Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34

Một tháng sau.

Vương Nhất Bác đã xuất viện về trở về nhà.

Mà chuyện cậu và mẹ cậu nhận nhau cũng khiến cho tâm tình của Vương Nhất Bác tốt hơn, bây giờ hai người không còn khúc mắc gì nữa, cho nên cũng thoải mái với nhau hơn.

Lâm Nhã Tịnh cũng có nhã ý muốn đem Vương Nhất Bác về nhà để tiện chăm sóc, nhưng cậu lại xin phép từ chối, bởi vì cậu không quen ở nơi ở mới, hơn nữa thật ra mà nói thì cậu chỉ muốn ở cạnh Tiêu Chiến, hiểu được ý của cậu, nên bà cũng thôi không ép buộc Vương Nhất Bác nữa.

Nhưng mà cứ cách hai, ba ngày, bà lại sang thăm cậu, còn tận tay xuống bếp nấu cho cậu mấy món ngon để cậu tẩm bổ.

Thời gian này Vương Nhất Bác cực kì vui vẻ và hạnh phúc, khi mà giờ đây cậu lại nhận được thêm một sự yêu thương từ mẹ của mình. Bên cạnh đó còn có sự chăm sóc đặc biệt của Tiêu Chiến, kể từ lúc cậu xuất viện, Tiêu Chiến dường như đang muốn vỗ béo cậu, hằng ngày ngoài những giờ làm việc ra, thì Tiêu Chiến luôn dành mọi thời gian rảnh để chăm sóc cậu, còn đích thân xuống bếp nấu cho Vương Nhất Bác những món ăn mà cậu thích.

Nhiều khi ăn nhiều đến mức khiến cho Vương Nhất Bác ngán ngẩm, cậu liền làm nũng với anh, rốt cuộc cũng chỉ nhận được câu trả lời.

"Em ốm lắm rồi, phải ăn nhiều vào, với tôi em mập hay ốm không quan trọng, quan trọng em khỏe mạnh là được."

Thế là cuối cùng, Vương Nhất Bác đành phải ngậm ngùi tiếp tục ăn.

Về phần Vương Kiệt, sau khi bị Tiêu Chiến tiêm mũi thuốc có chứa chất gây nghiện, hiện tại hắn đang bị giam trong trại cai nghiện, để cai thuốc cũng như cải tạo, sau đó tòa án sẽ xét xử hắn về tội cố ý gây thương tích, và tràng tữ chất cấm, tội danh có thể sẽ rất nặng, cũng rất xứng đáng cho những gì hắn gây ra.

Mà Vương Nhất Bác cũng được Lâm Nhã Tịnh kể cho cậu nghe về mối quan hệ giữa cậu và Vương Kiệt, hai người đích thực là anh em cùng mẹ nhưng khác cha.

Lúc bà mang bầu Vương Nhất Bác, bà đã nói với cha của cậu, nhưng gã đàn ông ấy lại từ chối nhận đứa bé trong bụng của bà, còn bắt bà phải bỏ nó đi, hai người cãi nhau một trận, đến cuối cùng Lâm Nhã Tịnh quyết định bỏ đi, một mình sinh con, bà có nói chuyện này cho người lớn hai bên gia đình biết, nhưng mà gia đình hai nhà lại chối bỏ đứa bé trong bụng bà.

Bà cũng đã có ý định sẽ đi phá thai, nhưng bác sĩ lại nói với bà, vì lúc phát hiện cái thai đã lớn cho nên không cách nào phá bỏ được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sau này của bà, nhiều khả năng sẽ dẫn đến vô sinh.

Lâm Nhã Tịnh lúc đó rơi vào bế tắc tuyệt vọng, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng một thân một mình lo cho bản thân mình và cả đứa con không người nhận.

Sau đó bà hạ sinh Vương Nhất Bác, nhưng vì hận thù người đàn ông đã bỏ rơi bà, hận thù cuộc đời đời đã đối xử tệ bạc với bà, trong lúc quẫn bách bà đã đưa ra quyết định sai lầm là bỏ rơi đứa con ấy, khi nó vừa lọt lòng.

Sau đó, trong lúc khốn khổ nhất bà gặp được cha của Vương Kiệt, người đàn ông ấy cũng họ Vương, nhưng mà người ấy lại đem đến cho bà niềm tin, ánh sáng, để bà làm lại cuộc đời.

Nhưng mà khi bà sinh ra Vương Kiệt, cũng là lúc bà sống trong những ngày tháng của sự dày vò, hối hận. Khi mà nhìn mặt Vương Kiệt bà lại nhớ đến đứa con kia của mình, nỗi dằn vặt trong lương tâm cứ thế lớn dần, nó ám ảnh trong tâm trí của bà, khiến cho bà bắt đầu đâm ra cảm giác tội lỗi.

Mà Vương Kiệt càng lớn, bà lại càng hối hận, lại càng chán ghét bản thân mình, cho nên cũng vì thế mà bà đã trút giận nỗi căm ghét bản thân mình lên người Vương Kiệt, để đứa trẻ ấy từ đứa bé ngây thơ hiểu chuyện, nhưng chính vì sai lầm của người lớn, lại khiến nó trở nên như ngày hôm nay.

Hận thù chồng chất hận thù.

Rốt cuộc chuyện của những người lớn, lại vô tình kéo theo những đứa trẻ vô tội vào trong cuộc.

Sau khi nghe Lâm Nhã Tịnh kể lại mọi thứ, Vương Nhất Bác không có giận Vương Kiệt nữa, thay vào đó là sự cảm thông, và thương cho hắn.

Cũng bởi vì lòng ghen ghét đố kỵ mới dẫn hắn đến con đường ngày hôm nay.

Mà Vương Kiệt cũng vô cùng hối lỗi về tất cả những chuyện mình đã gây ra, hắn còn viết hẳn một bức thư gửi cho Vương Nhất Bác, hắn thành tâm xin lỗi cậu và Tiêu Chiến, còn mong hai người tha thứ cho hắn.

Chính vì thế, ngày hôm nay Vương Nhất Bác cùng Lâm Nhã Tịnh và Tiêu Chiến liền đến trại cai nghiện thăm Vương Kiệt.

Lúc nhìn thấy hắn được giáo quan đưa từ trong ra, cả ba người đều không khỏi sững người, bởi vì xém chút nữa đã không còn nhận ra Vương Kiệt nữa rồi. Hắn bây giờ gầy gò và tiều tụy rất nhiều, nhìn thấy hắn như thế khiến cho ba người không khỏi đau lòng, đặc biệt là Lâm Nhã Tịnh.

"Con ở trong này thế nào? Có khỏe không?" Giọng của bà đầy nghẹn ngào, có chút run rẩy.

Vương Kiệt cũng đưa mắt liếc nhìn ba người trước mặt, vành mắt cũng ửng đỏ, trong lòng dâng lên cảm giác xấu hổ và tội lỗi, hắn thật sự không biết phải đối diện với họ ra sao, cũng chẳng dám ngước mặt nhìn thẳng bọn họ.

"Cũng....cũng được."

"Được thì tốt, con nhớ cố gắng giữ gìn sức khỏe, mẹ và Nhất Bác đã xin tòa án được giảm mức án xuống cho con rồi, con đừng lo lắng nha Tiểu Kiệt?"

Đến lúc này Vương Kiệt mới ngước mặt lên nhìn, chỉ nhìn thấy trong ánh mắt của họ đầy sự yêu thương, cùng đau lòng, hắn không kìm chế được nữa mà nghẹn ngào nức nở, nước mắt không ngừng tuông ra, đây có lẽ cũng là lần đầu tiên hắn rơi nước mắt trước mặt người khác.

"Xin....xin lỗi, thật sự....thật sự xin lỗi rất nhiều."

Vương Nhất Bác nắm lấy tay hắn, cậu dịu giọng an ủi.

"Không cần phải xin lỗi, tôi hiểu được lý do tại sao cậu lại như thế mà, chúng tôi cũng không còn trách cậu nữa, việc quan trọng hơn hết là bây giờ là, cậu phải giữ gìn sức khỏe cho thật tốt, chúng tôi sẽ bằng mọi cách cứu cậu."

Nghe được những lời này, Vương Kiệt gục đầu xuống bàn, hai tay vẫn nắm chặt lấy tay Vương Nhất Bác mà khóc nức nở như đứa trẻ con.

Hắn luôn sống trong sự ghen tị đố kỵ với Vương Nhất Bác, vì sự căm ghét hận thù mà hắn làm ra rất nhiều chuyện sai lầm, còn xém chút nữa giết chết anh trai ruột của mình, vậy mà đến cuối cùng người ấy lại vì hắn mà bảo vệ.

"Tiểu Kiệt, mẹ....mẹ cũng xin lỗi con, tất cả là tại mẹ, mẹ không nên trút giận lên con, đáng lẽ ra mẹ phải công bằng với con, phải yêu thương con, nhưng chỉ vì lỗi lầm của mình lại đẩy bản thân con vào bước đường nhày hôm nay, Tiểu Kiệt, mẹ xin lỗi, xin con tha thứ cho mẹ."

"Không....mẹ không cần phải xin lỗi, nếu như con không nhỏ mọn, nếu như con không ghen ghét đố kỵ, thì con cũng sẽ không có kết cục ngày hôm nay, cho nên, mẹ không cần thiết phải xin lỗi."

"Đã gần hết giờ thăm nuôi, mong người nhà tranh thủ."

Chưa bao giờ bọn họ lại cảm thấy thời gian ngắn ngủi như thế này, có quá nhiều sự luyến tiếc, quá nhiều điều cần nói, cần giãi bày, cũng chẳng thể nào một lời hai lời tóm gọn trong vài đôi ba câu nói là có thể nói hết được, thế nhưng mà biết phải làm sao, có lẽ phải chờ đến lần sau.

"Được rồi, chúng ta còn lần sau mà, lần sau tôi và mẹ lại lên thăm cậu."

"Tiểu Kiệt, lần sau mẹ và Nhất Bác lại lên thăm con."

Dứt lời hai người đứng lên, vừa bước chân đi, đã bị Vương Kiệt chạy đến ôm chầm lấy từ đằng sau, ở bên tai nhỏ giọng thì thầm.

"Anh.....anh Nhất Bác."

Đột ngột bị ôm, lại còn nghe Vương Kiệt gọi mình một tiếng anh, Vương Nhất Bác thật sự là kinh ngạc, ban đầu hơi lúng túng, nhưng mà cậu vẫn vòng tay ôm lấy hắn, mỉm cười dịu dàng.

"Tiểu Kiệt.....ngoan lắm, anh....anh đợi em."

Cứ thế ba người lại ôm nhau khóc nức nở, mà Tiêu Chiến từ nãy giờ đứng một bên chứng kiến, cũng đau lòng không thôi.

Bây giờ mọi khúc mắc đã giải quyết, mọi hiểu lầm đều đã qua, cuộc sống của họ lại trở về bình yên như trước, đúng là cơn mưa nào rồi cũng sẽ tạnh, bão giông nào rồi cũng sẽ qua, hết mưa, nắng lại về.

Sau vài tuần nghỉ ngơi, rốt cuộc Vương Nhất Bác cũng hoàn toàn khỏe lại, cậu bắt đầu trở lại tập đua xe, bởi vì sắp có giải đua xe mới, cho nên Vương Nhất Bác muốn cố gắng dành chiến thắng, cậu muốn mang cup vinh quang này dành tặng cho Tiêu Chiến.

Cuối cùng ngày đua chính thức cũng đến, Vương Nhất Bác đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đua, mà ngày hôm nay ngoài Tiêu Chiến ra, thì mẹ cậu cũng đến xem, điều đó càng tăng thêm động lực để Vương Nhất Bác cố gắng quyết tâm dành chiến thắng, cậu muốn Tiêu Chiến và mẹ của mình nhìn thấy mình tỏa sáng trên bục nhận giải, Vương Nhất Bác muốn họ tự hào về cậu.

Trước lúc bắt đầu đua, Vương Nhất Bác được gặp riêng Tiêu Chiến trong phòng nghỉ ngơi, cậu nũng nịu với anh.

"Chú! Chú  ôm em một cái, để em có tinh thần được không?"

Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nũng nịu như thế, lại bật cười.

"Qua đây!"

"Hả ?"

"Qua đây tôi ôm em." Giọng Tiêu Chiến tràn đầy ôn nhu khiến cho người khác nghe được cũng muốn tan ra.

Vương Nhất Bác cong cong ánh mắt mỉm cười, cậu vội vàng đi đến ôm lấy Tiêu Chiến, ôm thật chặt.

Mà Tiêu Chiến cũng ôm lấy cậu, còn ở bên tai cậu nhẹ giọng nói.

"Nếu hôm nay em chiến thắng tôi sẽ tặng cho em một món quà đặc biệt."

"Thật không?" Vương Nhất Bác mở lớn mắt, háo hức.

"Thật."

"Vậy được! Em nhất định sẽ chiến thắng, cup vinh quang này em sẽ dành cho chú."

"Được."

Nói rồi, hai người lại ôm lấy nhau mà trao cho nhau nụ hôn, một nụ hôn như lời động viên của Tiêu Chiến dành cho Vương Nhất Bác,  nụ hôn trao thêm niềm tin sức mạnh để Vương Nhất Bác chiến thắng.

Cuộc đua bắt đầu, mọi người đều có mặt trên khán đài để cổ vũ cho tuyển thủ mà mình yêu thích, Tiêu Chiến và mẹ của Vương Nhất Bác cũng ngồi ở hàng ghế đầu tiên để nhìn thấy cậu rõ nhất. Nhìn Vương Nhất Bác trong bộ đồ bảo hộ màu xanh, bên cạnh chiếc mô tô màu xanh, đáy lòng của hai người không khỏi len lỏi dâng lên một trận xúc động.

Người mà họ yêu thương lớn rồi, trưởng thành rồi.

Qua vài vòng đua, ở vòng cuối cùng Vương Nhất Bác vươn lên dẫn trước, lúc nhìn thấy cậu vượt lên trên, trái tim của Tiêu Chiến không ngừng mạnh mẽ đập, toàn thân có chút run rẩy, tựa như người ngồi trên xe chính là anh vậy, ngay cả đến việc thở, anh cũng không dám thở mạnh, chỉ cầu nguyện cho mọi thứ đều được suôn sẻ.

Mà Lâm Nhã Tịnh ngồi bên cạnh cũng chẳng khác gì, bà cũng chẳng dám nhìn, trong lòng cũng không ngừng cầu nguyện cho Vương Nhất Bác được mọi điều tốt lành.

"Aaaaaaa thắng rồi, Vương Nhất Bác thắng rồi." Tiếng reo hò của những người xung quanh vang lên khiến cho Tiêu Chiến và mẹ của cậu đều đứng bật dậy, quả thật là Vương Nhất Bác thắng rồi, cậu về đích trước tiên với số điểm tuyệt đối.

Tiêu Chiến và bà Lâm Nhã Tịnh vô cùng vui sướng, vui sướng đến mức không còn từ ngữ nào có thể diễn tả được, xém chút nữa nếu không cố gắng kiềm chế lại, e là họ đã nhảy xuống khỏi khán đài mà chạy lên ôm lấy cậu mất.

Vương Nhất Bác được mc đọc  tên thật to lên nhận giải, cậu bước lên bục cao nhất, cầm chiếc cup trên tay, gương mặt nở nụ cười tươi rạng rỡ hướng về phía khán đài, trong hàng trăm người ngồi trên đó, đôi mắt lại chỉ hướng về phía một người duy nhất.

Mà ánh mắt cậu lúc hướng xuống nơi Tiêu Chiến đang ngồi, cũng vừa vặn đụng phải ánh mắt của anh, mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng mà Vương Nhất Bác có thể nhìn ra được, trong ánh mắt của Tiêu Chiến chứa đựng đầy sự hạnh phúc và tự hào.

Buổi lễ trao giải kết thúc, là lúc chụp hình và phỏng vấn, Vương Nhất Bác có chút nóng lòng, cậu thật sự đang rất nôn nóng được gặp Tiêu Chiến và mẹ, cậu nhanh chóng trả lời vài câu hỏi của phóng viên và chụp vài bức ảnh với người hâm mộ sau đó nhanh chóng đi vào trong phòng nghỉ, tìm kiếm thân ảnh thân quen.

Vừa vào trong, Vương Nhất Bác đã bị Lâm Nhã Tịnh ôm chặt lấy, bà vô cùng vui sướng chúc mừng cậu.

"Nhất Bác, con giỏi lắm, mẹ rất tự hào về con."

Vương Nhất Bác cũng ôm lấy bà, đây là lần đầu tiên mà cậu được mẹ chúc mừng, cũng là lần đầu tiên có mẹ đến tham dự cuộc đua của mình, Vương Nhất Bác thật sự rất hạnh phúc, không có từ ngữ nào diễn tả được nỗi niềm của cậu ngay lúc này.

"Cảm ơn mẹ, cảm ơn vì đã ủng hộ con."

"Ngốc! Dĩ nhiên là mẹ phải ủng hộ con rồi, hôm nay là ngày đầu tiên mẹ xem con thi đấu, mẹ thật sự rất tự hào, sau này mỗi cuộc đua của con, mẹ sẽ cố gắng đều đến cổ vũ cho con được không?"

"Dạ được, con cũng rất vui vì điều đó."

Hai mẹ con ôm lấy nhau đầy vui vẻ, chiến thắng là điều rất quan trọng, nhưng mà có lẽ niềm vui sẽ được nhân lên gấp đôi nếu bạn được chia sẻ những niềm vui ấy với người mà bạn yêu thương.

Vương Nhất Bác vui vẻ một lát, đảo mắt nhìn một vòng vẫn không thấy Tiêu Chiến đâu, trong lòng có chút hụt hẫng, rõ ràng đã hứa đợi cậu ở đây, bây giờ lại không thấy, không lẽ bận việc ở công ty cho nên đã đi rồi?

"Mẹ, Tiêu Chiến đâu rồi?"

"À! Lúc nãy nó nhờ mẹ đưa cho con cái này."

Vương Nhất Bác cầm lấy mở ra, bên trong là một địa chỉ, cậu có chút tò mò không biết Tiêu Chiến đang định làm gì?

Về đến nhà tắm rửa thay quần áo, Vương Nhất Bác vội vàng đến địa chỉ mà Tiêu Chiến ghi trên giấy, đây là một khách sạn hạng năm sao cao cấp, dịch vụ và chất lượng ở đây rất tuyệt vời, theo lời hướng dẫn của nhân viên lễ tân, Vương Nhất Bác được đưa lên phòng VIP dành riêng cho khách hàng VIP, đã đặt trước.

Cậu đưa tay gõ cửa, ngay lập tức cánh cửa được mở ra, giống như là chờ đợi sẵn sàng chào đón cậu vậy, Vương Nhất Bác bước vào trong, căn phòng đã được trang trí vô cùng đẹp mắt, cánh hoa hồng trải đầy dưới đất dẫn thẳng đến bên giường ngủ, mà ở phía trên giường ngủ cách bố trí cũng vô cùng tỉ mỉ và đẹp đẽ, thật sự nhìn khung cảnh này rất giống với một căn phòng tân hôn.

Vương Nhất Bác vẫn còn tò mò, vì chưa thấy Tiêu Chiến đâu, đột nhiên bên tai vang lên tiếng pháo giấy nổ "bụp" một phát, khiến cậu giật mình, nhìn lại đã thấy Tiêu Chiến trên tay cầm pháo giấy, nở nụ cười rạng rỡ.

"Chúc mừng em, chúc mừng em dành chiến thắng."

Vương Nhất Bác bật cười, từ từ tiến lại chỗ anh, đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng một lần nữa, lại nheo mắt nhìn anh nghi hoặc.

"Chú bày ra những thứ này sao?"

"Phải! Em thích không?"

"Ưm.....cũng thích! Thật không ngờ, người như chú cũng có lúc lãng mạn phết."

Tiêu Chiến đưa tay kéo Vương Nhất Bác lại gần mình, ôm lấy eo cậu.

"Sau này tôi lúc nào cũng sẽ như thế này, nếu em thích."

"Thật không?"

"Thật! Chỉ cần em thích là được."

Vương Nhất Bác cong cong ánh mắt cười đến vui vẻ, "chú còn nợ em một món quà đó."

Tiêu Chiến đột nhiên lấy tay cậu đặt lên trái tim mình, "em có nghe thấy nó đang đập loạn nhịp vì em không?"

"Thấy....thấy....thì sao?"

"Trái tim của tôi, thân thể của tôi, tôi đều dành nó làm quà tặng cho em, em có đồng ý nhận không?"

Vương Nhất Bác mở to hai mắt trước lời thổ lộ đầy bất ngờ của Tiêu Chiến, cậu cũng chỉ là muốn trêu anh một chút, lại thật sự không ngờ, ấy thế mà Tiêu Chiến lại nghiêm túc như thế. Trong lòng Vương Nhất Bác trào dâng một cỗ xúc động, cậu bật cười.

"Được! Món quà này em xin nhận hết, vậy từ nay nó đã là của em, em sẽ hảo hảo yêu thương và bảo vệ nó thật tốt, em cấm chú làm tổn thương đến món quà của em."

"Được."

Giờ phút này, trong ánh mắt hai người tràn ngập hình bóng của đối phương, tất cả đều là yêu thương và si mê.

Như bị cuốn vào trong đôi mắt ấy, cả Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều không thoát ra được, lại ôm lấy nhau, quấn quýt hôn nhau, nụ hôn này vô cùng mãnh liệt, cũng triền miên say sưa, hai người cứ thế vừa hôn nhau vừa di chuyển đến bên giường ngủ,  ngã người xuống.

Vương Nhất Bác có thể nhìn thấy được, trong đôi mắt của Tiêu Chiến chỉ có hình bóng của cậu, duy nhất mình cậu, trong đôi mắt ấy giờ phút này tựa như một hồ nước đầy quyến rũ, để cậu say mê mà đắm chìm vào, cậu nguyện cả đời chìm vào đó, cho dù ra sao cậu cũng không muốn thoát ra.

"Chú....mình....mình làm thôi."

Tiêu Chiến bật cười, cúi đầu xuống hôn môi cậu, đưa lưỡi luồn vào khoang miệng cậu, say mê liếm mút.

Anh bắt đầu cởi áo của cậu ra, cúi xuống hôn lên từng tấc da thịt trên người cậu, ở mỗi nơi đi qua, đều để lại dấu hôn đỏ hồng chói mắt, anh hôn lên xương quai xanh xinh đẹp của cậu, rồi di chuyển xuống hai bên điểm hồng trên ngực cậu, ở mỗi bên anh lại cắn mút, khiến cho Vương Nhất Bác tê dại mà rên lên vài tiếng mê người.

"Ưm....ưm....ưm....Chiến...."

Tiêu Chiến đưa tay lần mò xuống nơi hạ bộ của cậu, cởi luôn chiếc quần con còn sót lại, sau đó nắm lấy tính khí của cậu từ từ mà vuốt ve. Sau đó từ từ cúi xuống đem nơi đó của cậu ngậm vào.

Đột nhiên bị ngậm nơi đó, Vương Nhất Bác có chút giật mình, cậu đưa tay kháng cự, đẩy đẩy đầu anh.

"Chú! Chú sao lại....sao lại....nhả ra đi..."

Nhưng Tiêu Chiến không còn nghe được gì, đem hai tay gằn lấy tay cậu, tiếp tục liếm mút.

Sau khi được Tiêu Chiến chăm sóc, Vương Nhất Bác không thể nhẫn nhịn được nữa, cuối cùng run rẩy một cái mà xuất vào trong miệng anh.

Tiêu Chiến vươn lên lấy chất lỏng mà  cậu vừa bắn ra thoa lên tay, rồi đưa xuống hậu huyệt của cậu, bắt đầu thăm dò,  ra vào nhẹ nhàng để cậu thích ứng. Ngón tay của anh mân mê ở cửa huyệt xoa nắn, để nó bắt đầu mềm mại, anh bắt đầu ra vào từng ngón tay.

"Ưm....ưm... nhanh lên, vào...vào đi chú...."

"Ngoan! Phải chuẩn bị thật tốt, nếu không em sẽ bị đau."

Thời gian dần trôi qua, ga giường có chút ẩm ướt, Tiêu Chiến đã cho ba ngón tay vào trong, Vương Nhất Bác đầu đầy mồ hôi, lông mày nhăn lại. Tựa hồ như sờ trúng cái gì, Tiêu Chiến ấn một cái, Vương Nhất Bác nắm thật chặt ga giường, gắt gao cắn miệng.

"A....là nơi này sao?" Tiêu Chiến cũng ra chút mồ hôi, anh nhẫn nại chịu đựng cũng thật sự khó chịu, nhưng anh phải đảm bảo cậu không bị đau, vào sáng ngày hôm sau.

"Ừm....nơi đó.....nhẹ, nhẹ một chút."

Tiêu Chiến hướng về phía chỗ nhô lên kia bắt đầu khiêu khích, Vương Nhất Bác cắn chặt miệng cuối cùng cũng buông ra tiếng.

"Ưm...Đừng....Khó chịu....ưm, chú mau vào đi."

"Được!" Tiêu Chiến rút ngón tay ra, mang theo chút chất lỏng trong suốt sền sệt, sau đó đỡ lấy hạ thể khó chịu  của mình, để trước cửa huyệt, từ từ đâm vào.

"A....a...chú....ưm."

"Tôi đây."

Tiêu Chiến hôn lên môi cậu một cái như trấn an, sau đó lại tiếp tục đẩy sâu vào.Vương Nhất Bác vòng chân bên hông Tiêu Chiến, không chịu được run rẩy.

"Ngoan! Thả lỏng ra nào." Tiêu Chiến an ủi cậu, rồi lại rút ra  đưa vào nhẹ nhàng, để Vương Nhất Bác quen thuộc.

Một lát sau, Vương Nhất Bác  cũng đã thích ứng, cậu  thả lỏng ra, Tiêu Chiến cứ thế, triền miên đưa đẩy không ngừng bên trong cậu.

Cậu có thể cảm nhận được rõ ràng, phía sau hậu huyệt nhăn nheo, được Tiêu Chiến từng cái, từng  cái đưa ra đẩy vào, vừa buông lỏng tay, lập tức nắm chặt ga giường.

"Chú Ơi!......ưm....ưm...ưm...ưm." Vừa trải qua cao trào, hiện tại đầu óc của Vương Nhất Bác trống rỗng. Chỉ là, dưới người truyền đến từng đợt cảm giác thoải mái, khiến cậu không thể chịu nổi.

Sau một lúc, thì Vương Nhất Bác cũng bắn ra, cả người cậu xụi lơ nằm trên giường, nước mắt sinh lý không ngừng chảy ra.

Đưa đẩy thêm vài cái nữa, Tiêu Chiến gầm nhẹ một tiếng, liền cong người, bắn hết toàn bộ  tinh dịch vào bên trong hậu huyệt của cậu.

Tiêu Chiến nằm sấp trên người cậu, anh hôn lên khóe mắt, liếm đi mấy giọt nước mắt ở đó,  cầm tay cậu lên đưa lên miệng mình hôn lấy, dịu dàng nói.

"Tôi yêu em."

Vương Nhất Bác đang mơ màng, mở mắt ra liền nhìn thấy  chiếc nhẫn trên ngón tay mình.

Vương Nhất Bác mở mắt ngạc nhiên, cậu không biết từ lúc nào trên ngón tay của mình lại có thêm một chiếc nhẫn, còn chưa kịp mở miệng đã thấy Tiêu Chiến đưa bàn tay của mình lên.

Trên  ngón tay thon dài xinh đẹp là một chiếc nhẫn bạch kim giống nhau như đúc với chiếc nhẫn trên ngón tay của cậu. Ánh sáng mặt trời dịu nhẹ ngoài cửa sổ chiếu vào như mạ lên cặp nhẫn ấy một lớp kim loại nhu hòa, ấm áp mà tràn ngập sinh khí, tựa như biểu thị cho tương lai êm đẹp của họ.

Tiêu Chiến nắm lấy tay Vương Nhất Bác, mười ngón  đan xen:

"Thích không? Tôi tự mình thiết kế đó."

"Chú.....chú ơi...." Vương Nhất Bác cảm động đến mức một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời, những lời muốn nói cứ nghẹn lấy bên trong cổ họng.

"Nhất Bác, chúng ta kết hôn nhé?"

Vương Nhất Bác hạnh phúc đến mức  nói không nên lời, chỉ biết ôm lấy anh, nước mắt lại chảy ra, nhưng lần này là khóc vì hạnh phúc, khóc vì vui sướng.

Cậu mỉm cười gật đầu.

"Được, chúng ta kết hôn thôi.

Hết.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zsww