Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9.

Hứa Hoán làm ảnh đế, nam diễn viên hạng A, cho dù có đi qua ghé vào làm khách mời cho đoàn phim nào đó, cũng sẽ được hưởng đãi ngộ năm sao - chỗ anh ta nghỉ cách chỗ Tiêu Chiến không xa, cùng một khách sạn cùng một tầng.

Khi thư ký của Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đi lên, đúng lúc Hứa Hoán có việc nên ra ngoài, bởi vậy đã nhìn thấy rất rõ ràng.

Trong lòng anh ta giật nảy cả mình, nghĩ thầm Vương Nhất Bác vậy mà lại quen được cả Tiêu Chiến? Hai người bọn họ có quan hệ gì? Chẳng trách hôm đó lúc Vương Nhất Bác chửi mình Tiêu Chiến lại mang vẻ mặt như vậy, đây chẳng lẽ là Tiêu Chiến ngầm đồng ý với y? Việc này anh ta nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra manh mối nào, cũng không biết hỏi thăm ở đâu, cho nên vẫn luôn mở cửa ra quan sát cẩn thận, đợi đến khi thấy Vương Nhất Bác đeo túi xách rời đi, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm may mà không phải tới qua đêm.

Vương Nhất Bác từ chối gặp anh ta cũng không phải là quá bất ngờ, con người y chính là như vậy, khi còn yêu đương mặn nồng đến tim gan phổi cũng sẵn sàng móc ra cho anh, nhưng nếu đã trở mặt thì cũng có thể ngay lập tức nói không gặp là không gặp, không hề quyến luyến tình cũ gì hết. Nhìn thì có vẻ y là một người rất ấm áp, nhưng thực chất lại vô cùng cứng rắn.

Tin nhắn mới nhất gửi đi cũng không thấy hồi đáp, Hứa Hoán đợi một lát, biết sẽ chẳng đợi được trả lời, đành phải đứng dậy ra ngoài, đi ăn cơm với mấy người đạo diễn.

Vương Nhất Bác quả nhiên chẳng hề quan tâm xem anh ta hiểu lầm ra sao, y tìm một khách sạn khác ở lại, trước tiên liên lạc với Vương Thành Quân, căn dặn cậu ta đúng giờ giao ghi chép hằng ngày, chú tâm học kịch bản, lại gửi tin nhắn riêng cho FC của Mộng Viên, xem có ai có thể đến thăm phim trường được không. Quà tặng diễn viên chính y đã chọn xong, đều là mấy thứ như khăn quàng cổ hàng hiệu, nến thơm, gối dựa và băng bịp mắt... căn cứ vào sở thích mỗi người mà tặng, chủ yếu là cho nam nữ chính. Chờ đến khi làm xong hết những việc này, còn chưa kịp viết lại kế hoạch công việc, y liền nhận được tin nhắn của Hoắc Binh.

Hoắc Binh hỏi: "Anh Vương, gần đây không có kịch bản hay ho nào sao? Em đang rảnh tay rảnh chân quá."

Tháng trước Vương NhấtBác mới vừa nhận được thông tin của một đoàn phim, thấy kịch bản không tồi nênđưa cho Hoắc Binh. Nhưng Hoắc Binh lại chê thành viên tổ sản xuất của người tanhỏ bé, từ chối ngay không chút suy nghĩ. Tháng này cậu ta lại thúc giục, VươngNhất Bác cũng hết cách rồi, đành trả lời: "Gần đây không có."

Hoắc Binh rất không vui: "Anh Vương không thể quá bất công như thế, sao VươngThành Quân cứ suôn sẻ như vậy chứ, còn được làm nam thứ ba trong phim của đạodiễn Vương Kỳ. Từ ngày em theo anh vẫn chưa từng được nhận kịch bản nào ngonnghẻ đấy."

Sau một lát thấy Vương Nhất Bác không trả lời, lại hỏi: "Vai của Vương ThànhQuân là quân nhân phải không? Tại sao cậu ta được mà em không được?"

Tuy rằng đã sớm căn dặn Vương Thành Quân phải bảo mật, thế nhưng con người HoắcBinh từ trước đến giờ rất nhiều chiêu trò, không biết thám thính được tin tức từđâu. Giờ cậu ra đã hỏi vậy, Vương Nhất Bác cũng không thể giả ngu, liền trực tiếpnói: "Thành Quân là được đạo diễn vừa ý. Vốn chỉ định đi thử một vai nho nhỏ. Nếunhư những kịch bản tôi tìm cho cậu không xoi mói, có lẽ sớm đã có kỳ ngộ như thế."

Câu này nói có vẻ không quá khách khí, Hoắc Binh chắc là tự ái, cũng không trảlời lại.

Vương Nhất Bác vốn cũng định tìm hiểu thông tin đoàn phim gần đây cho cậu ta,nhưng lần này nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy bản thân không có cách nào xử lý sựviệc một cách công tâm, liền gọi điện thoại cho sếp tổng trong công ty, hi vọngcó thể thay người đại diện cho Hoắc Binh.

Sếp tổng của y tên là Tôn Ngọc Mậu, cho nên ngày xưa lúc đăng ký tên công ty mớilấy hài âm là Ngư Miêu(1). Đương nhiên đối với cái tên này, sếp của y còn có mộtcách giải thích khác, chính là hi vọng người trong công ty có thể nhớ tới câuchuyện "Tiểu Miêu Điếu Ngư"(2) trong sách giáo khoa hồi tiểu học, để làmviệc gì cũng đừng bao giờ chân trong chân ngoài không chuyên tâm.

Lần này Vương Nhất Bác gọi tới nói rõ ý kiến, Tôn Ngọc Mậu cũng vẫn dùng lờigiải thích kia.

"Nghệ sĩ cậu mang không phải chỉ có hai người à, sao mà còn không mang được?"Tôn tổng nói, "Làm việc đừng nên chân trong chân ngoài, cậu cứ đào tạo thêm đi,Hoắc Binh cũng không kém đâu."

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ, biết đến việc này không dễ xử lí, chỉ đành nói rõ:"Không phải tôi không muốn đào tạo cậu ta, mà hiển nhiên nghiệp vụ và năng lựccủa tôi không xứng với cậu ta. Kịch bản tôi tìm đến cậu ta đều không thích, kiểucậu ta thích tôi cũng không tìm được. Hơn nữa cậu ta và Vương Thành Quân cùng mộtloại hình, ở trong tay tôi khẳng định có xung đột, chi bằng tách bọn họ ra."

Tôn Ngọc Mậu do dự không quyết định, Vương Nhất Bác đã nhắc đến việc này nhiềulần, nhưng hiện người đại diện có khả năng trong công ty không nhiều, chuyểnHoắc Binh cho người khác càng không làm nên trò trống gì.

"Nếu như cậu ta không nghe lời thì cậu cứ tùy ý xử lý, gạt cậu ta sang một bên," Tôn Ngọc Mậu nói, "Công ty giờ đang có kế hoạch cải tổ, phương diện nhân sự sẽcó biến động, trước hết cứ như vậy đã, nếu như thực sự không được thì cứ tạm chờthêm hai tháng, đến lúc đó sẽ thống nhất sắp xếp lại."

Vương Nhất Bác không thể không đáp ứng. Cúp điện thoại, nghĩ cũng không thể thậtsự thờ ơ với Hoắc Binh, đành phải ghi nhớ thông tin về đoàn phim mới tronggroup chat, rồi lại lần lượt liên hệ với từng người hỏi xem bên họ có thiếu namdiễn viên hay không.

Mấy tháng nay mặc dù có thông tin về nhiều đoàn phim, thế nhưng thích hợp vớiHoắc Binh thật sự là không có. Vương Nhất Bác vẫn luôn để ý suốt hai ngày,nhưng cũng không tìm được bộ phim nào khả quan. Đợi đến thứ sáu là ngày xin nghỉcủa Mộng Viên, y đưa Mộng Viên tới khách sạn, cô cũng cằn nhằn vài câu.

"Còn không phải là nổi đình nổi đám gì đâu đấy, còn kén chọn kịch bản, tật xấugì chứ? Kịch bản kia đều do anh vất vả tìm được, cũng không phải tự động tìm tớicửa, cậu ta cũng biết điều quá nhở." Mộng Viên đang mặc một chiếc váy đỏ rực,chân đi giày cao gót 7 phân, trông cứ như chuẩn bị đi thảm đỏ.

Vương Nhất Bác biết cô nàng này lúc xỉa xói người khác đều không suy nghĩ, cũngkhông tám nhảm với cô, cười hỏi: "Không phải hôm nay cô đi nói chuyện chia taysao?"

Mộng Viên lườm: "Đúng vậy, thì làm sao?"

"Trang điểm quá đậm." Vương Nhất Bác nói, "Mà lối ăn mặc này của cô cũng khôngkhơi dậy được ý muốn bảo vệ của đàn ông, trông có vẻ định chiến đấu thì đúnghơn."

Mộng Viên chép miệng cười, "Thì tôi cần chính là hiệu quả này mà. Đàn ông đềulà lũ người xấu xa, anh mà càng yếu đuối thì hắn ta càng đắc ý. Hôm nay tôi tóinói chuyện đàng hoàng trước đã, nói không xong thì giải tán luôn. Thần thái phảihơn người ngay từ đầu, đến lúc đó dù có thua người ta cũng không thua trận."

Vương Nhất Bác nghe vậy cũng giật mình, cảnh giác nói: "Cô muốn làm gì thế? Thờiđiểm quan trọng này cũng đừng gây ra scandal gì đấy."

Mộng Viên hừ một tiếng không nói lời nào.

Vương Nhất Bác không yên lòng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Không được, tôi phảiđi cùng cô. Hai người hẹn gặp ở đâu?"

Mộng Viên cũng không từ chối, nói ra địa chỉ. Cùng là một trong những khách sạntốt nhất của khu vực phim trường, nhà hàng ở đó còn có nhiều món rất nổi tiếng.

"Đi theo thì tùy anh, nhưng mà anh phải chuẩn bị tâm lý trước cho thật tốtnha." Mộng Viên liếc y một cái, cười bí ẩn, "Anh ta rất nổi tiếng đấy."

--------

Chú thích:

(1) Tên của Tôn Ngọc Mậu là |sūn yù mào|, hài âm với hai chữ NgưMiêu |yú māo|.

(2) Tiểu miêu điếu ngư (Mèo con câu cá): Câu chuyện thiếu nhi của TQ.

Nội dung: Mèo mẹ và mèo con cùng ra bờ sông câu cá. Có một con chuồn chuồnbay tới, mèo con nhìn thấy liền buông cần câu xuống chạy đuổi theo chuồn chuồn.Nhưng chuồn chuồn đã bay đi rồi, mèo con không bắt được, hay tay trống khôngquay về bờ sông. Mèo con bấy giờ mới thấy, mèo mẹ đã câu được một con cá thậtto rồi.

Một con bướm sặc sỡ lại bay tới. Mèo con trông thấy, lại đặt cần câu xuống vàchạy đuổi theo. Bươm bướm bay mất, mèo con vẫn không bắt được, một lần nữa mangtheo hai tay trống không quay lại bờ sông. Mèo con trông thấy, mèo mẹ lại câuđược một con cá lớn nữa.

Mèo con nói: "Tức quá đi, tại sao một con cá nhỏ con cũng không câu được vậy ạ?"

Mèo mẹ nhìn mèo con rồi nói: "Câu cá thì phải tập trung, đừng có do dự chần chừkhông yên như con. Lúc thì đuổi chuồn chuồn, lúc thì bắt bươm bướm, vậy sao cóthể câu được cá?"

Mèo con nghe mèo mẹ nói xong, liền chuyên tâm ngồi câu cá.

Một con chuồn chuồn khác lại bay tới, rồi lại có thêm một con bướm xinh đẹp,nhưng mèo con chẳng hề để ý nữa. Chẳng mấy chốc, mèo con cũng câu được một chúcá lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top