Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

21.

Cái câu "Tôi không muốn trông thấy cậu nữa" văng vẳng trong đầu Vương Nhất Bác...

Y nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cũng đang nhìn y, hai người yên lặng đối mắt hai giây, rồi đều ăn ý tự tránh khỏi tầm mắt nhau.

Tôn Ngọc Mậu cũng hơi kinh ngạc, ông vốn đã đi sớm, mà theo lý thuyết thì những bữa tiệc như này phải 8h, 9h tối mới bắt đầu, nào ngờ vừa đẩy cửa ra mọi người đã đến đông đủ cả.

Mấy vị ngồi trong phòng, ngoại trừ Tiêu Chiến và Lưu tổng, còn có hai người khác, chính là nhân vật quan trọng của tối nay. Ngồi giữa bọn họ là ba cô gái, xinh đẹp chân dài, tươi cười ngọt ngào, đều là những nữ diễn viên đã từng xuất hiện trên TV.

Mọi người thấy ông đi vào cũng không phản ứng gì, bản thân Tôn Ngọc Mậu cũng hiểu rõ quy củ, tươi cười dẫn Vương Nhất Bác đi chào hỏi những người kia, tự giác nói: "Hôm nay quần áo của tôi bị bọn trẻ làm dơ, phải về nhà thay nên mới tới trễ. Bắt các vị lãnh đạo đợi lâu, tôi xin tự phạt mình ba chén trước."

Ông nói xong liền cúi người xuống rót rượu, lại bị Lưu tổng đưa tay cản lại.

Lưu tổng và ông là chỗ quen biết đã lâu, cười hỏi: "Ông đừng có uống vội chứ, thanh niên bên cạnh là ai thế?"

"Một nhân tài trong công ty, " Tôn Ngọc Mậu giới thiệu, "Tên là Vương Nhất Bác, bộ dạng đẹp trai mà làm việc cũng rất được."

Lưu tổng cười gật đầu, lại hỏi: "Nếu là một nhân tài, chắc là cũng uống được rượu nhỉ."

Vương Nhất Bác từ lúc đến đều luôn im lặng, y biết đây không phải là chỗ mình có thể nói lung tung, bây giờ Lưu tổng mở miệng nhắc tới, y đương nhiên cũng không tiện từ chối. Vừa nghe thấy ông nói vậy, lập tức bước lên trước một chút, cười nói: "Lưu tổng nói rất đúng, tôi không giỏi ăn nói, nói ra lại sợ người khác chán ghét, xin được nhận lỗi với các sếp."

"Nhận lỗi thế nào đây, " Một vị trung niên ngồi bên phải Lưu tổng hỏi, "Sếp cậu bị phạt ba chén, còn cậu định mấy chén?"

"..." Vương Nhất Bác chửi đổng trong lòng một câu nhưng ngoài mặt vẫn như không có gì, cười càng tươi, "Vậy tôi xin phép kính mỗi vị ba chén, thành ý như vậy đã được chưa ạ?"

Mọi người không ngờ y dám nói như thế, nhất thời vỗ tay khen hay.

Vẻ mặt Tôn Ngọc Mậu lộ rõ sự khó khăn, nhìn y lo âu, nhưng lại không tiện mở miệng ngăn cản.

Vương Nhất Bác lấy ly ra, tự rót đầy cho mình. Hai tay nắm chắc giơ lên, trước tiên cười nói với Tiêu Chiến đang ngồi ở chủ vị, "Tiêu tổng, chén này tôi xin được mời anh trước."

Tiêu Chiến từ nãy vẫn cúi đầu xem điện thoại, lúc này lại nói: "Không vội."

Những người khác đều ngẩn ra, Vương Nhất Bác không biết anh định làm gì, chỉ đành bưng ly rượu đứng đó chờ anh nói tiếp.

Tiêu Chiến nói: "Trước khi uống rượu, để tôi kể cho các vị nghe một câu chuyện cười nhé."

Lưu tổng giỏi nhất trò mượn gió bẻ măng, lập tức hỏi: "Chuyện cười gì thế?"

"Trước đây tôi có một người bạn, rất thích uống rượu, đặc biệt là rượu Mao Đài(1)." Tiêu Chiến nói, "Thế nhưng vợ của người này lại quản rất nghiêm, không cho hắn uống rượu, cho nên không đưa cho ông ta chút tiền tiêu vặt nào. Mọi người đoán xem hắn phải làm thế nào."

Vương Nhất Bác thấy anh nói rất hăng hái, không nhịn được cũng có chút hiếu kỳ. Những người khác hỏi: "Vậy phải làm sao, không uống nữa?"

"Không uống sao được, với người nghiện rượu thì rượu khác nào cơm, không uống thì toi mất." Tiêu Chiến cười ha ha, nói tiếp, "Hắn ta ý à, đầu óc thông minh lắm liền nghĩ ra một chiêu, đó là đi uống rượu chực. Như thế vẫn chưa là gì, giỏi hơn là lần nào hắn ta cũng đến sớm rồi trốn một chỗ, chờ đến khi tất cả mọi người đến đông đủ thì mới đủng đỉnh xuất hiện. Vừa xuất hiện liền nói, các anh em, ngại quá tôi đến muộn rồi, xin tự phạt ba chén trước!"

Nam nam nữ nữ tất cả đều phì cười, trong lòng Vương Nhất Bác cũng hiểu rất rõ, nhìn anh rồi vừa cười vừa nói: "Tiêu tổng, câu chuyện cười này của anh thật khiến tôi không tiện uống."

Những người còn lại cũng không ngốc, biết Tiêu Chiến đang muốn giải vây cho y. Lưu tổng trong lòng rất ngạc nhiên nhưng cũng không dám tiếp tục gây khó dễ, chọc ghẹo: "Tiêu tổng nói hồi lâu hóa ra là đang tiếc rượu Mao Đài của anh ta đây mà, cậu còn muốn uống sao? Lá gan to quá."

Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười ngại ngùng rồi ngồi xuống.

Chuyện này khiến bầu không khí trong phòng sinh động hơn không ít, Tiêu Chiến không nhiều lời, đại đa số thời điểm đều là những người khác tán gẫu, từ chuyện độ hot của bộ phim nói đến xúc tiến đầu tư quy hoạch đất đai mới đây, thật ra cũng chẳng có nội dung quan trọng nào. Vương Nhất Bác nghe tới nghe lui cũng có thể đoán được đại khái, biết Tôn Ngọc Mậu nhậu nhẹt cùng những người bạn lâu năm không chỉ để bán cổ phần lấy tiền mà còn bị lôi kéo tham dự vào vài hạng mục gì đó.

Chỉ có điều bộ dạng Tiêu Chiến cứ quái quái, nhìn không giống như là cũng tham dự vào mấy chuyện này.

Điều y đoán thật ra không sai, Tiêu Chiến vốn chỉ là bỏ tiền ra mở một công ty đại diện để chơi thôi, tiện tay cũng mua bán vài giao dịch nhỏ. Còn những hạng mục đầu tư khác, anh không nắm rõ cho nên cũng không quan tâm.

Nhưng ngược lại, Tiêu Viễn em trai anh lại rất có hứng thú với mấy việc này, nghe nói năm ngoái có một hạng mục rất được, liền bắt đầu tìm người làm trung gian giúp hắn tham dự. Chuẩn bị trước trước sau sau một hồi, gần đây mới biết người làm chủ đứng sau lại là ông nội bạn gái cũ của hắn. Người ông này còn là một nhân vật rất được mọi người tôn kính gọi một tiếng Ngô lão.

Bạn gái cũ của Tiêu em yêu hắn chết đi sống lại, nhưng hắn lại là tên công tử phong lưu, lúc chưa chia tay đã gây ầm ĩ cả hai bên. Sau đó khi hai người chính thức đường ai nấy đi, phía nhà gái lập tức liệt hắn vào danh sách 'từ chối qua lại'. Song người nhà bên đó lại có ấn tượng tương đối tốt với Tiêu Chiến, thỉnh thoảng trong nhà tổ chức tiệc tùng đều sẽ gửi thiệp mời tới Tiêu Chiến.

Đường cầu tài của Tiêu em lần này bị cản trở, bản thân hắn không cam tâm, vì vậy vác mặt dày đi nhờ vả Tiêu Chiến muốn anh nói đỡ hai câu, cho dù có bắt hắn nhận lỗi cũng được. Và để tiện cho tiện Tiêu Chiến làm việc, hắn còn gọi thêm ba cô nàng xinh đẹp có chút danh tiếng theo cùng.

Trong lúc mọi người ở đây ngồi trong phòng riêng ăn cơm, thì đồng thời Tiêu em cũng đang chờ ở phòng đánh cờ trên lầu.

Tiêu Chiến giờ này cũng hơi lúng túng, bản thân anh đóng vai cao lãnh quen rồi, rất ít chủ động đón ý nói hùa nịnh nọt những người khác, cho nên cũng không biết làm thế nào để chuyển đề tài một cách thích hợp. Nếu như là người khác, anh có thể sẽ nói hai câu đi thẳng vào vấn đề để người ta trực tiếp lên lầu gặp em trai mình. Thế nhưng người bên cạnh lại là Ngô lão, là trưởng bối mà anh luôn kính trọng, cho nên anh mới không biết nên mở miệng sao mới ổn.

Rượu quá ba tuần, cơm nước no nê. Tửu lượng của Ngô tổng và mấy người trung niên kia không cao, giờ đều có dấu hiệu ngà ngà say, bắt đầu nhìn chằm chằm vào mấy cô gái xinh đẹp ngồi cạnh.

Mấy cô nàng này đều là kiểu ngực lớn eo thon, ban đầu còn mặc váy công sở ôm sát người, ngồi một lúc có lẽ là thấy nóng nên đã cởi bỏ áo khoác ngoài, để lộ ra áo sơ mi tơ tằm cổ V bên trong. Những cái khác không nói, nhưng áo sơ mi hình như nhỏ hơn một size, cho nên mấy nút cài chỗ ngực của các cô căng phồng lên cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể bị bung ra.

Ánh mắt của mấy người trung niên càng lúc càng dính vào nhau, một người đặt tay lên đùi một cô ngồi cạnh, rồi chỉ vào con cua nói với vẻ khoe khoang: "Em gái, em biết đây là gì không?"

Cô nàng đó không ngần ngại chút nào, cười hì hì nói: "Còn có thể là cái gì, cua lớn ạ."

Người kia có vẻ vô cùng đồng ý còn vỗ vỗ chân của cô ta, lại hỏi: "Em biết cua lớn như vậy thì ăn thế nào?" Ông ta nói xong liền dừng lại một lúc, lẩm bẩm nói, "Cua lớn thế này, một là nên ăn cua cái, cua cái mới nhiều gạch, điều này biết không?"

Cô nàng kia cười cảm thán chao ôi, lại hỏi: "Còn cách thứ hai thì sao ạ?"

Người trung niên nhân tiện nói: "Hai là ăn càng cua. Phụ nữ ăn cái này rất tốt, tại sao? Bởi vì phần này rất cứng. Đàn ông ăn cũng được, bởi vì nó kẹp rất chặt... Mà thứ gì kẹp càng chặt, càng tươi ngon nhiều nước."

Ông ta nói một lời hai nghĩa, vừa gợi tình lại vừa rõ sự nôn nóng. Vương Nhất Bác từ trước đến nay thường hay đi theo người ta mời ăn cơm uống rượu, cũng từng gặp qua không ít, y biết trường hợp này đại thể đều sẽ có một màn vui vẻ phía sau. Chỉ có điều khác biệt ở chỗ, có khi là một người vui, cũng có khi tất cả người trong phòng đều vui. Nếu như là trường hợp sau, chút nữa chắc đề tài sẽ trở nên không đứng đắn.

Nghĩ tới đây y không nhịn được ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, vừa vặn Tiêu Chiến không biết tại sao cũng đang nhìn y, hai người bất thình lình đối mặt, còn chưa kịp ngẩn ra đã nghe thấy có người đập đũa thật mạnh xuống bàn, cả giận nói, "Còn ra cái thể thống gì!"

Mọi người đều giật mình, đồng loạt quay sang nhìn, mới phát hiện Ngô lão đang nhíu mày trừng mắt, tức giận đến mức tay cũng run run.

Người trung niên kia bị một tiếng quát này khiến cho cơn say giảm đi một nửa, lập tức lấy lại tỉnh táo, lén nhìn vẻ mặt Ngô lão, sợ đến mức suýt tè ra quần.

Ông ta biết mình đã nói sai. Những người khác không nói, nhưng Ngô lão là người rất nghiêm túc, trước đây ông từng làm việc dưới trướng thủ hạ của vị này cho nên vẫn luôn cật lực che dấu những tật xấu của bản thân, bởi vậy mới đổi lại được không ít sự quan tâm của đối phương khi về hưu. Nào ngờ bữa cơm hôm nay, mình lại theo thói quen đắc ý vênh váo, đầu óc mất trí.

Không khí trên bàn cơm trở nên lúng túng vô cùng.

Tuy rằng Ngô lão không nhịn được mở miệng quát nạt thủ hạ, nhưng phát hỏa xong trong lòng cũng biết thực sự không thích hợp. Dù sao Tiêu Chiến vẫn còn ngồi đây, ông lại giọng khách át giọng chủ. Chuyện này khiến ông cảm thấy rất mất mặt, lại càng thêm tức giận kẻ đã sắp xếp vụ cho đám con gái theo tiếp rượu. Chờ khi trong phòng yên tĩnh hẳn, ông tự giác xấu hổ, liền muốn đứng dậy cáo từ.

Lưu tổng thấy thế đang muốn ngăn cản, Vương Nhất Bác đột nhiên nhanh trí thốt lên một câu: "Ngô lão ngài nói rất đúng!"

Y nói lời này không đầu không đuôi, những người khác đều đồng loạt quay qua nhìn y.

Động tác đứng dậy của Ngô lão cũng dừng lại.

Vương Nhất Bác chỉ vào chén đũa bát đĩa trên bàn cơm nói: "Cháu cũng thấy cảm thấy cua gì gì đó thật vớ vẩn. Ăn đồ ăn đều là thuận theo thiên thời, mùa nào thức nấy. Cua đồng phải đến Trung thu mới mập, giờ mới là ngày bao nhiêu chứ? Ai biết là cua gì làm giả? À đúng rồi, biết đâu lại là cua chết từ nửa năm để đông lạnh ấy chứ?"

Quần áo mà y mặc vốn hơi có vẻ mộc mạc quá mức, chỉ là bộ đồ thể thao áo gió đơn giản, lúc này cố ý giả ngu nên những người khác cũng không thèm để vào mắt.

Cũng may nhân viên phục vụ trong phòng đều là người nhanh trí từng gặp rất nhiều tình cảnh rồi, lúc này cũng không giận, cười nói, "Tiệm chúng tôi làm sao dám để các vị ăn cua chết được, đều là cua tươi được vận chuyển bằng đường hàng không tới đấy."

Vương Nhất Bác cười nói: "Sao tôi lại thấy rất giống nhau nhỉ, món này khiến người ta không cảm thấy được ăn đúng mùa."

Lưu tổng cũng lanh lợi, vội vàng hùa theo: "Nghe cũng có đạo lý, con người thời nay đều rất xốc nổi, mùa nào thức nấy cũng khó mà ghi nhớ, bây giờ phải ăn món gì mới là đúng mùa nhỉ?"

Một bên lập tức có người suy đoán: "Mùa này à, ăn cá?"

Vừa vặn trên bàn có bát cá, Vương Nhất Bác gật gật đầu, liền chỉ xuống, nói: "Ăn xác heo nái."

Người khác nghe không hiểu, chỉ thấy cái tên này rất thô tục, nhưng Tiêu Chiến bỗng hiểu ra, ồ một tiếng, "Xác heo nái, một cách gọi của vùng Tứ Xuyên, kỳ thực chính là cá quế(2)."

Anh vẫn hơi ngờ vực, hỏi Vương Nhất Bác: "Cậu là người Tứ Xuyên?"

"Không phải, " Vương Nhất Bác cười với anh, "Là hồi mẹ tôi còn trẻ từng dạy học bên đó. Khi còn bé tôi không chịu cố gắng học hành, cái câu 'Hoa đào lưu thủy cá quế mập' nhưng tôi cứ đọc nhầm thành 'cá quyết'(3). Thế là phải ăn không ít roi, giờ cứ nhìn thấy cá quế này là mông tôi lại đau."

Y cố ý pha trò, những người khác đều cười theo. Vẻ mặt của Ngô lão cũng dịu đi không ít, rồi cũng lộ ra một nụ cười.

Tiêu Chiến bất giáclại nhìn y thêm vài lần, thấy Vương Nhất Bác cũng nhìn lại mình, còn nháy mắtcười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top