Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

16.

Quán cơm Mao Gia là một tiệm ăn lâu đời ở rất gần nhà Tiêu Chiến, nằm ở tầng ba của một nhà hàng năm sao nổi tiếng.

Tiêu Chiến trước đây từng đến ăn hai lần, lần nào cũng xuýt xoa với món thịt kho tàu ở đây cho nên liền coi nơi này trở thành địa điểm hẹn gặp liên hoan bạn bè. Nhưng mà tiệm cơm này càng ngày càng có vấn đề, bắt đầu từ năm ngoái không biết do ở đây thay đổi quản lý hay thay đầu bếp, mà đồ ăn làm ra càng ngày càng khó ăn.

Trong quán cơm không có phòng ăn riêng, Tiêu Chiến yêu cầu quản lý chọn cho mình một khu vực yên tĩnh, sau khi ngồi xuống lại bắt đầu thở dài, nói với Tiêu Viễn, "Quán này ngày càng chán, sàn nhà cũng không lau khô, đồ ăn thì tầm thường. Thịt rang chưa tẩm ướp gì đã đem rang cháy khét, đậu hũ thối thì mùi vị có khác gì món bán bên ngoài 5 tệ một miếng không. Trước đây thịt kho tàu không đến nỗi mà giờ thì chỉ thấy chua, khác nào đậu chua đâu."

Anh chỉ thuận miệng cằn nhằn với em trai mình, lộ rõ sự thân mật, nhưng thật ra trong lòng vẫn rất ưng ý quán cơm này. Ai ngờ Tiêu Viễn còn chưa lên tiếng, bên cạnh đã có người hiểu lầm.

"Em biết thịt kho tàu của tiệm Tiểu Giang Nam không tồi, " một anh chàng đẹp trai ngồi đối diện nhiệt tình nói, "Đó cũng là món ăn nổi danh của tiệm bên đó, trình độ tương đối ổn định, Tiêu tổng có thể qua bên đó thử."

Trên bàn có hai nam hai nữ khác đang ngồi cùng, Tiêu Chiến mới vừa nãy ở dưới lầu đã thấy, nhưng không định kết bạn nên cũng không kêu Tiêu Viễn giới thiệu. Lúc này có người lên tiếng, anh không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn.

Tiêu Viễn lập tức giới thiệu: "Đây là CiCi. Nghiên cứu sinh tốt nghiệp đại học E. Lần trước đã nhắc đến với anh... Nhưng mà cậu ấy nói lần trước không gặp được anh?"

Tiêu Chiến hơi sửng sốt: "... Là cậu ta?"

Tiêu Chiến biết em trai mình rất có mắt nhìn người, cho nên vẫn nghĩ người chú ấy giới thiệu cho mình chắc cũng phải là một cậu trai xinh xẻo hấp dẫn, không ngờ nhìn người trước mắt này lại chỉ là một cậu trai ưa nhìn bình thường, mày thon mắt nhỏ, còn không đẹp bằng cái tên giả mạo họ Vương kia.

Tiêu Viễn cũng nghe ra sự ngờ vực trong giọng anh, cười hỏi: "Sao vậy, anh rất thất vọng à?"

Tiêu Chiến không tiện nói thẳng ra, hạ giọng nói nhỏ, "Tên gì cơ... Tây Tây(1)?"

"Không phải Tây Tây(2), là Seisei(3), " CiCi ngược lại vẫn rất bình tĩnh, thoải mái cười trả lời, "Đây là nhũ danh mẹ em đặt cho em, bởi vì bà nói khi đọc như thế khóe miệng người ta cũng cong lên như là đang cười vậy."

Cậu ta nói xong còn nghiêng đầu nhếch miệng rất thành thạo, lộ ra nụ cười hở tám chiếc răng tiêu chuẩn, còn dùng hai tay nâng cằm bán manh.

Tiêu Chiến bất thình lình bị cậu ta "bắn chiêu" khiến giật cả mình.

Trước khi tới, CiCi đã từng tìm hiểu cẩn thận. Biết Tiêu Chiến từng tiết lộ hình mẫu lý tưởng củamình trong một cuộc phỏng vấn, đại ý người anh thích nhất định là tuýp ngườingây thơ đáng yêu, bởi vì công việc thường ngày của anh khiến anh tiếp xúc vớirất nhiều người tài giỏi, cho nên vẫn hy vọng về nhà sẽ là khung cảnh ấm áp,thoải mái và đơn giản. Bởi vậy, anh không muốn tìm một người quá chín chắn.

Về phần gia cảnh của nửa kia, Tiêu Chiến lại tỏ ý mình không để ý, bởi vì dùngười khác có tiền thì liệu nhiều hơn được anh sao? Không thể, cho nên anhkhông quan tâm những điều kiện bên ngoài này, chỉ cần hợp mắt hợp duyên, hết thảyđều OK.

CiCi vốn cũng không biết bán manh, phần cằm cậu ta hơi vuông, mắt lại hơi nhỏ,từ trước đến nay khi giao thiệp với người khác đều là dáng vẻ thành phần trí thứcchín chắn, bởi như vậy khi lên giường mới tạo ra sự tương phản mãnh liệt. Thếnhưng căn cứ vào khẩu vị của Tiêu Chiến, cậu ta mới không thể không thay đổisách lược, bán manh giả bộ ngây thơ, đúng bệnh hốt thuốc.

Ví dụ như trước khi tới đây còn đến chỗ thầy Tony để cắt lại tóc, cắt ngắn lộgáy, mang hơi thở thiếu niên. Sau đó còn mặc áo sơ mi trắng quần hở mắt cáchân, lúc đi bước nhỏ, khi nhìn người khác còn nháy mắt... Thỉnh thoảng còn làmra mấy động tác nhỏ tạo cảm giác hoạt bát dí dỏm.

CiCi cũng sắp bị bản thân khiến cho cảm động rồi, cậu ta chưa từng cố gắng lấylòng bất cứ ai như vậy.

Nhưng vẻ mặt Tiêu Chiến lại hơi khác lạ, anh vốn định hỏi người này về tình huốngđêm đó, muốn biết là do cậu ta tiết lộ tin tức về anh hay bản thân Vương NhấtBác có ý đồ riêng tự thám thính tư liệu về anh qua người khác. Thế nhưng giờ gặpđược người thật rồi, lại chứng kiến một màn vừa xong, anh lại không thể không gạtbỏ suy nghĩ ban nãy ra khỏi đầu.

Vương Nhất Bác và người này, không quá giống như có liên hệ.

Biểu hiện của Tiêu Chiến không quá tích cực, nhưng em trai Tiêu Viễn lại thấykhông tồi, đưa những người như thế đi cơm mới thoải mái, đối phương còn biếtkhuấy động bầu không khí. Hắn và CiCi chuyện trò vài câu, đúng lúc này nhânviên phục vụ mang đồ ăn lên, liền nhân cơ hội giới thiệu ba người còn lại cho TiêuChiến.

"Anh bạn trẻ mặc áo màu xanh là bạn tốt của CiCi, mới về nước sau khi học xongkhóa đào tạo chuyên sâu. Áo vàng là Khả Khả, hiện đang là một phát thanh viên."Tiêu Viễn nói, "Hai người bọn họ đều là bạn của CiCi, hôm nay cùng tới đâychơi. Áo đỏ là người đẹp em quen từ trước, họ Ngô, CiCi chính là do cô ấy giớithiệu."

Hai người đầu thấy Tiêu Viễn giới thiệu về mình, đều mỉm cười nhìn Tiêu Chiến,dáng vẻ có chút bối rối. Chỉ có cô nàng áo đỏ Tiểu Ngô là năng nổ hơn hẳn,cũng cười nói: "Tiểu Tiêu tổng(4) thực sự là hay đùa, bên cạnh hai vị sếptổng như hai anh thì kiểu người nào mà không có? Em còn phải cảm ơn anh cho cơhội để giới thiệu CiCi đấy, cậu ấy đã ngưỡng mộ Tiêu tổng từ rất lâu rồi. Vẫnhay nhắc muốn gặp anh ấy một lần."

Cô nói đến đây còn thoáng nghiêng người một cách tự nhiên, nhìn Tiêu Chiến vừacười vừa nói, "Tiêu tổng, em nói chuyện này anh đừng cười nhé, lần trước CiCi nghe nói anh ở khách sạn Hilton, cố ý tuốt tát bản thân để đợi được gặp anh,nhưng không ngờ lại gặp chút chuyện trên đường nên đã lỡ mất. Sau khi về cậu ấycứ hối hấn mãi, lại không dám xin lỗi anh, còn lén khóc mấy lần đấy."

Tiêu Chiến không nghĩ cô sẽ chủ động nhắc đến chuyện này, chỉ "Ồ" một tiếng tỏvẻ kinh ngạc: "Gặp phải chuyện gì mà bị trễ thế?"

Tiểu Ngô nghiêng đầu qua chỗ khác, ra hiệu CiCi tự nói.

CiCi hơi do dự, sau đó nói với vẻ thành thật: "Hôm ấy Tiểu Tiêu tổng kêu em quađó, nên em đã sớm đợi sẵn ở bên ấy rồi. Nhưng sau đó trước khi anh tới, em lạitình cờ gặp một người quen, cho nên mới dừng lại bắt chuyện."

Tiêu Chiến rốt cuộc đã đợi tới điểm hứng thú, hỏi cậu ta: "Người quen nào?" Chẳnglẽ là Vương Nhất Bác? Sau đó hai người tráo đổi?

Ai ngờ CiCi lại nói: "Một cậu em khóa dưới của em, giờ đang làm công việc biểudiễn trong quán bar, vẫn chưa tốt nghiệp. Em thấy cậu ấy vào bar với vẻ rầu rĩnên mới đi qua hỏi thăm vài câu."

Nói là đàn em khóa dưới, thật ra cũng không phải là học cùng trường, mà do có lầnđến quán bar cậu ta vừa ý đối phương mà thôi. Đối phương là hotboy đầu bảng củaquán bar nên lượng người theo đuổi đông đảo, nhưng vẫn luôn làm ra dáng vẻ lạnhlùng không tiếp xúc với ai, không phải minh tinh nhưng khí chất hơn hẳn minhtinh. CiCi hôm đó nhìn trúng người ta sau đó kích động nhất thời còn theo sănđón, lại không ngờ đến lúc quay lại thì Tiêu Chiến đã đi mất rồi.

CiCi cũng cảm thấy rất uất ức, sớm biết vậy cậu ta đã chẳng chạy sang bên đólàm gì, trước sau cũng chỉ có năm phút.

"Hôm đó em nghĩ có lẽ anh Tiêu rất giậnnhưng cũng không dám tùy tiện hỏi thăm về anh cho nên vẫn rất hối hận, chỉ muốntìm một cơ hội để nói xin lỗi trước mặt anh. Ngày hôm ấy em thật sự đã tới,không hề có ý cho anh leo cây." CiCi nói xong thấy cơm rượu đã được bưng lên đầyđủ, dứt khoát nâng lên ly rượu nhỏ mà nhân viên phục vụ mới rót, nói với TiêuChiến, "Vậy Tiêu tổng, chén này em cạn trước, coi như xin lỗi anh."

Cậu ta ngửa đầu uống hết sạch một hơi, những người khác nhất thời vỗ tay khenhay.

Tiêu Chiến hôm nay không định uống rượu, nhưng cũng không phản đối hành độnguống rượu nhận lỗi này. Chờ cậu ta uống xong, anh nghĩ một lát rồi đi thẳng vàovấn đề, hỏi: "Vậy cậu có biết một người tên Vương Nhất Bác không?"

CiCi không quen biết Vương Nhất Bác, nhưng nghe cái tên này lại thấy hơi quenquen, đang định lắc đầu lại chợt nhớ ra, nói hơi ngập ngừng: "Em không quen,nhưng em nhớ đàn em khóa dưới của em hình như đang theo đuổi một người tên VươngNhất Bác."

Tiêu Chiến ngẩn ra, ồ một tiếng: "Nói rõ một chút?"

Trí nhớ của CiCi không tồi, cố gắng sắp xếp lại thông tin trong đầu: "Em và cậuđàn em không hay gặp nhau, nhưng nhớ chắc chắn cậu ấy đã từng nhắc tới cái tênnày, nói theo đuổi người ta đã lâu, hình như là một người đại diện?"

"Đúng, " Tiêu Chiến vừa nghe thế liền mừng rỡ vì nắm được điểm mấu chốt, "Làngười của công ty Ngư Miêu hay Miêu Ngư gì đó. Là y sao?"

"Đúng vậy, chính là anh ta, là một công ty rất nhỏ, " CiCi nghiêng đầu nghĩthêm, "Anh ta hình như luôn rất bận rộn, học đệ của em theo đuổi từ rất lâu rồi,và hình như vất vả lắm mới được chấp nhận."

Tiêu Chiến: "???"

Được chấp nhận rồi?

Chấp nhận lúc nào?

Anh hơi kinh hoàng, không ngờ lại nghe được tin tức kiểu này.

Nếu như là nhận lời trước khi ngủ với mình thì nhân phẩm đạo tức của tên nàyquá là tồi tệ! Có bạn trai rồi mà còn vì lợi ích đi bán rẻ thân thể của mình.

Còn nếu như là sau đó...

Tiêu Chiến lập tức lắc đầu phủ định, nghĩ thầm, không thể, tuyệt đối không thể,mình có đôi chân Adam, ngủ với mình xong mà còn chấp nhận yêu đương với ngườikhác, trừ phi là bị mù.

Anh điên cuồng tự thuyết phục bản thân, nhưng trong lòng lại không ngừng đượcnhững suy nghĩ bậy bạ, chẳng trách ngay từ đầu đã ra tay vì con sói con kia, cuốituần hẹn y y cũng không tới... Đây là muốn rũ sạch quan hệ với anh để sói con thếchỗ hả?

"Cậu nói thêm về người đàn em khóa dưới kia đi, " Tiêu Chiến dằn xuống nhữngsuy nghĩ ngổn ngang trong lòng, bưng ly rượu nhấp một chút, hỏi CiCi, "Đàn em củacậu sao lại là người như vậy? Làm việc ở quán bar?"

CiCi thấy anh có hứng thú với câu chuyện hiếm thấy, có ý định làm anh vui lòng,tiện thể gây ấn tượng cho bản thân, vì vậy nói: "Đúng vậy đó, biểu diễn ở quánbar, hồi mới tới đã có người đến tìm cậu ta nói muốn giúp cậu ta debut thànhminh tinh. Nhưng cậu ta thấy làm việc ở quán bar vừa kiếm được nhiều tiền lại tựdo nên từ chối. Cậu ta rất đẹp trai, lại có duyên rất được yêu thích... Trước đâycậu ấy cũng từng theo đuổi em nhưng bị em từ chối."

Tiêu Chiến chẳng hề có hứng thú với việc người kia có theo đuổi cậu ta haykhông, ngắt lời: "Rất đẹp trai? Đẹp đến thế nào?"

CiCi suy nghĩ một lúc, chợt nhận ra học đệ cũng cao xấp xỉ Tiêu Chiến, thếnhưng cậu ta có ngốc hơn nữa cũng biết lời này không thể nói ra.

CiCi nói: "Mũi rất cao, mắt hoa đào, đôi môi rất gợi cảm. Ở trong trường học đượcrất nhiều người theo đuổi."

"Vóc người thì sao, " Tiêu Chiến cau mày hỏi, "Nếu so sánh với Adam thì dángvóc cậu ta ra sao?"

"Adam?" CiCi ngẩn ngơ, nghĩ thầm dáng dấp Adam thế nào tôi cũng không biết mà?Nhưng mà cậu ta cũng hiểu một điều, nếu nói đối phương đã từng theo đuổi mình,thì đương nhiên là càng đẹp trai càng tốt.

"... So với Adam còn đẹp hơn một chút, " CiCi nói, "Có lẽ là từng luyện tập cóbài bản, cậu ấy có người dạy kèm riêng tư."

Tiêu Chiến càng thêm cau mày, cúi đầu nhìn lại bắp đùi của mình, thầm nghĩ tôicũng có chuyên viên hướng dẫn cá nhân nhá.

Anh bị tin tức lần này khiến cho trạng thái trở nên bất ổn, em trai Tiêu Viễn lạikhông nghĩ nhiều, còn phụ họa thêm cho CiCi, cười cười kéo đề tài cũ lại, "Đẹptrai như vậy sau cậu còn từ chối hả?"

CiCi cảm kích nhìn hắn, vội đáp: "Em và cậu ấy tam quan bất đồng, em thích ngườicó nội hàm, kiểu đàn ông hoàn mỹ như Tiêu tổng vậy, nhưng cậu ấy lại hơi quángây thơ. Hơn nữa bản thân em cũng rất đơn thuần, bình thường không giỏi xãgiao, ngược lại học đệ lại rất thích tụ tập bạn bè chơi bời. Chẳng những thế,thưởng thức của cậu ấy rất kém, ngoại trừ ca hát uống rượu thì không biết gì hếtnữa, còn em thì rất thích uống rượu vang và cưỡi ngựa. Dù có muốn nói chuyện vớicậu ấy thì cậu ấy cũng chẳng biết tiếp lời ra sao."

Trước khi tới cậu ta đã tìm kiểu kĩ càng về những sở thích của Tiêu Chiến, chonên phần sau toàn là lời tâng bốc: "Dù sao rất khó để tìm được người thành côngđược như Tiêu tổng. Người khác dù có vẻ ngoài xuất chúng và nhân cách thú vịthì cũng là mỏi mắt tìm kiếm, còn Tiêu tổng đây tuổi trẻ tài cao, tướng mạo anhtuấn, sở thích tao nhã, lại càng đáng quý có đốt đèn cũng khó mà tìm thấy.Không được, em phải kính Tiêu tổng một ly nữa, hôm nay có thể gặp được Tiêu tổngem thật sự rất vui."

Tiêu Chiến đang phiền muộn lại được "cơn mưa" lời khen của cậu ta, tâm trạngcũng thoải mái hơn chút, thế nhưng hứng thú vẫn không tăng lên là mấy, cầm lyrượu uống với cậu ta một ly rồi bắt đầu cúi đầu dùng bữa.

Tâm tình của anh không tốt, ba người làm nền ở đây cũng chẳng mấy vui vẻ. Đặcbiệt là cậu nhóc mặc áo xanh, từ dầu vẫn luôn rục rà rục rịch chuẩn bị rất nhiềulời muốn nói, nào ngờ cả bữa cơm không nói chen vào được câu nào.

Tuy nói là CiCi dẫn cậu đến, nhưng trong lòng cậu cũng khó tránh khỏi có chútoán trách. Suy cho cùng vẻ mặt của Tiêu Chiến cũng khá khó tiếp cận. CiCi muốnđi rửa tay, mới vừa đứng lên cậu nhóc áo xanh cũng nhanh chóng đi theo.

Hai người vừa đi, hai cô gái còn lại cũng xin phép ra về. Tiêu Viễn đã có sắp xếpkhác sau bữa cơm, hôm nay gọi hai cô đến cũng là để cho số lượng người vừa đẹp,giờ bảo tài xế chở hai cô về. Chờ mọi người đi hết, chỉ còn lại hai anh em bọnhọ, Tiêu Viễn mới cười khà khà, nói với Tiêu Chiến: "Ầy anh, anh thấy sao? Chútnữa mỗi người một tên, chúng ta tới khách sạn hay đến trung tâm sauna?"

"Cái gì mỗi người một tên?" Tiêu Chiến biến cơn giận thành sức ăn, ăn đến nỗi mồmmiệng bóng loáng, ngờ vực hỏi lại, "Đang yên đang lành đi khách sạn làm gì."

Tiêu Viễn đè thấp giọng nói: "Anh trai của em ơi, anh còn giả bộ ngốc nghếch gìchứ, em cũng đã mang người đến cho anh rồi. Người ta đã sớm rửa sạch từ trongra ngoài rồi, anh cứ chọn cậu CiCi kia, còn em thì là cậu nhóc áo xanh, cứ quyếtđịnh như vậy nhé."

Tiêu Chiến nhíu mày không lên tiếng.

Tiêu Viễn lại khuyên anh: "Anh đừng thấy vẻ ngoài đại trà của CiCi mà lầm, nếmthật mới biết. Anh nói xem chúng ta cũng sắp ba mươi tuổi rồi, hưởng thụ chútcũng là chuyện bình thường mà không phải sao. Hiện tại độc thân để làm gì,không phải là để danh chính ngôn thuận đi nếm thử mấy cậu trai trẻ hay sao?"

Tiêu Chiến không phản đối, hỏi hắn: "Thế nếu yêu thì sao?"

"Thế thì chứng tỏ nhu cầu tinh thần đã vượt quá nhu cầu thân thể, " Tiêu Viễncười hì hì, "Mỗi ngày đều chỉ ăn một món không đổi, thế thì quá vĩ đại rồi."

Trong khi hắn đang ra sức khuyên bảo Tiêu Chiến, cố gắng kéo người xuống cái hốtận hưởng lạc thú cuộc sống thì bên kia CiCi và cậu nhóc áo xanh cũng đang cóchuyện cần to nhỏ.

Áo xanh kìm nén đã lâu giờ mới được xả: "Cậu nhìn lại cậu đi kia, nhiệt tình cảmột buổi tối có ích gì? Sếp tổng người ta nhìn không vừa mắt chính là không vừamắt, chi bằng đợi chút nữa ra sức mà phục vụ người ta cho tốt đi thì hơn."

CiCi cả bữa cơm này nói đến khô cả họng, thò tay hứng đầy nước rồi súc miệng,ngẩng lên nhìn vào gương sửa sang lại tóc tai, thuận miệng trả lời: "Sao cậu biếtlà không có tác dụng, cậu không thấy ánh mắt anh ta nhìn tôi đến mức đó sao."

"Mức nào?" Áo xanh hỏi, "Sao tôi lại thấy anh ta có hứng thú với đàn em khóa dướicủa cậu hơn nhỉ? Mà còn nói đàn em cái khỉ gì, chẳng phải là hotboy quán bar cậutừng theo đuổi hay sao? Tên gì ý nhở? Tưởng Soái?"

"Chính là cậu ta, mắt mù, " CiCi tức giận chải chải lại tóc, không nhịn đượcnói thêm, "Có khác gì nhau đâu, đều là trong 'ngành' cả còn tỏ ra cao quýhơn ai chứ? Tôi mời bao nhiêu rượu cậu ta cũng không để ý tới tôi, m*, ngon lắmđấy. Sớm muộn cũng sẽ cùng cái tên gì ý nhỉ?"

Áo xanh suy nghĩ một lúc: "Vương Nhất Bác?"

"Đúng, Vương Nhất Bác, " CiCi soi gương chỉnh tới chỉnh lui mới hài lòng, cườinói, "Rồi cậu xem, cậu ta sớm muộn gì cũng sẽ đá cái tên nghèo kiết ấy. Một ngườiđại diện nhỏ nhoi thì có mấy đồng bao nuôi được cậu ta chứ?"

Sửa sang xong, CiCi và áo xanh đẩy cửa đi ra ngoài, đi tới cửa WC liền bị mộtngười cản lại.

Là một anh chàng rất đẹp trai rất nam tính đang dựa vào khung cửa, còn cườinhìn hai người bọn họ.

CiCi và áo xanh liếc mắt nhìn nhau, muốn qua đi nhưng đối phương lại không nhườngđường, còn dùng một chân dài đạp lên khung cửa.

CiCi đen mặt: "Anh là ai?"

"Tôi?" Anh đẹp trai nháy mắt mấy cái, cười trả lời cậu ta: "Tôi là bánh bíchquy nhỏ(5) của Tưởng Soái đây. Còn cậu, là con gà hoang từ đâu đấy đến đâygáy loạn lên thế?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top