Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh nắng mặt trời buổi chiều làm cho người ta cảm thấy ấm áp, thế nhưng tâm của Vương Nhất Bác như có một cái hố sâu, cảm thấy rất trống trải.

"Hơn một tháng nay em đi đâu?" Tiêu Chiến vẫn là ôn nhu trước sau như một, chỉ là cẩn thận một chút vẫn nghe được giọng nói có chút run run.

"Em cũng không biết, em tùy hứng lái mô tô, không có phương hướng không có mục đích." Lấy ra một phần văn kiện, Vương Nhất Bác đưa cho Tiêu Chiến, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, không dám nhìn nhiều, sợ những dũng khí mà vất vả lắm mình mới thu thập được mà tiêu tan.

"Đây là đơn thỏa thuận ly hôn cùng thỏa thuận hợp tác, trước khi tới gặp anh em có trở về nhà gặp ông nội và ca ca thương lượng, sẽ không để cho chuyện ly hôn của chúng ta mà ảnh hưởng đến việc hợp tác giữa hai nhà."

"Tiêu Chiến, chuyện anh hẳn là đều rõ ràng. Em rất xin lỗi, em không biết chính chính chấp niệm của em đã để cho ông nội sinh ra ý nghĩ ép buộc mối quan hệ hôn nhân này. Xin lỗi."

"Trong vòng hơn một tháng, em đã nghĩ rất nhiều, tình cảm không nên miễn cưỡng, em đã phá hủy cuộc sống của anh, quãng đời còn lại cũng không nên trói buộc anh nữa. Thỏa thuận ly hôn em đã kí tên, lúc làm thủ tục em sẽ báo anh biết."

"Em đã xin công ty đến nước H để mở rộng thị trường nước ngoài, tháng sau tham gia xong thi đấu trong nước liền sẽ đi. Tiêu Chiến, hơn nửa năm nay cảm ơn anh đã quan tâm chăm sóc, em chân thành chúc phúc anh tương lai có thể gặp được tình yêu của chính mình, hi vọng anh quãng đời còn lại có thể hạnh phúc vui vẻ."

Không đợi Tiêu Chiến phản ứng lại, Vương Nhất Bác liền đã rời đi, cậu không dám ở lâu, trong lòng đau đớn không muốn đã giày vò đến cậu sắp phát điên. Nam nhân này là thời niên thiếu cậu yêu thích, là đáy lòng của cậu, buông tay cũng không dễ dàng.

Ngày  sau đó, Tiêu Chiến vẫn không có liên hệ với Vương Nhất Bác, thỏa thuận ly hôn anh cũng không có kí tên. Trong đầu một mực đang nghĩ đến lời Lâm Noãn, "Anh nên suy nghĩ đến tình yêu chân chính của Vương Nhất Bác."

Anh biết rõ mình quả thật đối với Vương Nhất Bác là không thích, nhưng  cũng không có chán ghét cậu đến gần, trước kia cho bản thân là vật hi sinh để cứu lấy tình hình khó khăn của gia đình, đối với đứa trẻ kia là thương tiếc, sau đó biết được tình cảm của cậu, trong lòng của anh là chấn kinh nhưng lại cảm động, anh chưa bao giờ nghĩ chỉ là một buổi chiều chơi chung với nhau rất bình thường, một câu nói tùy ý có thể để cho đứa bé kia yên lặng thích mình nhiều năm như vậy.

Do dự quanh quẩn một chỗ rất lâu, rốt cục vẫn là quyết định lấy điện thoại di động ra gọi tới, "Đại ca, có thể cho em biết địa chỉ ở đội xe của Nhất Bác không ,em muốn đi xem em ấy huấn luyện."


"Cậu ấy bên kia, Trang phục màu xanh lá cùng chiếc mô tô trắng."  Huấn luyện viên đưa Tiêu Chiến  tới sân huấn luyện quan sát sân khấu bên cạnh, chỉ cho anh chỗ của Vương Nhất Bác.

Dưới ánh mặt trời thiếu niên lấy nón bảo hiểm xuống, trên mặt tràn đầy nụ cười tự tin, đẹp cực kỳ. Tiêu Chiến đột ngột liền nhớ lại Lâm Noãn đối với Vương Nhất Bác đánh giá: Cậu ấy lớn lên thuần túy, sạch sẽ, như ánh mặt trời vừa nhiệt huyết, chỉ nhìn một cái liền để người ta cảm thấy sáng chói loá mắt.

"Huấn luyện viên, có thể nói cho tôi biết một chút chuyện của em ấy không?"

Trước mặt người thanh niên có khuôn mặt đẹp đẽ này, khí chất bất phàm, trong lòng âm thầm cảm thán không hổ là người thừa kế của tập đoàn lớn, huấn luyện viên vỗ vỗ bên người  ra hiệu Tiêu Chiến ngồi xuống trò chuyện.

"Lúc Nhất Bác 18t tôi nhận cậu ấy làm đồ đệ, ca ca cậu ấy tài trợ cho đội xe, hi vọng tôi có thể tự mình dạy Nhất Bác học lái xe. Lúc ấy cho rằng chỉ là  thiếu gia nhà giàu tâm huyết dâng lên mà thôi, cũng không làm sao để ý. Có điều vượt quá dự kiến chính là Nhất Bác vô cùng có thiên phú, hơn nữa rất chịu khó."

"Hạng mục đua xe mô tô tương đối nguy hiểm, cho nên bình thường phú nhị đại đều là lựa chọn xe đua tương đối an toàn một chút , thế nhưng  Nhất Bác không như vậy, tôi nhớ được lần đầu tiên xuống đường đua bởi vì khẩn trương, cậu ấy té ra đường đua đem dọa tôi một trận, dù sao thân phận của cậu ấy không bình thường. Thế nhưng là cậu ta đứng lên trước tiên là đi kiểm tra xe, căn bản là không có để ý thương thế của mình, xương đùi gãy cũng không có rên rỉ một câu."

"Ngày  sau đó tôi mới thật sự là ở trong lòng tiếp nhận tên đồ đệ này. Có gia thế nổi bật, thế nhưng là người khiêm tốn , bất kỳ chuyện gì cũng đều rất nghiêm túc, không có bốc đồng xốc nổi giống những kẻ đồng trang lứa, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng."

"Lần đầu tiên chính thức tham gia chức nghiệp thi đấu, cuộc thi xếp hạng lúc trạng thái rất tốt vẫn xếp tại vị trí đầu, nói thật, cái chức quán quân kia trên cơ bản là thuộc về vật trong túi. Thế nhưng khi chính thức thi đấu ngày đó xe  xảy ra vấn đề, thật vất vả khôi phục, cậu ấy liều mạng đuổi tới thứ ba, cách thứ hai cũng không xa, đột ngột xe lại một lần nữa tắt máy, lần này là hoàn toàn khởi động không được, chúng tôi liền ở bên ngoài lo lắng nhìn Nhất Bác đem xe đẩy tại đường đua chạy hi vọng xe có thể châm lửa. Động tác này  trên đường đua là rất nguy hiểm."

Tiêu Chiến nắm tay , chau mày, trong lòng nổi lên một tia đau lòng.

"Về đến phòng nghỉ, cậu ấy một mình núp ở nơi hẻo lánh, rất nhỏ giọng thút thít. Tôi cho là Nhất Bác chịu đựng đả kích lớn như thế sợ rằng tinh thần sa sút thậm chí là sẽ không tiếp tục đua mô tô nữa. Không nghĩ tới ngày hôm sau liền nhìn thấy cậu ấy tại sân huấn luyện nghiêm túc huấn luyện."

"Nhất Bác a, thật là người dũng cảm, trên người cậu ấy có một cỗ dẻo dai, cậu ta từng nói qua một khi thích chuyện gì liền sẽ cố gắng làm tốt nhất, sẽ không cho phép chính mình bỏ dở nửa chừng. Cậu ấy  chính là như thế cái cố chấp lại không sợ người."

Huấn luyện viên ý vị thâm trường liếc nhìn Tiêu Chiến tiếp tục nói "Đội xe chúng tôi kì thực đều biết cậu, lúc các người kết hôn, Nhất Bác rất vui vẻ nói cho chúng tôi biết, cậu ấy rốt cuộc cũng cùng người mình thích nhiều năm như vậy sống chung. Cậu ấy nói, cậu là cả thế giới,  là người tốt nhất, một người ưu tú, cậu ấy muốn càng nỗ lực để xứng với cậu."

Huấn luyện viên đi rồi, Tiêu Chiến một mực nhìn lấy Vương Nhất Bác trên đường đua chạy một vòng lại một vòng, nhìn cậu huấn luyện kết thúc cùng người bên cạnh vui vẻ nói chuyện, nhìn trên mặt cậu cười đến khoa trương , cái này là anh chưa từng thấy qua Vương Nhất Bác như vậy, ngày thường đối mặt cậu cũng là bộ dạng vui vẻ, thế nhưng dù sao vẫn mang theo một chút cẩn thận lấy lòng. Cười đến chói mắt như thế, thật sự là lần đầu tiên mới thấy. Hơn nữa, thật hấp dẫn ánh nhìn của người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top