Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

22.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đoàn người xuất hiện tại nhà ăn buffet của khách sạn gây nên không ít bạo động, rất nhiều vị khách nhịn không được mà nhao nhao cầm điện thoại lên chụp hình, thậm chí còn có người lớn mật hơn, trực tiếp chạy tới hỏi bọn họ sắp đi làm cái gì.

"Đến đại học Vũ Hán ngắm hoa anh đào, thuận tiện chụp vài bức hình." Có người lên tiếng giải thích.

Vương Nhất Bác lấy bát mì, tùy tiện cho thêm ít topping, sau đó còn đắp lên trên một cái trứng ốp la.

Tiêu Chiến cảm thấy bát mì kia quá nhỏ, bèn hỏi "Một bát ăn đủ không?"

Vương Nhất Bác ngậm một đũa mì, ngẩng đầu lên nghĩ nghĩ, cảm thấy chỉ có bấy nhiêu khẳng định là không đủ, vì thế lắc lắc đầu.

"Ăn đi." Tiêu Chiến đứng dậy, lại đi lấy cho cậu thêm một bát mì cùng với khay bánh bao nhỏ "Ăn nhiều một chút, đừng để bụng đói."

Có cô gái ngồi bàn cách đó không xa, biểu lộ trên mặt giống như lập tức phải tiến vào phòng cấp cứu, một tay ôm ngực một tay níu lấy góc áo bạn mình, nhỏ giọng nói "Trời ơi! Hôm nay chúng ta quá may rồi, cậu xem, hai người bọn họ đẹp trai khiếp! Mà lại còn xứng đôi...aaaaa anh kia còn đi lấy bữa sáng cho người ta nữa đó!"

Đồng bạn vô cùng lo lắng mà giúp cô nàng vuốt vuốt lưng "Bình tĩnh, bình tĩnh!"

"Ăn nhiều một chút đi sếp." Vương Nhất Bác mười phần hiểu chuyện, đưa tay gắp một cái bánh bao nhỏ bỏ vào chén của Tiêu Chiến, có qua có lại.

Cô gái ngồi bàn bên cạnh trực tiếp té xỉu, có ấn huyệt nhân trung để cấp cứu cũng vô dụng.

-

Du khách tới ngắm hoa anh đào ở trường đại học Vũ Hán rất nhiều, từng tốp từng tốp, muốn đến sớm phải đặt vé trước. Cả đoàn người chỉ có Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác là chưa kịp mua vé vào cổng, cũng may trong nhóm có người vốn là sinh viên trong trường, hỗ trợ mang cả hai vào trong.

Người mặc Hán phục và trang phục cosplay tới đây quay chụp còn rất đông, bọn họ đi vào ngược lại cũng trông không quá rầm rộ, không gây nên sóng gió hoặc là khiến người vây xem.

Vương Nhất Bác mang theo giá ba chân đi theo sau lưng Tiêu Chiến.

Anh đang tìm chỗ thích hợp để chụp ảnh, Vương Nhất Bác không hiểu những thứ này, đầy đầu toàn là chuyện về cuộc đua mà Doãn Chính nói lúc sáng, chỉ có thể lẽo đẽo theo sau. Tiêu Chiến đi hướng đông cậu đi hướng đông, anh rẽ hướng Tây cậu bước sang Tây, miễn sao không lạc là được.

Đi đến một chỗ có rất nhiều hoa anh đào, lọt vào tầm mắt đều là ngợp trời hồng hồng trắng trắng, Tiêu Chiến dừng lại lấy nét, Vương Nhất Bác cảm thấy nơi này rất thú vị nên cũng dừng theo. Vừa khéo đi bộ từ nãy đến giờ đã thấm mệt, cậu liền tìm chỗ tựa lưng một hồi.

Tiêu Chiến vừa quay đầu, cảnh tượng như thế này liền đập vào mắt: Vương Nhất Bác khẽ dựa người vào một gốc anh đào, hai tay khoanh trước ngực đăm chiêu suy nghĩ, ánh mắt rũ xuống nhìn chằm chằm vào cánh hoa rơi đầy đất.

Tiêu Chiến chỉnh sáng, lập tức "crắc" một tiếng ghi lại khoảnh khắc này.

Vương Nhất Bác bỗng nhiên ngẩng đầu, đứng thẳng người dậy buông thõng hai tay, cây anh đào run lên một cái, lại lác đác rớt xuống không ít cánh hoa, rơi vào trên thân cậu.

Vương Nhất Bác vô thức đưa tay ra đón, hai cánh hoa mỏng khẽ đáp xuống lòng bàn tay.

Tiêu Chiến chụp đến say mê.

"Ban nãy suy nghĩ cái gì?" Tiêu Chiến đưa cho cậu xem ảnh vừa chụp, thuận tiện hỏi một câu.

"Trở về rồi nói." Vương Nhất Bác không ngờ Tiêu Chiến lại nhìn ra trong lòng cậu có tâm sự, chỉ là hiện tại cũng không phải lúc để bàn chuyện này, liền tuỳ tiện đáp lại một câu.

"Được." Tiêu Chiến gật gật đầu "Cậu gọi mọi người đến đây đi, chụp ở chỗ này một lát."

"Ừm." Vương Nhất Bác đưa giá ba chân cho anh, sau đó liền xoay người đi.

Kỹ thuật chụp ảnh của Tiêu Chiến thì khỏi phải bàn, các cô gái đều tình nguyện để anh chụp và chỉnh sửa ảnh cho mình, bởi vậy cho nên rất bận rộn, hết loay hoay chụp đơn rồi đến chụp đôi, chụp ba, thậm chí còn chụp cả nhóm.

Tiêu Chiến khá thoải mái, không chỉ chỉ đạo công tác mà còn giúp mọi người canh góc cho thật đẹp, kết quả Vương Nhất Bác lại là người không vui.

"Sếp, còn chưa chụp xong sao?" Cậu hỏi.

Tiêu Chiến nhíu mày "Làm sao vậy?"

"Anh chụp không mệt nhưng mà tôi đứng rất mệt." Vương Nhất Bác bĩu môi "Cả đám con gái có cái gì mà chụp, dù sao cuối cùng bọn họ cũng chỉ up ảnh selfie lên mạng thôi."

"Được rồi, nốt lần này nữa tôi sẽ bảo mọi người tản ra tự chụp." Tiêu Chiến gật gật đầu.

"Ai da, thư ký Vương thấy sếp làm việc vất vả nên đau lòng rồi à?" Nhu Nhu đã chụp xong, nghe hai người họ nói chuyện liền chen vào góp vui.

Vương Nhất Bác cúi đầu không đáp, Nhu Nhu lại nói "Đã bảo bộ áo này chắc chắn là mang cho Tiểu Vương mà, đẹp thật đó! Tiêu ca, anh phải chụp cho cậu ấy nhiều một chút, giữ làm kỉ niệm nha!"

Vương Nhất Bác vội nói "Có chụp rồi."

Tiêu Chiến vừa nháy máy liên tục vừa đáp lại "Ừm."

Nhu Nhu che miệng cười, kéo Vương Nhất Bác sang bên "Lại đây, bé cưng, chụp với tỷ tỷ một tấm."

Vương Nhất Bác chắp tay sau lưng, cùng Nhu Nhu tiến vào khung ảnh.

Chờ sau khi đám người tản đi, Vương Nhất Bác mới lấy di động ra đi đến bên cạnh Tiêu Chiến. Đối phương đang xử lý ảnh chụp, biểu tình trên mặt cực kỳ nghiêm túc, liên tục xoá bỏ những tấm không đẹp để sau này về chỉnh sửa đỡ tốn thời gian.

"Sao thế?" Thấy tiểu thư ký ngập ngừng bước tới, tựa hồ có lời muốn nói, Tiêu Chiến liền lên tiếng hỏi.

Vương Nhất Bác giơ di động lên, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn đi nơi khác, miệng thì lại nói "Sếp, chúng ta có nên chụp chung một tấm hay không?"

"Chụp, phải chụp chứ! Chụp một trăm tấm!"

Kết quả, tiểu thư ký crắc xong một cái liền vội vàng bỏ chạy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top