Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ngày càng ngọt ngào, ngày càng thân mật, Vương Nhất Bác cũng không còn ngại ngùng thể hiện tình cảm của mình với Tiêu Chiến trước mặt nhiều người nữa rồi.

Đôi lúc ở trước mặt những người trong nhà, Vương Nhất Bác cũng sẽ không ngại ngùng mà thể hiện mấy cái hành động thân mật với Tiêu Chiến.

Nếu như là trước đây, Tiêu Chiến sẽ nhắc nhở cậu chú ý, nhưng dạo gần đây, anh lại khá là tùy ý cưng chiều cậu, đôi khi còn nuông theo hành động của của cậu.

Người trong nhà cũng dần nhận ra sự khác biệt trong mối quan hệ của hai người, nhưng cho dù có tò mò đến đâu, cũng chỉ  im lặng, ngay cả bác Trần, cho dù nhìn thấy rõ mọi chuyện, cũng giả vờ như không biết. Dù sao phận là người làm, thì không có quyền xen vào chuyện của gia chủ.

Mà Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến sau khi xác nhận quan hệ, thì càng thêm ngọt ngào, nhìn hai người bây giờ, thật sự rất giống với cặp đôi vừa mới kết hôn, đang trải qua những ngày tân hôn hạnh phúc.

Ban ngày, Tiêu Chiến sẽ lái xe đưa Vương Nhất Bác đến trường, đến đội đua, đôi khi còn ngồi mấy tiếng liền, xem cậu tập luyện. Lúc đầu ở đội đua ai cũng tò mò về người đàn ông này, có vài người còn hiểu lầm là kim chủ chống lưng cho Vương Nhất Bác, nên tỏ ra ghét bỏ, và khinh thường  cậu.

Nhưng sau khi biết được Tiêu Chiến là người  thân của Vương Nhất Bác, mọi hiểu lầm được gỡ bỏ, và rồi mọi người cũng dần quen với hình ảnh, một người đàn ông lịch lãm, đẹp đẽ, mặc vest sang trọng, ngồi trên khán đài, chăm chú theo dõi từng chút một, mọi cử chỉ hành động của Vương Nhất Bác trên đường đua, mỗi lần cậu tập luyện.

Sau khi Vương Nhất Bác tập xong, Tiêu Chiến liền đi xuống chỗ cậu, đưa nước, còn tiện tay lau mồ hôi trên mặt cậu, cử chỉ vô cùng tự nhiên, cứ như việc này vốn dĩ là việc thường xuyên. 

Mọi người trong đoàn đua và ngay cả Doãn Chính cũng cảm thấy mối quan hệ của hai người có chút đặc biệt, thân thiết quá mức, có chút không giống như chú cháu bình thường. Nhưng rồi mọi người nghĩ lại, dù sao Tiêu Chiến cũng là người nuôi nấng, chăm sóc Vương Nhất Bác từ nhỏ, cho nên những việc làm này cũng là bình thường, không có gì khác thường.

Những lúc cả hai rảnh rỗi, Tiêu Chiến sẽ chở Vương Nhất Bác đi mua đồ, đi siêu thị, mua thức ăn, mua mấy thứ đồ dùng lặt vặt, mua thêm cho cậu mấy bộ lego mới, và đặc biệt còn mua thêm mấy vật dụng 18+.

Buổi tối, hai người sẽ cùng ăn cơm, sau đó một người làm việc, một người làm bài tập, sau khi xong xuôi sẽ ôm ôm hôn hôn, rồi cùng nhau chìm vào mộng đẹp.

Hoặc những khi rảnh rỗi, hai người sẽ cùng nhau xem một bộ phim, chơi một ván game, hoặc là Vương Nhất Bác sẽ dạy Tiêu Chiến lắp lego, mà anh cũng rất kiên nhẫn ngồi đó cùng cậu lắp ráp lego.

Đôi khi sẽ cùng nhau làm chút chuyện người lớn. Cứ thế quấn quýt lấy nhau, thật sự rất vui vẻ và hạnh phúc.

Mặc dù không nói ra, nhưng trong lòng cả hai đều mong muốn, cuộc sống của hai người cứ thế này, bình đạm trôi đi, hai người cứ thế này mà bên nhau cả đời.

Tối hôm nay, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến vừa trải qua một trận tình ái đầy kịch liệt, ngay lúc này, Vương Nhất Bác đang gối đầu trên đùi Tiêu Chiến chơi game, còn anh thì đang nói chuyện với nhân viên công ty.

Nằm chơi một lát có chút chán, cậu ngước mặt nhìn lên, thấy Tiêu Chiến vẫn còn nói chuyện điện thoại, có lẽ là công việc quan trọng.

Tiêu Chiến ngồi trên giường, lưng dựa vào thành giường, trên người chỉ khoác hờ chiếc áo sơ mi trắng  mỏng manh, ở trước ngực còn sót lại mấy dấu hôn đỏ hồng do cậu để lại, nhìn anh như thế, Vương Nhất Bác không tự chủ mà nuốt nước bọt một cái.

Tiêu Chiến hay nói, anh mê luyến thân thể cậu, nhưng thật ra Vương Nhất Bác cũng là người mê luyến thân thể này của Tiêu Chiến, có khi cậu còn mê luyến hơn cả anh.

Nằm đó nhìn anh, Vương Nhất Bác lại không kiềm lòng được, cậu bắt đầu ngứa ngáy, cậu ngồi dậy, cứ thế ngồi luôn trên đùi của anh, cúi đầu xuống hôn lên hầu kết của Tiêu Chiến, còn cố tình mút nhẹ một cái.

Tiêu Chiến đang nói chuyện, đột nhiên bị động chạm, giật mình, quay mặt lại, trừng mắt, còn nhe hai cái thỏ  ra cảnh cáo cậu, nhưng Vương Nhất Bác không sợ, lại tiếp tục di chuyển xuống xương quai  xanh, và đến hai đầu ngực của anh, Vương Nhất Bác dùng răng cắn cắn lên đầu nhũ của Tiêu Chiến.

Tình thế này, Tiêu Chiến chẳng thể nào tập trung được, vội nói thêm vài câu liền cúp điện thoại, bắt lấy cái đầu nhỏ đang làm loạn trên người mình.

"Vương Nhất Bác, em biết mình đang làm cái gì không? Em đang đùa với lửa đấy em biết không?"

Vương Nhất Bác cười cười, lại vươn người lên, hôn lên môi anh một cái.

"Em biết! Nhưng em thích đùa với lửa đấy, thế nào?" Cậu còn nhướng mày, trông có chút thách thức.

"Em....em thật sự muốn ngày mai không thể xuống giường sao? Lúc nãy vừa làm, em thật sự không mệt sao?"

Vương Nhất Bác cười cười, ôm lấy cổ anh, "em không mệt....cũng đúng là có chút lười nhác không muốn xuống giường vào ngày mai, vậy còn chú? Chú mệt sao?"

Tiêu Chiến bị cậu thách thức, trong lòng có chút nóng, anh im lặng không nói gì, cúi đầu, đặt xuống môi người nhỏ hơn một nụ hôn.

Anh cắn lấy môi dưới của cậu, thật lâu sau mới chịu buông ra. Vương Nhất Bác mặt có chút đỏ, cậu không ngừng thở dốc, ánh mắt mê mang, mang theo chút dục vọng nhìn anh.

Trước dáng vẻ của cậu như thế, Tiêu Chiến không chống cự nổi nữa, nghị lực của anh liền tan biến, Tiêu Chiến một lần nữa cúi xuống vừa hôn vừa liếm, nâng lấy thân dưới đang cương cứng của mình, ở cửa huyệt ướt át mà đẩy vào thật sâu.

"Ưm." Vương Nhất Bác rên lên một tiếng.

Bởi vì vừa mới làm xong trước đó không lâu, nên huyệt non vẫn còn mềm mại rất dễ ra vào, Tiêu Chiến bắt đầu đưa đẩy hông, mỗi lần đưa vào đều đỉnh đến điểm mẫn cảm của Vương Nhất Bác, khiến cậu cong người, miệng không ngừng rên rỉ.

"Ưm...ưm....nhẹ....nhẹ thôi chú...ưm."

Tiêu Chiến  hôn lên mặt cậu, hôn lên trán, lên mắt, lên mũi, lên môi, như thể đang trấn an bạn nhỏ dưới thân.

Cao trào qua đi, sau khi tẩy rửa xong, Vương Nhất Bác nằm trong ngực ôm lấy Tiêu Chiến, nhỏ giọng hỏi.

"Chú, chú yêu em không?"

Nhưng Tiêu Chiến không trả lời, im lặng nhắm mắt ôm lấy cậu. Vương Nhất Bác có chút không hài lòng, lập lại lần nữa.

"Chú, chú trả lời em đi, chú yêu em không?"

"......"

Vương Nhất Bác thấy anh im lặng, tức giận vươn lên, cắn lên má anh một cái thật đau.

"Chú nói đi, chú yêu em không?"

Tiêu Chiến lúc này mới bật cười, ôm lấy mặt cậu, hôn lên trán cậu, ôn nhu trả lời.

"Tôi thương em."

Vương Nhất Bác nhận được câu trả lời, ngây người mất vài giây, sau đó bật cười, ôm lấy anh.

"Phải rồi,  chú thương em, em thương chú,  hai chúng ta là thương nhau."

Tiêu Chiến trở người ôm lấy cậu vào lòng, sau đó thủ thỉ.

"Nhất Bác, ngày mai tôi phải đi công tác rồi."

Vương Nhất Bác đang vui vẻ,  nghe thế liền ngóc đầu dậy nhíu mày nhìn anh.

"Đi công tác sao? Sao đột nhiên lại đi gấp thế? Mà chú đi trong bao lâu?"

"Bên phía công ty bên kia cần gặp trực tiếp tôi để bàn công việc, tôi không thể cử người khác đi được, tôi cũng chưa biết nữa, nếu nhanh thì ba ngày, chậm thì một tuần."

Vương Nhất Bác liền xụ mặt, đặt đầu lên ngực anh, giọng không vui.

"Chú! Hay chú cho em theo với được không?"

Tiêu Chiến đưa tay xoa xoa mái tóc cậu.

"Ngoan! Không theo được, ở nhà đợi tôi về, tôi mua quà cho em."

"Không muốn quà, chỉ muốn chú thôi."

Tiêu Chiến nghe thấy mỉm cười.

"Được rồi, tôi sẽ tranh thủ về trước ngày sinh nhật của em, hôm đó sẽ dành cả ngày đền bù cho em, có chịu không?"

Vương Nhất Bác nghe thế mới có chút hài lòng, ngước mặt nhìn anh.

"Chú nói thật đấy nhé! Nếu như chú nuốt lời, em sẽ cho chú biết tay."

"Haha! Được tôi hứa,  nhất định hôm đó sẽ ở bên cạnh em cả ngày, nếu không sẽ để em tùy ý xử lý."

Nói rồi hôn lên môi cậu một cái, sau đó ôm người vào lòng đi ngủ.

Sáng hôm sau Vương Nhất Bác thức dậy, đã không còn Tiêu Chiến bên cạnh,  cậu đưa mắt nhìn, thấy trên bàn dán tờ giấy ghi chú.

"Tôi phải ra sân bay sớm, không chờ em  thức dậy được, tỉnh dậy nhớ ăn sáng, nếu có việc gì nhờ bác Trần giúp đỡ, ở nhà ngoan ngoãn đợi tôi về, tôi sẽ có bất ngờ cho em."

Vương Nhất Bác cầm giấy ghi chú lên đọc, sau đó hờn dỗi vứt xuống đất, mắng mỏ.

"Đàn ông thúi, ăn người ta xong, bỏ rơi người ta."

Như suy nghĩ gì đó, lại tiếc nuối nhặt lên bỏ lại bàn.

Vương Nhất Bác vừa chạy  mấy  vòng xe, có chút mệt, cậu dựng xe xuống, đi vào chỗ nghỉ ngồi xuống, cầm chai nước lên uống, Doãn Chính cũng đi đến ngồi xuống.

"Hôm nay làm sao thế, tâm trạng không tốt à? Thấy cậu không được tập trung."

Vương Nhất Bác uống xong chai nước đặt xuống bên cạnh, lắc đầu.

"Dạ, em không sao?"

"Cậu nghĩ, cậu qua mặt được anh sao? Trên mặt cậu đang viết hai chữ "buồn chán" to đùng kia kìa.

Vương Nhất Bác nghe Doãn Chính nói, có chút nghi hoặc nhìn anh, không lẽ dạo này cậu đã không thu liễm  được biểu cảm của mình nữa sao, có vấn đề gì cũng hiện lên trên mặt để người ta nhìn thấy.

"Đừng có nhìn anh như thế, là do cậu quản lí biểu cảm khuôn mặt không tốt thôi, nói anh nghe, cậu có chuyện gì sao?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, trả lời.

"Cũng không có gì, chỉ là em có chút buồn chán thôi."

Bởi vì Tiêu Chiến không có ở đây, nên cậu thật sự rất buồn chán, nhưng cũng không thể nói với ai, cho dù đó là Doãn Chính.

"Cãi nhau với người yêu à?"

"Sao anh lại hỏi vậy?" Vương Nhất Bác có chút ngạc nhiên.

"Nhìn cậu như thế, thì chỉ có thể là cãi nhau với người yêu thôi."

Vương Nhất Bác thở dài một cái.

"Cũng không phải cãi nhau, mà chỉ là người ấy đi công tác, trong lòng em có chút trống trải thôi.

"Anh nói cậu đó Nhất Bác, bình thường là một bộ dáng lạnh nhạt, vậy mà khi yêu vào, liền trở nên ngốc như vậy, thật không giống cậu chút nào."

"Tại sao?" Vương Nhất Bác có chút khó hiểu.

"Người ta chỉ là đi công tác, mà cậu đã thất thần như người mất hồn thế này, lỡ như....lỡ như một ngày cãi nhau phải xa nhau, cậu sẽ phải làm sao? Không sống nổi sao?"

Cậu cẩn trọng suy nghĩ lời Doãn Chính nói, sau đó nhanh chóng lắc đầu.

"Không có."

"Không có cái gì?" Doãn Chính hỏi lại.

"Không có cãi nhau, cũng không có xa nhau." Ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn anh, kiên định trả lời.

Cậu không biết tương lai cậu và Tiêu Chiến có xa nhau hay không? Nhưng có một điều cậu biết chắc, nếu như rời xa Tiêu Chiến, cậu thật sự sẽ giống như những gì Doãn Chính nói, sẽ thật sự không sống nổi mất.

Vương Nhất Bác ngồi thẫn thờ, trong lòng dâng lên cảm giác buồn buồn.

Cậu nhớ anh rồi.

Vương Nhất Bác trong lòng cảm thấy có chút buồn bực, không còn tâm trạng tập luyện nữa, đành xin phép huấn luyện viên ra về.

"Nhất Bác." một giọng phụ nữ vang lên từ phía sau cậu.

Vương Nhất Bác đang đứng chờ bác Trần đến đón, nghe thấy tiếng gọi quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ sang trọng bước xuống xe, trên mắt còn đeo cặp kính đen, bước đến gần chỗ cậu.

Vương Nhất Bác có chút ngơ ngác nhìn người phụ nữ trước mặt.

"Dì là...."

Người phụ nữ kia bước đến gần cậu, tháo mắt kính ra, đôi mắt có chút nhu thuận, mỉm cười.

Vương Nhất Bác nhìn người phụ nữ trước mặt, cảm thấy có chút quen mắt, như là đã từng gặp qua ở đâu đó, nhưng cậu không nhớ ra, cho đến một lúc sau, cậu mới giật mình phát hiện, người phụ nữ này có đôi mắt thật giống cậu.

Vương Nhất Bác có chút giật mình, tim cậu đập mạnh một cái, Vương Nhất Bác  lùi  bước chân ra sau.

"Dì....dì là ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zsww