Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Tiêu Chiến lái xe chở Vương Nhất Bác đến một quán lẩu nướng gần đó. Hai người mở cửa xe bước xuống đi vào trong, Tiêu Chiến đi trước, Vương Nhất Bác đi theo sau, bỗng nhiên anh cảm nhận được cánh tay mình bị níu lại, bàn tay được một bàn tay khác nắm chặt.

Tiêu Chiến có chút khó hiểu quay đầu lại, liền nhìn thấy Vương Nhất Bác hướng anh cười cười, ánh mắt cong cong.

"Có chuyện gì sao?"

Vương Nhất Bác lắc đầu.

"Không có chuyện gì cả, chỉ là muốn nắm lấy tay chú như lúc nhỏ thôi, chẳng phải, khi còn nhỏ, mỗi khi đi ra ngoài, chú đều nắm tay em sao?"

Tiêu Chiến có chút chạnh lòng, anh nhớ lại lúc cậu còn nhỏ, mỗi khi đi ra ngoài, vì sợ cậu bị lạc, cho nên anh thường xuyên nắm lấy tay cậu dẫn đi. Sau này khi Vương Nhất Bác dần lớn lên, thói quen ấy dường như cũng không còn nữa, vậy mà hôm nay anh không ngờ cậu lại.....

"Nhưng bây giờ em lớn rồi, có còn như lúc nhỏ nữa đâu."

"Mặc kệ, cho dù em bao nhiêu tuổi, em vẫn muốn nắm lấy tay chú, để chú dẫn em đi như thế này cả đời."

Tiêu Chiến không nói gì nữa, anh để cậu tùy ý nắm lấy tay mình, anh cũng nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, dắt cậu đi vào trong.

Vương Nhất Bác đi ở phía sau lưng, nhìn xuống nơi hai bàn tay đan vào nhau, nhìn tay anh nắm chặt tay cậu, trong lòng không khỏi vui vẻ, khóe môi lại không tự chủ mà cong lên một nụ cười.

Bây giờ là buổi trưa, cho nên nhà hàng cũng khá vắng vẻ, chỉ có vài bàn khách, đột nhiên từ ngoài tiến vào hai chàng trai, lại còn nắm lấy tay nhau, cho nên, ngay lập tức thu hút không ít sự chú ý của những người xung quanh.

Ai cũng đưa mắt nhìn hai người vừa mới vào.

Người đi trước dáng người cao ráo, nhìn có chút dịu dàng, trầm ổn, cộng thêm khuôn mặt đẹp đẽ, thật sự là đẹp đến nao lòng, đôi mắt cong cong hình thụy phượng, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hồng, tất cả tạo nên một khuôn mặt vô cùng ưu tú, đẹp tựa tiên nhân. So với những nghệ sĩ trên ti vi, chỉ có hơn chứ không kém. Nếu người này mà debut làm nghệ sĩ, e rằng chắc chắn sẽ trở thành một minh tinh hạng A.

Mà người đi phía sau cũng không kém cạnh, tuy thấp hơn người đi trước một chút, nhưng khí chất cũng không thể lẫn vào đâu được, ngoại hình là kiểu vô cùng nổi bật giữa đám đông. Mặc dù khuôn mặt có chút non nớt, nhưng mà cũng rất ưu tú, nước da trắng, đôi mắt hình đan phượng, cái mũi thật sự rất thẳng, môi dày đều đặn, khuôn mặt có chút lạnh nhạt, tất cả kết hợp với nhau, vừa hay lại khiến người khác động lòng. Người này cũng chả kém nghệ sĩ nổi tiếng trên ti vi là bao, nhiều khi còn đẹp hơn nhiều so với mấy nghệ sĩ kia.

Nếu hai người này mà gia nhập giới giải trí, có lẽ sẽ bùng nổ ở showbiz.

Đó là tất cả những đánh giá của những người xung quanh trong nhà hàng dành cho hai người.

Mà Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến không quan tâm lắm đến những cái nhìn của mọi người xung quanh dành cho mình, vẫn nắm lấy tay nhau, một người trước, một người sau, đi thẳng vào bên trong nhà hàng.

Đợi hai người an ổn ngồi xuống, nhân viên phục vụ liền đem menu ra đặt trên bàn, lên tiếng.

"Xin mời hai vị chọn món."

Tiêu Chiến nhận lấy menu đẩy về phía Vương Nhất Bác.

"Em thích ăn gì cứ chọn."

Vương Nhất Bác cầm menu lên, nhìn một hồi cảm thấy hoa cả mắt, cuối cùng vẫn là quyết định đưa cho anh chọn thay mình. Tiêu Chiến đành bất đắc dĩ chọn vài món hợp khẩu vị của cả hai, rồi trả lại cho nhân viên, cô nhân viên cúi đầu nhận lấy menu rồi rời đi.

Một lát sau, phục vụ đẩy xe đồ ăn vào, chỉ trong chốc lát, trên bàn đã ngập tràn sắc màu đồ ăn, Vương Nhất Bác nhìn một chút, không tự chủ mà nuốt nước bọt.

Tiêu Chiến thu hết biểu cảm của cậu vào mắt, cảm thấy vô cùng đáng yêu, đứa nhỏ này cho dù có lớn đi nữa, thì vẫn mãi đáng yêu như vậy, đặc biệt là hai cái má bầu bĩnh của cậu, nhìn một hồi thật sự chỉ muốn đưa tay véo lên đó.

"Em ăn đi." Tiêu Chiến gắp một miếng thịt bỏ vào chén cho cậu.

"Cảm ơn chú." Vương Nhất Bác bắt đầu chăm chú ăn.

"Ừm! Khi nào sẽ đến cuộc đua thử của em?"

"Thứ ba tuần này ạ."

Tiêu Chiến gật gật đầu.

"Vậy chuẩn bị đến đâu rồi?"

Vương Nhất Bác nghe đến vấn đề này, tạm dừng đũa, ngước mặt lên nhìn anh.

"Cũng không cần chuẩn bị gì, chỉ là có chút hồi hộp thôi ạ."

Tiêu Chiến nhìn cậu mỉm cười, ánh mắt có chút ôn nhu, sau đó lại rất tự nhiên mà vươn người đến, đứa ngón tay cái lau đi vết tương dính trên khóe môi cậu.

Khoảnh khắc đó, Vương Nhất Bác cảm tưởng thời gian dừng lại, vì hành động quá bất ngờ của anh, khiến cậu nhất thời ngơ ra, trái tim trong lồng ngực không ngừng đập mạnh, cảm tưởng như nó muốn xé lồng ngực cậu mà nhảy ra ngoài.

Lau xong, Tiêu Chiến ngồi lại ghế của mình, thế nhưng mà Vương Nhất Bác vẫn không hết ngơ ngác, đến cả một cái chớp mắt cũng không có. Nhìn biểu hiện đó của cậu, Tiêu Chiến thật sự không nhịn được nữa, bật cười thật lớn.

Nghe tiếng cười, Vương Nhất Bác mới hoàn hồn, đập vào mắt cậu là đôi mắt cong cong, và nụ cười rực rỡ của ai kia.

Vương Nhất Bác thề với trời, khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười đó, cậu nguyện đắm chìm cả đời này, không muốn thoát ra.

"Ngơ ngác cái gì, ăn nhanh đi, thức ăn sắp nguội hết rồi." Tiêu Chiến lại tiếp tục gắp một miếng khác bỏ vào chén cho cậu.

"Chú, chú biết bây giờ em muốn gì không?"

"Muốn gì?" Tiêu Chiến có chút khó hiểu.

"Muốn....." Cậu vươn người đến bên tai anh thì thầm, "muốn hôn chú ngay ở đây."

"Khụ khụ!" Tiêu Chiến không ngờ cậu lại nói như vậy, liền bị sặc, mặt vì ngại mà ửng hồng.

Vương Nhất Bác vô cùng đắc ý trước biểu cảm của anh, nhếch môi cười một cái, rồi ngồi trở về.

"Vương Nhất Bác, lần sau đừng mà tùy tiện như vậy biết chưa hả?" Tiêu Chiến trừng mắt với cậu.

"Vâng! Em biết rồi, chú ăn đi."

Sau khi ăn xong, vẫn như cũ, Vương Nhất Bác một mực nắm lấy tay anh, để anh dắt mình đi, cậu lại tiếp tục đi sau lưng anh, Vương Nhất Bác không hiểu vì sao, cậu luôn thích đi sau nhưng anh thế này, cảm giác được nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, lại khiến cậu an tâm, cảm giác bóng lưng ấy thật vững chãi, thật muốn dựa vào nó cả đời.

Ngày thi thử cuối cùng cũng đến, Vương Nhất Bác đang ngồi trong phòng thay đồ, cảm giác vô cùng hồi hộp, cậu đã tham gia đoàn đua gần một năm, nhưng hôm nay mới chính thức được lên đường đua, mặc dù chỉ là cuộc đua thử, nhưng vẫn khiến cậu lo lắng.

Doãn Chính cũng vừa thay xong đồ đua, thấy cậu cứ thấp thỏm lo lắng, anh tiến đến ngồi xuống bên cạnh, vỗ vai an ủi cậu.

"Đừng quá lo lắng, đây chỉ là cuộc đua thử thôi, hãy để tâm trạng thoải mái lên, anh tin cậu sẽ làm được."

Vương Nhất Bác ngước mặt lên nhìn anh, nở nụ cười có chút gượng gạo.

"Vâng! Cảm ơn Doãn Chính ca."

"Đừng như thế, tự tin lên, hãy cho tôi thấy Vương Nhất Bác ngày thường xem nào."

Cậu mỉm cười gật đầu.

Thật ra mà nói, cho dù chỉ là cuộc đua thử, Vương Nhất Bác vẫn muốn chiến thắng, bởi vì cậu muốn Tiêu Chiến nhìn thấy cậu bước lên đỉnh vinh quang, muốn anh tự hào về cậu.

Giờ đua đã đến, các tuyển thủ lần lượt ra sân, mặc dù chỉ là cuộc đua thử, nhưng cách tổ chức vẫn giống như một cuộc đua chính thức, trên khán đài cũng đã có kha khá khán giả đến xem, đa số là fan hâm mộ của những tay đua kỳ cựu, mà Vương Nhất Bác, mặc dù chỉ tham gia đội đua gần một năm, cậu cũng đã có fan hâm mộ của riêng mình rồi, họ còn tự đặt biệt danh cho mình là những tiểu mô tô, đến cổ vũ cho Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến cũng có mặt trên khán đài, anh chọn cho mình chỗ gần đường đua, để tiện theo dõi cậu nhóc nhà mình, nhìn Vương Nhất Bác trong bộ trang phục đua xe màu xanh nổi bật, Tiêu Chiến không khỏi kiềm lòng được mà có chút xúc động, cùng tự hào, xem ra, đứa nhỏ mà anh nuôi, đã lớn thật rồi.

Nhìn em ấy vui vẻ với điều mình thích, Tiêu Chiến thật sự hạnh phúc.

Đến giờ, tiếng còi xuất phát vang lên, tiếng động cơ đồng loạt vang lên, tất cả các xe đều xuất phát. Mặc dù mới ra sân lần đầu tiên, nhưng kỹ thuật của Vương Nhất Bác thật sự rất tốt, cậu liên tục vượt qua rất nhiều đối thủ để vươn lên vị trí cao hơn.

Mọi người trên khán đài không ngừng cổ vũ, mà Tiêu Chiến cũng hồi hộp không kém, mắt không một giây nào rời khỏi sân thi đấu, liên tục dõi theo tay đua 85, cảm giác như chính anh đang thi đấu vậy.

Vương Nhất Bác từ vị trí gần cuối, đã vươn lên vị trí thứ hai, chỉ còn vòng cuối nữa thôi, nếu cậu vượt lên được người đang dẫn đầu, thì cậu sẽ dành chiến thắng.

Tất cả mọi người đều hồi hộp chờ đợi, thế nhưng lúc đến vòng đua cuối, xe của Vương Nhất Bác gặp trục trặc, chiếc xe tự nhiên tắt máy, không khởi động được, cho dù cậu cố gắng hết sức vẫn không khởi động được, chỉ đành ngậm ngùi nhìn đồng đội của mình về đích.

Tiêu Chiến trên khán đài đứng bật dậy, hai mắt hướng theo bóng dáng nhỏ bé của cậu trên đường đua,

Fan hâm mộ của cậu cũng đứng dậy, gọi tên cậu thật lớn.

Nhưng mà Vương Nhất Bác đành bất lực, cậu đành dắt xe vào trong, sau đó không nói một lời, đi thẳng vào bên trong, suốt cả quãng đường đi, cậu cứ gục mặt xuống, ngay cả mũ bảo hiểm cũng không tháo ra.

Tiêu Chiến vội vàng chạy xuống khỏi khán đài, đi vào bên trong chỗ cậu ngồi, nhìn thấy bạn nhỏ gục đầu trong mũ bảo hiểm, đôi vai run run, từng tiếng nấc nghẹn ngào bên trong mũ bảo hiểm vang lên, khiến tim anh đau nhói.

Anh bước đến chỗ cậu, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, không nói gì cả, chỉ lặng ôm lấy cậu, để đầu cậu đặt lên quai mình, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cậu. Anh biết thời điểm này, mọi câu nói đều trở nên vô nghĩa, bạn nhỏ của anh đã cố gắng như thế, nỗ lực như thế, vậy mà....

Bởi vì trên đầu cậu có mũ bảo hiểm, nên gác lên quai anh có chút đau, nhưng anh cố gắng chịu đựng, để bạn nhỏ gác lên quai mình, đưa tay vỗ về bạn nhỏ.

"Vương Nhất Bác, không sao cả, chỉ là cuộc đua thử thôi, tôi tin lần sau em sẽ làm được, và làm tốt hơn, thất bại lần này, chúng ta sẽ làm lại lần khác được không? Tôi sẽ luôn ở đây chờ đợi em, chờ em chiến thắng."

Vương Nhất Bác không nói gì, vòng tay ôm chặt lấy anh, bây giờ cậu mới khóc lớn hơn.

Sau một hồi, Vương Nhất Bác cũng bình tĩnh lại, cậu đưa tay tháo mũ bảo hiểm xuống, nhìn thấy Tiêu Chiến vẫn ngồi xổm nhìn mình.

Tiêu Chiến mỉm cười, anh đưa hai tay ôm lấy mặt cậu, lau đi nước mắt đã ướt nhẹp trên khuôn mặt cậu, vén đi mái tóc có chút xù do mũ bảo hiểm, rồi mở miệng.

"Nhất Bác ngoan! Không khóc nữa, không sao cả, lần sau chúng ta nhất định làm tốt hơn, cố lên."

Vương Nhất Bác bất ngờ ôm lấy anh, ôm thật chặt, cậu thì thầm bên tai anh.

"Chú, chú thương em không?"

"Thương, tôi thương em.

Vương Nhất Bác biết câu trả lời của Tiêu Chiến không phải như nghĩa của câu hỏi, nhưng mà hiện tại, như vậy cũng khiến cậu được an ủi, cũng vui lòng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zsww