Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hố.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Z: Ai có nhu cầu mua mũ bảo hiểm không? Nhớ đội. Có góc cua nhẹ.

......

"Nhất Bác, Nhất Bác mau dậy!"

Đang đêm hôm ai gọi bố?!

Vương Nhất Bác bị tiếng động làm cho tỉnh, cậu có chút không vui ngồi dậy. Cái mặt nhỏ cũng đần ra.

Tiêu Chiến nhìn cậu như vậy thì nói: "Thôi, ngủ tiếp đi."

Vương Nhất Bác: "!!!"

Gọi ông dậy rồi bảo ông ngủ tiếp?!

Cái thao tác này cũng được sao?!

Vương Nhất Bác gào thét.

Tiêu Chiến bế cả chăn lẫn người cậu lên xe, xe chạy ra sân bay thì dừng lại.

Vị quản gia đẩy hành lý xuống, có chút ngập ngừng nói: "Tiêu tổng... chuyện này... tiểu thư biết liệu có làm loạn không a?"

Tiêu Chiến nghe xong chẳng thèm để tâm mà nói: "Nó không có thời gian đâu. Nếu tôi đoán không nhầm thì con bé đang chạy tốc vó lo tìm người đưa Vương Nhất Bác ra rồi."

Cho nên? Cái vụ hội chứng Stockholm chỉ là để lừa gạt tiểu thư ở nhà để ngài cùng Vương thiếu gia đi hưởng tuần trăng mật?!

Như vậy cũng được sao?!

Đó là em gái ngài đấy?!

Không đúng! Hai người còn chưa kết hôn đi tuần trăng mật làm cái quái gì?!

Vị quản gia có chút bất đắc dĩ hỏi: "Cái đó.... Ngài lừa gạt tiểu thư như vậy nếu như tiểu thư biết...." Hậu quả đ*o lường được đâu!!!

Tiêu Chiến nghe xong thì quay đầu hỏi: "Hả? Lừa gạt cái gì? Ta có biết đâu? Không có bằng chứng đừng nói lung tung."

Quản gia: "....."

Về khoản giả nai thì hắn chắc chắn hai vị này là anh em ruột.

Nhưng sao tình cảm... giống anh em cây khế thế?!

Tiêu Chiến đem Vương Nhất Bác quấn thành cái kén bế lên máy bay.

Bởi vì mang nhiều đồ không thể mang quá nên người ta không cho lên.

Tiêu Chiến trực tiếp mua lại cả tập đoàn hàng không.

Không cho đi phải không?

Ta đập tiền chết các ngươi!

Tiêu Chiến đập tiền xong thì uy uy vũ vũ mà đưa Vương Nhất Bác đi.

Ông chủ tiền nhiệm:"....."

Người có tiền a....

Vương Nhất Bác ở trên máy bay mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

Tiêu Chiến ngồi bên cạnh cậu, sắc mặt có chút khẩn trương....

Khẩn trương?!

Mẹ nó! Người như Tiêu Chiến cũng có cái biểu cảm này sao?!

Nhất định là mở mắt sai cách rồi!

Làm lại!

Nhắm vào.

Mở ra!

....

Gặp quỷ rồi! Chạy đi!

Vương Nhất Bác lập tức bị dọa cho lăn xuống giường. Cũng may Tiêu Chiến phản ứng nhanh đỡ cậu lại, bằng không chắc chắn đã vỡ đầu rồi.

Tiêu Chiến ôm cậu vào lòng lo lắng hỏi: "Làm sao lại bất cẩn như vậy?"

Vương Nhất Bác ngẩn người nhìn anh. Cơ thể hai người kề sát nhau đến mức có thể nghe tiếng tim đập của đối phương. Không hiểu sao... cậu lại thấy Tiêu Chiến có chút đẹp trai....

Thình thịch... Thình thịch... Thình thịch....

Tiêu Chiến thất thần.

Âm thanh này....

"Mẹ nó! Thằng nào dám ở trên máy bay đập bóng rổ?!" Tiêu Chiến hướng ra cửa gào một tiếng.

Quản gia từ bên ngoài thò đầu vào: "Xin lỗi Tiêu tổng... tôi nhìn thấy bóng rổ liền không kìm được...."

Tiêu Chiến nghiến răng nghiến lợi: "Mẹ nó, bóng đấy là tôi mua cho Nhất Bác! Cậu dám dùng?!"

"Không... Không có!!!" Quản gia nhanh nhẹn từ chối.

"Chính là cậu dùng! Chặt tay!"

"Tôi không có, tôi không làm, không có bằng chứng ngài đừng nói lung tung!"

"Còn dám chối! Ban nãy cậu vừa thừa nhận xong!"

"Tôi có nói câu nào là tôi đụng vào bóng của ngài không?"

Quản gia quả thực chưa có nói qua....

Tiêu Chiến nghiến răng ken két: "Cậu học cái thói trả treo này ở đâu?!"

"Học từ ngài!" Quản gia thành thật đáp.

".... Tôi cũng là học từ Tiêu Nhiên cho nên quy lại cậu cũng là học từ Tiêu Nhiên." Tiêu Chiến đem mọi tội danh ném lên đầu Tiêu Nhiên. Lời lẽ nói ra miệng còn cực kỳ có đạo lý như vậy.

Quản gia: "...."

Đúng là anh em cây khế!!!

Vương Nhất Bác: "......"

Anh như thế này Tiêu Nhiên có biết không?

....

Tiêu Nhiên ở nơi nào đó...

"Hắt xì!"

"Sao vậy? Lạnh?" Sơ Vân Nhược Nhã quan tâm hỏi.

Tiêu Nhiên lắc đầu.

Làm sao lại hắt hơi nhỉ?

Trời không lạnh mà?

"Tôi nói... Đây là kế hoạch của cậu?" Sơ Vân Nhược Nhã đen mặt nhìn đống đồ phía trước.

Tiêu Nhiên thành thật gật đầu.

Phía trước là một biệt thự "không lớn lắm" bên trên biệt thự bị quét đủ các loại sơn. Mà bên trong... đồ đạc bị vứt loạn xạ. Một số phòng còn bị đập vỡ, thậm chí còn có vài con chuột chạy qua, mạng nhện giăng khắp nơi.

Nhìn kỹ lại, có thể phát hiện đây là biệt thự riêng của Tiêu Chiến....

Tiêu Nhiên nghiến răng nghiến lợi. Cô cười đến ngọt ngào vô cùng: "Nhược Nhã cậu biết không, Tiêu Chiến thích nhất là cái biệt thự này. Hiện tại bị phá như vậy, chắc chắn anh ấy sẽ tự mình đến sửa sang, không còn thời gian lo cho Nhất Bác nữa. Chúng ta đợi thời cơ đó đưa cậu ấy đi. Nhược Nhã, chúng ta đi phá tiếp thôi!"

Sơ Vân Nhược Nhã: "......"

Cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Quả thực ở đây có chỗ không đúng...

Tiêu Nhiên sớm đã điều tra được sự thật, cô vốn dĩ không dễ lừa như vậy, chẳng qua chuyện có liên quan đến Vương Nhất Bác sẽ khiến cô mất bình tĩnh mà thôi.

Thế nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại một lượt để điều tra sự thật, sau đó là tương kế tựu kế hố lại.

Căn biệt thự này vốn chẳng phải là biệt thự Tiêu Chiến yêu thích nhất gì cả, nó là địa điểm tiếp theo của tuần trăng mật sau khi Tiêu Chiến lượn về nước.

Tiêu Nhiên đập phá xong đem Sơ Vân Nhược Nhã đi phá sản.

Mặc dù không biết lý do, nhưng Tiêu Nhiên phát hiện Sơ Vân Nhược Nhã rất thích có người phá sản hộ.

Tối hôm đó, Tiêu Nhiên mua lại khách sạn mà Tiêu Chiến đặt sẵn để hưởng tuần trăng mật.

Sau đó tất cả các địa điểm khác đều bị cô bao chọn. Nếu không phải khu du lịch không thể mua lại, có lẽ cô đã thực sự mua luôn rồi.

Sơ Vân Nhược Nhã có người phá sản hộ thì vô cùng vui mừng.

Đám người kia: "....."

Hai vị "tán tài đồng tử" ở đại gia tộc nào vậy?

Ôm đùi!!!

Nhất định phải ôm đùi!!!

.....

Sáng sớm, Vương Nhất Bác bị đưa đi nên không biết gì, đến lúc cậu tỉnh táo lại hoàn toàn mới phát hiện mình đang ở.... cũng không biết ở đâu.

Thế nhưng mấy ngày sau đó, Tiêu Chiến liên tiếp đưa cậu đi hết chỗ này đến chỗ khác.

Lấy lý do là ở nhà nhàm chán, đi du lịch cho đỡ trầm cảm.

Vương Nhất Bác cũng chịu thôi. Có người tự nhiên bao mình đi du lịch. Ngu gì không đi?

Cuối cùng họ cũng được về nước....

Chiếc xe dừng lại trước một trang viên, Tiêu Chiến gọi: "Nhất Bác dậy thôi, đến nơi rồi."

Vương Nhất Bác mở mắt ra, Tiêu Chiến vừa đưa cậu ra khỏi xe thì lập tức đánh ngất cậu.

Vương Nhất Bác: "!!!!"

Tiêu Chiến một tay ôm Vương Nhất Bác một tay bấm điện thoại.

Anh nghiến răng nghiến lợi: "Các người làm ăn kiểu gì vậy?! Tôi đã bảo các người trông coi cẩn thận rồi mà?! Tại sao biệt thự lại .... Bị đánh ngất? Sao không báo lại trước?! .... Đường truyền bị chặn không báo được?! ...... Cho nên, đổi địa điểm! Đi sang khách sạn đặt sẵn?! Bị mua rồi?! Khách sạn sửa chữa ông chủ mới không nhận thêm khách hàng trong vòng 1 tháng?! Mẹ nó!"

Nói đến đây, chẳng cần hỏi nhiều Tiêu Chiến cũng biết là do ai làm.

Còn làm cái biệt thự của anh biến thành thế này?! Nếu ban nãy không phải anh xem lại địa chỉ một lượt còn tưởng bản thân mù đường đi nhầm đến khu ổ chuột!!!

Tiêu Chiến thở ra một hơi, lại bấm dãy số khác: "Đổi lại toàn bộ tuyến lịch trình!"

Quản gia: "!!!!"

Mẹ nó! Các người cứ đi như vậy đến cuối cùng kẻ phải sắp xếp toàn bộ là tôi chứ ai?!

Không làm nữa!

Tôi muốn thoái hôn... í lộn tôi muốn từ chức!!!

Quản gia đang định viết đơn từ chức, nhớ đến số tiền siêu to khổng lồ thì lóc cóc đi sắp xếp lịch trình tuần trăng mật tiếp.

...

Nơi nào đó....

"Há há há!!! Đây chính là hậu quả của việc lừa gạt em đó! Há há há!!!" Tiêu Nhiên ôm con thỏ lăn lộn trên giường vài vòng cười như điên.

Sơ Vân Nhược Nhã tỏ vẻ "đã quen rồi".

Dạ Trầm Ngư ngồi một bên đột nhiên ôm lấy Sơ Vân Nhược Nhã. Cậu ngước đôi mắt đẫm nước lên đáng thương vô cùng mở miệng: "Ở đây đáng sợ quá. Cho tôi ôm một lát."

Sơ Vân Nhược Nhã không hề ghét bỏ, trái lại cực kỳ thuần thục vòng tay qua eo kéo sát khoảng cách với Dạ Trầm Ngư tiện thể xoa đầu cậu.

Mềm mềm. Xoa thêm hai cái nữa.

Dạ Trầm Ngư: "....."

Cậu coi tôi là cái gì vậy?!

Tiêu• cẩu độc thân• Nhiên: Các người có thôi đi không?!

#Có hai cặp yêu đương lắc lư trước mặt. Trái tim nhỏ bé của cẩu độc thân vô cùng đau đớn.#

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top