Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

37

Mặc dù biết là lời nói lẫy khi giận, Vương Nhất Bác vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến.

Y nghĩ có lẽ Tiêu Chiến bị mình chọc cho tức quá, nhưng bản thân y đâu muốn dùng phép khích tướng, chuyện hôn hít phải là hai người yêu nhau mới xảy ra được, tình cảm đủ thì chụt một cái cũng mang theo cảm xúc, còn nếu là hành động theo cảm tính thì đâu có nghĩa lý gì.

Tiêu Chiến thấy y không nói gì, liền lôi người đi vào phòng ngủ.

Vương Nhất Bác phản ứng chậm vài giây, tức khắc đứng vững lại.

"Tiêu tổng, " Vương Nhất Bác không nhịn được nói, "Con người tôi nhanh mồm nhanh miệng, anh đừng để trong lòng, tôi không có ý kích anh."

Tiêu Chiến mắt điếc tai ngơ, Vương Nhất Bác bị anh lôi thêm hai bước, vội bám vào góc tường, tiếp tục nói: "Anh bây giờ đang giận dỗi, làm vậy không nên."

"Cậu bớt mưu mẹo đi!" Tiêu Chiến tức giận không nhẹ, quay đầu nhìn y chằm chằm, "Tôi không cần cậu nói cho tôi biết tôi đang nghĩ cái gì."

Anh nói xong thấy hai chân Vương Nhất Bác vẫn đứng bất động ở chỗ cũ, vẻ mặt y bướng bỉnh cực kì, anh cười lạnh nói: "Sao thế, sợ rồi à?"

Vương Nhất Bác không sợ, nhưng trong lòng cũng không muốn.

Y thậm chí có thể mơ hồ đoán ra được nguyên nhân tích cực ở đây, thế nhưng cũng không dám nghĩ quá sâu. Nghĩ gì thế? Hiểu lầm khiến người ta giận, cả nghĩ sẽ khiến người ta chê cười.

Tiêu Chiến không ngờ Vương Nhất Bác chống cự như thế. Thấy Vương Nhất Bác vẫn bất động, anh dứt khoát xoay người dựa lại gần, ôm lấy y cùng dính lưng vào mặt tường.

Thân thể hai người kề rất sát, hơi thở trong khoảnh khắc hỗn loạn. Vương Nhất Bác theo bản năng trở tay chống vào vách tường, rồi lại cảm thấy hoa văn trên vải dán tường dưới tay vừa rõ rệt vừa mịn màng, mang theo cảm giác xa xỉ không chân thực.

Y không nhịn được lẳng lặng ngẩng mặt lên, muốn nhìn biểu cảm của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cũng đang cúi đầu nhìn y.

Vừa rồi anh quả thật hơi kích động, trong đầu thậm chí lóe lên rất nhiều ý nghĩ không nên có. Nhưng lúc này khi đã thật sự chặn người lại rồi, cảm nhận rõ ràng tiếng tim đập như nổi trống của y, đáy lòng anh bỗng dâng lên một luồng cảm xúc khác thường.

Loại tâm tình này khiến anh bỗng thấy hơi do dự, thế là lại quan sát tỉ mỉ người trước mắt.

Vương Nhất Bác và anh nhìn nhau, đột nhiên cơn bướng bỉnh nổi lên, ngay thời khắc mấu chốt lại nghiêng mặt đi.

Tiêu Chiến cúi đầu, vừa vặn hôn vào bên tai y.

Nhưng cũng chỉ sững sờ vài giây, Tiêu Chiến tựa hồ cũng không để ý, cắn nhẹ xuống vành tai Vương Nhất Bác, cố ý trêu đùa phút chốc, rồi mới tiếp tục hôn lên mặt y.

Một đường tìm đến khóe miệng.

Cả người Vương Nhất Bác khô nóng, trong lòng rối rắm vô cùng, khí lực toàn thân như bị anh hút đi một nửa, chỉ đành cố gắng dựa vào tường.

Tiêu Chiến mổ nhẹ vào khóe môi y, sau đó dừng lại, đè thấp giọng hỏi: "Cậu muốn như vậy?" Tiếp đó lại dịch chuyển sang bên một chút, ngay vị trí môi hai người tiếp xúc, nửa cười nửa không nói: "... Hay là như này?"

Vương Nhất Bác do dự một chút, đột nhiên nói: "Tôi không muốn... Chúng ta làm luôn đi."

Tiêu Chiến không nghe rõ, ngẩn người. "Ý cậu là gì?" Tiêu Chiến hỏi, "Không phải muốn hôn sao?"

"Không muốn, " Vương Nhất Bác không lên tiếng, qua vài giây, mới nói, "Tôi chỉ muốn hôn người tôi yêu thôi."

Tiêu Chiến: "..."

"Thật đấy, như vậy không hay ho đâu, " Vương Nhất Bác nuốt nước miếng, bỗng nhiên nở nụ cười, mở mắt ra nhìn anh, "Vừa nãy không phải anh muốn lên giường sao? Muốn thì nhanh lên chút, xong xuôi tôi còn phải làm việc."

Tiêu Chiến nhìn y phút chốc, lại tạm thời như không nghe thấy, chẳng ngó ngàng gì vẫn cứ hôn tới.

"Nếu như anh cố hôn bằng được, " Vương Nhất Bác cười, "Tôi coi như bị chó cắn."

Y nói xong quả thực không né tránh nữa, nhìn thẳng vào Tiêu Chiến.

Cả người Tiêu Chiến hơi cứng còng, lần này rốt cục cũng ngừng lại.

"Cậu được lắm, Vương Nhất Bác, " Tiêu Chiến nhìn y, tức đến mức nở nụ cười: "Muốn hôn là cậu, lúc này từ chối cũng là cậu, cậu thật sự nghĩ tôi hiền lắm à."

"Tùy anh nghĩ sao thì nghĩ, " Vương Nhất Bác nhíu mày, "Rốt cục anh có làm hay không?"

Tiêu Chiến nhất thời không lên tiếng, chỉ nhìn y chằm chằm, sau một lát mới đột nhiên buông lỏng tay ra.

Vương Nhất Bác nhìn anh quay người lui ra, trong lòng không thể nói được là nhẹ nhõm hay mất mác, cười tự giễu, xoay người định đi lại thấy Tiêu Chiến vốn đi rồi giờ quay lại.

Tiêu Chiến cầm trong tay một lon bia, không nói không rằng đi tới, một tay kéo người đi thẳng vào buồng tắm.

Phòng tắm trong phòng ngủ chính chỉ có một buồng tắm đứng mát-xa, Vương Nhất Bác bị lôi thẳng vào bên trong, Tiêu Chiến đóng cửa lại, tiện tay mở công tắc mát-xa.

Trên dưới phải trái tất cả vòi nước đều lập tức phun ra, nước ấm, nhưng không nóng. Vương Nhất Bác theo bản năng muốn tránh, lại bị chặn lại. Một giây sau, lại nghe "tách" một tiếng, lon bia bị mở ra.

Bọt bia trắng mịn nhất thời phun ra không ít, vung vẩy khắp mặt đất, mùi lúa mạch tràn ngập, nước trong buồng cũng xối cả vào trong lon bia.

Vương Nhất Bác ngẩn người, chỉ thấy Tiêu Chiến giơ lon bia lên, đổ toàn bộ xuống bả vai y.

Vương Nhất Bác bị cái lạnh khiến giật mình, không nhịn được tránh người đi, cả giận nói: "Anh làm cái gì thế!"

"Cho cậu bia, " Tiêu Chiến rõ ràng cũng đang đè nén cơn giận, cười lạnh nói, "Không phải cậu say mới làm loạn được sao, tránh cho làm xong cậu không cách nào đối mặt được."

Vương Nhất Bác ngẩn ra vì lời anh nói.

Cả hai khắp toàn thân đều đã ướt đẫm, tóc tai dán trên mặt, dòng nước chảy xuôi xuống theo khuôn mặt và cơ thể. Tiêu Chiến mở thắt lưng, để y quay người lại, rồi lập tức đè lên.

Lần này hai người không có bất kỳ hành động làm nền nào, nhưng thân thể lại vô cùng mẫn cảm, Vương Nhất Bác gắng gượng đè nén tiếng thở dốc, không để cho mình phát ra tiếng. Nhưng đến cùng có chút không chịu nổi, những tia nước nhỏ bé từ bốn phương tám hướng phun lên trên người, những vị trí tiếp xúc vì mẫn cảm trở nên vừa đau liền ngứa, Tiêu Chiến lại chỉ đè lên eo y cứ thế thúc về trước, những nơi khác chẳng hề chạm qua.

Tính bướng bỉnh của Vương Nhất Bác cũng nổi lên, cho dù cảm giác này vừa mãnh liệt vừa dằn vặt, y cũng cứng rắn nín nhịn không muốn tỏ ra yếu thế, mãi đến một lúc sau lý trí dần bị làm bào mòn hơn nửa, mới không nhịn được rên rỉ vài tiếng.

Tay phải đang để trống của Tiêu Chiến bắt lấy cằm y, thấy y vẫn cắn môi dưới, dấu răng in sâu, cười lạnh nói: "Cậu làm thế này cho ai xem? Còn muốn chỉ kêu cho người mình thích nghe thôi sao?"

Anh bị cái câu "chỉ hôn người mình yêu" ban nãy làm cho tức giận đến mức hung ác, lúc này vừa nghĩ đến trong lòng lại càng tức giận, tay càng thêm dùng sức, thừa dịp Vương Nhất Bác hơi hé miệng, nhét ngón tay trỏ vào.

Vương Nhất Bác cũng phát cáu, bất chấp cắn một cái. Tiêu Chiến lại nhịn đau không rút ra, Vương Nhất Bác cắn thêm cái nữa, rồi lại không dám tiếp tục dùng sức, sợ cắn đứt mất tay anh... Tiếng rên rỉ nghẹn ngào dần thoát ra, càng ngày càng không bị khống chế, Tiêu Chiến lúc này mới thoáng đắc ý.

Đợi đến khi xong chuyện, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy mình từ trước tới nay chưa từng mất sức đến thế.

Tiêu Chiến nửa ôm nửa kéo y vào phòng ngủ, áo sơ mi ướt sũng chưa kịp cởi ra nhỏ nước tí tách theo bước đi, Tiêu Chiến cũng không thèm quan tâm, đến cửa mới cởi ra cho y, ném xuống đất, lại lột khăn giường hai ba cái lau khô người cho y.

May là phía dưới khăn trải giường vẫn còn có một lớp ga nữa, chất liệu cũng giống như vậy, nằm xuống không bị thô ráp.

Vương Nhất Bác mệt vô cùng, cổ họng bị dằn vặt ban nãy giờ cũng trở nên khản đặc, nằm đó không muốn động đậy.

Tiêu Chiến kéo chăn đắp lên cho y, suy nghĩ một lát, lại chống một cánh tay lên nhìn y. Dưới ánh đèn, da dẻ Vương Nhất Bác trắng đến mức có chút không chân thực, có lẽ là do vỏ gối màu nhạt càng làm tôn lên, cũng có lẽ là do tóc y quá đen lại đang ẩm ướt dính trên mặt, liền mang đến cho người ta một loại cảm giác dịu ngoan.

Tiêu Chiến đột nhiên thấy suy nghĩ của mình rất buồn cười, rõ ràng biết tính tình Vương Nhất Bác rất ngoa ngoắt, không bao giờ chịu thiệt, lại giỏi ngụy biện, ban nãy anh còn bị y chọc tức đến mức long trời lở đất, vậy mà giờ lại thấy y đáng yêu vừa mắt.

Quả nhiên đàn ông sau khi được thỏa mãn đều rất phóng khoáng.

Tiêu Chiến tự thấy mình thiếu tiền đồ, nhưng nhìn thêm vẫn thấy không đủ, vươn tay gạt nhẹ một lọn tóc dính bên sườn mặt Vương Nhất Bác ra. Vương Nhất Bác nhận ra động tác của anh, hơi mở mắt nhìn lại, có chút khó hiểu.

Ánh mắt Tiêu Chiến hơi sâu, đáy mắt như đang có sóng ngầm cuồn cuộn, như là muốn hút người đối diện vào. Vương Nhất Bác đột nhiên đối mặt với anh, lúng túng một giây, vừa định tránh né, rồi lại chậm một bước.

Tiêu Chiến nghiêng người sang, cúi đầu ngậm lấy môi y.

Vương Nhất Bác không kịp né, trong lòng lại do dự, đến khi phản ứng lại đang định khước từ lần nữa thì Tiêu Chiến đã lui ra.

"Không phải là cậu..." Tiêu Chiến dừng một chút, "Cũng có thể tiếp nhận à."

Vương Nhất Bác không biết ý của anh là gì, không lên tiếng.

Tiêu Chiến lại thấp giọng nói: "Thương lượng với cậu chuyện này."

"Chuyện gì?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Thỏa thuận kia, gia hạn sớm hơn chút." Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, bổ sung thêm, "Tức là chính thức hơn một chút, giống như những người khác... Là loại quan hệ kia, được không?"

-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top