Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20 (H)

Lưu ý: Chương này có cảnh nhạy cảm,  Ai không đọc được, có thể bỏ qua.

Cả hai về đến nhà, đi thẳng một đường lên phòng, nhìn có chút vội vã, người làm trong nhà  nhìn thấy Tiêu Chiến về, còn chưa kịp chào hỏi, đã bị Vương Nhất Bác nắm tay kéo lên lầu, cũng không hiểu hai người là xảy ra chuyện gì.

Lên đến phòng, vừa khóa trái cửa lại, Vương Nhất Bác đã ấn Tiêu Chiến vào tường, hung hăng hôn môi anh, như sợ anh sẽ chạy đi mất vậy. Tiêu Chiến nhìn cậu kích động như thế, cũng chỉ mỉm cười, để mặc cho cậu gặm cắn môi mình, mà Vương Nhất Bác nhìn thấy anh không có phản ứng lại với mình, thì có chút tức giận, gì lấy gáy anh, hôn mạnh hơn.

"Sao đột nhiên em lại quá kích như vậy, xa tôi mấy ngày khiến em không chịu nổi sao?" Khuôn mặt Tiêu Chiến đầy ý cười, trêu chọc cậu, mặc cho khóe môi anh đang chảy máu do vừa rồi bị cậu cắn phải.

Vương Nhất Bác nhìn khóe môi anh chảy máu thì đau lòng, đưa ngón cái lên lau đi vệt máu trên đó.

"Vậy chú chịu nổi sao?"

Bị hỏi ngược lại, Tiêu Chiến có chút sững người, đúng thật là anh cũng nhớ bạn nhỏ của anh đến phát điên rồi, chỉ là anh cố gắng kiềm chế, để bề ngoài của anh không biểu hiện ra mà thôi.

"Vẫn ổn." Tiêu Chiến nhếch khóe môi cười cười, ý cười đầy sự trêu chọc.

Vương Nhất Bác nhận được câu trả lời, vô cùng không hài lòng, cậu đẩy anh ra, trên mặt thể hiện rõ sự không vui.

Thật uổng công cậu nhớ anh, mong anh, chờ anh về, thế mà người ta lại chẳng thèm bận tâm, cũng chẳng thèm nhớ cậu dù một chút.

Vương Nhất Bác hờn dỗi, xoay người lại bước đi, đột nhiên cánh tay bị kéo lại, ôm vào trong ngực Tiêu Chiến, ngửi lấy mùi nước hoa quen thuộc.

Tiêu Chiến đưa tay nâng mặt cậu lên, nhìn khuôn mặt đầy ủy khuất của cậu thì bật cười, từ từ cúi đầu xuống, áp môi mình lên môi cậu, hai tay ghì lấy eo cậu, xoay người chuyển cậu vào tường, bắt đầu cuồng nhiệt hôn môi.

Tiêu Chiến nhanh chóng cạy mở miệng Vương Nhất Bác, đầu lưỡi bắt đầu đưa vào trong khuôn miệng cậu.

Vương Nhất Bác đột ngột bị hôn có hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, nhanh chóng phối hợp với anh, môi lưỡi dây dưa, hai người say mê hôn nhau cuống quít.

Mãi thật lâu mới dời ra, khuôn mặt của cả hai đều đỏ bừng, trong ánh mắt của Vương Nhất Bác, còn lưu lại vài giọt nước ươn ướt.

"Chú Ơi! Em yêu chú." Vương Nhất Bác vòng tay qua cổ anh, ngước mặt nhìn anh mỉm cười.

"Tôi cũng yêu em."

Vương Nhất Bác khựng lại, có chút ngây ngốc, đây là lần đầu tiên, cậu nghe thấy Tiêu Chiến nói yêu mình, từ trước đến nay, Tiêu Chiến chưa bao giờ nói yêu cậu, chưa bao giờ. Cho dù hai người đã xác nhận quan hệ, thế nhưng mà chỉ mỗi mình cậu luôn nói yêu anh, Tiêu Chiến cũng chỉ nói thương cậu, hoặc không nói gì cả, lại không ngờ, lần này anh chủ động nói yêu cậu.

Thật sự, chỉ nghe được một câu nói yêu em của anh thôi, cũng khiến Vương Nhất Bác mừng như phát điên, vô cùng, vô cùng vui vẻ và phấn khích.

Cậu ôm lấy mặt anh, hôn lên môi anh, rồi nhanh chóng dời ra.

"Em yêu chú."

Sau đó đó lại hôn lên, rồi lại dời ra.

"Em yêu chú!"

Cứ như vậy lập đi lập lại, hôn lên, rồi dời ra, sau đó lại nói yêu anh. Nhìn hành động của cậu có chút ấu trĩ, Tiêu Chiến bật cười, kéo lấy tay cậu đi lại giường, đẩy cậu nằm xuống, mình đè ở phía trên.

Bốn ánh mắt chạm nhau, trong khoảnh khắc ấy, giống hệt như có một tia điện chạy ngang qua, khiến hai người bị cuốn vào nhau, không dời ra được.

Cảm xúc dâng trào, hai người cuốn lấy nhau, kịch liệt hôn môi, giờ phút này, họ dường như không còn quan tâm đến việc gì nữa, chỉ muốn lột đồ của đối phương, rồi được quấn quýt lấy nhau.

Vương Nhất Bác trở người, đem Tiêu Chiến đè ở dưới thân, vừa hôn anh, vừa đưa tay cởi lấy áo anh ra.

Cậu bắt đầu cởi bỏ áo anh ra, hôn từ từ trên xương quai xanh của anh, rồi  hôn lên cái cổ mảnh khảnh thon dài của Tiêu Chiến, ở đó, Vương Nhất Bác không niệm tình mà cắn lên, để lại dấu đỏ thẫm, như đánh dấu chủ quyền của riêng mình, không cho phép ai đụng đến.  Rồi từ từ hôn dọc xuống đến bụng, mỗi nơi đi qua, cậu đều cắn mút để lại rất nhiều dấu vết hồng hồng, Vương Nhất Bác nhìn những dấu vết mình  để lại trên người anh, khiến cậu hài lòng mỉm cười, vươn người lên, hôn lên khóe môi anh một cái.

"Chú! Chú thích không?"

Người từ nãy giờ được cậu chăm sóc nhiệt tình vô cùng hài lòng, anh đáp trả lại cái hôn của cậu, mỉm cười.

"Hài lòng, rất hài lòng."

"Nếu chú đã hài lòng, vậy em sẽ dùng chút sức lực của mình, để phục vụ chú một cách tốt nhất vậy." Vương Nhất Bác tinh nghịch nháy mắt với anh, còn nở ra nụ cười có chút xấu xa.

"Được! Rất đáng để mong đợi."

Vương Nhất Bác trượt người xuống ngang ngực anh, nhìn hai hạt đậu hồng hồng, trong vô thức liếm môi một cái, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng liếm lên một cái, người dưới thân bị kích thích bất ngờ, run rẩy nhẹ lên, điều đó càng khiến cho Vương Nhất Bác thích thú, bắt dầu gặm cắn đầu ngực anh.

Đầu tiên là nhẹ nhàng cọ xát đầu ngực bên phải, cắn mút nhẹ nhàng để nó cứng lên, có chút đỏ, rồi lại chuyển sang đầu ngực trái, lại tiếp tục dùng đầu lưỡi liếm ướt đầu ngực bên trái, rồi lại gặm cắn, cứ như vậy qua lại, khiến Tiêu Chiến tê hết cả người vì khoái cảm.

"Ưm....ưm...." Tiêu Chiến thở dốc một tiếng.

Nhìn anh như vậy, Vương Nhất Bác vô cùng hài lòng, tiếp tục cắn mút đầu ngực anh.

Một lát sau, dục vọng tràn ngập trong cơ thể anh, Tiêu Chiến không thể kiềm chế được nữa, liền trở người, đem cậu đặt dưới thân, bắt đầu cởi lấy quần cậu ra, rồi cởi luôn cả quần của mình vứt xuống đất.

Tiêu Chiến đưa tay xoa xoa hai đầu ngực của cậu, rồi nhẹ nhàng hôn lên, làm như những gì cậu vừa làm với anh. Vương Nhất Bác bị khoái cảm đánh úp, nhất thời không kiềm chế được ngửa cổ lên rên rỉ một tiếng.

"Ưm....."

Tiêu Chiến đưa tay lần mò xuống nơi hạ bộ của cậu, cởi luôn chiếc quần con còn sót lại, sau đó nắm lấy tính khí của cậu từ từ mà vuốt ve. Sau đó từ từ cúi xuống đem nơi đó của cậu ngậm vào.

Đột nhiên bị ngậm nơi đó, Vương Nhất Bác có chút giật mình, cậu đưa tay kháng cự, đẩy đẩy đầu anh.

"Chú! Chú sao lại....sao lại....nhả ra đi..."

Nhưng Tiêu Chiến không còn nghe được gì, đem hai tay gằn lấy tay cậu, tiếp tục liếm mút.

Sau khi được Tiêu Chiến chăm sóc, Vương Nhất Bác không thể nhẫn nhịn được nữa, cuối cùng run rẩy một cái mà xuất vào trong miệng anh.

Tiêu Chiến vươn lên lấy chai bôi trơn đổ lên tay, rồi đưa xuống hậu huyệt của cậu, bắt đầu thăm dò,  ra vào nhẹ nhàng để cậu thích ứng. Ngón tay của anh mân mê ở cửa huyệt xoa nắn, để nó bắt đầu mềm mại, anh bắt đầu ra vào từng ngón tay.

"Ưm....ưm... nhanh lên, vào...vào đi chú...."

"Ngoan! Phải chuẩn bị thật tốt, nếu không em sẽ bị đau."

Thời gian dần trôi qua, ga giường có chút ẩm ướt, Tiêu Chiến đã cho ba ngón tay vào trong, Vương Nhất Bác đầu đầy mồ hôi, lông mày nhăn lại. Tựa hồ như sờ trúng cái gì, Tiêu Chiến ấn một cái, Vương Nhất Bác nắm thật chặt ga giường, gắt gao cắn miệng.

"A....là nơi này sao?" Tiêu Chiến cũng ra chút mồ hôi, anh nhẫn nại chịu đựng cũng thật sự khó chịu, nhưng anh phải đảm bảo cậu không bị đau, vào sáng ngày hôm sau.

"Ừm....nơi đó.....nhẹ, nhẹ một chút."

Tiêu Chiến hướng về phía chỗ nhô lên kia bắt đầu khiêu khích, Vương Nhất Bác cắn chặt miệng cuối cùng cũng buông ra tiếng.

"Ưm...Đừng....Khó chịu....ưm, chú mau vào đi."

"Được!" Tiêu Chiến rút ngón tay ra, mang theo chút chất lỏng trong suốt sền sệt, sau đó đỡ lấy hạ thể khó chịu  của mình, để trước cửa huyệt, từ từ đâm vào.

"A....a...chú....ưm."

"Tôi đây."

Tiêu Chiến hôn lên môi cậu một cái như trấn an, sau đó lại tiếp tục đẩy sâu vào.Vương Nhất Bác vòng chân bên hông Tiêu Chiến, không chịu được run rẩy.

"Ngoan! Thả lỏng ra nào." Tiêu Chiến an ủi cậu, rồi lại rút ra  đưa vào nhẹ nhàng, để Vương Nhất Bác quen thuộc.

Dưới tác dụng của bôi trơn, Vương Nhất Bác đã thả lỏng, chỗ kết hợp của hai người dần dần lỏng ra,  ẩm ướt, trơn bóng.

Tiêu Chiến cứ thế, triền miên đưa đẩy không ngừng bên trong cậu.

Cậu có thể cảm nhận được rõ ràng, phía sau hậu huyệt nhăn nheo, được Tiêu Chiến từng cái, từng  cái đưa ra đẩy vào, vừa buông lỏng tay, lập tức nắm chặt ga giường.

"Chú Ơi!......ưm....ưm...ưm...ưm." Vừa trải qua cao trào, hiện tại đầu óc của Vương Nhất Bác trống rỗng. Chỉ là, dưới người truyền đến từng đợt cảm giác thoải mái, khiến cậu không thể chịu nổi.

Sau một lúc, thì Vương Nhất Bác cũng bắn ra, cả người cậu xụi lơ nằm trên giường, nước mắt sinh lý không ngừng chảy ra.

Đưa đẩy thêm vài cái nữa, Tiêu Chiến gầm nhẹ một tiếng, liền cong người, bắn hết toàn bộ  tinh dịch vào bên trong hậu huyệt của cậu.

Tiêu Chiến nằm sấp trên người cậu, anh hôn lên khóe mắt, liếm đi mấy giọt nước mắt ở đó, dịu dàng nói.

"Tôi yêu em."

Lần thứ hai nghe được câu nói này, mệt mỏi lập tức qua đi, Vương Nhất Bác vui vẻ, đưa tay lau đi mồ hôi trên mặt anh, hôn lên môi anh.

"Em cũng yêu chú!"

Sáng hôm sau, lúc Tiêu Chiến vừa đến công ty, trợ lý vừa nhìn thấy anh, vội vàng chạy lại báo cáo.

"Sếp, Lâm phu nhân của tập đoàn XZ đang ở trong phòng đợi ạ."

Tiêu Chiến nhíu mày, Lâm phu nhân của tập đoàn XZ? Anh biết tập đoàn này, nhưng mà hình như anh và tập đoàn này không có hạng mục nào cần hợp tác với nhau thì phải.

"Lâm phu nhân sao lại ở đây? Công ty chúng ta đâu có hợp tác với bên XZ?"

"Tôi không biết, bà ấy bảo muốn gặp anh để bàn việc, đã đợi từ sáng rồi."

"Được rồi, tôi biết rồi!"

Tiêu Chiến nói xong đẩy cửa bước vào trong, vừa bước vào liền nhìn thấy một người phụ nữ tầm 50 tuổi, ăn mặc sang trọng quý phái. Nhìn thấy anh, người phụ nữ đứng lên, trên môi liền nở ra nụ cười ôn hòa.

"Chào cậu, tôi là Lâm Nhã Tịnh."

"Xin chào! Không biết phu nhân hôm nay đích thân đến đây gặp tôi không biết có việc gì không?"

"Tôi muốn tìm cậu để nhận lại Nhất Bác."





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zsww