Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tại sao lại như vậy?" Vương Nhất Bác cũng sửng sốt.

Có thể đừng khiêu chiến giới hạn sau cùng của một người trẻ tuổi, thể lực dồi dào, giới tính nam, tính hướng cũng là nam như vậy được không?

"Sao thế, cậu còn bất mãn cơ à?" Tiêu Chiến nhíu mày quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Vương Nhất Bác trấn định lắc đầu.

"Ai sợ ai?"

"Cũng đúng, là tôi sợ cậu. Xem xem, ban nãy vừa mới nói xin thêm gối để đề phòng bất trắc, hiện giờ có chỗ dùng rồi đấy thôi" Tiêu Chiến nói "Học tập một chút, cái này gọi là cẩn tắc vô áy náy, hiểu không?"

"Hiểu." Vương Nhất Bác gật gật đầu.

Tiểu thư ký này không biết là thật sự tiếp thu hay lại giỡn mặt, nhưng Tiêu Chiến cảm thấy dường như mình cũng không thấy tức giận.

Không biết là vì cái gì, mỗi lần đối mặt với Vương Nhất Bác, độ kiên nhẫn và bao dung của anh quả thực được nâng lên tầm cao mới. Mấy vị thư ký bỏ chạy trước đây chắc là oan ức đến chết rồi, giả dụ bọn họ mà biết được, chắc chắn sẽ oán thán vì sao sếp lại hai mặt như vậy, đúng là tiêu chuẩn kép!

Đến tột cùng là lý do gì khiến cho Vương Nhất Bác từ đầu đã được thiên vị vậy nhỉ? Chẳng lẽ bởi vì dáng dấp đẹp mắt?

Tiêu Chiến sờ cằm quan sát, phát hiện người này xác thực rất đẹp. Nếu như không cố ý trưng ra bản mặt hình sự, Vương Nhất Bác thoạt nhìn kỳ thực có chút ngây ngốc đáng yêu, mặt vừa thỏ vừa thon, đã vậy còn có má sữa, Coolguy cứ vậy mà nghiễm nhiên biến thành Milkguy.

Vương Nhất Bác bị nhìn đến run rẩy, chẳng lẽ sếp lại ấp ủ mưu đồ xấu xa gì nữa?

"Sếp, làm sao thế?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Cậu ở đây đợi đi, tôi xuống dưới lầu lấy nốt hành lý, còn có chút việc phải làm."

Lúc này Tiêu Chiến mới thu hồi ánh mắt "Cũng không còn sớm, tranh thủ tắm rửa rồi ngủ thôi, tắm xong thì nhắn tin báo một tiếng để tôi quay lại."

"Ò." Vương Nhất Bác gật đầu.

Tiêu Chiến vừa đi không đầy hai phút, nhân viên khách sạn đã đưa gối đến, Vương Nhất Bác nhận lấy sau đó xoay người ném lên giường, tiêu sái bước vào phòng tắm.

Ban nãy đi sắm quần áo cậu không có mua áo ngủ, vì nghĩ trong khách sạn tốt xấu gì cũng sẽ có áo choàng, dù sao miễn cưỡng vẫn mặc được, thật ra Vương Nhất Bác không phải là người quá câu nệ mấy vấn đề này.

Thế nhưng hiện tại nhận phòng rồi mới phát hiện là giường đôi chứ không phải hai giường đơn, Vương Nhất Bác có chút khó chịu. Áo choàng tắm...cái thứ đồ chơi này thì ai cũng biết, trước khi ngủ dù cho có lấy chun buộc lại đi nữa thì sáng ra vẫn toang hoác, có bao nhiêu lộ hết bấy nhiêu thôi.

Sau khi tắm xong, Vương Nhất Bác đứng soi gương một lúc lâu, cuối cùng đành phải mặc thêm một chiếc thun tay ngắn ở bên trong áo choàng, miễn cho sáng sớm tỉnh lại lộ da lộ thịt.

Sếp mới vừa nói cái này gọi là gì nhỉ? Đúng rồi, đề phòng bất trắc, cẩn tắc vô áy náy!

Vương Nhất Bác rút di động ra nhắn tin cho Tiêu Chiến <Sếp ơi về đi, tôi tắm xong rồi này>

Gửi đi xong, ba phút sau cậu mới đột nhiên cảm giác câu nói này có chỗ nào là lạ, muốn thu hồi tin nhắn nhưng cũng đã không còn kịp.

Đúng lúc này, Tiêu Chiến kéo rương hành lý đứng gõ cửa phòng, Vương Nhất Bác bèn ném di động chạy ra mở cửa, vừa liếc nhìn quả nhiên trông thấy trên tay đối phương có cầm một cái hộp!

"Tôi đi tắm, ngồi đây chơi đi." Tiêu Chiến đẩy vali đến dựng sát tường, lại thuận tay ném cái hộp lên tủ đựng TV, moi ra một bộ áo ngủ rồi tiến vào phòng tắm.

Vương Nhất Bác đảo mắt hai vòng, lúc bấy giờ mới bàng hoàng phát hiện cửa kính nhà vệ sinh lại là kính mờ! Vừa rồi cậu vào trong tắm tại sao lại không chú ý chứ?

Soạt một tiếng, Tiêu Chiến mở vòi sen.

Bên trên mặt kính lập tức lộ ra thân ảnh cao gầy mờ ảo, Vương Nhất Bác ngao một tiếng, vội vã dời tầm mắt đi nơi khác, vô tình va phải chiếc hộp mà Tiêu Chiến ném ở gần TV.

Cái này, mình len lén nhìn một chút chắc không sao đâu ha?!

Vương Nhất Bác vươn tay, lại rụt trở về, cảm thấy chưa được sự đồng ý mà tự tiện động vào đồ của người khác không hay cho lắm, cho nên đấu tranh tâm lý hồi lâu vẫn không biết có nên mở ra xem hay không.

Tiêu Chiến lau tóc đi ra liền bắt gặp Vương Nhất Bác ngồi xổm trước tủ TV, hai tay đỡ cằm nhìn chằm chằm vào chiếc hộp, bóng lưng nhỏ trông cực kỳ giống một chú ếch xanh.

Tiêu Chiến đứng dựa vào tường thưởng thức một hồi mới lên tiếng hỏi "Làm gì vậy, thư ký nhỏ?"

"Sếp, bỏ chữ nhỏ đi, cám ơn." Vương Nhất Bác giật mình, quay đầu lại nói.

"Được rồi, không trêu cậu nữa, lấy ra thử xem có vừa không."

Tiêu Chiến đi tới mở chiếc hộp ra, bên trong là một bộ Hán phục cách tân có lớp lót đen tuyền phối với lụa mỏng màu trắng khoác ngoài, bên trên còn thêu tường vân và chim hạc bằng chỉ vàng, mười phần tinh mỹ.

"Cho tôi hả?" Vương Nhất Bác nhịn không được mà kéo cao khoé miệng.

"Đúng vậy, thay thế cho phí công tác." Tiêu Chiến nói.

"Ai cần phí công tác, tôi muốn cái này cơ."

Đồ vật mà Vương Nhất Bác mong đợi cả đêm cuối cùng cũng tới tay, nói không vui là giả, phí công tác thì bõ bèn gì, làm sao có thể so được với Hán phục mà sếp tặng chứ?

"Vậy mau vào trong thử một chút."

Tiêu Chiến cũng cười cười, thời điểm vừa nhìn thấy bộ quần áo này, trong đầu liền liên tưởng tới khuôn mặt của tiểu thư ký. Nghĩ đến việc Vương Nhất Bác mặc vào khẳng định rất phù hợp cho nên anh mới nhờ Lộ Lộ mang tới đây.

Tiêu Chiến vốn còn tưởng rằng bạn nhỏ nào đó chỉ mê xe máy, sẽ không yêu thích loại trang phục phong cách cổ xưa như thế này đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top