Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22

Tiêu Chiến ôm lấy cậu, đưa tay vỗ vỗ lên lưng trấn an bạn nhỏ, môi đặt lên trán cậu một nụ hôn.

"Tôi không rời bỏ em, không để em rời xa tôi, nhất định sẽ giữ em lại bên tôi, đừng sợ nữa."

Vương Nhất Bác lúc này mới ngước mặt lên, đôi mắt đỏ hoe, bên trong còn ươn ướt nước mắt, hai tay vẫn nắm chặt áo bên eo của anh, nhìn cậu như vậy thật sự rất đáng thương.

"Chú! Có phải mẹ em đến tìm chú rồi không?"

Tiêu Chiến sững người, anh không nghĩ đến Vương Nhất Bác sẽ hỏi mình như vậy, bởi vì vốn dĩ anh cứ tưởng mẹ của cậu chỉ đến gặp anh, anh không nghĩ đến việc hóa ra  bà ấy đã đến gặp cậu.

"Không! Mẹ em không có đến tìm tôi, nhưng tại sao em lại hỏi như vậy?" Tiêu Chiến giả vờ thăm dò.

Bị hỏi ngược lại, Vương Nhất Bác không biết trả lời thế nào, cậu cứ nghĩ là mẹ mình đến tìm anh, cho nên anh mới như vậy. Thế nhưng câu hỏi của anh, lại khiến cho cậu hoang mang, nếu như bà ấy không đến tìm anh, vậy tại sao anh lại như thế? Lòng Vương Nhất Bác rối thành một đoàn.

"Không....không có gì, mà sao đột nhiên chú lại nói như vậy?"

"Tôi chỉ hỏi vậy thôi, chỉ là nếu như người nhà của em bây giờ xuất hiện tìm em, thì lúc đó em....em sẽ như thế nào?"

"Em không có người thân nào khác cả, ngoài trừ chú, thì Vương Nhất Bác không có người thân nào cả." Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh, đôi mắt đầy sự kiên định nhìn vào mắt anh, như một lời khẳng định chắc chắn.

Tiêu Chiến mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu người nhỏ tuổi, trong lòng không khỏi cảm động, hóa ra đối với cậu, anh lại quan trọng như vậy. Nhưng mà cũng không riêng gì cậu,  anh cũng chẳng khác hơn, đã từ lâu, trong lòng anh, Vương Nhất Bác đã chiếm vị trí đầu tiên.

"Ngốc! Không nên nói như vậy, cho dù có thế nào đi nữa, nếu như có ngày, người thân của em đến tìm em, tôi hy vọng em không từ chối họ, tôi.....ưm."

Không để cho Tiêu Chiến nói hết câu, Vương Nhất Bác vội vàng ôm lấy mặt anh, hôn lên môi anh, chặn lại lời nói của Tiêu Chiến, không để anh tiếp tục nói.

Sau một chút mới dời ra, vẻ mặt có chút tức giận.

"Em đã nói rồi, ngoại trừ chú, em không có người thân nào khác, chú nói như vậy, là đang có ý định đuổi em cho người ta phải không?"

Tiêu Chiến bật cười, đứa nhỏ này sao lại có thể đáng yêu như vậy, tức giận mà cũng đáng yêu nữa, cứ như thế này, e là Tiêu Chiến sẽ không thể rời xa cậu mất.

"Được rồi, được rồi! Đừng giận nữa, tôi chỉ nói vậy thôi, tôi cũng không có bảo sẽ đưa em cho ai cả." Vừa nói, Tiêu Chiến vừa nhéo lên cái má phúng phính sữa của cậu.

"Thật không ạ?" Vương Nhất Bác nheo mắt nghi hoặc.

"Thật!"

"Vậy móc ngoéo đi, chú móc ngoéo thì em mới tin." Vương Nhất Bác đưa ngón tay ra, làm dấu hiệu móc ngoéo.

"Ấu trĩ." Tiêu Chiến bật cười, miệng thì nói như vậy, nhưng vẫn chiều theo bạn nhỏ.

Lúc này, Vương Nhất Bác mới vui vẻ trở lại. Thế nhưng trong lòng đang ngầm tính toán một chuyện khác, còn Tiêu Chiến cũng đang tính toán cho mình một hướng đi khác.

Mấy ngày sau đó, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cũng dần quên đi chuyện này, mà mẹ của cậu cũng im lặng, không thấy có động tĩnh gì cả, Tiêu Chiến mặc dù nghi hoặc không biết bà ấy sẽ làm gì, nhưng dù sao cho đến hiện tại, bà ấy cũng không có làm gì hết, cho nên Tiêu Chiến đang cần thời gian suy nghĩ quyết định của mình.

Dạo gần đây, Vương Nhất Bác và Tiểu  Kiệt càng lúc càng thân nhau, thật ra, cậu là kiểu người nhát người lạ, cho nên ở trường, cậu cũng không thân lắm với ai, nhưng tiểu Kiệt lại khác, cậu ta là người bạn duy nhất khiến Vương Nhất Bác tin tưởng và thân thiết.

Mà tiểu Kiệt là kiểu người hòa đồng, gần gũi thân thiện, luôn hết lòng vì người khác, cậu cũng luôn giúp đỡ Vương Nhất Bác rất nhiều, đã vậy hai người còn có chung rất nhiều sở thích, chẳng hạn như : Đua xe, trượt ván, lego.... Có khi, hai người còn dành cả buổi để bàn những vấn đề mình yêu thích. Cho nên, Vương Nhất Bác cũng dần thân thiết hơn với cậu ta.

"Nhất Bác, ưm....chú của cậu....chú ấy là chú ruột của cậu hả?"

Vương Nhất Bác và tiểu Kiệt đang cùng nhau ăn cơm dưới nhà ăn, đột nhiên bị cậu ta hỏi như vậy, cậu có chút bất ngờ, nhíu mày nhìn cậu ta.

"Sao cậu lại hỏi như vậy?"

"À! Tớ....tớ...tớ không có ý gì, tại vì tớ thấy, cậu họ Vương, nhưng chú của cậu lại họ Tiêu, nên tớ....tớ thắc mắc thôi, xin lỗi vì đã hỏi như vậy."

"Không sao! Chuyện cậu hỏi cũng không có gì quá đáng cả, ừm....thì là tớ và chú ấy là....là chú cháu họ, bà con xa, vì tớ lên đây học, nên ở nhà chú ấy thôi."

Vương Nhất Bác thở nhẹ, thật ra cậu cũng không muốn giấu diếm mối quan hệ của hai người, thế nhưng nếu nói ra thì lại rất rắc rối, cậu cũng không muốn làm mọi chuyện lớn hơn, lại khiến nhiều người chú ý, cậu chỉ muốn yên bình bên anh mà thôi.

"À, thì ra là như vậy, mà Nhất Bác này, chú cậu....chú ấy có người yêu chưa?"

Vương Nhất Bác nhíu mày nhìn cậu ta, đột nhiên lại cảm thấy khó chịu, cũng không hiểu vì sao cậu ta lại hỏi cái vấn đề này.

"Sao cậu lại quan tâm đến chuyện này?"

"Tớ...tớ chỉ muốn hỏi vậy thôi, tại tớ thấy chú ấy giỏi như vậy, chắc chắn là sẽ được rất nhiều người yêu thích đúng không?"

"Đúng! Nhưng mà chú ấy có người yêu rồi, lại còn rất đẹp, và tài năng nha." Vương Nhất Bác nâng cao giọng, còn nhướng mày, như muốn dẹp bỏ ý định đang muốn tán tỉnh Tiêu Chiến với người ta.

"Thế sao?

"Đúng vậy! Mà hôm nay sao bỗng nhiên cậu lại quan tâm đến việc này vậy? Hay là cậu có ý định....."

"Không....không.... Tớ chỉ hỏi vậy thôi, không có ý đồ gì khác, cậu đừng có hiểu lầm nha." Tiểu Kiệt vội vã xua tay lắc đầu.

"Ừm!"

Hai người im lặng tiếp tục ăn cơm, không khí trở nên có chút ngại ngùng.

Ở bên này công ty, không khí còn có vẻ nghiêm trọng hơn, Tiêu Chiến ngồi trên bàn làm việc, ánh mắt đầy lửa giận, dọa cho trợ lý sợ đến mức chảy mồ hôi.

Chuyện là vừa lúc nãy, Tiêu Chiến vừa nhận được một gmail, trong đó là nội dung video quay lại cảnh anh và Nhất Bác ân ái trên xe. Người gửi còn đe dọa, nếu như không rời xa Vương Nhất Bác, sẽ đem video này tung lên mạng.

Tiêu Chiến thật sự rất tức giận, không biết ai dám giở trò này, còn dám dùng nó để uy hiếp anh. Anh thì không sao, nhưng anh sợ chuyện này nếu lộ ra, sẽ ảnh hưởng không tốt cho cậu, dù sao Vương Nhất Bác cũng còn nhỏ, hơn nữa tương lai còn rất rộng mở, nếu như để mọi người biết được, e là sẽ hủy hoại đi tương lai của cậu mất.

"Cậu đi điều tra xem, chủ tài khoản gmail này là ai nhanh lên." Tiêu Chiến gằn giọng.

"Dạ vâng, tôi đi liền đây."

Trợ lý thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi ra ngoài, tổng giám đốc khi tức giận, quả thật rất đáng sợ.

Tiêu Chiến ngồi trong phòng làm việc, im lặng suy nghĩ, lúc này đầu anh vô cùng rối loạn, thật sự không biết nên làm thế nào. Anh suy nghĩ xem ai là người có khả năng cài đặt camera giám sát vào xe anh, nhưng càng nghĩ, anh lại càng không thể nghĩ đến ai, trong đầu anh chỉ có thể nghĩ đến một người, người duy nhất có khả năng làm việc này, nhưng cũng hy vọng, không phải là người đó.

Cốc, cốc, cốc.

"Vào đi."

Trợ lý đẩy cửa bước vào.

"Thế nào rồi, đã tra ra được thông tin  người nào làm chưa?"

"Dạ.....thưa.....không tra ra được, tài khoản gmail đó đã bị xóa, ngay cả số điện thoại dùng để đăng ký cũng đã không còn, IT đã cố gắng tra hết dữ liệu thông tin, nhưng chỉ là thông tin rỗng thôi."

"Rầm."

Tiêu Chiến đập mạnh tay xuống bàn, khiến cho trợ lý cũng giật mình thoát tim, đầu chảy đầy mồ hôi, không dám nói gì thêm.

"Đi ra ngoài đi, đi ra ngoài."

"Dạ....nhưng...."

"Tôi bảo cậu đi ra ngoài, nhanh lên."

"Van... Vâng ạ."

Trợ lý vội vàng chạy ra ngoài, đóng cửa lại, cảm thấy nếu anh còn ở trong đó thêm một giây nào nữa, sẽ mất mạng thật sự.

Cũng ngay lúc đó, một cái gmail lạ lại gửi đến tin nhắn cho anh.

(Nếu trong ngày hôm nay, anh không rời xa Vương Nhất Bác, chia tay cậu ta, thì đừng trách tôi tung hết những hình ảnh này của hai người lên diễn đàn trường của cậu ta.)

Tiêu Chiến tức giận đến nỗi, anh hất hết mọi thứ trên bàn làm việc rơi xuống đất, bàn tay đấm mạnh vào tường ứa cả máu. Nhưng mà điều đó bây giờ, không phải điều anh quan tâm, mà anh thật sự đang sợ, nếu như người kia dám tung những video kia lên diễn đàn trường của cậu, thì xem như tương lai của Vương Nhất Bác, bị chính anh hủy hoại.

Suy nghĩ một lát lâu, cuối cùng Tiêu Chiến lấy điện thoại ra, gọi cho Vương Nhất Bác, bên kia rất nhanh liền bắt máy, giọng nói vui vẻ.

"Chú! Có chuyện gì không ạ? Sao lại gọi điện cho em giờ này, chú nhớ em sao?"

Tiêu Chiến im lặng, nắm chặt điện thoại, cắn môi đến chảy máu.

"Sao chú không nói gì, có chuyện gì sao ạ?"

"Vương Nhất Bác, tôi và em, chia tay đi."







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zsww