Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

102

Sáng thứ sáu, Vương Nhất Bác xách theo bao lớn bao nhỏ, chạy ra sân bay cùng với La Bác.

Tiêu Chiến đưa bọn họ tới sân bay, dọc theo đường đi không nhịn được cằn nhằn vài câu, lúc thì kêu hai người đi quá sớm, ngày mai mới thử vai, buổi nay đi cũng vẫn kịp; lúc thì trách hai người mang gì mà lắm đồ thế, đi có một ngày mà thôi, mang hai cái va-li siêu to khổng lồ là muốn làm cái gì.

Vương Nhất Bác không thèm đáp lại anh, chỉ có La Bác không hiểu gì, thế là ngồi sau nghiêm túc giải thích thay Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bấy giờ mới lên tiếng: "Anh cứ mặc kệ anh ấy, rảnh quá ấy mà."

La Bác cười, tuy rằng quan hệ giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác rất tốt, nhưng dù sao đây cũng là sếp tổng, anh vẫn lo mình sẽ gây thêm phiền phức cho Vương Nhất Bác.

Dù hiện tại cũng gây phiền hà không ít rồi. Hôm đó đạo diễn Lữ gửi một đoạn kịch bản thử vai tới, những câu thoại tiếng Anh vẫn là do Vương Nhất Bác sửa lại giúp anh.

La Bác cứ nghĩ tới ngày mai là sẽ căng thẳng, lại lấy tờ giấy nhỏ mình đã in ra xem thêm vài lần.

Vương Nhất Bác quay đầu nói: "Đừng đọc nữa, có vài chữ đọc mãi cũng vẫn vậy."

"Vẫn muốn nghĩ ra các cách khác nữa, " La Bác vô cùng tích cực, "Anh Trần, cậu xem, câu thoại này có giống trong bộ phim 'Đế quốc Đại Tần' không?"

Anh đưa tờ giấy cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không vui: "Bộ đó không phải phim truyền hình sao?"

"Đúng vậy, trong phim đó có một cảnh thế này, là Ngụy Vương nói 'Ta nên ăn khối thịt mỡ Tần quốc trước rồi mới phân Tần với 6 nước kia, hay là ta không ăn miếng thịt béo bở ấy mà 6 nước cùng nhau phân Tần?'. Chỗ này cậu xem, có phải là có hiệu quả như nhau không?"

Vương Nhất Bác đọc kĩ càng hai lần, gật đầu.

La Bác cười: "Nếu đã như vậy, cảm thụ vai diễn sẽ không giống ban đầu. Lúc trước chúng ta tập trung vào nỗi phẫn nộ của nhân vật, nhưng giờ đọc lại, trọng điểm nên là dã tâm của hắn thì đúng hơn."

Vương Nhất Bác không có ấn tượng gì với phim truyền hình, thấy rất bất ngờ với trình độ tích cực của La Bác. Chỉ một đoạn kịch bản ngắn mà anh cũng có thể lật tới lật lui đọc đi đọc lại.

Anh sợ La Bác bị áp lực, liền an ủi: "Anh cũng đừng quá lo lắng, cơ hội như thế có rất nhiều người, không thành công cũng là bình thường. Chúng ta coi như đi được thêm kiến thức để biết đoàn phim lớn đạo diễn lớn là thế nào."

"Tôi biết rồi." La Bác nói, "Có điều cơ hội này là do cậu dùng ân huệ đổi lấy, tôi chỉ sợ mình biểu hiện không tốt sẽ lãng phí một cách vô ích."

Vương Nhất Bác cườiđáp: "Ôi dào, cái thứ ân huệ cũng chỉ như cơm trắng, anh để lâu thì sẽ thiu,thôi thì cứ ăn cho chắc bụng đi còn hơn."

Tiêu Chiến cũng nói xen vào: "Vương Nhất Bác nói rất đúng, hai người cứ thả lỏngđi, không phải chỉ là một bộ phim thôi sao? Không được thì nhanh chóng quay về,công ty bao việc, quay về tôi sắp xếp công việc cho hai người."

Anh là sếp tổng mà còn nói như thế, La Bác chợt thấy áp lực giảm bớt không ít,vui vẻ gật đầu liên tục.

Vương Nhất Bác thì lại có chút dở khóc dở cười, chờ đến cửa sân bay, La Bác xuốnglấy hành lý trước, y nhân cơ hội nói với Tiêu Chiến: "Anh khoác lác cái gì thế,công ty đâu ra nhiều dự án phim điện ảnh như thế."

Tiêu Chiến chép miệng: "Tại sao lại không có, nhiều đạo diễn lớn như vậy anhnuôi phí công à."

"Đều là đạo diễn nhỏ..."

"Đạo diễn nổi danh cũng chỉ có mấy người kia, không có mấy chục triệu thìkhông nuôi nổi, chi bằng tự mình nâng đỡ mấy gương mặt đạo diễn mới còn hơn."

Vương Nhất Bác cười nhìn anh: "Còn phải xem bản lĩnh của anh."

"Anh không có bản lĩnh mà có thể hầu hạ em được sao, tối hôm qua còn kêu lớn tiếngnhư vậy..."

Tiêu Chiến quay đầu nhìn ra sau một lại, rồi sáp lại gần đè thấp giọng nói,"Hôn một cái đi. Thu trước lợi tức của 3 ngày."

Vương Nhất Bác liếm môi, thấy Tiêu Chiến nhắm mắt, thò tay búng thật nhanh vàochỗ nào đó một cái rồi cười ha ha trốn xuống xe.

Tiêu Chiến: "..." Anh hít hà, vươn tay muốn tóm lấy Vương Nhất Bác. Nhưng mà khuvực cửa sân bay này không cho phép dừng xe, rất nhanh đã có nhân viên an ninhsân bay thúc giục anh rời đi.

Chờ xe của anh lái đi khỏi, La Bác mới nghi hoặc hỏi Vương Nhất Bác: "Sao thế?Vừa rồi sao Tiêu tổng lại trừng mắt?"

"Tôi khoác lác nên anh ấy tức giận." Vương Nhất Bác thuận miệng trả lời, "Đạodiễn nhỏ ở công ty chúng ta, chờ nổi danh còn xa lắc."

Lời này của y cũng không sai, gương mặt đạo diễn mới trong công ty quả thựckhông ít, nhưng mà rất nhiều dự án bây giờ đều bước vào giai đoạn chuẩn bị. VươngNhất Bác có hiểu chút về tình hình trước mắt, bộ phim nào nhìn thì cũng có vẻ sẽnổi tiếng đấy. Nhưng mà người trong công ty dường như cũng chẳng chút sốt sắng,còn có người nói Tiêu tổng từng bảo rằng, văn nghệ phải qua bồi dưỡng, tác phẩmmuốn hay phải dùng lửa đun sôi từ từ mới nhừ.

Tuy Vương Nhất Bác không nhúng tay vào chuyện của công ty, nhưng cũng khó nénlo lắng cho tài vụ của Tiêu Chiến, bởi vì anh không chỉ nuôi đạo diễn, còn thuêkhông ít thiết kế mỹ thuật và chuyên viên biên tập. Lần trước hai người đi xemphim, Tiêu Chiến xem một đoạn quảng cáo trong rạp phim có khen hay, ngay lập tứctìm người liên hệ với nhân viên biên tập đoạn phim đó, cuối cùng còn ký hợp đồngvới cái cậu học sinh vẫn chưa tốt nghiệp ấy. Lại chỉ mấy ngày sau, ký tiếp vớicả mấy phụ tá của người này.

Mấy cậu thanh niên dựng phim đó vừa vào công ty đã được giao công việc quan trọng,được anh sắp xếp tới đoàn phim của đạo diễn Trần. Nhưng điều khiến Vương NhấtBác càng kinh ngạc hơn chính là, đạo diễn Vương vậy mà không có ý kiến gì vớichuyện này.

Nếu không phải hiểu rõ về Tiêu Chiến, y còn cho rằng Tiêu Chiến bắt đầu say mêmấy cậu học sinh nam kia cho nên mới dọn cửa sau cho người ta.

Đương nhiên y không nghĩ nhiều không có nghĩa là người khác cũng như vậy,Vương Thành Quân cũng rất cảnh giác, vốn dĩ là một tên trai thẳng thần kinhthô, thế mà giờ lại trở thành một tay hóng hớt cừ khôi, quả thực chính là một tổngquản đại nội bên cạnh chính cung nương nương.

Tổng quản đại nội hôm nay không thể đến tiễn, từ sáng sớm đã gửi tin nhắn chúcmay mắn cho Vương Nhất Bác, còn nói mình đã tính một quẻ, đàn anh La Bác lầnnày nhất định có thể giành được một vai diễn lớn.

Vương Nhất Bác vốn cũng không để trong lòng, y và La Bác tới nơi đã là buổitrưa, hai người cũng không kịp ăn cơm, chạy thẳng tới khách sạn của đạo diễn Lữ.Ai ngờ vừa đến nơi hai bên vừa chạm mặt, đạo diễn Lữ đã nhìn chằm chằm La Bác.

Vương Nhất Bác đã chuẩn bị một tập tài liệu dày cộp và những lời giới thiệu đểquảng cáo về La Bác, nào ngờ căn bản còn không kịp dùng đến.

Lữ Hàm trực tiếp hỏi: "Với nhân vật trong bộ phim này, vai nam thứ, anh có hứngthú không?"

La Bác sửng sốt, choáng váng.

Lữ Hàm đưa phần tóm tắt nhân vật cho anh, thẳng thắn nói: "Hình tượng và khí chấtcủa anh khá tương đồng với nhân vật này, đương nhiên cũng có chỗ chưa thích hợp- anh hơi lớn tuổi."

Bọn Vương Nhất Bác không có kịch bản, đành phải hỏi trực tiếp: "Nhân vật nàyxây dựng là bao nhiêu tuổi?"

"Hơn 20 tuổi, " Lữ Hàm nói: "Nhân vật này... Tôi vốn phân vân giữa Hứa Hoán vàChu Minh. Chiều cao và tuổi tác của hai người bọn họ đều tương xứng, kỹ năng diễnxuất cũng được, chỉ là vẫn thiếu chút cảm giác. Chủ yếu là ở phần chuyển biến nửaphần sau, biểu hiện của bọn họ vẫn chưa đủ."

Ông nói xong lại nhìn La Bác, hơi chút rối rắm: "La Bác thì ngược lại, khí chấtbây giờ của anh rất hợp với nửa phần sau, nhưng bây giờ toàn bộ trạng thái, đôimắt, da dẻ, thần thái của anh... Quá mức trưởng thành, hoàn toàn không có cảmgiác trẻ tuổi. Như thế này đi, anh trước tiên cứ nghỉ ngơi thật tốt mấy ngàyđã, để cho bản thân điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất rồi hẵng thử vai, thếnào?"

La Bác sửng sốt, cho là ông đang khéo léo từ chối mình.

Vương Nhất Bác cũng có chút ngờ vực, nhưng lập thức đồng ý ngay: "Không thành vấnđề."

Hai người trở về phòng bàn bạc lại, nghĩ thế nào cũng không thấy Lữ Hàm đangđùa giỡn, cuối cùng vứt bỏ hết dứt khoát cứ ở lại chừng mười ngày.

Vương Nhất Bác lại nhờ người liên hệ tìm bác sĩ dinh dưỡng và chuyên gia cánhân, cũng đề xuất với công ty cho hai người trợ lý đến đây. Từ đó mỗi ngày LaBác đều có kế hoạch rèn luyện và thực đơn dinh dưỡng mới, kiểu tóc cũng cóchuyên viên tạo hình, còn có chuyên gia thẩm mỹ ngày ngày mát-xa. Vương NhấtBác luôn ở cạnh trông coi, rảnh rỗi quá cũng cùng rèn luyện và ăn uống theo chếđộ dinh dưỡng, buổi tối cũng đắp mặt nạ.

La Bác hay đổi chậm, còn y thì càng ngày càng đẹp trai trông thấy. Bên này haingười sống rất thoải mái, trong trong lòng lại sốt ruột. Cùng nóng lòng như vậycòn có Tiêu Chiến ở nhà đếm ngón tay tính ngày.

Ban đầu Vương Nhất Bác trước khi đi nói chỉ ba ngày là về, Tiêu Chiến cũng lênxong kế hoạch rồi, chờ y về hai người sẽ tới thăm đoàn phim, sẵn dịp cả hai đổisang thành phố khác lãng mạn một chút. Ai ngờ Vương Nhất Bác chẳng những ở lạithêm, mà qua cả Giáng Sinh, rồi cả Tết dương qua đi, Tết mồng tám tháng chạp(1) cũngđã tới...

Bà Vương bắt đầu ở nhà mắng người.

Ngày Tết này Tiêu Chiến bị gọi đến ăn cháo, cha mẹ vợ mới chuyển sang nhà mới,đồ đạc vẫn chưa sắp xếp xong, anh vừa vào nhà đã bắt đầu xắn ống tay áo làm việc.

Bà Vương vội vàng kéo anh lại, đầu tiên là khen anh một trận, rồi lại bắt đầutrách móc Vương Nhất Bác: "Cái thằng đó, càng ngày càng không đứng đắn, trướcđây nói chuyện còn ra hồn, giờ thì giỏi rồi, nói không ra thể thống cống rãnhgì hết."

Ông Vương vội đẩy bà: "Dùng từ văn minh, dùng từ văn minh. Bà vẫn là giáo viênđấy!"

Bà Vương trợn mắt: "Tôi có câu nào không văn minh? Thằng nhóc đó chính là bịông chiều quá sinh hư. Chẳng thèm nhớ về cái nhà này."

Ông Vương vội vàng rụt cổ né tránh.

Tiêu Chiến tuy rằng trong lòng tán thành điên cuồng, thế nhưng lúc này vẫn nóiđỡ cho Vương Nhất Bác hai câu: "Vương Nhất Bác đang bận quá, em ấy làm việcnghiêm túc, người khác có thể qua quít nhưng em ấy nhất định sẽ làm xong cẩn thận."

"Chỉ có điểm ấy là không tốt, " Bà Vương giả bộ cả giận nói, "Quá giống bác, hồibác còn trẻ cũng chịu thiệt thòi vì cái tính ấy."

Tiêu Chiến: "..."

Anh không nhịn được cười.

Bà Vương cũng cười, đi vào nhà bếp, quay đầu lại hỏi anh: "Tiểu Tiêu có ăn sủicảo không?"

Tiêu Chiến vội vàng gật đầu: "Được ạ, để cháu giúp bác?"

"Không cần, tự bác làm được rồi, " Bà Vương vung tay lên, "Hai người cứ đi câucá đi. Buổi tối chúng ta ăn sáu món một canh, ăn cháo mồng 8 tháng Chạp và cả tỏiLaba(2) nữa. Cùng nhau ăn Tết này, mặc kệ cái thằng xấu xa Vương Nhất Bác kia."

Bà hiển nhiên giận Vương Nhất Bác không về nhà, Ông Vương chà chà hai tiếng,cũng không dám chọc giận bà, vội cầm cần câu gọi Tiêu Chiến ra ngoài.

Ao cá nằm ở đối diện cửa nhà, hai người tìm một vị trí rồi đặt cần câu, ÔngVương bắt đầu càm ràm: "Mẹ anh cứ cà kê trách mắng Vương Nhất Bác, nhưng mà chờVương Nhất Bác về ấy à, bà ấy chiều nó lên tận trời."

Tiêu Chiến quả là không tin, tò mò nhìn ông Trần: "Thật ạ? Con thấy mẹ rấtnghiêm khắc mà!"

"Bà ấy làm bộ làm tịch thôi, Vương Nhất Bác khi còn bé nghịch lắm, mới 4 tuổiđã lấy tiền trong nhà đi mua đồ chơi, tiền lương một tháng của bố nó mua hết đồchơi mang về."

"... Thế chắc là bị đánh ạ?"

"Bố cũng cứ tưởng sẽ bị đánh một trần đấy, thế mà mẹ anh nói cái gì nhỉ, trẻcon biết tiêu tiền sớm là tốt, như thế chứng tỏ Thái Thái nhà ta thông minh, cóđầu óc quản lý tiền bạc. Ông xem đồ chơi còn mua mỗi thứ một món, không mua mónnào bị lặp đây này."

Tiêu Chiến: "..."

Ông Vương học xong giọng điệu của bà nhà mình, lại chẹp miệng một tiếng, hỏi TiêuChiến: "Anh biết tên của Vương Nhất Bác là lấy chữ 'Thái' trong từ nào không?"

Tiêu Chiến càng mờ mịt: "Con không biết."

"Là Thái của 'phúc thái'(3)." Ông Vương đáp, "Lúc đặt tên bố vốn định nhờ ngườicó nghiên cứu, dựa theo ngày sinh tháng đẻ và ngũ hành để chọn ra một cái tên,mấy cái tên dự phòng đều rất có ý nghĩa. Kết quả mẹ anh không thích, nói 'phúclợi thái phiếu'(4) hay biết bao, sau này không lo thiếu tiền. Ban đầu, cònđặt là Vương Kiệt, về sau mới gọi được có hai ngày, tự bà ấy cũng cảm thấy thậtquê mùa, quá nhấn mạnh công danh lợi lộc, thế là mới đổi thành Vương Nhất Bác.Còn nói như vậy giống như giữ 'Phúc' ở lại, sau này con sẽ là một thằng nhỏ cóphúc, trong công việc là một tay tướng tài."

"... Cái này thì cũng đúng ạ, " Tiêu Chiến chân thành nói, " Con cũng thấy VươngNhất Bác rất có phúc."

"Ừ đó, mỗi người trong gia đình mình đều nhờ phúc của nó." Ông Vương nói xong rồimới nhìn về phía anh, chậm rãi nói tiếp, "Đương nhiên anh cũng đừng quá nuôngchiều nó. Sau này nếu nó còn đi công tác nữa, anh cứ tới nhà ăn cơm, mẹ anh đãdọn sẵn một căn phòng ngủ rồi, bên trong ngăn ra một gian phòng nhỏ, anh có muốnlàm việc cũng không lo bị ồn. Tuy rằng nhà này không xa hoa như nhà anh đang ở,mà nhưng ít nhất đến là có thể ăn cơm, nồi xoong không lạnh lẽo. Có chuyện gì,cũng có thể tâm sự với bố mẹ, đừng một mình chịu đựng."

Tiêu Chiến ngơ ngác, viền mắt hơi nóng: "Vâng, bố. Sau này con sẽ thường tới."

Ông Vương lại cười: "Vậy là được. Thực ra cho dù hai đứa có lớn đến thế nào,trong mắt bố mà mẹ anh vẫn đều là trẻ con, cho nên tuyệt đối đừng cảm thấy ngạikhi đến đây, người nhà mình không câu nệ thân sơ... À đúng rồi, để bố đưa chìakhóa nhà cho anh."

Ông nói xong lấy trong túi ra hai xâu chìa khóa mới, một cái có móc hình chuộtMickey, một cái kia móc vịt Donal.

Người lớn tuổi không hiểu rõ, cứ tưởng rằng chuột Mickey và vịt Donal là mộtđôi. Tiêu Chiến thì lại rất rõ, nhận lấy ngắm nghía mãi không thôi, yêu thíchvô cùng.

Ông Vương còn định nói tiếp thì chuông điện thoại bỗng reo, Bà Vương ở đầu dâykia nói: "Ông Vương, ra cửa tiểu khu nhận chuyển phát nhanh cho tôi."

Ông Vương ừ một tiếng, lại nhỏ giọng than thở: "Lại nhận chuyển phát nhanh? Tôivừa mới bắt đầu câu cá thôi mà."

Tiêu Chiến biết ông không muốn rời khỏi chỗ, vội chủ động nói: "Để con đi nhậncho, chuyển phát nhanh ở đâu thế mẹ?"

Bà Vương nói: "Cửa Đông của tiểu khu. Con cứ đi thẳng tới đó là thấy."

Tiêu Chiến không nghĩ nhiều, nhét hai xâu chìa khóa vào túi, đi thẳng ra cửa tiểukhu. Nhưng mà chỗ cửa Đông không hề có cửa hàng chuyển phát nhanh, cũng không gặpnhân viên vận chuyển. Anh nhìn chung quanh vài vòng, khó hiểu vô cùng đành đi hỏibảo vệ.

Bảo vệ đang đậy tờ báo lên che kín mặt nghỉ ngơi, Tiêu Chiến gõ gõ cửa sổ, hỏi:"Chào đồng chí, xin hỏi ở đây có chuyển phát nhanh sao?"

Anh hỏi xong sốt ruột nhìn vào, chỉ thấy người bên trong chậm rãi lật tờ báora, nghiêng mặt nhìn anh: "Đồng chí ơi đồng chí à, gọi ai đó!"

Tiêu Chiến: "?!"

Vương Nhất Bác?? Cái tên lắm trò này!

Vương Nhất Bác nghiêm mặt đi ra từ phòng bảo vệ, chắp tay sau lưng đi vòngquanh Tiêu Chiến một vòng: "Anh thủ trưởng này, đẹp trai quá ha!"

Tiêu Chiến liếc y: "Nào có đẹp bằng anh? Ở ngoài chơi vui lắm đúng không, suốtmột tháng cũng không về nhà? Còn nhớ mình họ gì sao?"

Vương Nhất Bác thấy anh giận như vậy, không biết sợ còn đứng cười.

Tiêu Chiến càng giận vẫy tay với y: "Vương Kiệt, lại đây!"

"!!!"

Vương Nhất Bác trợn to mắt, nhưng vẫn thành thực lại gần.

Hai người đang đứng trong tiểu khu nên không dám trắng trợn ấp ấp ôm ôm, đànhphải sóng vai đi về nhà, lại nhân lúc không có ai thỉnh thoảng lại ngoắc taynhau.

Đi được vài bước, Tiêu Chiến mới hỏi: "Củ cà rốt của em đâu?"

"Sặc, người ta là 'củ cà rốt nổi tiếng' đấy, " Vương Nhất Bác huých anh mộtcái, vẻ mặt đầy đắc ý, "Cà rốt bị đưa đi tập huấn rồi, Lữ Hàm không cho em đicùng."

"Em còn muốn đi cùng??" Tiêu Chiến giật mình, cả giận nói, "Anh ta đâu phảikhông có trợ lý, em mà dám đi theo anh ta vào đoàn phim thì..." Anh nói đến đây bỗngbị bí từ.

Giận quá, còn chưa nghĩ ra lời hay ý đẹp.

Vương Nhất Bác nhìn anh: "Vậy thì thế nào hả?"

Tiêu Chiến liếc y một cái, ôm eo y siết chặt, hầm hừ: "Vậy thì ly hôn."

Vương Nhất Bác xí một tiếng, "Lừa quỷ à, còn chưa có kết hôn đâu!"

"Vậy thì kết liền luôn, kết hôn xong ly hôn..." Tiêu Chiến nói xong lại cảm thấygở mồm, tự mình nhỏ giọng bổ sung, "Ly hôn xong lại tái hôn..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top