Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tổng tài diễn sâu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác sĩ hiện tại vẫn có chút ngốc lăng.

Dưới sự uy hiếp của hai anh em họ Tiêu cùng với số tiền bịt miệng cỡ lớn từ Sơ Vân Nhược Nhã.

Bác sĩ mặt không đổi sắc đọc thoại: "Vương thiếu gia... rất xin lỗi nhưng tôi không kiểm tra ra được. Cái thai của cậu không phải thứ mà khoa học kỹ thuật thấp kém như chúng tôi có thể kiểm tra."

Tự mắng bản thân không đủ năng lực, bác sĩ cũng rất đau khổ nhưng nghĩ đến số tiền kia... ông lại nuốt ngược nước mắt vào trong.

Khoa học kỹ thuật thấp kém?!

Mẹ nó, bệnh viện của Tiêu gia, các thiết bị đều là hàng tân tiến nhất đấy!!!

Tiêu Chiến dưới sự dẫn dắt của Tiêu Nhiên bắt đầu gào thét diễn kịch: "Không kiểm tra được? Hôm nay các người không kiểm tra được thì cùng nó tuẫn táng đi!"

Bác sĩ: "...." Ai? Có ai sắp chết?

Tuẫn táng cái khỉ khô!!!

Trong lòng gào thét nhưng ngoài mặt vẫn đường đường chính chính diễn kịch: "Tiêu tổng, rất xin lỗi. Cái thai của Vương thiếu gia chúng tôi thực sự không thể kiểm tra!" Bác sĩ trầm mặc, đặt tấm phim chụp xuống: "Nó đã vượt qua sự hiểu biết của nhân loại rồi. Tiêu tổng, ngài xem."

Trong tấm phim là cái gì Tiêu Chiến vốn dĩ không thèm nhìn. Anh chỉ việc diễn theo kịch bản là được.

Thế nhưng lúc lướt mắt qua, là hình một con gà trống đầu người đuôi rắn thì anh vẫn có chút sốc. Cả người cứng đờ không tin tưởng nổi.

Tiêu Chiến ám thị ánh mắt: Bác sĩ à! Ông giỏi lắm!

Bác sĩ: Quá khen!

Tiêu Chiến: Lại dám ám thị con tôi sinh ra sẽ như thế này!

Bác sĩ: Tôi vô tội, cái này là do tiểu thư chuẩn bị!

Hai người giằng co ám thị trong mắt Vương Nhất Bác lại thành một tràng cảnh tang thương tiêu điều.

Bác sĩ bất lực, Tiêu Chiến bất hạnh.

Cậu rùng mình một cái, nuốt một ngụm nước bọt.

Tiêu Chiến vung tay lên tùy tiện nắm một thứ đồ vật định đập xuống. Sau đó phát hiện nó là cái điện thoại mới mua thì hít một hơi thật sâu cẩn thận nhét vào túi quần.

Tiêu Nhiên kín đáo đưa bút cho anh. Tiêu Chiến nhận cái bút bẻ làm đôi ném xuống sàn.

Cái bút sống thọ và chết ngay tại nhà.. Khụ.. là bệnh viện.

Tiêu Chiến ôm đầu gào khóc, anh dựa vào tường trượt xuống, hai mắt hằn lên tia máu, nước mắt như hạt châu rơi xuống sàn nhà.

Mẹ nó! Củ hành Tiêu Nhiên chuẩn bị công hiệu cũng quá mạnh rồi!

Bác sĩ nhìn Tiêu Chiến đến mức đơ luôn. Nếu không phải hắn tận mắt nhìn kịch bản do vị tiểu thư kia viết ra trong vòng 5 phút thì có lẽ ông đã thực sự tin một màn ân ái biệt ly này rồi.

Bác sĩ ngậm ngùi vỗ vai Tiêu Chiến: "Tôi biết, con của mình không phải nhân loại ngài đương nhiên rất buồn nhưng chúng ta vẫn còn hi vọng mà. Một trăm năm sau, khi cái thai được sinh ra thiên hạ nhất định sẽ đổi mới hoàn toàn, nó sẽ là một phát minh vượt xa nhân loại. Tiêu tổng không cần quá bi thương."

Suy nghĩ của nhà giàu tôi thật không hiểu! Không hiểu! Không hiểu!!!

Tiêu Chiến gật đầu, dịu giọng nói: "Cảm ơn."

Vương Nhất Bác chứng kiến một màn này, lặng lẽ xoa cái bụng lép xẹp của mình.

Một trăm năm sau mới sinh....

Lúc đó không phải mình sẽ trở thành ông già sao?!

Trong lòng phun tào nhưng cậu vẫn ngồi xuống, nắm lấy tay Tiêu Chiến đặt lên bụng mình, nhìn anh mỉm cười: "Tất cả là vì con, anh phải kiên cường lên."

Nụ cười ngọt ngào động lòng người, tinh quang trong mắt cậu là động lực của anh. 

Vương Nhất Bác tự nhiên cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, cậu đọc trong tiểu thuyết... nhân vật chính đều có má lún đồng tiền....

Cậu không có má lún đồng tiền phải làm sao?

Không sao cả! Lấy đũa mà chọc!

Nhưng ở đây không có đũa...

Vương Nhất Bác nhặt hai đoạn bút bi bị bẻ gãy trên sàn nhà lên, chọc một cái vào má, miệng nhếch lên tận mang tai.

Tiêu Chiến chấn kinh ngất tại chỗ.

Bác sĩ cảm động rớt nước mắt, nhanh chân chạy vào một căn phòng cách âm bên cạnh. Khoá cửa lại, cười lăn cười bò.

Mẹ nó, hôm nay đúng là mở mang tầm mắt!

#Ông chủ tự nhiên muốn đi làm diễn viên phải làm sao? Online chờ, rất gấp!#

....

Mấy hôm sau, Vương Nhất Bác rất nhanh đã vứt truyện thai khí ra sau đầu.

Tiêu Chiến cũng thở phào nhẹ nhõm. Qua được ải này rồi.

"Nhất Bác, Nhất Bác! Là chị cậu này!" Tiêu Nhiên quơ cái điện thoại chỉ chỉ vào màn hình.

Trong màn hình, nữ nhân một thân váy đen bó sát tôn lên đường cong gợi cảm trên người cô. Ám văn thêu tỉ mỉ trên thân váy mềm mại uốn lượn. Mỗi cử chỉ động tác của cô đều mang theo một cỗ khí chất cao quý, lãnh diễm.

Ai mà ngờ tới, bà cô này là một con hủ.

Vương Nhất Bác cầm điện thoại chăm chí nhìn: "Đây là đâu? Tại sao chị tôi lại ở đây?"

Dạ Trầm Ngư không biết xuất hiện từ khi nào thình lình bổ ra một câu: "Lễ trao giải nữ diễn viên mới xuất sắc nhất."

Vương Nhất Bác: "Hả?"

Dạ Trầm Ngư đẩy gọng kính: "Cậu không biết gì sao? Chị cậu đang nổi tiếng lắm đấy."

"Nổi... Nổi tiếng?" Vương Nhất Bác ngập ngừng hỏi lại.

Dạ Trầm Ngư: "Đúng vậy, chị cậu diễn nữ chính bộ |Huyết Lệ Chi Tâm| đang rất nổi tiếng đấy."

Vương Nhất Bác đến bây giờ vẫn mơ màng: "Không có khả năng, Vương Giả chỉ biết đập tiền thôi. Làm sao có thể biết diễn xuất?"

Dạ Trầm Ngư không phản bác: "Có thể chị ấy đập tiền mua giải thì sao?"

"Cậu bị thiểu năng à? Chị ấy đang có nhiều fan lắm đó! Bạo hồng đó!" Tiêu Nhiên dơ điện thoại.

Vương Nhất Bác cảm thấy, hôm nay nhất định là mở mắt sai cách rồi!

Cậu điện thoại từ trong tay Tiêu Nhiên hỏi: "Mượn một chút?"

"Ừ." Tiêu Nhiên gật đầu.

Vương Nhất Bác vẫn luôn nhớ số của Vương Giả, ấn loạn một hồi, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy. Cậu cướp lời trước: "Chị! Chị làm sao lại thành diễn viên rồi?! Chị ký hợp đồng với công ty nào?! Đừng làm loạn, đợi em trở về...."

Giọng nói Vương Nhất Bác rõ ràng có mấy phần lo lắng, lại vội vã.

Vương Giả nghe xong bỗng chốc cảm động: "Bảo bối, em lo lắng cho...."

Vương Nhất Bác: "Đúng thế! Em đang lo cho cái công ty đáng thương nào đó đang ký hợp đồng với chị đấy!"

Vương Giả: "....."

"Chị đừng phá công ty của người ta nhé! Năm nay chúng ta phải làm ăn lương thiện! Lương thiện chị hiểu không?! Không cần dùng thủ đoạn như thế này đâu!!!"

Vương Giả: "???"

"Chị à, ai đắc tội với chị thì cứ dùng vũ lực giải quyết như lúc trước là được rồi. Không cần làm mọt đục rỗng công ty người ta đâu!"

Vương Giả: "!!!"

"Chị... Tút... tút... tút!!!"

Đầu dây bên kia lập tức cúp máy. Vương Nhất Bác ngẩn người, mờ mịt hỏi: "Làm sao lại cúp máy rồi?"

Ba người: "....."

Cúp là đúng!

Vương Giả có thằng em đầu đá như vậy.... vất vả rồi.

Thắp một nén hương mặc niệm cho chị.

...

"Tiểu thư..." Cố Minh hơi run nhìn cô gái trước mặt.

Vương Giả quay đầu mỉm cười dịu dàng, rít qua kẽ răng phun ra từng chữ: "Trông tôi giống kẻ thích đi phá hoại cuộc đời người khác lắm sao?"

Cố Minh: "Rất... rất giống.... Hiện tại càng giống..."

"Rầm!" Cố Minh mờ mịt đứng trước cửa phòng. Hắn đã làm gì sai? Làm sao lại bị đá ra ngoài rồi!

Vương Giả đáng thương.

#Người xung quanh đều là đầu đá!!!#

Vương Giả tức giận lôi cái búa làm bằng xốp từ trong ngăn bàn ra đập rầm rầm lên tường.

Cô vất vả như vậy. Còn tưởng em trai bảo bối gọi điện đến chúc mừng hay tự hào về mình!

Cuối cùng...

Mẹ nó!

Mặc dù tức giận nhưng tiểu bảo bối quá đáng yêu. Đánh cũng không được! Mắng cũng không được!

Vương Giả ôm đầu gào thét: "Tôi khổ quá mà!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top