Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

81

Người của đoàn phim cuống cuồng đi tìm Vương Nhất Bác đến mức phát điên, tuy rằng Thiên Di là phía nhà đầu tư, nhưng trước đây bọn họ nhìn sắc Hứa Hoán còn tưởng rằng La Bác ở công ty là một người không có địa vị, bởi vậy vẫn không để anh vào trong mắt.

Ngày hôm qua Vương Nhất Bác đến, mọi người thấy y còn trẻ, làm việc hung hăng không nể ai cho nên cũng coi thường. Nào ngờ vừa ngủ một giấc dậy mới biết lần này rắc rối to rồi.

Cho dù là Thiên Di thật sự bao che khuyết điểm, bảo vệ nghệ sĩ, hay là Vương Nhất Bác và La Bác kia có quan hệ khác sau lưng, bọn họ bây giờ đều không trêu chọc nổi.

Đạo diễn càng điên tiết, ông ta đã sớm muốn nhét người vào trong đoàn, vốn cứ nghĩ phần diễn của La Bác không nhiều, dù có thay thế cũng chỉ tạo thành tổn thất nhỏ nhất, nào ngờ lần này tự mua dây buộc mình. Ông ta và nhà sản xuất đã chuẩn bị xong lời xin lỗi và giải thích, ai dè đi tìm khắp nơi cũng không bóng dáng hai người kia đâu. Kêu người quay về nhà trọ hỏi thăm thì mới biết, hai người đó đã sớm đi khỏi rồi, đương nhiên vẫn chưa trả phòng, đồ đạc vẫn còn ở đó.

Tài chính hiện giờ của đoàn phim không nhiều, đạo diễn cảm thấy tâm trạng không yên, cuối cùng hết cách đành cho tất cả mọi người nghỉ một ngày.

Vương Nhất Bác lại không biết hiện giờ đoàn phim đang nghỉ.

Từ sớm y đã đưa La Bác đi thuê một chiếc xe địa phương, chạy thẳng đến một công viên sinh thái. Mấy người xuất phát lúc chưa tới 5h30, mặt trời vừa mới mọc. Ánh nắng dần trải rộng, anh tài xế lái xe giọng lại lớn, suốt một đường cười vui vẻ tán gẫu với bọn y:

"Hai người tới bây giờ là trễ rồi, phải đi sớm hai ngày trước cơ, ở đây được gọi là thôn của tiên hạc. Có câu gì ý nhở, tinh không nhất hạc bài vân thượng(*), chính là cảnh tượng đó, các cậu sẽ không được trông thấy ở nơi khác đâu." (trời quang một con hạc phá mây bay lên trời)

Vương Nhất Bác cười hỏi: "Bây giờ không có sao?"

"Giờ muộn rồi, thời điểm tốt nhất là tháng 4 khi tiên hạc quay về, lúc đó là hoành tráng nhất, nhiều chim lắm. Giờ các cậu muốn xem có thể tới công viên sinh thái, ở trong đó có nuôi." Tài xế nói tiếp, "Nhưng mà công viên đó cũng không có gì đặc biệt, chỉ là vườn thú mà thôi, chúng ta đi dạo ở bên ngoài cũng được, phong cảnh rất đẹp."

Anh tài xế bình thường cũng hay kéo người vùng khác đi loanh quanh ngắm cảnh, Vương Nhất Bác để anh làm chủ, đi dạo khắp nơi.

Nửa đầu lộ trình còn ổn, đến lúc sau, trên đường toàn là ổ gà to ổ gà nhỏ, đi được một đoạn y và La Bác đều bị xóc đập đầu vào trần xe. Anh tài xế vừa xót xe vừa tiếp tục dò đường đi về phía trước, lại giảng giải cho hai người nghe về phong tục thổ nhưỡng nơi đây. Đi đến một đoạn đường nhỏ lầy lội, xe không đi tiếp được nữa, Vương Nhất Bác mới xuống xe đi bộ, kêu tài xế cứ tìm một chỗ gần đó ngồi chờ.

Nơi này dân cư lác đác, hai bên đường nhỏ là bãi trũng mọc đầy cỏ, tầm nhìn trống trải, cảnh vật thưa thớt. La Bác mấy ngày nay vẫn luôn ngột ngạt, tâm sự nặng nề, giờ nghe người ta nói vài câu chuyện phiếm về phong thổ, lại ngắm nhìn mỹ cảnh ở đây, phiền muộn bay biến không ít.

Đi lên trước nữa, rốt cục đã thấy được nơi mà anh tài xế nói, là con đường bằng gỗ thật dài nối thẳng về phía trước. Bai bên đường gỗ là bãi lau sậy mênh mông rộng lớn. Ban đầu tương đối khô ráo, càng đi vào trong, bóng nước thăm thẳm bầu trời cao xanh, cũng không biết sâu cạn thế nào.

Vương Nhất Bác và La Bác sóng vai đi vào trong mấy bước, quay đầu lại nhìn mới thấy ánh mắt anh rưng rưng, đôi môi khẽ cong lên, dù bây giờ da dẻ thô ráp, bên khóe mắt còn hằn mấy nếp nhăn khi cười, nhưng các nét vẫn rất rõ ràng, vẫn là một người đàn ông đẹp trai. Vương Nhất Bác bỗng hiểu cảm giác nguy hiểm của Hứa Hoán từ đâu mà đến, lại nghĩ người này từng đóng vai đại hiệp, phong nhã hào hoa, tiên y nộ mã, cũng từng nhận được cơn mưa lời khen từ những bức ảnh chụp vội, lòng y lại khó nén cơn cảm khái.

Mục đích y dẫn anh đi chơi là vốn muốn nói về chuyện đạo diễn Hàn kia, dù sao La Bác là người trong cuộc, hiểu rõ tình hình lúc trước nhất. Thế nhưng bây giờ nhìn anh như vậy, Vương Nhất Bác lại hỏi không nên lời, sợ nhắc lại hồi ức không tốt nào đó.

Cho tới khi đi đến một hòn đảo nhỏ nghỉ ngơi ở trung tâm, hai người tìm một cái ghế tựa dài ngồi xuống, Vương Nhất Bác mới hỏi La Bác: "Bản thân anh có kế hoạch nghề nghiệp nào không?"

La Bác hơi ngẩn ra, nụ cười cũng nhạt đi mấy phần, chua xót: "Tôi thì nào có kế hoạch gì ra hồn, giờ có phim nào thì đóng phim ấy, nuôi được gia đình là tốt rồi."

Vương Nhất Bác cười: "Nuôi gia đình thì làm gì mà chẳng nuôi được."

"Không giấu gì cậu, hai năm qua tôi quả thực đã làm những việc khác, " La Bác nói, "Tôi từng đi làm shipper, từng bán báo, còn đi đưa đồ ăn sáng. Sau đó vợ tôi không đồng ý, cô ấy nói tôi đã học diễn xuất lâu như thế, không thể phí hoài như vậy được, sau đó cứ bắt tôi tới đoàn phim. Cô ấy vốn làm việc ở ngân hàng, vì muốn tôi yên tâm đi đóng phim nên mới thôi việc, làm bán hàng tiếp thị..."

Vương Nhất Bác không biết còn có việc này, tán tụng: "Chị nhà rất yêu anh."


La Bác tựa hồ có chút ngượng ngùng, nhưng lại xúc động, gật đầu: "Thế nhưng tôilà đồ vô dụng, tìm đoàn phim suốt một năm rưỡi, từng tới cả khách sạn gửi hồ sơcho người ta, cũng từng được một người bạn học cũ giới thiệu giúp, thế nhưng vẫncứ không được..." Anh cười khổ, "Nếu như không phải là vì câu nói kia của vợ tôi,có khi tôi đã sớm bỏ cuộc rồi."

Vương Nhất Bác lại cười nói: "Điều này cho thấy tình cảm của hai người rất sâuđậm. Tình yêu khiến người ta không muốn biến chất, cũng không thể sa ngã. Đườngđi của anh có lẽ sẽ tốn chút thời gian, nhưng rồi sẽ đi càng dài càng xa."

"Tôi vốn cũng an ủi mình như thế, " La Bác thở dài một hơi, "Mà lần này..."

Vương Nhất Bác thấy anh lại bắt đầu ủ rũ, lắc đầu một cái, nhẹ giọng ngắt lời:"Lần này không ai trách anh. Diễn viên bị ốm là chuyện hết sức bình thường, bọnhọ muốn thay người chẳng qua là thấy anh dễ bắt nạt, muốn anh tự rút để đổi ngườikhác mà thôi. Có điều..." Vương Nhất Bác dừng lại, thành khẩn nói, "Chính anh quảthực cũng có chỗ không tốt."

La Bác vừa nghe nửa câu sau, lập tức nghiêm túc, lo lắng nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nói: "Con người vốn là loài động vật có tính bầy đàn, ngoại trừ ảnhhưởng của phương diện đạo đức, khôn sống mống chết(1), bắt nạt kẻ yếu mới là bảnchất. Đoàn phim tốt thì trật tự nghiêm minh, tất cả mọi người đều vùi đầu vàocông tác. Mà gặp phải đoàn phim không tốt, khuyết thiếu ràng buộc, bản tính độngvật liền lộ ra.

Cho nên anh cứ nghĩ khiêm tốn thiện lương là tốt, nhưng trong mắt người khác cólẽ chỉ là nhu nhược dễ lừa gạt. Tôi hi vọng bên ngoài anh có thể chuyên tâmđóng phim, không gây sự, nhưng cũng mong anh có thể tự bảo vệ được bản thân, sựdù gặp phải rắc rối cũng không chùn bước."

La Bác tuy rằng đã có sẵn chuẩn bị, nhưng lúc này nghe Vương Nhất Bác nói xong,vẫn cảm thấy hơi lúng túng. Anh cũng không phải kẻ vô dụng trời sinh, chỉ có điềusợ đắc tội với người khác cho nên dù có tức cũng nuốt xuống.

Anh đưa tay lau trán, sau đó gật đầu.

Vương Nhất Bác lại nói: "Công ty cũng sẽ mau chóng tìm trợ lý cho anh, sau nàymấy chuyện cãi cọ với đoàn phim cứ giao cho trợ lý đi làm. Còn xã giao riêngtư, nếu như anh muốn tích lũy các mối quan hệ thì cứ đi, nếu như không muốn thìcũng không cần quan tâm. Ngoài ra, gặp phải vấn đề gì, không chắc chắn, khônggiải quyết được, thậm chí làm lỡ thời gian, anh đều phải liên lạc ngày với tôi,có lẽ có vài chuyện dưới cái nhìn của anh rất đơn giản, nhưng đằng sau có thể sẽảnh hưởng tới lợi ích của công ty, cho nên đừng làm qua loa."

La Bác bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhưng lại không tiện: "Cậu đang quản lý tận mấy người,tôi có chuyện gì cũng tìm cậu thì cậu có thể giải quyết được sao?"

Vương Nhất Bác cười nói: "Đó chính là vấn đề tôi cần phải suy nghĩ, huống hồbên kia tôi cũng có trợ lý hỗ trợ, rất nhiều chuyện mặc dù không thể đích thânxử lý nhưng cũng sẽ nói cho anh biết phương hướng và cách thức giải quyết."

Y nói đến đây lại cười, trêu anh: "Đừng quên trong cát-xê đóng phim của anh,công ty đầu tư một khoản khá lớn đấy. Cho nên bất kể là tìm việc cho anh hay làgiải quyết nỗi lo về sau cho anh, đều là việc công ty phải làm. Anh cứ yên tâmlà được."

La Bác nghe y nói trắng ra, nhịn không được bật cười. Suy tư chốc lát, ánh mắttrở nên thanh tỉnh hơn so với gần đây.

Vương Nhất Bác tỉ mỉ quan sát, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Những lời nói hôm nay y đã suy nghĩ rất nhiều lần. La Bác và Vương Thành Quânkhác nhau, tuổi anh đã lớn nhưng vẫn luôn bị chèn ép, hình thành nên tính cáchcẩn thận dè dặt. Vương Nhất Bác mà cứ nói nhẹ, sợ anh không xem trọng rồi nghĩlà đang khách sáo. Nói nặng thì lại sợ tổn thương lòng tự trọng của anh.

Cho nên cùng là chuyện có thể dễ dàng mắng người khác tỉnh ra nhưng nếu đặttrên người La Bác thì chỉ có thể chọn một nơi khung cảnh yên tĩnh chậm rãi chuyệntrò.

Cũng may kết quả không tệ lắm, nhìn thế này có lẽ là nghe hiểu rồi.

Hai người ngồi hóng gió trên hòn đảo nhỏ thêm một lát, La Bác để điện thoạitrên xe, Vương Nhất Bác đưa máy của mình cho anh mượn chụp phong cảnh. Đợi đếnkhi mặt trời lên cao dần, hai người mới cười nói quay về.

Đến khi về đến cuối đường nhỏ, liền nghe thấy anh tài xế gọi bọn họ: "Hai cậuai quên cầm theo điện thoại, mới vừa nãy vang lên cả chục cuộc."

La Bác lên xe mở máy, nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh.

Tràn đầy màn hình là cả chuỗi cuộc gọi nhỡ, số gọi đến có tới 4, 5 người khácnhau, nhìn sơ qua có staff, đạo diễn, giám sát...

Anh cầm điện thoại nhìn về phía Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác khẽ cau mày, lạinói: "Không cần phải để ý đến, tìm chỗ ăn cơm trước đã."

Anh tài xế đưa bọn họ đến một ngôi làng gần nhất, tìm một quán cơm nhỏ. Mấy ngườingồi xuống gọi đồ ăn, trong lúc chờ, Vương Nhất Bác bảo La Bác vào group chat củađoàn phim xem tình hình.

Trong group lúc này yên ắng, thế nhưng nhật ký bên trên có người nói đoàn phimđình công thế này thế kia.

Vương Nhất Bác sửng sốt, nhớ tới hôm qua trước lúc ngủ có trả lời tin nhắn của TiêuChiến, bỗng nảy ra suy đoán không đáng tin lắm.

Y kêu La Bác ngồi đây chờ, mình thì ra ngoài gọi điện thoại cho Tiêu Chiến. Bênđổ chuông hai lần mới có người nghe máy, xung quanh vô cùng ầm ĩ, Vương NhấtBác đợi vài giây, mới nghe thấy Tiêu Chiến ở bên kia "alo".

Vương Nhất Bác ngạc nhiên: "Anh đang họp à?"

Bình thường Tiêu Chiến buổi trưa mới tới công ty, nhưng giờ mới 11 giờ.

Tiêu Chiến quả nhiên nói: "Ừm, hôm nay tới sớm chút." Anh nói xong hắng giọng mộtcái, hỏi Vương Nhất Bác, "Chuyện bên em giải quyết xong chưa?"

"Em với La Bác đang ở bên ngoài đây, vừa thấy điện thoại của đoàn phim, " VươngNhất Bác nắm chắc trong lòng, hỏi anh, "Có phải là anh giúp không, điện thoại củađoàn phim sắp kêu muốn điên rồi."

Tiêu Chiến nhàn nhạt "hừ" một tiếng: "Cũng không có gì, chặn tiền lại chútthôi."

Vương Nhất Bác cũng phì cười.

Tiêu Chiến rõ ràng rất đắc ý, lúc này còn cố ý làm bộ nhẹ nhàng chẳng mấy để ý.

Thấy y cười, bên kia lại không vui, hỏi y: "Coi em kia, bao giờ về?"

Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút: "Chắc khoảng hai ngày nữa?"

"Sao còn hai ngày nữa?"

"Em không yên tâm, để bên này ổn định đã rồi mới về."

Tiêu Chiến không vui: "Em quan tâm Củ Cà Rốt(2) còn hơn cả anh rồi đấy,nói đi là đi, đi một cái là tận mấy ngày. Em mà không về nữa anh sẽ đi tập thểhình đấy."

Vương Nhất Bác nghe giọng anh như làm nũng, hôn một cái qua điện thoại, lại dỗdành: "Vậy em sẽ cố về sớm, chủ yếu do La Bác không có trợ lý, Hứa Hoán thìkhông dựa dẫm được rồi. Em sợ mình vừa đi anh ấy lại chịu thiệt."

Tiêu Chiến nói: "Thế em phái trợ lý qua đó cho anh ta?"

"Tìm ở đâu hả?" Vương Nhất Bác cũng sầu muộn, nói, "Người có kinh nghiệm thìkhó tìm, người không kinh nghiệm không làm được việc, lương thì thấp, chỗ nàycũng thiên về..."

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút: "Chuyện này đơn giản, công ty phái một nhân viêntài vụ kiểm toán qua đó nhé."

Vương Nhất Bác: "..."

"Tìm một người ham chơi, sau đó cho làm chân giám sát trong đoàn phim, lương trảtheo thị trường cho thêm chút trợ cấp, chắc chắc sẽ vui lòng đi ngay." Tiêu Chiếnnói, "Chuyện của Cà Rốt cứ để anh ta tự lo, chắc chắn sẽ không có ai làm khóanh ta nữa."

Vương Nhất Bác không nghĩ tới còn có một chiêu này, cũng thấy là biện pháp hay,cười cười, còn nói anh: "Anh đừng có đặt biệt danh linh tinh cho người ta, củcà rốt chính là 'khét La Bác'(3), không may mắn lắm."

"Thế thì là củ cải đỏ, " Tiêu Chiến chép miệng, "Mau trồng cho xong củ cải đỏ củaem đi, sói lớn ở nhà sắp chết đói rồi."

Vương Nhất Bác đỏ cả mặt, cúp điện thoại quay đầu nhìn lại, nhất thời sợ hết hồn.

Vừa rồi y ra ngoài vừa gọi điện vừa đi loanh quanh, trong lúc đi vô tình vòngvèo ở gần chỗ bàn ăn, lúc này cửa sổ đang mở, bên trong là một La Bác đang làmnhư không nghe thấy gì hết và anh tài xế vẻ mặt hoang mang.

Vương Nhất Bác: "..."

Ba người ăn một bữa no nê, lại mua ít đậu xanh và đậu đỏ của thôn dân, lúc sauđó mới lên xe đi về. Trên đường La Bác gọi lại cho nhà sản xuất phim, giảithích rằng mình đang ở bên ngoài mua đặc sản, không để ý điện thoại.

Bên kia nghe vậy càng sốt ruột hơn, nói thẳng trước đó có hiểu nhầm, bảo anhmau quay về mọi người thương lượng lại.

La Bác mặc dù biết tình huống có biến, nhưng không ngờ thái độ có thể xoay chuyểnđến mức này. Chờ đến khi anh và Vương Nhất Bác xuống xe, bên ngoài nhà trọ đãcó rất nhiều người đang đợi, nhà sản xuất phim và giám sát bước nhanh đến trướctiên, thấy hai người quả thực xách theo hai túi đồ nhỏ, mặt mũi trắng bệch.

Vương Nhất Bác hôm qua đã lật thẳng mặt với hai người này, giờ cũng không nhìnthẳng chỉ gật đầu xem như là chào hỏi, rồi thúc giục La Bác đi nhanh lên, ra vẻcòn phải thu thập hành lý.

Nhà sản xuất phim vội theo ở phía sau, cười nịnh nói: "Thầy La và thầy Vương cóthể chờ chút được không, chúng ta nói chuyện đã."

Ông ta nói xong liền nháy mắt với người phía sau, rất nhanh đạo diễn cũng tìmtới.

Cửa phòng được đóng lại, đạo diễn lần này cũng chẳng còn nóng nảy, liên tục nóixin lỗi.

Sau đó còn phải tiếp tục quay chụp, Vương Nhất Bác cũng không muốn khiến La Bácđắc tội với người khác, giả bộ một lúc, thấy ổn thì thôi, làm như có điều suynghĩ hỏi lại: "Chuyện này nếu như là hiểu lầm, thế thì tốt quá. Dù sao thầy Lacủa chúng tôi đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho bộ phim này, cũng chuẩn bị rấtlâu."

Đạo diễn: "..."

Kẻ ngu đều biết La Bác được nhét vào nửa chừng, đâu ra chuẩn bị rất lâu? Thếnhưng lúc này cũng không phản bác được y, đành phải giả mù sa mưa mà gật đầután thành.

Vương Nhất Bác nói tiếp: "Cho nên hiện tại điều tôi đang lo là anh ấy đang bị bệnhliệu có ảnh hưởng đến tiến độ quay phim không?"

Đạo diễn lúng túng, vội đáp: "Sẽ không, sẽ không ảnh hưởng đâu. Tố chất của thầyLa rất chuyên nghiệp."

Vương Nhất Bác lại lắc đầu: "Thế nhưng lần này vì chuyện thay người mà giằng cođã nhiều ngày, nếu nói không hề ảnh hưởng cũng không đúng, đúng không?"

"..." Đạo diễn không nắm được ý đồ của y, đành phải hàm hồ nói một câu, "AnhVương nói đều có lý."

"Nếu đã như vậy, " Vương Nhất Bác cười, "Tôi thấy một số việc cứ giấy trắng mựcđen thì tốt hơn. Bằng không lần sau thầy La chỉ hắt hơi sổ mũi một cái, anh lạithấy làm lỡ tiến độ quay phim bắt anh ấy rời đi, vậy thì không dễ xử lí."

Nhà sản xuất phim ở bên cạnh nhìn ra manh mối, trực tiếp hỏi: "Ý của Anh Vương đâylà..."

"Nghỉ phép của thầy La chúng tôi quá ít, tổng cộng chỉ có hai ngày, ngay cảphép nghỉ ốm cũng không có." Vương Nhất Bác cười nói tiếp, "Ở đây vào tháng 10nhiệt độ sẽ giảm sâu, đến lúc đó khó mà đảm bảo sẽ không bị đau đầu cảm sốt.Cho nên vì lý do an toàn, tôi nghĩ trên hợp đồng cần phải thêm hai điều khoản."

Khi đó La Bác vào đoàn phim quá vội vàng, rất nhiều chi tiết nhỏ về quyền lợiVương Nhất Bác không kịp xem, lần này dứt khoát bù lại luôn.

Điều thứ nhất là tăng thêm một kỳ nghỉ phép, ghi chú rõ là La Bác có thể xinnghỉ bất cứ lúc nào, chỉ cần báo trước một ngày cho đoàn phim chuẩn bị là đượcrồi. Điều thứ hai là xem xét lại đãi ngộ của La Bác, ở phòng thế nào, dùngphòng hóa trang ra sao, bình thường đi lại dùng xe và các hạng mục chi trả... Cuốicùng là hậu kỳ tuyên truyền và nội dung liên quan phân đoạn diễn trước ốngkính.

Nhà sản xuất ban đầu không muốn thỏa thuận, nhưng Vương Nhất Bác khó chơi, ôngta vừa nói chuyện, bên đó liền ném ra vài chữ ứng phó.

Đồng ý thì ký, không đồng ý thì giải tán.

Nhà sản xuất phim: "..." Giải tán chắc chắn là không được rồi, cũng đã đến bướcnày.

Cuối cùng từng điều khoản đều được ý xong, chữ ký còn chưa ráo mực, đoàn phimđã nhận được điện thoại — Thiên Di đã phái nhân viên tài vụ đến đây, ở cùngphòng với La Bác, không cần sắp xếp thêm gì nữa. Đợi sau khi nhân viên tài vụ đếnđoàn phim, khoản tiền tháng này cũng sẽ chuyển tới.

Thế này, nhìn là hiểu tạo chỗ dựa cho La Bác.

Sau lưng nhóm người đạo diễn đổ mồ hôi lạnh, lại nghĩ đến biểu hiện của HứaHoán, nhất thời trong lòng ai cũng đặt dấu chấm hỏi.

Sáng sớm hôm sau Vương Nhất Bác lên đường trở về, vali của y nhét đầy đồ mangcho La Bác, các loại thuốc cảm cúm thuốc dạ dày, thuốc bôi vết thương, gói gọnthành hai cái hộp thuốc nhỏ, còn lại tất cả đều là đồ ăn, đủ loại đồ ăn vặt vàbánh trái, cổ vịt và tương ớt là nhiều nhất.

La Bác không nỡ, tiễn y về.

Vương Nhất Bác muốn làm bầu không khí sinh động, cố ý nhỏ giọng nhắc nhở: "Đồăn ngon giữ lại cho mình, đừng cho Hứa Hoán, tên đó là đồ nhỏ nhen."

La Bác sửng sốt, nhịn không được cười lên.

Vương Nhất Bác cũng cùng cười, lại nói: "Lần này công ty đã ra mặt vì anh rồi,tôi cũng nâng mức đãi ngộ của anh lên. Anh đừng cảm thấy ngại, cứ chuyên tâmđóng phim, chăm sóc tốt bản thân, như vậy mới xứng đáng với vợ con."

La Bác mím môi, không nói lên lời, chỉ dùng sức gật đầu.

Ngày hôm qua tài xế xe thuê đã tới đây, Vương Nhất Bác để va-li lên xe, lạixoay người lại. Nắm tay hai người đụng nhẹ vào nhau, ôm nhau một cái.

Vương Nhất Bác cũng không biết nói gì khác, khích lệ: "Cố lên, làm cho tốt."

"Cám ơn cậu, anh Trần." La Bác rốt cuộc nói, "Chờ tôi trở lại, chúng ta gặpnhau sau."

——

Vương Nhất Bác ở trên đường bôn ba cả ngày, đón xe về đến nhà đã là 8h tối.

Tiêu Chiến tối nay có xã giao, trước đó Vương Nhất Bác đã hỏi Tiêu em, nghe nóihai anh em nhà anh ăn cơm xong còn đến trung tâm tắm rửa.

Y mệt quá chừng, về nhà để vali sang một bên, trước đi tắm rửa sạch sẽ, lúcđang thay quần áo, trong đầu bỗng nảy ra một ý tưởng. Lật tới lật lui, tìm ra mộtbộ đồng phục mặc lên người.

Tiêu Chiến thấy mình trải qua cuối tuần này quá bừa bãi, cho nên vừa về thì vợđã chạy đến nơi xa xôi nào rồi, đã mấy ngày không về. Tuy rằng bình thường haingười cũng không phải mỗi ngày đều gặp mặt, thế nhưng lần này lại nhớ vô cùng.Muốn gọi điện thoại thúc giục y mau về, lại sợ bị y chê phiền.

Buổi xã giao tối nay có vị khách đề nghị tới trung tâm tắm rửa mát-xa xả hơi, TiêuChiến vốn muốn về nhà trước, nào ngờ em trai lần này lại không trượng nghĩa,ngay trước mặt khách kêu anh làm chủ trì bữa tiệc.

Anh không thoát thân được, đành phải cùng mọi người lại đây, cũng may địa điểmmát-xa rất đứng đắn, tắm xong ra nằm sấp xuống, tìm một nhân viên có kỹ thuậtxoa bóp cũng thấy thoải mái hơn không ít.

Tiêu em nằm nhoài trên một cái giường khác, vốn muốn kêu người đấm lưng cho hắn,đấm một lúc lại thấy buồn tiểu, đi vào nhà vệ sinh.

Tiêu Chiến cúi mặt xuống lỗ trên giường mát-xa, không thấy rõ tình huống, cònnhắm hai mắt cười trêu hắn: "Mới ấn hai cái đã khiến chú ấn ra cả nước tiểu rồià, chú có cần đến bệnh viện kiểm tra không?"

Qua một lát mà không có ai đáp, ngược lại lực tay ấn trên người lại nhẹ đi rấtnhiều, phương pháp mát-xa cũng khác trước đó.

Tiêu Chiến nhất thời hiếu kỳ, cảm nhận thêm một lát, tuy rằng kỹ thuật khôngquá chuyên nghiệp thế nhưng từng cái xoa ấn không nhẹ không nặng trên người, lựctay vừa đủ, cũng khá thoải mái.

Nhân viên mát-xa nhẹ nhàng xoa xuống bắp chân anh, hai tay lại dần nắn bóp nhènhẹ lên trên đùi, xoa xoa, mân mê dần đến chỗ không nên sờ.

Tiêu Chiến giật mình, tức khắc phát cáu, lật người dậy bực tức: "Rốt cuộc cô cóbiết xoa bóp không hả?"

Đến khi vừa quay đầu lại, cả người liền ngây dại.

"Biết xoa mà, " Vương Nhất Bác ở phía sau cười nói, "Sếp tổng có phải là khôngvừa lòng hay không? Hay là chúng ta đổi sang kỹ thuật khác nhé?"

"Em về rồi?" Tiêu Chiến vừa mừng vừa hoảng, lập tức quay đầu nhìn sang bên cạnh,trong phòng VIP nào có ai, Tiêu em và hai nhân viên mát-xa đã sớm chạy mất rồi.

Vương Nhất Bác đẩy anh một cái, vẫn nghiêm trang hỏi: "Sếp à, kỹ thuật nàykhông hài lòng thế hay đổi sang kiểu khác nhé! Bằng không chúng em sẽ bị trừ tiềnlương đấy nha."

"..." Tiêu Chiến hừ một tiếng, cười y, "Vậy em biết làm gì?"

"Cái gì cũng biết, " Vương Nhất Bác liếm đôi môi, nói: "Biết đá biết lửa biếtngậm biết bao(4). Sếp muốn kiểu nào nha?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top