Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Sáng hôm sau, lúc ánh mặt trời len lỏi chiếu vào, Vương Nhất Bác mơ mơ màng màng thức dậy, nhưng cậu không có mở mắt, chỉ là ý thức có chút thanh tỉnh. Vương Nhất Bác nằm trên giường nhớ lại mọi chuyện, từng chuyện một tua lại trong ký ức cậu như một giấc mơ.

Vương Nhất Bác  mở mắt ra, ngước mặt lên nhìn người đàn ông đang ôm mình ngủ say, nhìn từng đường nét  thanh tú trên khuôn mặt anh, bất chợt, Vương Nhất Bác  cong môi mỉm cười, cuối cùng, người đàn ông này cũng thuộc về cậu.....ruốt cuộc bao nhiêu tân tư, kế hoạch mà cậu đặt ra, cũng đã thành công.

Vương Nhất Bác nhớ lại chuyện ngày hôm qua.

Lúc ở nhà hàng ăn mừng với đội bóng rổ, Vương Nhất Bác đã thấy Tiêu Chiến, cậu biết anh đến đây chắc hẳn là để ký hợp đồng với đối tác, cậu ngồi bên này, từng chút, từng chút một quan sát Tiêu Chiến, cố gắng không để Tiêu Chiến nhìn thấy mình, cũng may là Tiêu Chiến thật sự không có để ý qua bên này.

Cậu bắt đầu thực hiện  kế hoạch mà mình đã đặt ra nhưng chưa có cơ hội, Vương Nhất Bác biết hôm nay chính là thời cơ để cậu có được Tiêu Chiến.

Cậu biết, muốn buộc Tiêu Chiến bên mình chỉ có cách này, cậu cũng biết như thế là ích kỷ, nhưng cậu không còn cách nào khác, bởi vì cậu yêu Tiêu Chiến, yêu một cách điên cuồng.

Cho nên cậu muốn đem bản thân mình cược  một lần, cậu muốn đem chính bản thân mình trở thành trò chơi trong ván bài này, cậu muốn xem mình có thể thắng ván cược này hay không? Có thể biến Tiêu Chiến trở thành của mình hay không?

Thật ra Vương Nhất Bác cũng không dám chắc lắm, bởi vì cậu không thể đoán được tâm tư của Tiêu Chiến, cậu biết, nếu như mọi chuyện đi ngược lại với kế hoạch, có khi cậu còn gặp nguy hiểm, thế nhưng cậu vẫn muốn cược một lần.

Vương Nhất Bác biết, mình làm vậy là sai, cũng biết mình không nên tính kế lên người mình yêu, làm như thế này chẳng khác nào ép buộc người khác phải ở bên cạnh mình, thế nhưng cậu hết cách rồi, cậu cũng không đủ lòng bao dung để chấp nhận việc rời xa Tiêu Chiến, chấp nhận việc chỉ xem Tiêu Chiến là người thân, chấp nhận để sau này Tiêu Chiến có người yêu, Vương Nhất Bác không làm được, cho dù bị nói là ích kỷ, cậu cũng không quan tâm, bởi vì cậu chỉ cần Tiêu Chiến mà thôi, những thứ khác không quan trọng.

Vương Nhất Bác cảm thấy mình điên rồi, yêu Tiêu Chiến đến điên rồi.

Bởi vì muốn thực hiện kế hoạch của mình, cậu mượn sự trợ giúp của Hứa Khương Đình, cậu biết hắn ta có ý với cậu, cậu thừa biết rõ ý định của hắn ta là gì, nhưng cậu không ngại, cậu muốn lợi dụng việc của hắn để biến nó thành kế hoạch của mình.

Hơn nữa, một người như Vương Nhất Bác làm sao không biết bên trong ly rượu có thứ gì, bất quá, vì đạt được mục đích, cậu phải uống nó, chỉ có như vậy mới khiến Tiêu Chiến lọt vào cái bẫy do mình giăng ra.

Sau khi bên bàn của cậu tàn tiệc, thì vừa đúng lúc Tiêu Chiến đi ra, Vương Nhất Bác trong người lúc này thực chất đã có chút say, nhưng cậu vẫn cố chống đỡ lấy cơ thể của mình, giả vờ cố ý lượn qua trước mặt chỗ Tiêu Chiến, còn cố ý để cho Hứa Khương Đình ôm mình, cậu không tin Tiêu Chiến nhìn thấy mà không làm gì.

Cho đến khi lên xe, giả vờ ngó ra sau, nhìn thấy xe Tiêu Chiến đuổi theo, Vương Nhất Bác biết, mình thành công rồi, ở nơi mà Hứa Khương Đình không nhìn thấy, khóe môi Vương Nhất Bác cong lên đường cong hoàn hảo.

Trở về hiện tại.

Vương Nhất Bác đang vô cùng thỏa mãn với kế hoạch do mình đề ra, xem như một mục tiêu mà trúng hai đích, vừa có thể dạy dỗ cho tên dê xồm Hứa Khương Đình một bài học, vừa buộc được Tiêu Chiến ở bên cạnh mình.

Đang lúc vui vẻ với kế hoạch của mình, nhìn thấy Tiêu Chiến động đậy muốn thức, cậu vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ say.

Lúc Tiêu Chiến tỉnh dậy, nhìn thấy Vương Nhất Bác nằm trong ngực mình  ngủ say, dáng vẻ thật sự ngoan ngoãn, hai chiếc má phúng phính, mềm mềm như trẻ con, nhìn cậu như thế này thật sự có chút đáng yêu,  rất giống như lúc còn nhỏ, cậu vẫn hay ngủ trong ngực anh thế này.

Tiêu Chiến nhìn cậu, lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua, anh ôm lấy đầu của mình thở dài, vậy mà anh và Vương Nhất Bác lại thật sự xảy ra chuyện kia rồi.

Tiêu Chiến biết rõ Vương Nhất Bác đối với anh là như thế nào, biết rõ là cậu yêu thích anh, anh cũng thừa nhận bản thân mình có chút động lòng với đứa nhỏ này, nhưng anh chưa từng nghĩ qua, mình cùng cậu sẽ phát sinh loại chuyện này.

Cậu nhỏ hơn anh đến tận mười tuổi, lại còn gọi anh một tiếng chú, thậm chí trên giấy tờ, anh và cậu cũng được xác định quan hệ là chú cháu, cho nên, Tiêu Chiến cho dù động lòng, cũng luôn nhắc nhở bản thân mình không được đi quá giới hạn của mình với cậu, vậy mà hôm qua lại xảy ra chuyện kia.

Thế nhưng thật lòng mà nói, Tiêu Chiến thừa nhận, lúc ban đầu anh là vì muốn giúp cậu giải tỏa, nhưng sau đó, lại thật sự bị thân thể của đứa nhỏ này mê luyến.

Cho đến một lúc sau, Vương Nhất Bác mới mở mắt ra, thấy anh nhìn mình say mê, cậu mỉm cười.

"Chú, chú dậy rồi sao?"

Đến lúc này Tiêu Chiến mới thôi không suy nghĩ nữa, kéo hồn mình trở về.

"Ừm, mau dậy đi, tôi đưa em về nhà."

Vương Nhất Bác ngồi dậy, nhưng cảm giác từ eo truyền đến khiến cậu nhịn không được kêu lên một tiếng, Tiêu Chiến cũng ngồi dậy, đưa tay đặt lên eo cậu xoa xoa.

"Sao thế? Đau sao?"

Vương Nhất Bác cười cười lắc lắc đầu.

"Không, không sao, chỉ hơi ê một chút."

"Tôi xin lỗi, hôm qua....tôi hơi...."

"Không sao, em không trách chú, là do...do em....do em không...không đề phòng, để người ta chơi xấu...em..."

Vương Nhất Bác vừa nói, vừa cúi đầu xuống như nhận lỗi.

"Không sao, đừng nhắc chuyện này nữa, vào làm vệ sinh đi, rồi tôi chở em về nhà."

Tiêu Chiến vừa định bước xuống đã bị Vương Nhất Bác kéo tay lại, ngước mặt lên, hai mắt ưa ứa nước mắt.

"Chú, chú đừng trách mình, dù sao chuyện hôm qua cũng chỉ là tai nạn, em không trách chú, em không muốn chú ép buộc mình ở cạnh em."

Tiêu Chiến nhìn cậu như thế thở dài, đứa nhỏ này ruốt cuộc cũng chỉ là đứa nhỏ khờ khạo mà thôi.

Anh đưa tay xoa xoa tóc cậu, an ủi.

"Đừng nghĩ bậy, tôi cũng không nói là sẽ không ở cạnh em."

Vương Nhất Bác nghe thế, trong lòng lập tức vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn là cố gắng kiềm chế cảm xúc.

"Nếu chú cảm thấy không thoải mái thì đừng ép mình, như vậy em không vui."

"Tôi không ép buộc mình, tôi tự nguyện ở cạnh em, cho nên em đừng nghĩ lung tung nữa."

Vương Nhất Bác hai mắt lập tức mở to như cún con, trên mặt lập tức vui vẻ.

"Thật...thật không ạ?"

"Ừm....mau làm vệ sinh cá nhân đi."

"Vâng...vâng ạ." Cậu lập tức xuống giường, mang dép đi vào nhà tắm.

Bên trong nhà tắm, nhìn trong gương thấy được  mấy dấu hôn trên cổ mình , cậu đưa tay sờ lên, mỉm cười đắc chí.

"Tiêu Chiến, chú thuộc về em rồi, ván cược này, em thắng rồi."

Sau khi hai người rời khỏi khách sạn, Tiêu Chiến lái xe chở cậu về, trên đường đi anh ghé vào cửa hàng thuốc tây, mua ít đồ.

"Này, cho em." Tiêu Chiến đưa thứ mình vừa mua trong cửa hàng thuốc tây cho cậu.

"Chú mua gì đây?"

"Thuốc bôi sưng, cầm lấy đi, lát về nhà tôi giúp em thoa."

"Không sao, em có thể tự thoa được mà."

"Em không nhìn thấy làm sao mà thoa?"

Vương Nhất Bác im lặng, cậu gật đầu, dù sao giữa cậu và anh chẳng còn gì để ngại nữa. Hơn nữa  đây là Tiêu Chiến tự nguyện làm cho cậu, cậu phải tận hưởng nó.

Về đến nhà, Vương Nhất Bác lại rất tự nhiên đi vào phòng anh, đến bên giường nằm xuống, Tiêu Chiến  cất đồ đạc, rồi cũng tiến đến bên giường ngồi xuống, bắt đầu công việc thoa thuốc cho cậu. Lúc nhìn thấy nơi đó của cậu sưng đỏ, Tiêu Chiến nhíu mày, trong lòng có chút tự trách mình , hôm qua anh thật sự có chút không kiềm chế được, dù sao hôm qua cũng là lần đầu tiên của bạn nhỏ, vậy mà....

Sau khi thoa thuốc xong, nhìn thấy Vương Nhất Bác đã ngủ say, anh nhẹ nhàng chỉnh sửa lại để cậu nằm cho thoải mái, đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ của cậu, Tiêu Chiến tự cảm thán, Vương Nhất Bác thật sự lớn lên rất đẹp, đẹp một cách động lòng người.

Càng nhìn cậu, càng khiến anh  Không kiềm lòng được, cúi xuống hôn lên môi người nhỏ hơn một nụ hôn nhẹ nhàng, mỉm cười ôn nhu.

"Cả cuộc đời Tiêu Chiến tôi,  không ngờ có một ngày, lại thua dưới tay một bạn nhỏ như em, không cần em tính kế, tôi tự nguyện đưa mình vào kế hoạch của em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zsww