Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn trên bàn 【 ba mươi sáu kế 】, Tiêu Chiến nhức đầu xoa xoa thái dương, không khỏi nghĩ tới tiểu bằng hữu trở về đêm đó tại khách sạn phát sinh chuyện.

"Tiêu tổng, tôi không có quấy rầy đêm dạ hội mỹ nhân của anh "

Tiêu Chiến hơi giật mình nhìn người mà bản thân tâm tâm niệm niệm, trong lúc nhất thời không biết phản ứng gì. Bên cạnh tiểu hoa nhìn hai người im lặng, do dự mà hỏi, "Anh  là. . ."

Bị âm thanh quấy nhiễu rốt cuộc Tiêu Chiến lấy lại tinh thần tiến lên một bước đem người ôm thật chặt vào trong ngực, một chút âm thanh run rẩy bên trong tràn đầy mừng như điên, "Bảo bảo em về rồi à, em. . . Có phải là không đi nữa hay không?"

"Ừm , thị trường bên kia đại khái đã đi vào quỹ đạo, đại ca phái người tiếp thay em, em cuối tuần chính thức quay về tổng bộ." Khẽ hôn lên mặt mũi nam nhân, Vương Nhất Bác cười đến một mặt sáng rực, "Cho nên, chồng thân ái, dạ hội mỹ nhân chính là lễ anh cho em lúc về nước?"

Tự dưng rùng mình một cái, Tiêu Chiến cảm thấy bạn nhỏ nhà mình khí tràng trở nên mạnh như vậy từ khi nào, rõ ràng cười đến như đóa hoa, lại làm cho người rùng mình.

"Làm sao cô biết phòng tôi số mấy?" Tiêu Chiến nhíu mày nhìn về phía  tiểu hoa, hoá ra thuần lương chỉ là bề ngoài, có điều cũng là một người vì muốn trèo lên cao mà không từ thủ đoạn mà thôi.

Tiểu hoa thần sắc hốt hoảng muốn mở miệng giải thích, xác thực bị Vương Nhất Bác cười khẽ cắt ngang, "Cô gái, cứ như vậy không kịp chờ đợi bò giường? Có điều vị này đây đã danh thảo có chủ, có muốn không, tôi giới thiệu cho cô một vài kim chủ?"

Tiểu hoa cuối cùng là xấu hổ giận dữ bỏ chạy, Vương Nhất Bác cũng mãn ý ôm chồng nhà mìn mây mưa thất thường. Tiêu Chiến ban đầu cho rằng chuyện này xem như  qua, thẳng đến ngày hôm sau trợ lý nâng lấy một quyển ba mươi sáu kế cho hắn.

"Tiêu tổng, đây là Vương thiếu gọi tôi đưa cho anh, cậu ấy nói lần kia, anh đã IQ không online thiếu chút nữa bị người mưu hại, vậy liền xem nhiều sách. Anh không có đem quyển sách này viết tay ba lần đồng thời học thuộc không sót một chữ, không cần đi tìm cậu." Trợ lý nói xong liền lui về sau mấy bước, sợ bị ngộ thương.

"Cậu đi thăm dò xem làm sao cô ta lại biết phòng của tôi, nơi đó để ý liền xử lý. Việc này đừng lại xảy ra lần thứ hai."

Chép sách a, a, đây là cái phương pháp gì, bạn nhỏ nhà mình từ khi nào đã lột xác thành ác ma.

Thế là toàn bộ nhân viên công tác từ tập đoàn Tiêu thị đều cảm thấy gần đây cuộc sống thay đổi huyền ảo, tổng giám đốc nhà mình miệng bên trong luôn luôn lải nhải, cẩn thận vừa nghe, nha ồ, tại đọc ba mươi sáu kế, không những như thế, nghe nhe trợ lý nói tổng giám đốc trên bàn công tác chất đầy từng tờ một viết tay ba mươi sáu kế.

"Bảo bảo, em vẫn còn tức giận sao?" Ba ngày sau, vẫn không gặp được bạn nhỏ nhà mình Tiêu Chiến thực sự nhịn không được, vọt tới nhà Vương gia ôm chặt lấy Vương Nhất Bác đang nhà nhã phơi nắng trong vườn.

Buồn cười nhìn đại nam nhân một mặt ủy khuất, "Thương trường đều đồn rằng Tiêu tổng làm việc trôi chảy, làm sao lại dễ như trở bàn tay bị cái tiểu minh tinh chặn ở cửa? Cái này nếu là em không ở đó anh chằng phải là sẽ vì rượu mà mất đi lý trí?"

"Lần này là anh sai rồi, anh không nguỵ biện. Bảo bảo tha thứ anh có được hay không. Em xem chúng ta chia xa lâu như vậy, em nhẫn tâm bỏ rơi lão công nhà mình sao." Tiêu Chiến một mặt thành khẩn thừa nhận sai lầm, xoay mặt lại bắt đầu làm nũng.

"Phốc. . . Được rồi, mấy ngày nay ông nội bà nội đều ở nhà, cho nên em trở về thăm họ. Chờ chút chúng ta cùng nhau về nhà đi."

"Ông nội bà nội ." Nhu thuận đi theo Vương Nhất Bác đi tới trong phòng hướng hai vị ông bà cụ chào hỏi.

"Chiến Chiến tới rồi, mau tới ngồi bên bà nội này, rất lâu không nhìn thấy cháu. Thật là càng nhìn càng đẹp đẽ a." Đang  tưới hoa lão nhân cười một mặt từ ái.

"Bà nội, ông nội không ở nhà sao?" Nhìn nhà trống trải, tựa hồ không thấy ông cụ hay bưng chén trà.

"Ông ấy đi tìm nhà ông nội cháu  đánh cờ ." Bà cụ một tay kéo qua một cái  bên cạnh mình ngồi xuống, nụ cười trên mặt càng tăng lên, "Bây giờ nhìn các cháu tình cảm tốt như vậy, bà nội liền an tâm."

"Bà nội yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt Nhất Bác, cả một đời đều sủng em ấy, sẽ không để cho em ấy chịu một chút ủy khuất." Mặc dù ngay trước mặt trưởng bối nói những lời này để Tiêu Chiến cảm thấy có chút sắc mặt nóng lên, nhưng là vẫn rất trịnh trọng mỗi chữ mỗi câu biểu đạt chân thành của mình với bà cụ.

"Bà vẫn nhớ năm đó mẹ cháu mang theo cháu qua đây chơi, Tiểu Bác sau khi cháu rời đi, nó nói rất yêu thích cháu, nó sẽ cố gắng trở nên ưu tú, nó muốn đuổi theo cháu. Đến lúc đó chúng ta đều chỉ xem như tiểu hài tử nói đùa."

Bà nội Vương dừng lại một chút, liếc nhìn nghiêm túc nghe Tiêu Chiến, lại nhìn Vương Nhất Bác mặt đỏ bừng ngồi bên cạnh không nói một lời, trong lòng nổi lên tràn đầy vui mừng.

"Có điều không nghĩ tới nó từ đó về sau bắt đầu rất nghiêm túc học tập, thi cháu đã học qua cao trung cùng đại học, khắp nơi vơ vét tin tức của cháu. Sau đó biết cháu có bạn gái, mang bạn gái về nhà ngày đó nó còn chạy tới cổng nhà cháu ngồi xổm một ngày đây, trở về liền uống đến say mèm."

Mặc dù bây giờ hai người đã yêu nhau, thế nhưng là lại một lần nữa nghe được những việc này, Tiêu Chiến vẫn là không cầm được đau lòng với cái đồ ngốc này, nhiều năm như vậy lặng lẽ đi theo, chịu đựng nhìn người trong lòng cùng với người khác, tim của cậu sẽ có bao nhiêu đau đớn.

"A, bà nhớ lúc cháu tốt nghiệp đại học, Nhất Bác đi tham gia buổi lễ tốt nghiệp, trở về cười đến đỏ bừng cả khuôn mặt, hưng phấn nói cho ta cháu cùng nó nói chuyện. bà hỏi một chút mới biết được cháu chỉ nói với nó câu cảm phiền nhường một chút, cám ơn. Lúc ấy trong lòng bà nghe mà đau a."

Lời nói bà nội như một tiếng sấm làm tâm Tiêu Chiến không khỏi run rẫy, kế tiếp nói chuyện phiếm anh một câu đều không nghe lọt tai, vẫn chết lặng hồi tưởng đến một số việc.

Mãi cho đến trở về nhà mình, Tiêu Chiến mới đỏ vành mắt ôm chặt lấy Vương Nhất Bác, chôn ở vai của cậu không nhịn được rơi lệ,

"Em có phải bị ngốc hay không, tại sao lại ngốc như vậy, anh có gì mà đáng để em thích như thế. Em thật là một cái đại ngốc."

"Lần đầu tiên nhìn thấy anh, dựa vào trên khung cửa cười với em, lúc đó trong lòng em liền suy nghĩ, người ca ca này là thiên sứ sao, nếu không như thế nào cười đến trong lòng ta ấm áp dễ chịu đây. Từ đó anh liền ở trong tim em. Chiến ca, anh nói, đây có phải hay không là trong miệng người khác nói, liếc mắt một cái vạn năm a."

"Bảo bảo, anh bây giờ thật sự đau lòng, muốn trở lại buổi chiều năm đó, ôm chặt lấy em, không cho em uổng phí chịu đựng đau khổ nhiều năm như vậy."

Nghĩ tới buổi lễ tốt nghiệp một câu lễ phép liền để trong lòng cái này đồ ngốc kích động đến cùng nhặt được bảo bối, Tiêu Chiến liền cảm thấy chính mình đau nhanh không thở nổi, tình nghĩa sâu nặng như vậy, tự hỏi bản thân có tài đức gì.

"Vậy cũng tuyệt đối đừng a, khi đó anh nếu là thích em, thế nhưng là yêu thích trẻ con a, em lúc đó mới 12 tuổi đây."

Kỳ thật Vương Nhất Bác cũng không cảm thấy những năm kia có bao nhiêu đau khổ, ngược lại cảm thấy rất vui vẻ, có thể có người để thích để ngước nhìn và đuổi theo, bây giờ còn có thể đem cái ngôi sao xa kia tưởng chừng không thể chạm tới ôm vào trong lòng,  cảm giác trở nên viên mãn.

Mắt nhìn Tiêu Chiến còn sa vào đau lòng cảm xúc bên trong không dứt ra được, Vương Nhất Bác có chút đau đầu, chuyện này làm sao còn áy náy đây. Con ngươi đảo một vòng, hai tay nâng lên đuôi mắt đều khóc đỏ  mặt, đụng lên đi lè lưỡi sắc tình liếm liếm nốt ruồi dưới môi người kia , lời nói ra càng làm cho người ta cảm giác khô nóng.

"Chồng thân ái của em, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, anh ý định cứ như vậy lãng phí sao?"

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cuối cùng cũng edit xong bộ truyện này rồi, cảm ơn mọi người đã bỏ thời gian ra đọc. Mình đang tranh thủ để hoàn thành tiếp những bộ truyện tiếp theo. Cảm ơn sự quan tâm của mọi người. Nếu có điều chi sơ xuất mong mọi người giơ cao đánh khẽ. 

Một lần nữa xin chân thành cảm ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top