Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tuần.

"Em trai, sao hôm nay mất tập trung vậy?" Doãn Chính thấy Vương Nhất Bác vừa chậm rãi dừng xe liền đi đến cầm giúp mũ bảo hiểm, ân cần hỏi han.

"Tốc độ không tốt?" Cậu hỏi.

"Vẫn OK, nhưng có hai lần ôm cua hơi do dự."

Doãn Chính chép miệng, hất cằm chỉ sang chiếc di động mà Vương Nhất Bác ném ở trên kệ "Điện thoại reo từ nãy đến giờ."

"Anh không nghe giúp em?" Vương Nhất Bác bước xuống xe, đưa tay cầm lấy di động, bốn cuộc gọi nhỡ đều đến từ Tiêu Chiến.

"Nhìn tên không phải người quen, làm sao dám bắt máy?" Doãn Chính lại gần, nhìn thoáng qua "Đây là ai?"

"Sếp em đấy, Tiêu Chiến."

Vương Nhất Bác bĩu môi, ngón tay ngập ngừng đặt hờ trên phím gọi nhưng không ấn xuống.

"Lưu tên sếp mình là Chiến Lang? Rất phong cách. Có điều nghe nói sếp của chú dáng dấp rất đẹp, có vẻ không phù hợp với hình tượng Chiến Lang trai tráng lực lưỡng cho lắm?"

Doãn Chính chưa từng gặp Tiêu Chiến, chỉ từng nghe lão Hồ nhắc qua mấy lần, lúc ấy lão Hồ còn cảm thán một câu "May quá chúng ta là trai thẳng."

Doãn Chính còn tưởng Vương Nhất Bác ít nhiều gì cũng sẽ mắng một câu, nhưng chờ mãi vẫn không nghe được tiếng đáp, vừa quay đầu đã thấy đối phương đang nhìn điện thoại ngẩn người, bèn tò mò hỏi "Tại sao không gọi lại?"

"Nếu thật sự có chuyện gì anh ta sẽ tự gọi lại thôi..." Vương Nhất Bác giương mắt đáp, còn chưa dứt lời thì điện thoại đã vang lên lần nữa, vẫn là vị Chiến Lang kia.

"Thấy chưa, chú với sếp chú cũng tâm linh tương thông quá rồi đó." Doãn Chính cười nói, sau đó xoay người đi ra chỗ khác.

Cậu vừa ấn nghe, giọng nói của Tiêu Chiến đã truyền tới "Vương Nhất Bác! Cậu dám không tiếp điện thoại của tôi!"

"Mới rồi tôi không có cầm di động." Vương Nhất Bác giải thích.

"Trước bốn giờ chiều chạy đến sân bay, chúng ta đi Vũ Hán" Tiêu Chiến nói "Mang cậu đi công tác."

"Cái gì?" Vương Nhất Bác đưa điện thoại ra xa, nhìn một cái, đã là hai giờ bốn mươi.

"Cái gì là cái gì? Dắt cậu đến đại học Vũ Hán ngắm hoa anh đào" Tiêu Chiến giục "Mau chuẩn bị đi, bốn giờ mà không nhìn thấy cậu tôi trừ tiền lương!"

"Tiền lương đâu ra cho anh trừ chứ?"

Vương Nhất Bác liếc mắt, cũng không biết làm thư ký rốt cục được trả bao nhiêu tiền một tháng, có đủ cho Tiêu Chiến trừ hay không. Nếu không đủ chẳng lẽ cậu còn phải đưa tiền ngược lại?

"Sếp, nói một câu công đạo đi, ngắm hoa anh đào tại sao phải đi Vũ Hán, hoa anh đào ở Ngọc Uyên Đầm chẳng lẽ không đẹp?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Ngắm chán rồi" Tiêu Chiến mười phần tùy hứng vứt xuống một câu "Thư ký Vương, mặc kệ nắng mưa, tôi ở sân bay chờ cậu đó nha."

Nói xong liền cúp máy.

Doãn Chính đi tới, cười tủm tỉm hỏi "Xem ra chiều nay anh không cần phải mua đồ ăn cho chú ha?"

"Cái đống thức ăn nhanh cộng lại chưa tới 35 đồng tiền kia của anh không ăn cũng được" Vương Nhất Bác hất cằm, vừa xoay người thu dọn đồ đạc vừa vô cùng ngạo kiều mà nói "Phiền anh nhường đường một chút, em phải đến Vũ Hán ăn mì khô rồi."

(热干面/Hot dry noodles, 1 trong 10 món mì trứ danh của Trung Quốc)

"Đi với ai? Với sếp của chú á?" Doãn Chính sững sờ hỏi.

"Anh nói xem, tình yêu rốt cuộc là gì vậy?"

Vương Nhất Bác bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi một câu, cơ thể bị bộ đồ đua bí bách bức ra một đống mồ hôi, tóc mái thấm ướt dán dính ở trên mặt.

Đứa trẻ này đột nhiên lại hỏi đến vấn đề trừu tượng như vậy, Doãn Chính càng thêm nghi hoặc.

"Chú thắc mắc cái đó để làm gì? Tình yêu là thứ rất phức tạp, không thể giải thích."

"Không có gì, đột nhiên nghĩ tới thôi" Vương Nhất Bác gục đầu xuống, tiếp tục thu dọn đồ đạc "Em đi thay quần áo đây, anh gọi xe giúp em với."

"Đi đâu?" Doãn Chính hỏi.

"Về nhà không kịp, trực tiếp ra sân bay đi" Vương Nhất Bác nói thêm "Chứng minh thư em có mang theo, không cần quay về lấy, những thứ còn lại đến nơi rồi mua."

Doãn Chính nhìn bóng lưng Vương Nhất Bác hướng về phía phòng thay đồ, bỗng nhiên như chợt nhớ ra điều gì, liền hô vọng theo "Vậy xe của chú thì sao? Để lại đây? Chú không sợ anh mang đi bán à?"

Vương Nhất Bác không thèm phản ứng, dứt khoát đi thẳng vào trong.

Doãn Chính thấy vậy bèn đi ra ngoài hai bước, ngắm nghía chiếc motor yêu dấu cua Vương Nhất Bác, sau đó còn vừa sờ vừa nói "Thất sủng rồi nha."

Nếu chiếc xe có thể nhúc nhích, chỉ sợ nó sẽ vung đít lên, nả ống khói vào mặt kẻ rắp tâm ly gián này một cái.

Doãn Chính lấy di động ra, đặt cho Vương Nhất Bác một cuốc xe đi đến sân bay. Sân huấn luyện không nằm ở khu trung tâm, taxi gần đây cũng không nhiều lắm, biểu tượng loading trên máy cứ mãi xoay tròn.

Vương Nhất Bác thay quần áo đi ra, trên người chỉ đeo thêm một cái túi màu xám, đơn giản đến không thể đơn giản hơn.

"Mấy giờ cất cánh?" Doãn Chính hỏi, xoay tới xoay lui một lát mà đã ba giờ chiều rồi.

"Anh ta bảo em trước bốn giờ có mặt ở sân bay."

Vương Nhất Bác lại liếc mắt nhìn giờ, sau đó mở phần mềm lịch trình bay ra tra xét một chút, đoán chừng tầm bốn giờ hai mươi thì chuyến bay khởi hành.

"Vậy khỏi lo, tầm bốn giờ là có thể tới nơi, chỗ này cách sân bay không đến một tiếng đi đường đâu."

Điện thoại trên tay Doãn Chính kêu một tiếng 'ting' thật nhỏ, rốt cuộc cũng có tài xế nhận chuyến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top