Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

31

Tiêu Chiến vừa gọi xong, hai vị trưởng bối nhất thời đông cứng người.

Vương Nhất Bác giờ mới nhận ra ban nãy mình đã nói nhầm, y hồi hộp vội giải thích với mẹ: "Là ngày của Mẹ! Công ty con làm hoạt động cảm ơn! Mẹ tôi cũng là mẹ anh, tất cả những người mẹ trên thế giới này đều sẽ được gọi là Mẹ!"

Tiêu Chiến: "..."

Anh nhìn vẻ mặt này của Vương Nhất Bác là biết vừa rồi mình gọi sai rồi, nhưng mà tất cả những người mẹ trên thế giới này đều được gọi là mẹ là cái quỷ gì?

Bà Vương bị dọa cho giật mình, vẫn đang đánh giá kĩ càng Tiêu Chiến, nghe lời giải thích này liền cau mày, hỏi Vương Nhất Bác: "Hoạt động gì thế, hù chết người ta. Ai đề ra ý tưởng dở hơi này?"

Vương Nhất Bác sợ bị mắng, chỉ tay vào Tiêu Chiến: "Anh ta đề ra."

Tiêu Chiến: "??"

Bà Vương nhìn Tiêu Chiến, liền sửa lại chiều gió: "Cũng rất có sáng tạo. Vị Tiêu này..."

Tiêu Chiến vội nói: "Cứ gọi con là Tiểu Tiêu là được."

"Được, " Bà Vương nở nụ cười, "Tiểu Tiêu, đến nhà chơi cứ tự nhiên, à... Mẹ không coi hai đứa là người ngoài, bình thường ăn thế nào thì cũng làm như thế cho các con, đừng chê nhé."

Tiêu Chiến lập tức gật đầu nói: "Mẹ làm gì cũng được ạ, vất vả cho mẹ rồi."

Bà Vương muốn đi mua chút thức ăn, cầm túi nhỏ đi ra ngoài, mới vừa đóng cửa, hai tên trong phòng lập tức trách móc nhau.

Tiêu Chiến cảm thấy rất mất mặt, tức giận chỉ trích Vương Nhất Bác: "Ban nãy cậu nghĩ gì thế? Vừa tới đã bảo tôi gọi mẹ."

Vương Nhất Bác cũng đang tức, nhưng y không đáp trả ngay mà trước tiên đi vào từng phòng, từ nhà bếp đến WC đều kiểm tra một lượt, cả ngăn kéo lẫn tủ đồ cũng mở ra xem.

Tiêu Chiến vẫn đi theo phía sau y, thúc giục: "Nói chuyện với cậu đấy, cậu đang tìm cái gì?"

"Tìm bố tôi."

Tiêu Chiến: "..."

Nhà này toàn người kiểu gì vậy.

"Ngã một lần khôn ra thêm, vừa nãy mẹ tôi thật sự khiến tôi hết hồn." Vương Nhất Bác kiểm tra xong mới yên lòng, lúc này mới không nhịn được quay đầu lại nói anh, "Anh cũng thành thật quá nhỉ, trước khi gọi không thể hỏi tôi sao? Bảo anh gọi anh liền gọi thật hả."

Tiêu Chiến nói không lại y, cũng không muốn tranh cãi với y: "Đạo lý trên đời này đều thua cậu. Thế cậu nói tôi phải làm sao bây giờ? Ngày của Mẹ gọi mẹ, vậy bố cậu thì sao?"

"Gọi chú đi..."

Vẻ mặt Tiêu Chiến trở nên vặn vẹo nhìn y.

Vương Nhất Bác nói xong cũng cảm thấy không đúng. Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi cùng phì cười.

"Có bệnh à, " Tiêu Chiến cười ngã người xuống ghế sô pha, "Một người gọi mẹ một người gọi chú, hai vợ chồng đang hạnh phúc thì bị cậu chia rẽ."

"Đợi hai người về đã, " Vương Nhất Bác cười nói, "Rồi tôi sẽ giải thích lại, vừa nãy thật sự là tôi bị sợ đến ngáo ngơ luôn."

Tiêu Chiến cười một lát, lại cảm thấy hơi khát, bưng cốc sứ ban nãy uống một hớp.

Uống rất ngon, ngọt, chắc là nước mật ong, còn có hương hoa thoang thoảng. Anh uống một hớp rồi dừng lại cảm nhận, bất tri bất giác uống đến đáy.

Vương Nhất Bác thấy anh thích, lại rót thêm cho anh một cốc rồi mới giải thích:"Đây là mật hoa trà do một người bạn của mẹ tôi cho, nếu anh thích thì lúc nào đi mang một bình về."

Tiêu Chiến hơi chút ngượng ngùng: "Không cần, khi nào về tôi tự mua cũng được."

"Bên ngoài không bán đâu, anh đừng mua phải hàng giả." Vương Nhất Bác nói, "Mật hoa trà gây độc cho ong non, nếu muốn hái thì phải cách ly ong mật ra, rất phiền phức. Người bạn đó của mẹ tôi hàng năm chỉ làm một chút để tự uống. Đa số bán bên ngoài đều là mật giả."

Y vừa nói vừa đi vào bếp tìm một bình khác, vẫn chưa mở nắp, Vương Nhất Bác lấy màng bọc thức ăn quấn vài vòng rồi tìm túi giấy bọc lại.

Hai người đang bận bịu thì Ông Vương xách lồng chim đi dạo cũng trở lại.

Tiêu Chiến lần này hiểu hơn rồi, tự giác gọi chú.

Ông Vương có vẻ ngoài khá giống Vương Nhất Bác, hơi mập, nhưng vẫn rất đẹp trai như ngày còn trẻ. Ông cười vui vẻ đáp lại một tiếng, thấy chàng trai trước mặt bộ dáng ngay thẳng, khí chất cũng tốt, không nhịn được nhìn nhiều lần.

Vương Nhất Bác vội giới thiệu hai người với nhau, chờ nói xong, nhân lúc bố y ra ngoài ban công treo lồng chim, đè thấp giọng nói: "Bố, con đưa cho bố ít tiền, bố nhanh ra tiệm cơm mua mấy món giúp con nhé."

"Mẹ mi đâu?" Ông Vương hỏi, "Bà ấy chưa nói ăn gì mà?"

"Mẹ con đi mua thức ăn rồi, khi nào mẹ về con sẽ nói với mẹ. Buổi trưa đừng nấu cơm, chúng ta đi ăn tiệc đi." Vương Nhất Bác móc trong túi ra ít tiền đưa qua, y nghĩ gọi đồ ăn thì quá phiền mà y cũng không biết nên gọi món gì, vì vậy nói," Bố đến Tụ Hiền Lâu kêu họ làm một bàn cỗ theo tiêu chuẩn cỗ đám cưới là được, rồi kêu họ mang tới đây, không cần rượu. Nhưng mà bàn ăn nhà mình hơi nhỏ, nhà dì Lâm ở tầng sáu có phải là có một cái bàn tròn lớn không? Hay là lên nhà dì ấy mượn?"

Ông Vương khổ sở nói: "Dì Lâm mới cãi nhau với mẹ mi."

"Sao thế?"

"Con gái dì ấy không phải muốn nhờ mi tìm Hứa Hoán xin chữ kí sao? Còn mang theo cả một xấp ảnh. Sau đó mi nói không muốn, mẹ mi mới trả lại cho người ta. Cô bé kia khóc lóc ở nhà một trận, dì Lâm thì không vui."

Ông Vương càng nói càng vui, sau đó tay trái chống hông, học theo bộ dáng rung đùi đắc ý của dì Lâm, "Ai chà tôi nói này hai chú thím Vương, không làm được thì cũng đừng có ra vẻ, hôm nay khác hôm xưa rồi, người nhà lão Hứa đã sớm không coi các người ra gì rồi."

Vương Nhất Bác: "..." Chuyện này trước đó y cũng biết rồi, bà dì Lâm này rất quá đáng.

Nhưng mà bố y mô phỏng giống thật.

Ông Vương lại chống tay phải lên, hai tay chống nạnh học theo điệu bộ cười lạnh của bà Vương, "Chả sao, nhà tôi may mà không có đứa con mê idol, suốt ngày muốn sống muốn chết Hứa Hoán dài Hứa Hoán ngắn, còn bắt mẹ mình suốt ngày đi tìm người giúp, không giúp được thì quay lại cắn ngược người ta. Tình cảm láng giềng lâu năm ý à, đều đứt sạch rồi, nghiệp chướng quá mà..."

Vương Nhất Bác: "..."

"Thế đó, " Ông Vương buông hai tay ra, "Rạn nứt rồi!"

"Sao con lại thấy bố rất vui nhỉ?" Vương Nhất Bác nhìn bố mình, lại hơi rầu rĩ, giờ mà ra ngoài ăn thì quá phiền, hơn nữa y cũng sợ mẹ mình không đồng ý.

Hai bố con to nhỏ bàn bạc bên trong, cuối cùng quyết định tạm thời cứ ngồi ăn trên bàn trà trong nhà, đến lúc đó chuyển đi mấy cái ghế nhỏ là được, cơm nước thì cứ ăn xong món này đổi món kia, chắc vẫn hơn là cơm canh đạm bạc.

Hai người tính xong xuôi, chỉ không ngờ Ông Vương vừa cầm tiền ra cửa, còn chưa xuống đến cầu thang thì đã gặp bạn già của mình.

Hai vợ chồng đụng nhau đều ngẩn ra, Bà Vương ngạc nhiên nói: "Ông đi đâu thế? Trong nhà có khách tới biết không?"

Ông Vương vẫn muốn che giấu, khoát tay nói: "Biết rồi, tôi ra ngoài chút thôi."

"Đi đâu?" Bà Vương nghi ngờ, ngăn người lại, thò tay kiểm tra túi chồng.

Ông Vương biết không gạt được, đành phải trả lời thành thật: "Tôi đi mua ít đồ ăn, trên đó là sếp của Vương Nhất Bác đấy, bà mà chỉ làm chút dưa cà muối thì người ta ăn sao nổi. Tiếp đón không ra gì sau này chỉ khổ con mình."

Bà Vương lại chép miệng: "Thế nào gọi là tiếp đón không ra gì? Sếp lớn nếu muốn ăn sung ăn sướng lại chạy đến nhà chúng ta sao? Hơn nữa, ông đã gặp vị sếp nào trẻ tuổi như thế chưa?"

Ông Vương hơi nhướng mày, cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Bà Vương hừ một tiếng: "Những người mà ông quen, có người nào lên làm lão tổng mà không bốn mươi, năm mươi tuổi? Thanh niên kia cùng lắm cũng chỉ hai mươi bảy hai mươi tám... Ông hiểu ý tôi không?"

"Không hiểu, " Ông Vương mơ hồ cảm thấy lời vợ mình nói có thâm ý, lại gần hỏi,"Bà gợi ý cho tôi chút đi."

Bà Vương đè thấp giọng, nhìn về phía cửa bĩu môi: "Ban nãy cậu chàng đó, còn gọi tôi là mẹ đấy!"

"Hả?!" Ông Vương sợ hết hồn.

Gọi mẹ?!

"Con trai ông lanh lợi, chắc đấy là người yêu nhưng sợ chúng ta không chấp nhận nên mới ngăn lại không cho gọi. Tôi nghĩ chắc con nó muốn xem phản ứng của chúng ta ra sao rồi mới tùy cơ ứng biến." Bà Vương có vẻ rất am hiểu, hất cằm, "Đừng để ý tới nó, cứ như bình thường đi, chút nữa cùng khảo sát thanh niên kia."

Vương Nhất Bác vừa thấy bố mẹ mình cùng quay về là biết mọi chuyện không ổn.

Bà Vương nhìn thấy bình mật hoa trà được bọc lại, còn liếc mắt ra hiệu cho bạn già, nhỏ giọng nói: "Thấy không, vào cửa còn chưa được năm phút đâu, thế mà đã muốn tặng đồ cho người ta rồi."

--

Bữa trưa quả nhiên rất đơn giản, chỉ là mấy món rau dưa cơm nhà, nhưng cũng không tính là quá sơ sài.

Ông Vương lấy từ trong bếp ra bình rượu mơ mình ngâm, hỏi Tiêu Chiến: "Tiểu Tiêu uống được rượu chứ?"

Tửu lượng của Ông Vương không cao, Tiêu Chiến uống rượu thì đau đầu.

Vương Nhất Bác thấy thế vội ngăn cản: "Ăn cơm thôi, cần gì uống rượu nữa bố?"

Nào ngờ Tiêu Chiến bình thường rất hay bắt bẻ, thế mà hôm nay lại hiền lành hiếm thấy, thái độ thành khẩn lên tiếng: "Không sao, cháu uống được chút ạ."

Ông Vương lườm Vương Nhất Bác một cái, bật ngón tay cái với Tiêu Chiến rồi lập tức xách bình rượu lớn lên.

Tiêu Chiến vội nhận lấy rồi rót đầy ly cho ông, sau lại rót cho mình một ly.

Đồ ăn còn chưa động đũa, hai người đã chạm cốc một cái.

Ông Vương đang rất là vui vẻ.

Mọi người bắt đầu ăn cơm, ông vừa ăn vừa uống, thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn cho Tiêu Chiến, vừa uống vừa chuyện trò đôi câu. Chén rượu chưa đụng vào nhau được mấy lần mà mặt Tiêu Chiến đã đỏ lên.

Vương Nhất Bác vừa lo Tiêu Chiến để ý thấy bố y không dùng đũa khác gắp thức ăn sẽ không thoải mái, lại sợ tửu lượng Tiêu Chiến không tốt uống sẽ khó chịu, thế là nhắc nhở hai câu.

Ông Vương cứ định làm gì là lại bị đánh gãy nửa chừng, nhất thời có chút mất hứng.

"Mày làm sao thế con?" Ông Vương không vui nói, "Bố với Tiểu Tiêu uống chút rượu, mi sợ cái gì?"

"Đây là sếp của bọn con đấy, " Vương Nhất Bác nhìn ra ông không thoải mái, nhỏ giọng giải thích, "Thật sự là sếp mà, không phải bạn bè bình thường đâu bố." Y sợ nói không phải là bạn bè Tiêu Chiến sẽ không vui, nhưng thêm vào hai chữ "bình thường" lại thấy không diễn đạt đủ ý.

Ông Vương nhíu mày.

Bà Vương đảo mắt một vòng, thấy thế cười nói: "Vương Nhất Bác, mi sang nhà ông Vương xin ít hành lá đi, chút nữa cho vào canh, trong nhà hết rồi."

Vương Nhất Bác biết đây là hai người muốn đẩy mình đi, có chút không cam lòng nhưng vẫn phải chậm rãi đứng dậy, còn dùng cánh tay đụng vào Tiêu Chiến, hơi giơ điện thoại di động của mình.

Ý của y là có chuyện gì thì gọi điện thoại.

Nhưng Tiêu Chiến cũng đã uống đến mức hơi choáng váng, chỉ nhìn y với vẻ mờ mịt.

Chờ Vương Nhất Bác vừa ra khỏi cửa, Ông Vương mới hừ một tiếng, quay đầu hỏi:"Tiểu Tiêu, cháu thực sự là sếp của Vương Nhất Bác hả?"

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, trả lời thành thật: "Coi như thế đi, gần đây thì đúng là thế ạ." Anh thấy hai người không hiểu, giải thích đơn giản một chút, "Sếp của công ty Vương Nhất Bác không làm nữa, cháu mua lại công ty đó."

Bà Vương giật nảy cả mình, không ngờ thật sự có quan hệ như thế.

Hai vợ chồng ông bà liếc mắt nhìn nhau, hơi do dự không biết có nên tiếp tục hỏi không.

Cuối cùng vẫn là Bà Vương ho một tiếng cho thanh giọng, dứt khoát nói: "Vậy cháu đừng để ý nhé, vừa nãy là hai cô chú hiểu lầm. Cho nên mới cố ý đẩy Vương Nhất Bác đi là muốn hỏi cháu vài chuyện."

Tiêu Chiến hơi ngẩn người: "Hiểu lầm gì ạ?"

"Không phải cháu vừa tới đã gọi mẹ sao?" Bà Vương cười lúng túng, "Hai cô chú làm cha mẹ nên chắc quá nhạy cảm."

Tiêu Chiến lần này đã hiểu, do dự một chút, lại đột nhiên nói thẳng thắn: "Thật ra chuyện này cũng không hẳn là hiểu lầm."

Bà Vương: "???"

"Chúng cháu đang tìm hiểu, " Tiêu Chiến ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc nói, "Nhưng Vương Nhất Bác nói hiện tại vẫn chưa ổn định, sợ cô chú lo lắng, cho nên không cho công khai."

Hóa ra là như vậy! Bố mẹ Vương Nhất Bác nhìn nhau, lại nhìn anh chàng này, bộ dạng đoan chính, tính cách cũng ngoan, nói chuyện thành thật, càng nhìn càng thấy thích.

"Vậy bố mẹ cháu có ý kiến gì không?" Bà Vương múc cho anh chén canh, hỏi, "Họ đồng ý cháu như vậy sao?"

Tiêu Chiến hơi chút ngây người, sau một lát mới cười nói: "Bố mẹ nuôi của cháu mất rồi, mấy năm gần đây cháu mới về sống với bố mẹ đẻ, bọn họ không quá quan tâm những chuyện này. Cho nên cháu có thể hiểu được suy nghĩ của hai cô chú... Có người lo lắng cho thật may, Vương Nhất Bác thật có phúc."

Tiêu Chiến cười, lại rót cho mình một chén rượu đầy, nói với ông Trần: "Chú, cháu xin mời chú một chén nữa."

Vương Nhất Bác trên đường đi đã gọi cho Tiêu Chiến hai cuộc điện thoại nhưng không ai nghe. Y cầm theo chỗ hành mà lòng như lửa đốt chạy vèo về nhà, vừa vào cửa liền phát hiện không khí không đúng cho lắm.

Tiêu Chiến và bố của y không thấy đâu, chỉ có mẹ y đang cầm bút viết viết vẽ vời, không biết đang làm gì.

Vương Nhất Bác lơ ngơ, để hành sang một bên, nhanh chóng hỏi: "Mọi người đâu rồi mẹ?"

"Suỵt..." Bà Vương lườm y trách cứ, chỉ tay vào phòng ngủ của y, "Tiểu Tiêu uống nhiều, đang ngủ trong phòng mi."

Vương Nhất Bác "A" một tiếng liền muốn vào xem thì lại bị Bà Vương kéo lại.

Bà Vương kéo y thẳng ra ban công, lúc này mới đè thấp giọng nói: "Chuyện hai đứa đang yêu nhau, Tiểu Tiêu nói cả với bố mẹ rồi. Một chàng trai tốt như vậy, mi còn gạt mẹ với bố mi làm gì?"

"Không phải, chúng con thật sự không có yêu nhau! Cái này là hiểu lầm rồi." Vương Nhất Bác vừa nghe cũng hơi giận, "Mẹ, mẹ phải nghe con giải thích."

"Không nghe không nghe, chỉ giỏi lấp liếm, " Bà Vương nói, "Giờ mi nói gì mẹ cũng không tin."

Vương Nhất Bác: "..." Đây là mẹ ruột sao?

Bà Vương lại nói: "Thằng nhỏ cũng đáng thương lắm, say này mi không được bắt nạt nó. Đều đã tìm hiểu nhau rồi, những ngày tháng này phải yêu thương nhau, thái độ nhất định phải đàng hoàng hơn."

"Anh ta làm sao vậy?" Vương Nhất Bác kinh ngạc nói, "Vừa nãy không phải còn rất tốt sao?"

"Mi biết thân thế của nó chứ, " Bà Vương nói lại những lời ban nãy của Tiêu Chiến một lần nữa, cuối câu còn sụt sịt, "Mi có nhớ bộ phim 'Món nợ nghiệtngã' không? Tây Song Bản Nạp xinh đẹp đó? Tiểu Tiêu và đứa trẻ trong phim đó rất giống nhau, cha không thương mẹ không yêu, thế giới rộng lớn như vậy, cũng không có ngôi nhà thuộc về nó... Vừa nãy bố mi và nó khóc cả nửa ngày, khóc mệt rồi mỗi người mới đi ngủ."

Vương Nhất Bác sợ hết hồn, nghĩ trong lòng còn thế nữa? Sao mà ăn bữa cơm cũng ăn đến mức rơi nước mắt vậy?

Y cũng không muốn nghe mẹ mình cằn nhằn, ứng phó hai câu rồi nhanh chóng trở về phòng ngủ.

Tiêu Chiến quả nhiên nằm kia ngủ say như chết, đẹp trai thật, vì uống rượu nên mặt đỏ tía tai, ngủ còn cau mày.

Vương Nhất Bác vốn không thấy sao cả, giờ nhìn lại bỗng có chút đau lòng, thầm trách ba mẹ mình hơi quá đáng, bữa cơm đầu tiên đã uống rượu làm gì? Rồi lại tự trách bản thân, nếu sớm nói rõ thì sao xảy ra chuyện này được, đưa người ta đến nhà còn không chăm sóc tử tế.

Y kéo chăn bên cạnh đắp lên cho anh, rồi vào phòng tắm thấm ướt khăn lông, cầm ra lau mặt lau tay cho Tiêu Chiến. Nhìn một lúc, thấy hình như mắt của anh hơi sưng lên thật.

Vương Nhất Bác trước đó mua không ít mặt nạ mắt, lúc dọn nhà vẫn chưa mang đi hết, giờ đi lục tung tùng phèo khắp nơi mới tìm được một đôi liền dán lên cho Tiêu Chiến.

Vừa đặt được một bên, người vốn đang ngủ say đột nhiên giật mình, mở mắt.

Vương Nhất Bác đang cúi đầu dán mặt nạ mắt cho anh, bất thình lình bốn mắt nhìn nhau, nhất thời bị hết hồn, thiếu chút nữa ngã nằm lên người anh.

"Anh không phải đang ngủ sao?" Vương Nhất Bác chưa hết hoảng tránh người ra, "Đột nhiên mở mắt định hù chết tôi à!"

Tiêu Chiến nhìn y.

Vương Nhất Bác rống xong liền hối hận, thấy hình như mình quá hung dữ, thế là lại nhẹ giọng nói: "Dán cho anh miếng mặt nạ mắt này, không phải anh vừa khóc sao, cái này mát lạnh, dán lên rất dễ chịu."

Nào ngờ Tiêu Chiến lại lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi không khóc."

Vương Nhất Bác ngẩn người, vẻ mặt vô cùng hoài nghi nhìn anh.

Tiêu Chiến lặng lẽ liếc ra cửa, thấy cửa phòng ngủ đóng chặt, lúc này mới ngượng ngùng nói: "Ban nãy tôi và bố cậu uống rượu, không biết tại sao chú ấy đột nhiên lại khóc. Tôi hơi choáng nên cũng khóc theo một lúc."

Vương Nhất Bác: "..."

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác trừng mắt ngẩn ra, còn quan tâm hỏi thêm: "Bố cậu không sao chứ? Có phải là có chuyện gì đau lòng không? Cũng không biết tôi khóc giả vờ có giống không nữa?"

--------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top