưỡi triền miên, tình mê ý loạn.

Tiểu thiếu niên ở trước mặt hắn như con ấu thú bị cắt đi móng vuốt không có sức phản kháng.

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy cả người nóng rực, cậu chui xuống gầm bàn ngồi co lại thành một cục.

Không thể nhớ tới hắn! Không thể nhớ tới hắn! Không thể nhớ tới hắn!!!

Tiểu thiếu niên ngốc nghếch tự tẩy não mình.

Tẩy não không thành công. Cậu vùng vằng đứng dậy, đầu đụng vào cạnh bàn. Thiếu niên bị đau mà ôm đầu ngã xuống lăn vài vòng trên thảm nhung được lót dưới sàn.

"Bị hôn hỏng não luôn rồi hả?" Tiêu Nhiên ngồi xổm trên đỉnh đầu thiếu niên, cầm cây bút chọc một cái lên má cậu.

Vương Nhất Bác lập tức ngồi dậy hỏi: "Cậu làm sao vào chỗ này?"

Tiêu Nhiên nhíu mày: "Nhà này là của tôi, chỗ nào tôi không thể vào?"

"Của anh cậu." Vương Nhất Bác chỉnh sửa lại.

"Không phải, đây là do tôi cướp về cho anh ấy." Tiêu Nhiên uốn nắn tư tưởng.

Vương Nhất Bác há miệng đến mức muốn rớt cằm. Nhà chính của Tiêu gia không phải do con cả kế thừa đường đường chính chính a? Làm sao lại thành Tiêu Nhiên cướp cho Tiêu Chiến rồi? Nói dối cũng phải lấy cái lý do dễ tin một chút chứ?!

Tiêu Nhiên ném cho cậu cái ánh mắt khinh bỉ: "Ngốc, Tiêu gia chủ chết, lúc đó Tiêu Chiến mới 17 tuổi. Cậu nói xem?"

Vương Nhất Bác ngẩn người.

Tiêu gia chủ chết, Tiêu Chiến mới 17 tuổi?!

Thời điểm đó, chuyện người trong gia tộc nảy sinh ý nghĩ khác đem Tiêu Chiến khống chế, thu Tiêu gia về dưới tay là quá dễ dàng.

Thế nhưng Tiêu gia vẫn còn, người đứng đầu gia tộc là Tiêu Chiến. Năm đó, anh rốt cuộc phải trải qua những gì?

Làm thế nào để một đứa trẻ gánh lấy trọng trách gia tộc lớn như vậy?

Vương Nhất Bác, trong nhất thời có chút hoang mang, lại thêm vài phần đồng cảm.

Tiêu Nhiên sờ sờ đầu cậu: "Đừng nghĩ nhiều. Tiêu Chiến rất may mắn có một em gái thiên tài như tôi." Cô ngẩng cao đầu, cái mũi nhỏ cũng muốn dài ra: "Là tôi hậu tá anh ấy bước lên ngôi vị này. Ca ca có được ngày hôm nay, không thể thiếu công sức của tôi nha."

"Cho nên, em gái thiên tài của tôi mau đem bạn nhỏ xuống ăn tối đi. Đến giờ rồi." Tiêu Chiến thình lình xuất hiện bổ thêm một câu, còn sắn tay áo lên nhìn đồng hồ.

"Ách! Ca ca anh đến từ lúc nào?!" Tiêu Nhiên toát mồ hôi hột.

Ca ca càng ngày càng lợi hại rồi!

Còn dám hù bản cô nương!

Giỏi lắm! Vẫn nên nhốt lại đi!

Tiêu Nhiên đang vẽ lên trong đầu hẳn một cái bản thảo cách nhốt Tiêu Chiến.

Đợi Tiêu Nhiên mang Vương Nhất Bác rời khỏi, Tiêu Chiến trầm mặc nhìn xuống.

Năm đó sao? Tiêu Nhiên đã thay đổi quá nhiều, đến bản thân anh còn cho rằng cô là một người khác.

Vẫn là khuân mặt đó, vẫn là nụ cười đó, vẫn là cách gọi "ca ca" đó nhưng anh biết, Tiêu Nhiên đã không còn là đứa trẻ đơn thuần năm đó.

Cô cười chỉ như một thói quen, thói quen mỉm cười để che giấu đi nhưng suy nghĩ thực sự của mình.

Cô vẫn ngọt ngào gọi anh là "ca ca" nhưng giọng nói kia lại nhìn không ra cảm xúc.

Cô vẫn dùng khuân mặt đó đối diện với anh nhưng phía sau nó là con quái thú mang hình dạng gì, bản thân Tiêu Chiến chẳng thể nhận ra. Hoặc là.... anh không muốn nhận ra.

Cho đến hiện tại cũng vậy, Tiêu Nhiên nói ra việc cha Tiêu chết một chút cảm xúc dư thừa cũng không có. Cô nói, giống như đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình vậy.

Đôi mắt cô vẫn luôn như vậy, bình tĩnh, lạnh lẽo, không hề có cảm xúc với bất kỳ thứ gì.

A, không đúng.

Đôi mắt cô đã dao động, khi đứng trước cậu... Vương Nhất Bác.

Nhưng Tiêu Chiến biết, cảm xúc đó không phải tình yêu, càng giống như tín ngưỡng, tôn sùng, ngưỡng vọng,....

Tiêu Chiến cúi đầu, cơ thể dựa vào tường bị bóng tối thôn phệ.

Tiêu Nhiên....

.....

Mấy ngày liên tục, Vương Nhất Bác cứ cảm thấy Tiêu Chiến có điểm lạ.

Ở đây đã được một thời gian dài, Vương Nhất Bác nhận ra....

Nam nhân này mặc dù đối với cậu hơi nghiêm khắc nhưng cũng rất tỉ mỉ chu đáo.

Là người đứng đầu gia tộc, vậy mà không ngần ngại tự tay tắm rửa cho cậu. Việc này trước kia đều là người hầu phục vụ, có đôi khi Vương Giả nổi hứng lên cũng sẽ tắm cho cậu.

Không chỉ vậy, nam nhân đó mặc kệ thời gian có bao nhiêu bận bịu mỗi ngày đều đưa đón cậu đi học đúng giờ.

Buổi tối, nếu như công việc bận rộn anh sẽ cho cậu ngồi một bên vừa xử lý công việc vừa trông coi cậu học. Nếu như không bận, Vương Nhất Bác dám đem Tiêu Nhiên ra cược Tiêu Chiến chắc chắn sẽ lao đầu vào dạy kèm cậu.

Tiêu Nhiên: "!!!"

Vương Nhất Bác không hiểu bài, Tiêu Chiến sẽ từ từ giảng lại tỉ mỉ cho cậu.

Vương Nhất Bác có thể cảm nhận, nam nhân này đối với cậu đặc biệt nhiều kiên nhẫn.

Có đôi lúc, Tiêu Chiến sẽ đánh cậu nhưng chỉ cần cậu mở miệng xin lỗi anh lập tức dừng lại. Sau đó sẽ ôm cậu vào lòng, dỗ dành.

Vương Nhất Bác đến giờ vẫn không hiểu, tại sao Tiêu Chiến lại đối với cậu tốt như vậy?

Còn nhớ có lần bị đánh, Vương Nhất Bác phản kháng mà lăn xuống giường ngã một cái rất mạnh, đầu gối đều sưng tím. Ngay hôm sau, cậu phát hiện cả biệt thự đều được lót thảm nhung.

Tiêu Chiến thực sự đã bỏ ra quá nhiều thứ trên người cậu.

Mặc dù thắc mắc nhưng tiểu thiếu niên vô tâm vô phế rất nhanh đã bỏ chuyện đó ra sau đầu.

....

Tối đến, Vương Nhất Bác ngồi trong phòng cắn bút làm bài tập. Mấy ngày liên tiếp rồi, Tiêu Chiến đều không dạy kèm cậu nữa. Mặc dù không có người quản như vậy rất thoải mái nhưng không hiểu sao, trong lòng cậu lại cảm thấy có chút trống rỗng.

Tiêu Nhiên rón rén ló đầu vào: "Nhất Bác, Nhất Bác có tin vui!"

Vương Nhất Bác lập tức có hứng thú. Tin vui Tiêu Nhiên mang đến không bao giờ nhạt nhẽo: "Chuyện gì?"

"Cậu biết không?" Cô chu dài cái miệng một chút, cố làm vẻ thần bí: "Tiêu Chiến đi công tác xa 1 tuần!"

Tiêu Chiến đi công tác xa 1 tuần....

Câu nói vang vọng trong căn phòng nhỏ.

Sau đó....

Mọi thứ trở nên yên lặng.

1 giây...

2 giây.....

3 giây........

"Há há há há!!!!"

Hai đứa điên ôm nhau nhảy trên sàn.

Vương Nhất Bác khựng lại hỏi: "Đi chưa?"

"Vừa đi."

"Há há há há há!!!!"

Hai đứa lại tiếp tục tăng động.

Tiêu Chiến đi vắng= không có ai quản= bá chủ thiên hạ.

Hôm sau, ngay lập tức tại nhà chính Tiêu gia đại loạn.

Tiêu Nhiên lúc này là chủ nhà, cô rất không ngần ngại mà mời bạn bè đến chơi.

Nghe thì hoành tráng nhưng thực ra cũng chỉ có bốn người họ.

....

Tiêu Chiến trở về đã là một tuần sau. Nửa đêm, biệt thự sáng chưng, tiếng nhạc ầm ầm điếc tai.

Tiêu Chiến đi lên lầu, thấy bốn con vật nhỏ đã say khướt, đồ đạc vứt la liệt trên sàn nhà.

Thấy có người đi vào, Vương Nhất Bác lảo đảo đứng quát cao giọng: "Quỳ xuống!"

Tiêu Chiến: "...."

Tiêu Nhiên lúc này cũng chật vật đứng lên, cô quơ chân đạp đạp Tiêu Chiến: "Còn đứng đó làm gì? Mau quỳ xuống!"

Tiêu Chiến: "...."

"Nhanh lên! Quỳ xuống bái thiên địa! Kết nghĩa huynh đệ!"

Tiêu Chiến ngây ngốc bị ép quỳ.

Sơ Vân Nhược Nhã lúc này cũng nửa tỉnh nửa mê không biết kiếm đâu ra cái chậu hoa đặt xuống trước mặt mấy người họ, còn đem mấy cây trâm ngọc cắm xuống thay hương.

Sau đó lắc lư chai rượu vang ê a nói: "Ợ... Uống rượu! Uống rượu kết nghĩa huynh đệ!"

"Sống chết... Ợ... Có nhau..." Dạ Trầm Ngư không biết từ đâu chui ra thình lình nói một câu.

Ngày thường, mấy đứa trẻ này mỗi người một loại hình nhưng đều đem cho người ta cảm giác được nuôi dạy từ nhỏ, là các cậu ấm cô chiêu trong hào môn thế gia. Nhưng hiện tại, hình tượng đều không còn, họ chân chính trở thành mấy đứa trẻ đơn thuần, ngây thơ.

Tiêu Chiến thở dài một hơi, thuận thế quỳ xuống hỏi: "Kết nghĩa huynh đệ thế nào?"

Vương Nhất Bác ôm cái bình rượu to gần bằng người, mặt đỏ bừng bừng nói: "Uống!" Cậu đẩy bình rượu ra.

Tiêu Chiến: "...."

Cuối cùng, anh bị mấy đứa trẻ ép uống rượu. Mọi người lại cùng uống.

Vương Nhất Bác cầm chai rượu vang đỏ, một hơi uống ừng ực. Rượu vang chảy xuống cần cổ trắng nõn, đọng lại trên xương quai xanh, như ẩn như hiện sau lớp áo mỏng.

Hầu kết Tiêu Chiến khẽ chuyển động. Ánh mắt cũng trở nên nóng bỏng hơn.

Vương Nhất Bác khó chịu quay đầu: "Nhìn cái gì mà nhìn?! Chưa thấy soái ca bao giờ à?"

Cậu đưa cái lưỡi nhỏ nhẹ nhàng liếm môi một cái, sau đó nghiêng đầu, nắm lấy cổ áo Tiêu Chiến hôn qua.

Nụ hôn rất nhẹ nhàng, chỉ thoáng qua trong phút chốc.

Tiêu Chiến: "...."

Vật nhỏ lợi hại nha!

Còn dám trắng trợn câu dẫn mình!

Vương Nhất Bác hôn xong cũng không để ý anh nữa mà quay sang uống rượu tiếp, thậm trí... giống như cậu không ý thức được hành động của mình ban nãy.

Vương Nhất Bác bất ngờ đứng dậy, hướng về chỗ Tiêu Nhiên gào một tiếng: "Lên nhạc!"

Tiêu Nhiên ậm ừ mở nhạc.

Nhạc lúc nãy đã đủ ồn, hiện tại lại càng điếc tai.

Tiếng nhạc vang lên, mấy con vật nhỏ lảo đảo như xác sống đứng dậy nhảy.

Vương Nhất Bác ném cho Tiêu Chiến một cái ánh mắt nhìn thiểu năng: "Còn ngồi đó làm gì? Đứng dậy nhảy đi."

Cậu lôi cổ tay anh đứng dậy bắt đầu gào thét, ê a hát khổ ca.

Quản gia vừa lên lầu liền thấy một tràng cảnh như thế này: Tiêu tổng nhà bọn họ đang ngốc lăng đứng đấy bị Vương thiếu gia lôi lôi kéo kéo nhảy loạn như khỉ. Tiểu thư đáng yêu như thiên sứ của bọn họ hai tay cầm hai chai rượu đập loạn khắp nơi. Còn hai người bạn khác của tiểu thư thì miệng không ngừng hô: "1, 2, 3, mau nhảy theo tôi! High lên nào! Chú ý đây không phải là diễn tập!"

Tràng cảnh có chút....

Thú vị!

Quản gia nhanh tay lôi điện thoại ra quay lại video.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top