Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

86

Vương Nhất Bác thật sự rất lo lắng cho Tiêu Chiến, sợ anh ở bên kia ăn không ngon ngủ không được, lại lo anh nhìn cảnh mà nhớ tới chuyện cũ người xưa rồi khổ sở trong lòng.

Nhưng ở đây công việc cũng quá nhiều, không thể buông tay bỏ đấy được.

Ngày hôm sau y và Tưởng Soái hẹn gặp ở công ty, thằng nhóc này vẫn cà lơ phất phơ, vừa đến công ty đã xát muối vào vết thương của y.

"Tin tức 'Lạc hướng' khai man phòng bán vé anh đọc chưa?" Tưởng Soái cầm trên tay một bình nước, vừa mới ngồi xuống đã nhắc nhở, "Cái này có khi là đánh vào công ty đấy."

Vương Nhất Bác không quan tâm việc này, nghe vậy sững sờ, hỏi cậu: "Khai man phòng vé? Chuyện gì xảy ra thế? Công ty chúng ta đâu đến mức phải làm chuyện như thế chứ?"

Tưởng Soái lắc đầu: "Khai man vé là thật, nhưng là hai rạp chiếu phim thôi."

Khai man phòng vé cũng có liên quan đến giá phim ưu đãi, ví dụ Thiên Di đưa ra yêu cầu rằng, nếu như rạp chiếu phim nào đó có con số vé bán ra đạt một mức nhất định, vậy thì rạp đó sẽ được mua lại phim với giá ưu đãi.

Vì thế mà những rạp ấy sẽ tăng suất chiếu để đạt được con số đó, cũng có thể sẽ trộm vé của phim khác để bổ sung vào. Nhưng vấn đề là Thiên Di lần này cũng không có đưa ra ưu đãi về giá phim, toàn bộ quá trình quảng bá đều đúng quy củ, rạp chiếu phim làm như vậy thì thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Khán giả không biết những chiêu trò bên trong này, có chửi thì chỉ chửi phía nhà sản xuất phim.

Vương Nhất Bác cảm thấy việc này cũng oan thật, lấy điện thoại ra nhìn, hôm qua là ngày đầu công chiếu, phòng bán vé quả nhiên không đạt mức kỳ vọng, vốn dĩ điểm chấm cũng không tồi nhưng sau khi tin tức khai man phòng vé nổ ra thì điểm giảm xuống một ít.

Tưởng Soái lại nói: "Thực ra lần này không chỉ là bị bôi nhọ chuyện khai man vé, anh thấy điểm cao nhất là của bên đối thủ cũ không? Lượng vé của họ tăng vòn vọt. Em nghe anh hai em nói, Truyền thông Đông Thị sớm đã để cấp dưới đi nói chuyện với các rạp chiếu rồi, lần này giở đủ chiêu đủ trò ra..." (xin phép lược bớt vài chữ đoạn này vì editor không hiểu lắm về nguyên tắc kinh doanh điện ảnh, đến đây là cố lắm rồi, sorry cả nhà T_T)

"Lần trước chúng ta vượt qua bọn họ, bọn họ là đang trả thù đi." Vương Nhất Bác nói, "Thế nhưng lần trước Thiên Di dù bỏ tiền bù vé nhưng vé bán ra là thật, bọn họ lần này mặt dày quá rồi."

"Biết sao được, bangày là biết sống hay chết, việc này người ta đánh đúng vào chỗ hiểm rồi." TưởngSoái nói xong nhìn về phía phòng họp cấp cao bĩu môi, nói, "Anh xem công ty bâygiờ còn có ai? Tiêu tổng lớn nhỏ đều ở đám tang, lúc này mà không thừa dịp cháynhà hôi của còn chờ đến bao giờ? Em đã nói trong giới này không có điều gì tốtđẹp rồi, chẳng ai là người hiền lành cả."

Vương Nhất Bác vốn bị cậu nói mà lo lắng, vừa nghe lời này, nhịn không được bậtcười, "Cậu được lắm, gộp chúng tôi lại rồi mắng cả lũ à."

Tưởng Soái cầm bình nước uống một hớp, rung đùi đắc ý nói: "Ai cũng mắng, cũngđâu có oan."

Vương Nhất Bác thấy cậu nói chuyện không kiêng nể, giọng điệu dường như cũngkhác trước, không biết là gần đây cậu trải qua chuyện gì, lắc đầu, chỉ nói chocậu mấy điều chính hôm nay.

Bất kể là ai, khi phỏng vấn khó tránh khỏi sẽ bị hỏi những vấn đề sắc bén nhạycảm, có câu có thể trực tiếp trả lời đối phương là không tiện nói, có câu cũngkhông cần phản ứng quá độ, cứ đối đáp dí dỏm hoặc là dứt khoát trò chuyện cũngkhông sao, chỉ có điều nhất định sẽ bị cắt câu lấy nghĩa, soạn thành một bàivăn khác. Tưởng Soái trước đây cũng có giao du rộng rãi nên coi như hiểu đượcviệc bảo vệ sự riêng tư, nhưng có những lúc trẻ tuổi nóng tính, rất dễ bị ngườita kích thích.

"Ở ký túc xá của các cậu có camera, để bảo vệ tốt sự riêng tư, khi ở đó đừng nhắcđến những chuyện khác cũng đừng gây xích mích với ai."

Vương Nhất Bác dặn dò xong, lại dùng máy in in cho cậu một phần tài liệu màngày trước đã chuẩn bị cho Tuyết Oánh.

Tuần này cậu phải tham gia ghi hình ngoài trời, giai đoạn thứ nhất ghi hình huấnluyện có kỳ hạn một tháng, nửa chừng có 2 lần thi loại trừ. Tưởng Soái hiện giờđang có sức hút rất cao, nằm trong top 5 người đứng đầu, hiệu quả thật sự là rấttốt.

Tưởng Soái xem lướt qua một lần, gật đầu, cẩn thận nhét vào trong ngực: "Em cầmvề xem, không được mang theo qua đó, lén học bù thôi."

"Đến lúc đó sợ là không có thời gian xem, " Vương Nhất Bác phòng bị trước cho cậu,"Những người khác đều đã trải qua huấn luyện bài bản, đã từng là thực tập sinh,kiến thức cơ bản trên phương diện vũ đạo của cậu chưa được vững chắc, tốc độ họctập khẳng định cũng sẽ chậm hơn mọi người. Cậu tự mình tính toán đi, khi ấy đừngcó mà chưa đấu đã sợ rút lui."

Tưởng Soái nhướn một bên lông mày, hiển nhiên không phục.

Vương Nhất Bác biết cậu lại nổi tính trẻ con, liền căn dặn: "Những thứ nên mangtheo thì chuẩn bị đầy đủ đi, hôm đó anh đưa cậu đi. Tiện đường ăn một bữa cơm vớibên đạo diễn, sau này huấn luyện khép kín, điện thoại sẽ bị tịch thu, mỗi thứ bảysẽ cho phép gọi về nhà một lần. Cậu nói rõ với người trong nhà trước đi, đừng đểđến khi gọi lại không ai nghe."

Tưởng Soái không để ý lắm, hỏi y: "Vậy em gọi cho anh có được hay không?"

Vương Nhất Bác nghi hoặc nhìn cậu: "Được thì được, nhưng cậu không nhớ ngườinhà à?"

"Bọn họ đều bận, em đã quen được nuôi thả rồi, đến lúc đó gọi về cũng không biếtnói cái gì." Tưởng Soái đáp, "Vừa hay có gì không hiểu em sẽ hỏi anh luôn, anhcòn có thể chỉ điểm chút."

Vương Nhất Bác đương nhiên không thể không đáp ứng, căn dặn vài câu về những thứkhác, lại đưa cậu về nhà, vừa ra trước cửa công ty lại nhận được điện thoải củamỹ phẩm lần trước, dò hỏi lịch trình hiện nay và chi phí quảng cáo của TuyếtOánh.

Lúc Dương Tuyết đưa tư liệu cho y, đối phương đã hỏi giá một lần, lúc này hỏi lại,không biết là không rõ ràng quy trình hay là có ý đồ khác.

Vương Nhất Bác ra hiệu Tưởng Soái chờ, đi tới một bên khách khí nói: "Là thếnày Mã tổng ạ, chúng tôi trước hết cần phải nhận được thư mời có đóng dấu xácnhận của quý công ty, bên trong kèm theo bản giới thiệu rõ ràng về sản phẩm vàvăn bản phê duyệt của nhà nước, sau khi nhận được rồi mới có thể báo giá. Khôngbiết phía bên anh đã gửi qua chưa?"

Đối phương hiển nhiên không vui: "Trước đó Dương tổng bên các cậu cũng đâu nhắcđến những việc này, chuyện hợp tác đã bàn được một nửa, giờ sao lại đòi thư mời,vậy là có ý gì?"

Vương Nhất Bác sững sờ, thấy hắn quả nhiên nhắc đến Dương Tuyết, liền nói: "Cáinày cũng là ý của Dương tổng, chị ấy nói trước đó đã bàn bạc vô cùng vui vẻ vớiquý công ty, chỉ có điều khổ nỗi thời gian quá gấp, không thể dựa theo quytrình cho nên giờ mới cố ý dặn tôi tiếp nhận thực hiện tiếp việc này."

Y nói xong cả câu, vì để tránh khiến người ta cảm thấy mình có ý định qua loa,nói tiếp, "Phía bên Mã tổng giờ cứ gử thư mời, bên chúng tôi trong vòng một giờlà có thể báo giá ngay, như vậy sẽ không có ảnh hưởng gì đến những công việc tiếptheo. Hơn nữa Tuyết Oánh gần đây đang có hoạt động tuyên truyền, nếu như tuầnnày có thể ký kết, vậy trong lần tuyên truyền này chúng tôi có thể sắp xếp đểcô nhân tiện nhắc đến sản phẩm bên anh luôn, cái này nằm ngoài hợp đồng củachúng ta, anh xem quý công ty có thể sắp xếp kịp không?"

Bên kia quả nhiên bị hấp dẫn lực chú ý, động lòng nói: "Đương nhiên có thể."

"Vậy được, giờ tôi đang tới công ty, khoảng 30 phút nữa là tới." Vương Nhất Báccười, "Phía Mã tổng cứ gửi thư mời đi, tôi nhận được sẽ trả lời anh ngay."

Y nói xong cúp máy, quay đầu nói với Tưởng Soái: "Cậu ở đây chờ một chút, anhkêu người khác đưa cậu về."

"Không cần, " Tưởng Soái ngồi bên cạnh nhìn y với vẻ mặt phức tạp, "... Anh đứngngay ở cửa công ty, còn nói 30 phút sau mới đến. Trước đây cũng không phát hiệnanh là người như vậy."

"Người như thế nào?" Vương Nhất Bác cười y, "Nham hiểm giả dối, mở miệng là nóidối?"

"Không phải." Tưởng Soái lắc đầu, định nói điều gì đó, lại cảm thấy quan hệ haingười không thích hợp, đành phải nuốt trở về, chỉ nói, "Tự em đón xe đi là được,cũng đã nổi tiếng đâu, không cần đưa đón."

Vương Nhất Bác phất tay với cậu một cái, quay trở về công ty. Bên kia quả rấtnhanh đã gửi tới thư mời. Vương Nhất Bác báo giá theo đánh giá trước đó, lạihơi nâng cao một chút, gọi điện thoại trao đổi với đối phương lần nữa, cuốicùng quyết định sáng mai gặp nhau sẽ ký hợp đồng. Vì ở bên ngoại tỉnh nên lạiphải chạy đi xa một chuyến.

Y để trợ lý đặt hai vé máy bay đêm, buổi chiều về nhà thu dọn đồ đạc, mới vừara khỏi cửa đã thấy ngoài trời lất phất mưa nhỏ. Sắc thu nồng đượm, trong lòngy nhất thời xúc động, trên đường đánh tay lái quẹo xe đến biệt thự nhà họ Tiêu.

Cổng chính của biệt thự dán mười mấy tấm giấy hiếu, bên cạnh cắm một cờ chiêu hồn,dọc theo đường đi là những ngọn đèn dẫn đường được thắp sáng. Vương Nhất Bác chưakịp quẹo xe vào đã bị ngăn lại, nói bên trong đã dặn dò, không phải người thânthuộc thì không được vào.

Vương Nhất Bác cũng không đi lên trước nữa, nghe thấy bên đường có người thanthở không rõ nguyên do rằng người nhà này có lẽ rất hiếu thuận, cho nên người mấtmới được lo liệu hoàng tráng thế này. Trong lòng y cũng thở dài, chỉ thấy thậttrào phúng. Lại nhìn tòa biệt thự to lớn kia, cửa chính vắng vẻ, hành lang thậtdài ngập trong sắc thu tiêu điều, nhìn qua màn mưa mù giống như miệng của mộtcon thú thật lớn, mang đến cảm giác chẳng lành.

Trận mưa thu này liên miên mấy ngày, trong mấy hôm nay, Tiêu Chiến trông nom TiêuViễn gần như một tấc không rời.

Anh chị em của chủ tịch Tiêu quá cố vốn rất đông, trong lĩnh vực kinh doanh cókhông ít người quen, việc này xảy ra, cô dì chú bác cháu chắt thông gia họ hàngtừ khắp nơi, lại thêm những người bạn bè gần xa bà con khối phố, dù là xa gầnthân sơ đều đến phúng viếng từng đoàn.

Theo quy củ, người thân vốn phải trông coi ở cạnh nơi đặt quan tài, nhưng TiêuKhả Manh trông hai ngày sau đó không chịu nổi, kêu mỏi lưng đau chân, lại cathán hủ tục phong kiến, thế là thúc giục mau mau hỏa táng chôn cất. Cô quay đầuoán giận với mẹ mình: "Thời tiết này vừa âm u vừa ẩm ướt, giữ lâu sợ không tốt,thời đại nào rồi mà còn chú trọng nhiều như thế."

Tiêu mẹ cũng thấy bảy ngày quá lâu, do dự nói: "Thật ra ba ngày cũng đủ rồi,ba, năm hay bảy đều giống nhau." Dứt lời lại nhìn Tiêu Viễn, "Tiệm Viễn, con cảmthấy thế nào?"

Tiêu Viễn mấy ngày nay khóc liên tục, giờ bần thần quỳ thẳng tắp một chỗ, khôngcó tiếp lời.

Tiêu mẹ lại nói: "Bố con nằm viện chịu nhiều giày vò như thế rồi, khó khăn lắmmới được giải thoát, giờ ngày nào cũng đặt ở đây, chi bằng sớm chôn cất thìhơn."

"Mẹ, " Tiêu Viễn đột nhiên hỏi, "Mẹ có tình cảm với bố con không?"

Tiêu mẹ ngẩn ra, liếc mắt nhìn hắn, "Con có ý gì?"

"Năm đó mẹ ngoại tình trong thời gian mới cưới, là có tình cảm với bố con phảikhông?" Tiêu Viễn trừng mắt nhìn mặt đất, nói, "Nhưng nếu đã có tình cảm, khi bốcon nằm viện mấy người không đến thì cũng thôi chẳng nói nữa, hiện giờ, các ngườicó thể tha cho ông ấy mấy ngày được không?"

"Anh đừng có trách mẹ, thời gian ở viện anh đến được mấy lần?" Tiêu Khả Manh cườinhạo nói, "Anh cũng không ít lần đi với gái đàn đúm ăn chơi, giờ còn giả bộ hiếuthảo cái gì hả."

"... Đúng, " Tiêu Viễn nói, "Tôi không phải là người."

Tiêu mẹ thấy tâm trạng hắn không ổn, nói chuyện cũng không đầu không đuôi, kéoTiêu Khả Manh một cái, lắc đầu ra hiệu cô đừng nói nữa.

"Mẹ cũng là vì muốn tốt cho con, " Tiêu mẹ nói, "Ngày nào con cũng ở đây khóctang, chuyện của công ty không quan tâm sao?"

Tiêu Viễn không lên tiếng, qua rất lâu, hắn mới thấp giọng nói: "Hai ngày nay,con vừa nhắm mắt liền nhìn thấy bố con, bố nói bố..." Hắn bỗng nhiên dừng lại, nuốtnước miếng, cuối cùng chỉ dụi mắt một cái, trầm giọng nói, "Các người đi rangoài đi."

Tiêu Khả Manh thầm trách móc một câu, đứng lên trước tiên, Tiêu mẹ lo lắng gọihắn: "Tiệm Viễn..."

Tiêu Viễn chỉ lắc đầu, duỗi thẳng cánh tay chỉ ra cửa.

Tiêu Chiến vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, đợi hai người kia đi ra ngoài, quay đầu lạinhìn, Tiêu Viễn đã bụm mặt khóc òa lên.

Anh biết lúc này không thể khuyên điều gì, nhẹ nhàng vỗ vai em trai, thở dài mộttiếng.

"Anh, " Tiêu Viễn nói đứt quãng, "Bố là bị em làm tức chết..."

Tiêu Chiến vỗ phía sau lưng hắn an ủi: "Đừng nói linh tinh, ông ấy cũng coi nhưsống thọ và chết tại nhà, phía bệnh viện cũng nói không phải bất ngờ, nếu tiếptục chịu đựng ông cũng khó chịu."

"Nhưng bố không muốn chết mà... Bố là bị em làm tức chết, lần trước bố còn nói,phải cố gắng chống đỡ để nhìn em chân chính gánh vác gia đình làm chủ, tất cảnhững thứ có thể lót đường bố đều đã trải sẵn cho em..." Tiêu Viễn thút thítkhông ra hơi, "Em không nên, không nên nói không cần công ty, đó là tâm huyết củabố... Đó mới là cơ ngơi cả đời của bố, em là thằng khốn nạn... Em vô dụng... Em khôngtrị được bọn họ..."

Hắn nói xong như là bỗng bị chạm đến chỗ đau, quỳ rạp người xuống gào khóc.

Tiêu Chiến ngẩn người, cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ vỗ phía saulưng hắn. Lại qua một lát, thấy hắn cũng khóc mệt, chỉ thút thít không ngừng,dựa vào ở một bên, anh không nhịn được lại thở dài. Khoác cho hắn cái áo, anhxoay người đi lên sân thượng trên lầu.

Mấy ngày nay tất cả mọi người đều bận, ghế mây ngoài sân thượng không ai thu dọn,đã sớm bị nước mưa làm ướt nhẹp.

Tiêu Chiến cứ thế ngồi lên, bóng đêm như mực, xa xa là từng chuỗi ánh đèn yếu ớt,đã liên tục thắp sáng mấy ngày, là Tiêu Viễn làm đèn dẫn đường.

Anh hơi nhắm mắt lại, nắm điện thoại di động trong tay, do dự hồi lâu. Những hạtmưa bụi nhỏ xuống, nước mưa phủ ướt mặt anh, đợi đến khi màn hình di động cũngbị ướt, Tiêu Chiến mới nhấn xuống một chuỗi dãy số.

Bên kia có người nghe, dường như thấy rất kinh ngạc với cú điện thoại muộn thếnày, nhưng vẫn hỏi ngắn gọn như trước: "Tiêu tổng, đã có quyết định rồi?"

Tiêu Chiến hỏi: "Bên các anh giờ hiểu được bao nhiêu?"

"Tình huống trước mắt sao?" Đối phương nói, "Hình thức thương mại và lợi nhuậncủa Thiên Di cũng không tệ, có điều giờ các khoản thu ứng trước khá nhiều,nguồn tiền mặt có hạn, e là chống đỡ chưa được một năm nữa. Đối với chúng tôimà nói, giờ tham gia chính là thời cơ vừa vặn. Nhưng mà đám người giám đốcVương và Chúng Ngân tiếp xúc đã lâu... Giờ chúng tôi nhúng tay e rằng có chút khókhăn."

Tiêu Chiến thấp giọng nói: "Con trai lớn của Ngô lão mới vừa thay đổi cố vấn vốntài chính, các anh ra tay từ bên ấy, rút ra một khoản đưa thêm cho anh ta, choanh ta ra mặt."

"Được."

"Phía tôi bên này chỉ mới bắt đầu, sau này tiếp tục ra sao còn xem cách thức củamọi người." Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, lại thở dài, "Tiệm Viễn học chuyênngành kinh doanh, tuy rằng kinh nghiệm không nhiều, nhưng không thể xem thường."

"Không thành vấn đề, " bên kia lập tức nói, "Hạng mục này tôi trực tiếp phụtrách, bảo đảm nắm chắc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top