Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

62

Âm thanh của phòng bên như long trời lở đất, tiếng gào khóc vô cùng thảm thiết.

Vưu Gia bị dọa sợ không nhẹ, ban đầu còn thấy xấu hổ đến hoảng loạn, nghe thêm một lúc lại thấy hình như không đúng lắm, liền muốn gọi báo cảnh sát.

Dù có thế nào anh ta cũng không ngờ Tiêu Chiến bỏ mặc không thèm để ý tới anh ta mà nhất định chỉ muốn quy tắc ngầm với cấp dưới của mình.

Nhưng mà Vương Nhất Bác kia hình như không tình nguyện lắm? Lúc ăn cơm anh ta đã nhìn ra Vương Nhất Bác cố gắng trốn tránh hai anh em họ, vừa rồi cùng đi lên, mặt y cũng lộ rõ vẻ bị gây khó dễ.

Vưu Gia lại nghĩ, nhất định là vậy rồi, nếu không người ta sao lại đi đặt phòng khách sạn ở gần sát đây?

Anh ta nhớ lại hồi trưa mình thiếu chút nữa phạm sai lầm, may mà có Vương Nhất Bác nhắc nhở. Tối nay có thể gặp Vương Nhất Bác, Vưu Gia mừng lắm, ngoài ra còn muốn xin số điện thoại để về sau thường xuyên liên hệ, nào ngờ lại gặp phải chuyện như vậy.

Những tiếng phạch phạch phạch của phòng bên chuyển thành phập phập phập, Vưu Gia mặt đỏ tới mang tai, lúc thì chán nản vì Tiêu Chiến không để ý tới ám hiệu của mình, lúc thì tự trách vì Vương Nhất Bác đang phải chịu bạo hành mà mình không thể cứu giúp.

Anh ta đứng ngồi không yên trong phòng, cuối cùng thực sự không nhịn được nữa, gọi điện thoại cho lễ tân.

Tiêu Chiến vẫn đang giằng co với Vương Nhất Bác, dù anh nín đã lâu, đêm nay vốn muốn đòi lại gấp đôi, nhưng Vưu Gia đang ở ngay bên cạnh, dù anh có buông thả đến đâu cũng không có ý định để người khác nghe trực tiếp Xuân cung. Huống chi phòng bên còn lại cũng có người ở.

Bàn tay Vương Nhất Bác vẫn vỗ bộp bộp, mồm kêu vừa thảm thiết vừa lẳng lơ, Tiêu Chiến không nhịn được sốt ruột, chỉ vào y nhỏ giọng uy hiếp: "Em xuống ngay cho anh!"

Vương Nhất Bác lè lưỡi với anh, rồi vẫn tiếp tục ư ư a a diễn đến hăng say. Tiêu Chiến đi qua tóm chân y, y vậy mà xoay người nhanh như khỉ vọt tới giường bên kia.

Tiêu Chiến vừa bực mình vừa buồn cười, bước hai bước đến bên này tóm tiếp, Vương Nhất Bác liền lại lăn một vòng trên giường, lăn sang phía đối diện, tiện đường chạy thẳng vào WC, đóng cửa chốt lại.

Tiêu Chiến: "..."

Giữa giường và phòng vệ sinh được ngăn cách bằng tấm kính trong suốt, bên trong có rèm cửa chạy bằng điện có thể buông xuống.

Vương Nhất Bác có lẽ là hò hét đã lâu nên giờ thấy mỏi miệng, lòng bàn tay vỗ cũng thấy đau, cuộn rèm cửa sổ lên, ngồi trên nắp bồn cầu mắt lớn trừng mắt nhỏ với anh, còn thở hổn hà hổn hển.

Tiêu Chiến quả thực dở khóc dở cười, đẩy cửa không mở được, lại đi vòng về trước tấm kính, gọi: "Em ra đây mau lên."

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Không ra, em vẫn chưa phạch phạch xong đâu."

"... Em ra đây, anh phạch phạch phạch với em, " Tiêu Chiến buồn cười nói, "Mình em đóng một vai làm gì, anh cũng đâu phải không phối hợp."

"Không giống nhau, " Vương Nhất Bác đáp, "Anh phạch phạch không đủ vang, em sợ anh ta không nghe thấy."

Y nghỉ ngơi một lát thấy nhịp thở đã bình thường, tiếp tục làm trò, cầm những thứ trên bồn rửa tay trong phòng tắm tạo ra những tiếng lách cách, ngẩng đầu rên rỉ: "Không, không được - Tiêu tổng, đừng ở đây mà - "

Tiêu Chiến: "..."

"A ưm, quá sâu rồi - a đừng mà, cầu xin anh, bỏ qua cho tôi đi -" Vương Nhất Bác vỗ hai cái xuống mặt bàn, tiếp tục giả khóc.

"..." Tiêu Chiến vừa nãy nghe thấy rất giả tạo, giờ nghe y kêu thêm vài tiếng, thế mà có cảm giác thật.

Mặt anh đỏ lên, đang nghĩ cách làm thế nào để dỗ người ta ra ngoài thì nghe thấy tiếng chông cửa vang lên, sau đó dưới khe cửa có một tờ giấy được nhét vào.


Tiêu Chiến nhìn cái là hiểu ngay, trong cái khó ló cái khôn, vội mở cửa gọi lại nhân viên phục vụ bên ngoài.

Nhân viên phục vụ vốn cũng rất lúng túng, khách ở phòng 08 bên cạnh cứ khiếu nại không ngừng, nhất định cứ bắt bọn họ phải lên xem. Nhưng chuyện như vậy khách sạn cũng không tiện xen vào, đưa ra đề nghị đổi phòng cho khách bên 08 nhưng bên đó lại không chịu. Cứ thế hai ba lần, cho đến khi vừa rồi đối phương lại phàn nàn, nói rằng mình hoài nghi tiếng động phòng bên không đúng lắm.

Nhân viên phục vụ rơi vào tình thế khó xử, cuối cùng đành phải viết tờ giấy nhét vào, hi vọng khách phòng đọc xong sẽ thông cảm cho họ.

Lúc này cửa phòng 06 đột nhiên mở ra, nhân viên phục vụ vừa giật mình cũng vừa hơi sợ, còn tưởng rằng vị khách này định làm ầm lên. Nhưng đến khi nhìn kĩ lại, đối phương rõ ràng ăn mặc chỉnh tề.

Tiêu Chiến chờ nhân viên tới gần, lúc này mới nói: "Ngại quá, cửa phòng vệ sinh trong phòng tôi hình như bị hỏng, một người bạn ở bên trong không ra được."

Nhân viên phục vụ sửng sốt, vội hỏi: "Để tôi kiểm tra giúp anh."

Người này đi tới, thấy khóa cửa không có dấu hiệu bị hỏng hóc, ngạc nhiên đưa tay gõ cửa, nói với Vương Nhất Bác: "Chào anh, hiện tại cửa phòng là không mở ra được, đúng không ạ?"

Vương Nhất Bác: "..."

Tiêu Chiến chạy đến bên kia cửa kính, còn trẻ con giơ hai ngón tay với y.

"Đúng vậy, " Vương Nhất Bác ho nhẹ một tiếng, chỉ đành phải nói, "Phía bên tôi vẫn vặn về bên phải, nhưng vặn thế nào cũng không ra được."

"..." Nhân viên phục vụ nói, "Vậy anh thử vặn về bên trái chưa ạ? Có thể hướng khóa của chúng tôi không giống với thói quen mở cửa của anh."

Vương Nhất Bác xấu hổ sắp chết rồi, ồ một tiếng, đành phải làm bộ đổi hướng.

"Cành cạch" hai tiếng, cửa phòng vệ sinh mở ra.

Vương Nhất Bác thầm mắng người trong lòng, ngoài mặt lại khoa trương: "Ối giời, hóa ra là vậy à!"

Nhân viên phục vụ: "..."

Tiêu Chiến vội giải vây cho y, nói: "Làm anh hết hồn, hôm nay em làm việc nhiều nên mệt rồi, nhưng không đến mức mệt đến hồ đồ chứ."

Vương Nhất Bác thở dài: "Chẳng phải do đi xã giao còn phải uống rượu sao, đầu óc nghĩ là một chuyện, tay chân lại không nghe theo."

Nhân viên phục vụ cười, anh ta không có ý cười nhạo, chỉ là vẫn không yên lòng, thấy phòng bên này chỉ có một cái giường lớn, mới ám chỉ với Vương Nhất Bác: "Thưa quý khách, anh còn cần tôi trợ giúp gì nữa không ạ?"

Vương Nhất Bác thấy anh ta nhìn mình chớp mắt, không hiểu được.

Nhân viên phục vụ ra hiệu: "Chỗ chúng tôi vẫn còn phòng trống, có cần chuẩn bị một phòng khác cho anh không ạ?"

"À À, không cần, cám ơn cậu."

Vương Nhất Bác giờ mới hiểu ra, chỉ vào Tiêu Chiến, ngượng ngùng nói, "Đây là anh trai tôi, hai chúng tôi ngủ chung một giường cũng được."

Tiêu Chiến và y cùng cám ơn người ta lần nữa rồi tiễn nhân viên phục vụ đi khỏi khép cửa lại. Vương Nhất Bác mới vừa thở ra một hơi, liền bị bế bổng lên.

Tiêu Chiến ôm ngang người y, ném lên trên giường rồi lập tức đè lên, không nói hai lời bắt đầu lột quần áo.

Vương Nhất Bác nhớ tới bộ dạng lúng túng vừa rồi lại bỗng muốn cười, vừa đạp quần xuống vừa chôn mặt trong chăn cười đến chảy cả nước mắt.

"Cái đồ mưu ma chước quỷ nhà em, " Tiêu Chiến cũng bị y làm cho phì cười, quen tay nhanh nhẹn lột quần y xuống, tới gần hôn lên gáy y, rồi lại đánh một cái vào mông.

Một tiếng "chát" lanh lảnh dễ nghe, thế nhưng không đau.

Vương Nhất Bác lập tức giương mắt trừng anh, anh cũng trừng lại Vương Nhất Bác.

"Tối nay tới ăn cơm với ai?" Tiêu Chiến vò cổ áo sơ mi của y hỏi, "Ăn mặc lẳng lơ thế này, mở cả khuya áo, cho ai xem hửm?"

Vương Nhất Bác hừ một tiếng, tức giận đáp trả: "Em lẳng lơ chỗ nào chứ, quần áo đường hoàng nghiêm chỉnh để đi làm, bằng làm sao được với siêu sao nhà anh."

Sơ mi của Vưu Gia là kiểu cổ lệch tơ tằm thật, rủ xuống rất gợi cảm, cũng để lộ một phần da thịt, nhìn qua giống như trang phục trên sân khấu. Thế nhưng chẳng hề khoa trương, chỉ thấy rất đẹp.

Tiêu Chiến lúc này mới nghĩ đến, nhìn ra Vương Nhất Bác đang ghen. Anh cười nhẹ hai tiếng, cởi nút áo y: "Anh không nhìn cậu ta mặc cái gì hết, anh chỉ nhìn em."

Vương Nhất Bác quay đầu: "Lừa ai chứ."

"Không lừa em, " Tiêu Chiến nói, "Lừa em là chó con."

"Anh ta còn ở phòng cạnh anh nữa, tối nay em mà không đến, hai người có phải là muốn ôn tình cũ?"

"Sao lại cứ không tin anh?" Tiêu Chiến thấy rất khó hiểu, "Bình thường anh cũng đâu liên lạc với cậu ta, máu ghen của em sao lớn vậy hả?"

Vương Nhất Bác đúng là ghen, quay mặt đi không thèm nói chuyện.

Tiêu Chiến hỏi: "Anh đi công tác ngày đầu tiên đã gặp cậu ta, nhưng còn có Tiệm Viễn ở đây nữa mà, có thể làm chuyện gì được? Ngược lại là em ấy, ngày nào cũng bận tối mặt tối mũi, điện thoại cũng ít gọi, ở nhà khéo lại loằng ngoằng với gãnào đó mà anh không biết."

Vương Nhất Bác trước hết thanh minh cho bản thân: "Ngày nào em chẳng phải cố gắng làm việc, không có loằng ngoằng với gã nào hết."

"Ai mà biết được, " Tiêu Chiến cười, "Anh không tin, anh phải tự mình kiểm tra xem."

Anh đè hai tay y lại, dùng môi khóa miệng, đầu lưỡi càn quét không chút e dè, công thành đoạt đất, Vương Nhất Bác gần như sắp chết ngộp rồi, đang lúc đầu váng mắt hoa lại cảm nhận bàn tay anh xoa sau lưng mình, đến mức như cơn gió nóng thổi qua.

"Vừa rồi em nói với nhân viên phục vụ cái gì?"

Tiêu Chiến cúi đầu gặm cắn sau tai y, âm thanh trầm thấp, dụ dỗ, "Anh là gì của em?"

Vương Nhất Bác chỉ cười không nói, bị anh dùng sức giằng co mấy lần, mới nhỏ giọng chịu thua: "Anh trai."

Y nói xong cảm giác xấu hổ càng tăng cao, lại cũng thấy rất kích thích, nghĩ thầm mặc kệ cái người bên kia là ai hay muốn làm gì, mình cứ phải sướng trước đã rồi nói.

Tiêu Chiến nằm rạp trên người y, dục vọng nóng rực nơi đáy mắt càng hừng hực.

"Anh Tiêu, " Vương Nhất Bác duỗi đầu lưỡi liếm miệng một cái, thẳng hai chân vòng qua hông anh, thẹn thùng nói: "Ra sức yêu thương em đi..."

--

Vưu Gia cả đêm này thực sự khốn khổ vô cùng.

Say khi nghe thấy nhân viên phục vụ ấn chuông cửa phòng bên, cảm giác áy náy trong lòng anh ta rốt cục giảm bớt một ít, thậm chí còn hơi lo lắng thay Vương Nhất Bác, hi vọng y có thể nhân cơ hội thoát thân. Nhưng ai ngờ bên kia hình như trò chuyện hồi lâu, ngay khi anh ta cho là Vương Nhất Bác đã an toàn rồi thì bên đó lại vang lên tiếng khóc nức nở nho nhỏ.

Song lần này tiếng nức nở và hổn hển lại không hề thảm thiết như lúc trước, tuy rằng đã cố gắng đè nén nhưng kẻ ngu cũng có thể nghe ra bên trong chứa đựng dục vọng và sự thỏa mãn thế nào.

Vưu Gia thoáng bối rối, không mãi không ra rõ ràng là bị quy tắc ngầm, thế này chẳng lẽ là ngầm tới ngầm lui, rồi ngầm đến mức thích luôn??

Lòng anh ta vô cùng rối bời, mà cũng biết mình không thể xen vào nhiều hơn. Nghĩ lại những việc hôm nay mình làm bỗng hơi thấy hối hận.

Hồi đó khi anh ta đề nghị cả hai qua lại với Tiêu Chiến, trong lòng vẫn có chút dao động không quá thật lòng, bởi vì chức vị tổng tài của anh chỉ là trên danh nghĩa, cũng không có thực quyền. Anh ta chỉ sợ bát cơm của người bạn trai này không được dài lâu, đi ăn với anh mấy bữa, lại nghe người này nói chuyện kiểu mạnh miệng, nghe như đang nói khoác, bởi vậy chẳng mấy đã mất hứng thú, chưa tới một tháng liền chia tay.

Mấy năm qua con đường phát triển của anh ta coi như thuận lợi, giữa chừng cũng quen mấy người bạn trai, người nào cũng vừa đẹp trai nhiều tiền, thế nhưng nếu so với Tiêu Chiến, lại đều thiếu đi một chút khí chất như anh. Vưu Gia thừa nhận bản thân cảm thấy hối hận, lần này đưa ra đề nghị hợp tác với Thiên Di, thật ra cũng có một nửa là hướng về phía Tiêu Chiến, nhưng anh ta không hề nghĩ tới việc Tiêu Chiến vậy mà đã không còn độc thân.

Càng không ngờ là, chỉ vì để hết độc thân mà Tiêu Chiến lại tình nguyện làm ra chuyện như vậy với cấp dưới chứ không tới tìm mình.

Vưu Gia càng nghĩ càng ủ rũ, lại nghe âm thanh chói tai bên kia, dứt khoát bật TV, mở tiếng thật lớn, bực mình đổi kênh tới lui. Nhưng mà mở TV anh ta lại ngủ không được, mấy lần tắt TV đi, phòng bên lại mãi không yên tĩnh.

Cứ như vậy lăn qua lộn lại, cả một đêm không thể ngủ yên.

Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Nhất Bác bị lôi dậy đi ăn điểm tâm.

Tiêu Chiến quả thật nhịn lâu lắm rồi, ngày hôm qua làm y trong phòng tắm, sau lại lên giường, đến khi làm bẩn hết đống chăn đệm lại bắt y xuống dưới vịn vào bàn đọc sách, sau đó quỳ gối trên ghế tựa.

Dằn vặt đến nửa đêm hai người mới ôm nhau thiếp đi, đang lúc mơ mơ màng màng, Vương Nhất Bác giữa cơn mộng đẹp lại bị sờ đến tỉnh giấc, liếc nhìn thời gian, hai giờ đêm, thêm một trận nữa.

Khí sắc Tiêu Chiến rất tốt, không nhìn ra là người một đêm không ngủ, vô cùng có tinh thần.

Vương Nhất Bác oán giận, một chốc nói mình đau chỗ này, một chốc lại nói chỗ đó bị trầy da.

Y càu nhà càu nhàu mãi không dứt, Tiêu Chiến cũng không tức giận, tìm đồ mặc quần cho y, lại lấy khăn lông nhúng ướt lau mặt cho y.

Vương Nhất Bác lúc này mới tỉnh táo hơn, lúc đánh răng đột nhiên nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, ngậm bàn chải chạy ra hỏi: "Vưu Gia muốn sang công ty mình?"

Tiêu Chiến gật đầu.

Vương Nhất Bác vội vã rửa mặt xong, chạy ra lướt điện thoại.

Tiêu Chiến ở phía sau gọi y: "Em đánh răng đủ ba phút chưa?"

"Chưa, tối em đánh bù." Vương Nhất Bác ngồi xếp bằng bên cạnh, tìm được đoạn chat hỏi thăm ngày hôm qua.

Phía trên kia đã có tin nhắn trả lời của đối phương, cũng không phải nói rất cụthể, thế nhưng nội dung cơ bản có thể hiểu được, quả thật người đại diện trước đó của Vưu Gia không tử tế.

Người đại diện đó hóa ra có chút quan hệ với chị Tiêu Khả Nhất trước đây của Thiên Di, sau khi chị ấy rời Thiên Di lập công ty riêng, người trợ lý đầu tiênthu nhận chính là hắn. Sau đó người này cũng rời đi độc lập, số may, ký vớiVưu Gia, bấy nhiêu năm nâng đỡ, bản thân cũng trở nên nổi tiếng.

Thân là ngôi sao hàng đầu, Vưu Gia bình thường chẳng hề thiếu các loại tàinguyên, vào lúc bọn Vương Nhất Bác mỗi ngày đều đau đầu nghĩ cách làm sao để mờingười khác ăn cơm thiết lập quan hệ để tìm tài nguyên cho nghệ sĩ nhà mình, thìngười đại diện của Vưu Gia lại ngày ngày phải đối mặt với lượng lớn cám dỗ, sauđó xét tình hình để từ chối.

Dù sao thời gian của một người thời gian có hạn, hắn ta dù có tham đến đâu cũngkhông sắp xếp được.

Cứ tiếp tục như thế, mỗi ngày đều phải đối mặt với nhiều cơ hội thương mại đếnthế, người đại diện này dần sinh ra ý đồ xấu. Ví dụ như chặn tài nguyên của VưuGia đem phân cho người khác, nói là để mở rộng quan hệ, nhưng trên thực tế để bảnthân thu được tiền phân chia. Hướng đi định ra cho Vưu Gia cũng càng ngày càngmơ hồ, nhiều lần để anh ta nhận các hoạt động đại diện thương hiệu để kiếm tiềncho nhanh, đối với phim ảnh thì há miệng đòi giá cao, khiến Vưu Gia mất đi rấtnhiều cơ hội.

Vương Nhất Bác lại có thể hiểu được, nếu như một cái hợp đồng đại diện thươnghiệu là 4000 vạn, Vưu Gia chỉ cần quay chụp vài hình ảnh tuyên truyền, thỉnhthoảng tham gia chút hoạt động là được. Nhưng nếu như cát-xê đóng phim là 4000vạn, thì cho dù là phim truyền hình hay điện ảnh, ít nhất vẫn phải chiếm dụngthời gian mấy tháng.

Phía Vưu Gia lại hoàn toàn không phải là kẻ ngu si, cô của anh ta thấy tình thếbắt đầu không đúng, nảy sinh mâu thuẫn với người đại diện, mới đầu người đại diệnkhông phục, cô của Vưu Gia dưới cơn nóng giận muốn kiểm toán, hai bên mới trở mặt.

Đương nhiên chuyện như vậy người khác không tiện đánh giá, Vưu Gia được ngườinày nâng lên, cuối cùng cũng bị người này mang đi không ít tài nguyên của anhta, thậm chí vừa quay đầu đã sang bên đối thủ cạnh tranh với anh ta. Tuổi trẻqua mau, hiện tại Vưu Gia bên ngoài vẫn đang rạng rỡ, nhưng sau lưng cũng là cónguy cơ rớt đài.

"Vưu Gia hiện tại vẫn là sao hạng A, thế nhưng năm nay ít dự án để tiếp xúc vớicông chúng quá." Vương Nhất Bác ngồi nghiêng ngả ở trên ghế sô pha, suy ngẫm,"Nhóm nghệ sĩ dưới cấp cố định có khoảng 5 người, chênh lệch không nhiều vớianh ta, đợt này lại xuất hiện không ít người mới, còn đều đang trong thời kỳ tiếpxúc công chúng cao độ ... Sắp tới anh ta có hoạt động gì không?"

Tiêu Chiến không hiểu sao y lại nghiên cứu cái này, lắc đầu nói: "Anh không biết."

"Concert, fanmeeting, họp báo... mấy cái đó đều được, " Vương Nhất Bác hỏi, "Hoặclà có định đại diện thương hiệu nào nữa không?"

"... Anh thật sự không biết, đã nói với em rồi anh không quan tâm cậu ta, hơn nữacũng không quản lý công việc cụ thể của công ty."

Tiêu Chiến ngồi xuống bên cạnh y, vẻ mặt hiếu kỳ, "Em hỏi thế để làm gì?"

"Hôm qua không phải vẫn chưa bàn bạc xong sao? Em tăng thêm thu nhập cho anh,đàm phán với bọn họ chứ sao!"

Tiêu Chiến nói: "Chuyện này là do Tiệm Viễn quản."

"Không phải cũng là công ty của anh à, " Vương Nhất Bác liếc anh, ngẫm nghĩphút chốc, bỗng nhiên hiểu ra một chút, "Nói thật đi, anh có phải là..."

Tiêu Chiến gật đầu: "Anh không quá đồng ý hợp tác với cậu ta."

Vương Nhất Bác: "..."

"Cậu ta hiện tại vốn đã có đoàn đội riêng của mình, quyền lợi chủ yếu đều nằmtrong tay cô cậu ta. Dù có hợp tác, ràng buộc của công ty đối với cậu ta cũng cóhạn. Hơn nữa bộ phận người đại diện của công ty vốn đi sau, mà lượng fan củaVưu Gia lớn như thế, đây là cơ hội, cũng là thách thức..." Tiêu Chiến không nói hết,lắc đầu thở dài, "Nhưng mà Tiệm Viễn có vẻ rất xem trọng, cho nên việc này cuốicùng vẫn do chú ấy quyết định."

Vương Nhất Bác gật đầu, bất chợt nghĩ ra một ý: "Anh nói xem, nhỡ đâu Vưu Giaký hợp đồng với công ty, cuối cùng lại để em dẫn dắt thì thế nào?"

Tiêu Chiến cười: "Không phải trước đây em còn là fan của cậu ta à?"

"Rời FC rồi, " Vương Nhất Bác lắc đầu, "Rời triệt để."

Tuy rằng vẫn lăn lộn trong nhóm chat của fan anh ta, không được tử tế cho lắm.

Tiêu Chiến ăn ngay nói thật: "Nếu em muốn mang cậu ta, có lẽ sẽ kiếm được rấtnhiều tiền, thế nhưng sợ là ngày nào cũng bị mắng."

"Mắng cũng đáng giá, " Vương Nhất Bác cười đùa nói, "Cái nghề người đại diệnchính là phải như vậy, một người hai mặt, phải chịu được mắng, nhưng mà emkhông thích Vưu Gia lắm, sợ anh ta lắc lư trước mặt anh. Nếu như đổi thành mộtminh tinh khác, em còn rất muốn khiêu chiến với anh ta."

"Em mang Tuyết Oánh đủ mệt rồi, " Tiêu Chiến không vui, "Thêm người nữa, về sauchẳng bao giờ gặp được em."

"Thêm một người nữa cũng không đủ, khẩu vị của em lớn lắm." Vương Nhất Bác chớpmắt suy nghĩ, cười nói, "Sau này em nhất định phải trở thành một người đại diệntiếng tăm, trong tay cũng phải có ít nhất bốn, năm nghệ sĩ, đủ cả nam nữ già trẻ,ca sĩ diễn viên. Em muốn bọn họ đều là nghệ sĩ hàng đầu, có thể giành giải thưởng,có thể kiếm tiền, em là người quản lý của bọn họ, cũng là người xây dựng ước mơcho bọn họ."

Y nói xong lại tự mình đắc ý vô cùng, tay chân cũng bắt đầu đung đưa.

Tiêu Chiến càng nhìn càng thấy đáng yêu, đưa tay xoa tóc y: "Dã tâm lớn thật,nhóc con."

Thời gian không còn sớm, anh kéo nhóc con ra ngoài ăn sáng. Hai người thật khéoléo đụng ngay phải Vưu Gia ngoài cửa.

Ba người vừa gặp mặt, đều sửng sốt, lúng túng chào hỏi.

Biểu hiện của Vương Nhất Bác còn rất là nhăn nhó, cố ý đứng cách xa Tiêu Chiến mộtđoạn, bước đi cũng khập khiễng.

Tiêu Chiến hơi ngẩn ra, nhưng cũng hiểu - hôm qua Vương Nhất Bác cố tình gàothét như thể bị "ép yêu", giờ mới nhớ ra, tiếp tục diễn cảnh tiếp theo.

Trong lòng anh thấy rất buồn cười, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đi theo phía saukhông nói lời nào.

Vưu Gia cả một đêm ngủ không ngon, vốn là khi nhìn thấy Vương Nhất Bác và TiêuChiến cùng nhau đi ra, lòng còn vô cùng ước ao ghen tị, nhưng lúc sau thấy vẻ mặtsợ sệt và lúng túng của Vương Nhất Bác, bước đi cũng như vậy, lập tức dâng lênniềm thương cảm.

Ba người cùng nhau tới phòng ăn, Vưu Gia chủ động phá tan sự lúng túng, cườinói với Vương Nhất Bác nói: "Hôm qua tôi uống hơi nhiều, về phòng là lăn ra ngủluôn, vốn còn định tìm anh để add wechat."

Vương Nhất Bác thấy anh ta chân thành thật ý quan tâm mình, bỗng thấy hơi xấu hổ,lấy điện thoại di động ra nói: "Giờ add cũng được mà."

Hai người đều lấy điện thoại ra quét mã, kết thêm bạn.

Vưu Gia gửi qua cho y một cái emo con mèo nhỏ bắn tim, Vương Nhất Bác cũng đáplại một cái hình củ hành lắc lư.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng cười.

Vưu Gia hỏi y: "Hóa ra anh cũng là người đại diện à, giờ đang dẫn dắt ai thế?"

Vương Nhất Bác nói: "Tuyết Oánh."

Vưu Gia ngẩn người, có vẻ vô cùng bất ngờ. Ánh mắt nhìn về y cũng thay đổi.

Mãi cho đến khi ba người tách ra, Tiêu Chiến hỏi với vẻ khó hiểu: "Tuyết Oánhthì làm sao thế? Vẻ mặt ban nãy của cậu ta là sao?"

Vương Nhất Bác lúc này mới kể rõ cho anh về những chuyện gần đây của mình nhưđang tranh công, nhân tiện còn đả động tới Mộng Viên: "Vốn dĩ em định gán ghépTuyết Oánh và Kiều Tu, không ngờ Mộng Viên lại mạnh như vậy, chị Lý Nguyên phốihợp cũng rất tốt. Chỉ có điều chắc Kiều Tu khóc sắp chết rồi, lúc trước bắt nạtTuyết Oánh có lẽ không bao giờ ngờ được giờ hai người lại dính lấy nhau."

Trước đó Tiêu Chiến cho y tiền chẳng qua chỉ sợ y gặp khó khăn, không ngờ ngườinày lại thật sự làm nên công trạng, cười giơ ngón cái với y.

Hai người ăn xong lại đi ra ngoài dạo phố, nào ngờ kế hoạch hợp tác với Vưu Giacũng đúng lúc này bị hủy bỏ.

Người cô kia của Vưu Gia cũng có chút bất ngờ, vốn định hôm nay sẽ bàn bạc buổithứ hai với Tiêu Viễn, hai bên đều đã nghĩ ra các điều kiện nhượng bộ rồi. Aibiết chính bản thân Vưu Gia đột nhiên đổi chủ ý, nói thế nào cũng không muốn hợptác với Thiên Di nữa.

Bà rất khó hiểu, truy hỏi lý do.

Vưu Gia nghĩ thầm, còn có thể là tại sao nữa, phía Tiêu Chiến không thể trông cậyđược gì rồi, chưa nói anh đã có đối tượng, mà lại còn coi trọng một người đạidiện nhỏ bé, hơn nữa người đại diện này cũng không phải người hiền lành, mộtminh tinh nho nhỏ như Kiều Tu còn có thể bị y dính chặt lăn tới lăn tui, mộtphát nâng đỡ hai diễn viên mấy không tiếng tăm, nếu giờ mình mà tới Thiên Di,chẳng phải là muốn anh nuôi cả đám bọn họ?

Anh ta tính thế nào cũng thấy việc này không an toàn, đương nhiên chuyện về TiêuChiến không thể nói ra bên ngoài, chỉ nói là mình đổi ý.

Tiêu em sau khi nhận được thông tin của bên Vưu Gia quả thực tức xì khói. Hắnliên lạc với Tiêu Chiến, anh lúc này lại đang tiễn Vương Nhất Bác ra sân bay.

Vương Nhất Bác mất trắng tiền thuê khách sạn một đêm, đau lòng vô cùng. TiêuChiến cười nhạo y: "Ai bảo em lòng dạ hẹp hòi, còn muốn bắt gian tại giường."

"Cái này gọi là đánh đổi vì tình yêu, " Vương Nhất Bác liếc anh, "Cái thứ gọilà tình cảm này giống như khẩu súng, dù đã có bảo hiểm, nhưng bất cứ lúc nàocũng có thể cướp cò gây nguy hiểm. Cho nên nhất định phải thỉnh thoảng kiểmtra, tập trung cảnh giác cao độ."

"Vậy sao em không kiểm tra liên tục?" Tiêu Chiến khoác cánh tay lên vai, nhìn hỏi,"Đi quay 14 ngày, đúng không?"

"Ừm, " Vương Nhất Bác nói, "Em nghe bên tuyên truyền nói, lịch trình rất căng.Sáng sớm xuất phát, buổi trưa đến nơi, buổi chiều phỏng vấn và gặp mặt bên truyềnthông, buổi tối cùng nhà sản xuất tới phim trường, mỗi ngày một chỗ, mệt lắmluôn. Trước đây em chưa từng làm thế, cũng không biết có thể làm được không."

"Sẽ được, " Tiêu Chiến nói: "Em lợi hại như vậy, làm cái gì cũng đều giỏi nhất."

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn y, phát hiện vẻ mặt Tiêu Chiến vậy mà vô cùngnghiêm túc.

"Vậy em không thể kiểm tra anh được thì làm thế nào bây giờ?" Y bỗng thấy cóchút không muốn đi, nhìn chung quanh thấy không nhiều người, lặng lẽ ôm lấy eo TiêuChiến, "Sao chưa đi mà đã bắt đầu thấy nhớ rồi?"

Tiêu Chiến cười, nghe thấy điện thoại kêu, lấy ra vừa đọc tin nhắn, vừa hôn lêntrán Vương Nhất Bác một cái: "Không sao, đợi anh làm xong việc bên này sẽ đitìm em, chủ động cho em kiểm tra luôn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top