Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

Sau một trận khóc đến mệt lã người, là kéo theo một trận sốt, bởi vì đêm qua cậu cứ thế ngồi dưới sàn nhà, quên luôn cả việc đóng cửa sổ, để gió đêm thổi vào, khiến cho Vương Nhất Bác nhiễm lạnh, kết quả là ngày hôm sau, Vương Nhất Bác sốt li bì, may mà quản gia Trần kịp thời phát hiện đưa cậu lên giường.

Vương Nhất Bác sốt mê mang, chẳng biết gì, nhưng trong miệng cứ lẩm nhẩm cái gì đó không rõ. Bác Trần vội vàng chạy đi gọi bác sĩ riêng đến khám cho cậu, ông sợ nếu như để Tiêu Chiến biết được anh vừa rời nhà chỉ mới một ngày, mà Vương Nhất Bác đã ra nông nỗi này, thì e là không phải chỉ là những lời tránh cứ nhẹ nhàng đâu.

Sau ít phút, bác sĩ cũng đến, theo chân bác Trần lên phòng của Vương Nhất Bác, nhìn thấy cậu mê man nằm trên giường, bác sĩ vội vàng khám cho cậu.

Vương Nhất Bác sốt đến tận 39 độ, cơ thể tràn đầy mồ hôi, bác Trần nhìn cậu như vậy lòng như lửa đốt, không khỏi lo lắng. Kể từ sau khi xảy ra vụ việc năm xưa, Vương Nhất Bác chưa bao giờ bị sốt nặng như thế này.

Sau khi bác sĩ khám xong, tiêm thuốc hạ sốt cho cậu, mới dặn dò.

"Cậu ấy bị sốt cao, tôi đã tiêm thuốc hạ sốt, đợi lát nữa cậu ấy tỉnh, cho cậu ấy ăn chút cháo để lót dạ, sau đó cho cậu ấy uống chỗ thuốc này để hạ sốt."

"Vâng! Tôi biết rồi cảm ơn bác sĩ."

"Không có gì, tôi xin phép đi về."

"Vâng! Để tôi tiễn bác sĩ."

Bác Trần tiễn bác sĩ xuống nhà, sau đó vào bếp dặn dò dì Hoa nấu một ít cháo để khi cậu tỉnh lại cho cậu ăn còn uống thuốc.

Mà Tiêu Chiến bên này sau khi gặp bên đối tác bàn xong hợp đồng, trở về khách sạn, liền lấy điện thoại gọi cho cậu, nhưng gọi đến hai ba cuộc vẫn không ai bắt máy, lòng anh bắt đầu lo lắng không yên. Vì xưa nay, chỉ cần anh gọi đến cuộc thứ nhất bên kia lập tức có người đáp trả, hoặc cho dù bận việc, sau đó Vương Nhất Bác cũng sẽ gọi lại cho anh, hoặc ít nhất là nhắn tin trả lời báo cho anh biết mình đang làm gì.

Nhưng lúc nãy trước khi đi gặp đối tác, Tiêu Chiến đã nhắn tin cho cậu, cứ ngỡ sau khi họp xong, sẽ nhận được tin nhắn trả lời của cậu, nhưng đến khi xong việc, mở điện thoại lên vẫn không nhận được bất kì hồi âm nào từ Vương Nhất Bác, mà anh gọi lại cho cậu đến hai, ba cuộc, vẫn không ai trả lời. Đó là điều từ trước đến nay chưa bao giờ xảy ra, đột nhiên nhớ đến vụ việc năm xưa, khiến Tiêu Chiến không khỏi sợ hãi.

Anh nhanh chóng gọi vào số điện thoại bàn, ngay lập tức đầu dây bên kia có người bắt máy.

"Alo, cho hỏi ai đấy ạ?"

"Bác Trần, là tôi đây, Nhất Bác đâu rồi? Sao tôi gọi em ấy không được?"

Bác Trần bị hỏi đến Vương Nhất Bác có chút chột dạ, ấp úng.

"Cậu chủ nhỏ....Cậu chủ nhỏ...."

Nghe Bác Trần ấp úng, không cần đoán, Tiêu Chiến cũng biết là cậu có chuyện, tay cầm điện thoại siết chặt lại, hai hàng lông mày nhíu chặt lại với nhau.

"Nhất Bác xảy ra chuyện gì rồi? Bác nói đi." Giọng nói của anh cũng trở nên trầm xuống.

"Cũng không có chuyện gì....chỉ là....cậu chủ nhỏ bị sốt."

"Bị sốt?"

"Vâng! Không biết hôm qua cậu chủ nhỏ gặp chuyện gì, chỉ là lúc cậu ấy trở về nhà, người trở nên thất thần, tôi gọi như thế nào cũng không nghe, sau đó, cậu ấy bảo không sao, chỉ hơi mệt nên muốn đi ngủ sớm, sáng nay tôi lên phòng, thì thấy cậu ấy sốt cao, nhưng mà ông chủ yên tâm, tôi đã gọi bác sĩ rồi, cũng tiêm thuốc hạ sốt rồi, bây giờ cậu ấy đang ngủ."

Lúc này Tiêu Chiến mới thả lỏng cơ thể mình, trái tim cũng thôi đập loạn ở trong lồng ngực, với Tiêu Chiến mà nói, bây giờ chuyện liên quan đến Vương Nhất Bác, có lẽ còn quan trọng hơn mạng sống của anh.

"Được, tôi biết rồi, đợi Nhất Bác tỉnh lại, gọi lại cho tôi, tôi muốn nói chuyện với em ấy, nhớ thay tôi chăm sóc em ấy, Vương Nhất Bác sợ uống thuốc, bác nhớ dỗ dành em ấy uống hết thuốc, sẵn tiện nhờ dì Hoa nấu cho em ấy ít cháo, bắt em ấy ăn hết giúp tôi."

"Vâng! Ông chủ yên tâm, tôi biết rồi."

"Ừm! Cảm ơn bác Trần, tôi cúp máy đây."

Đợi bác Trần cúp máy, Tiêu Chiến dựa lưng vào thành giường thở dài, bây giờ anh mới nhớ đến cuộc nói chuyện hôm qua với Vương Nhất Bác, lúc đó anh cũng đã nghi ngờ là cậu có vấn đề, thế nhưng, vì cậu nói không sao, nên anh hoàn toàn tin tưởng, bởi vì với Tiêu Chiến, mọi lời nói của Vương Nhất Bác, đều đáng tin.

Vương Nhất Bác ngày hôm đó đã gặp ai? Ai có thể khiến cho cậu trở nên thất thần như vậy? Tiêu Chiến ngẫm nghĩ lại lời bác Trần nói.

Cuối cùng, anh quyết định lấy điện thoại gọi cho Triệu Cường.

"Alo, Triệu Cường, đến đội đua xe của Nhất Bác, kiểm tra lại camera, xem xem, hôm trước, Nhất Bác ruốt cuộc đã gặp ai, làm ngay đi."

"Vâng! Em biết rồi."

Cúp điện thoại, Tiêu Chiến siết chặt điện thoại trong tay, "Nhất Bác, tôi hy vọng những gì tôi nghĩ không xảy ra."

Đến khi Vương Nhất Bác tỉnh lại đã là buổi trưa, cậu mơ màng mở mắt ra, nheo mắt nhìn xung quanh một lượt, vẫn là căn phòng quen thuộc. Vương Nhất Bác đưa tay chống đỡ thân thể ngồi dậy, nhưng mà cảm giác không còn sức lực, đầu lại có chút âm ỉ đau.

Vương Nhất Bác nhớ lại chuyện hôm qua, sau khi cậu nói chuyện với Tiêu Chiến xong, cứ thế ngồi dưới sàn nhà cả đêm, sau đó cậu mơ mơ màng ngủ quên đi, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thân thể của mình hiện tại, cậu cũng lờ mờ đoán ra được là mình bị sốt rồi.

Đang lúc suy nghĩ vẩn vơ, thì bác Trần đẩy cửa vào, nhìn thấy cậu tỉnh lại, vui mừng.

"Cậu chủ tỉnh lại rồi, trời ơi! Cậu có biết, sáng nay hù lão già này một phen không?"

"Xin lỗi vì để bác và mọi người lo lắng ạ!" Vương Nhất Bác cố gắng cười gượng.

"Không sao, cậu khỏe là tốt rồi, nào, mau ngồi dậy, tôi lấy cháo cho cậu ăn."

"Con không muốn ăn gì cả." Vương Nhất Bác lắc đầu, cậu cảm giác có chút ngáng.

"Không được! Cậu phải ăn cháo còn uống thuốc mới khỏe, bác sĩ đã dặn rồi, hơn nữa, cậu mà không khỏe lại, đợi đến khi ông chủ về, e là sẽ trách phạt chúng tôi mất."

Nhắc đến Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mới chợt nhớ ra là, không biết Tiêu Chiến đã biết cậu bị ốm hay chưa? Không biết anh có gọi cho cậu không? Vương Nhất Bác với tay lấy điện thoại ở trên bàn bên cạnh, mở ra thì nhìn thấy Tiêu Chiến đã gọi cho cậu rất nhiều, còn nhắn rất nhiều tin nhắn.

"Chú! Chú đã biết con bị sốt chưa?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Đã biết! Ông chủ còn đặc biệt dặn dò tôi chăm sóc cậu, thế nên, cậu nghe lời tôi ăn cháo rồi uống thuốc cho mau khỏe, để ông chủ yên tâm."

Đột nhiên nhắc đến Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không cầm lòng được, cậu cảm thấy mình có chút yếu lòng, có chút nhớ anh rồi!

Vành mắt ửng đỏ, vốn dĩ cậu không muốn khóc, nhưng những lúc như thế này, cậu lại yếu lòng, cậu muốn ở bên cạnh Tiêu Chiến, muốn ôm lấy anh, muốn ở trong lòng anh làm nũng, muốn được anh vỗ về.

Không biết có phải do bệnh hay không, mà Vương Nhất Bác cảm thấy mình yếu đuối, yếu đuối hơn bao giờ hết.

Cậu nhớ Tiêu Chiến, thật sự nhớ Tiêu Chiến.

"Dạ! Vậy phiền bác lấy cháo lên đây giúp con."

"Được! Cậu đợi một chút." Bác Trần vui vẻ khi Vương Nhất Bác chịu ăn uống, nhanh chóng đi xuống nhà lấy cháo cho cậu.

Sau khi Vương Nhất Bác ăn cháo và uống thuốc xong, suy nghĩ một chút không biết có nên gọi Tiêu Chiến hay không? Dù sao bây giờ bên đó cũng đã quá khuya rồi, cậu sợ làm phiền anh.

Đang băn khoăn do dự, thì chuông điện thoại reo làm cậu giật mình, nhìn lại thì thấy là Tiêu Chiến đang gọi đến, Vương Nhất Bác lập tức bắt máy.

"Em sao rồi, đã khỏe hơn chưa?"

Chỉ vừa nghe giọng Tiêu Chiến bên kia, không hiểu sao sóng mũi Vương Nhất Bác cay cay, vành mắt lại ửng đỏ, cậu không hiểu là, có phải do cơ thể còn sốt hay không, mà chỉ vừa nghe giọng Tiêu Chiến, lại khiến Vương Nhất Bác muốn khóc, cậu cảm thấy mình càng ngày càng yếu đuối, thật mất mặt.

"Em không sao, em ổn rồi, chú đừng quá lo lắng."

"Vậy sao tôi nghe trong giọng em vẫn còn mệt mỏi?" Tiêu Chiến có chút nghi hoặc.

Vương Nhất Bác cố gắng không để nước mắt rơi, kiềm chế lại sự nghẹn ngào nơi cổ họng, để giọng nói có thể bình thường nhất.

"Em không sao thật mà, chắc là do vừa mới sốt, nên giọng nói như vậy, mà bây giờ bên đó đã khuya rồi, sao chú không ngủ?" Vương Nhất Bác nhanh chóng đổi chủ đề.

"Tôi không ngủ được."

Vương Nhất Bác lo lắng, "sao thế? Chú mất ngủ sao?"

Đầu dây bên kia trầm mặc thật lâu, sau đó mới mở miệng.

"Tôi nhớ em!"

Một câu nói đánh động vào lòng Vương Nhất Bác, phá vỡ đi bức tường thành cậu cố gắng kiềm chế từ nãy đến giờ hoàn toàn đổ vỡ, Vương Nhất Bác không kiềm được nữa, hai hàng nước mắt chảy dài.

Hóa ra cậu yêu Tiêu Chiến nhiều đến thế, nhiều đến mức, chỉ một câu nói ba chữ "tôi nhớ em" của anh, cũng đủ để cậu đau lòng, đau lòng đến không thôi.

Sau câu nói kia, cả hai nhất thời rơi vào trầm mặc, im lặng đến mức, cách nhau một nửa vòng Trái Đất, vẫn có thể nghe được tiếng thở đều đều của đối phương. Cho đến thật lâu sau, Vương Nhất Bác mới mở miệng.

"Em cũng nhớ chú! Bao giờ thì chú mới trở về với em?" Giọng nói cậu mang theo vài phần nghẹn ngào.

"Công việc bên này có chút vấn đề, xin lỗi, có lẽ sẽ về trễ một chút, đợi tôi trở về, tôi mua quà cho em được không?" Tiêu Chiến ôn nhu dỗ dành cậu, như hệt đang dỗ dành một đứa trẻ.

Vương Nhất Bác chu môi hờn dỗi, "em không cần quà, em muốn chú, chỉ muốn chú thôi."

"Ngoan! Ở nhà nghe lời, tôi sẽ cố gắng về sớm với em có được không?"

Thật ra Vương Nhất Bác chỉ muốn làm nũng một chút, muốn nghe anh dỗ dành cậu một chút thôi, có thể do cậu đang yếu lòng nên mới như vậy, chứ cậu cũng hiểu rõ tính chất công việc của anh, hơn nữa cậu cũng không phải là đứa không hiểu chuyện, cũng không muốn để anh bận tâm đến mình.

"Em chỉ đùa thôi! Chú cứ giải quyết xong việc bên đó, rồi trở về cũng được, còn bây giờ đã khuya rồi, chú nghỉ ngơi cho khỏe đi, em cũng ngủ một chút đây."

"Ừm! Tôi biết rồi, vậy em nghỉ ngơi đi, nhớ nghe lời bác Trần, ăn uống đầy đủ, uống thuốc thật tốt, để mau chóng khỏi bệnh biết chưa? Nếu không nghe lời, đợi tôi trở về, tôi sẽ phạt em đó, có biết không?"

"Em biết rồi, mà chú tính phạt em thế nào đây?" Vương Nhất Bác giở nụ cười có chút ma mãnh.

"Phạt thế nào đến lúc trở về sẽ cho em biết, còn bây giờ ngoan, đi ngủ đi."

"Vâng! Tạm biệt chú, em yêu chú." Vương Nhất Bác hôn cái chóc vào điện thoại rồi tắt máy.

Đầu dây bên kia, Tiêu Chiến nhìn vào điện thoại đã tắt trầm mặc, anh bước ra ban công, đứng ở đó ngắm nhìn trời đêm, mở tấm ảnh của Vương Nhất Bác ra ngắm thật lâu, cuối cùng đem nó áp vào ngực, như thể khảm sâu vào lòng thứ mà anh trân quý nhất cuộc đời.

"Nhất Bác, tôi chưa bao giờ nói yêu em, bởi vì tôi thật sự rất yêu em, tôi nhận ra rằng, hóa ra bản thân mình lại yêu em nhiều đến như vậy, nhiều đến mức, chỉ cần một cái nhíu mày không vui của em, cũng đủ khiến tôi đau lòng, em biết không? Cho nên, Nhất Bác à, tôi phải làm sao bây giờ, nếu như người đó đến và mang em đi, mang em rời khỏi cuộc sống của tôi, tôi không biết mình có thể sống tốt như bây giờ không nữa."

Trong đêm khuya, trên ban công, gió thổi qua từng đợt lạnh buốt, một người nam nhân ôm lấy tấm ảnh một người con trai khác, trầm mặc nhìn xa xăm, một giọt nước mắt chảy xuống.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zsww