Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, khi nhận được cuộc gọi của Doãn Chính, Tiêu Chiến đang ở bên này giúp Vương Nhất Bác thu thập hành lý. Bởi vì ngày mai cậu phải từ nhà trực tiếp xuất phát đi ra sân bay, motor không dám chạy về, càng không có chỗ để giấu hành lý.

Tiêu Chiến bảo cứ yên tâm, anh sẽ tự mình động thủ thu dọn đồ đạc cho cậu.

Cho nên lúc thấy Doãn Chính gọi tới anh còn cảm thấy có chút kỳ quái, bọn họ bên kia hẳn là còn chưa xong tiệc mới đúng, trước đó không lâu còn thấy Vương Nhất Bác giả mô giả dạng phát vài tấm selfie vòng bạn bè, bầu không khí nhìn qua rất tốt.

Tiểu thư ký còn gửi tin nhắn tới, bảo ước gì anh cũng có mặt ở đây.

"A Chiến ơi không xong rồi, xảy ra chuyện lớn!"

Giọng Doãn Chính có chút sốt ruột, Tiêu Chiến không khỏi cũng bắt đầu lo lắng lên theo, "Có chuyện gì vậy anh họ?"

"Thì mẹ tôi đó, cũng chính là dì hai của Vương Nhất Bác, lỡ miệng nói ra chuyện nó muốn tham gia thi đấu, bây giờ bị bắt nhốt ở trong nhà rồi." Doãn Chính nói.

Tiêu Chiến nghe vậy thở dài một hơi, "Chỉ vậy thôi?"

Doãn Chính sững sờ, "Hả? Chuyện này còn không nghiêm trọng sao?"

"Em còn tưởng Nhất Bác xảy ra chuyện gì." Tiêu Chiến nói, "Sao cậu ấy không gọi điện cho em?"

"Di động cũng bị ba nó cầm đi rồi, bây giờ đang bị giam trong phòng ngủ ấy."

"Phòng ở lầu mấy? Lầu hai?" Tiêu Chiến hỏi.

Lấy thân phận và địa vị của Vương Diệp Bách, nhà Vương Nhất Bác hẳn là một căn biệt thự, vậy phòng ngủ của cậu cũng không có khả năng nằm ở tầng trệt.

"Đúng, là lầu hai, từ dưới nhìn lên có thể thấy được cửa sổ."

"Anh họ, anh ra ngoài nhặt hòn đá nhỏ ném lên cửa sổ chứ đừng kêu, sau đó bảo Nhất Bác tìm dây buộc di động của anh kéo lên đi." Tiêu Chiến đóng rương hành lý, kéo khoá lại rồi nói, "À, gửi địa chỉ sang cho em nữa, em lập tức lái xe qua đó."

"? Sao cậu rành dữ vậy?" Doãn Chính hỏi.

"Lúc còn bé anh không được đồng bọn ném đá lên cửa sổ rủ rê, sau đó trèo tường đi ra ngoài cùng nhau ngồi net qua đêm à?" Tiêu Chiến đáp, "Em cúp máy trước, anh đưa di động cho Nhất Bác xong thì bảo cậu ấy chờ em."

Tiêu Chiến gác máy, lại gọi đến cho học muội - cũng chính là thím trẻ của Vương Nhất Bác.

"Alo, em đang ở tiệc sinh nhật của Nhất Bác có đúng không?"

"Đúng rồi học trưởng, nhưng mà thằng bé đang cãi nhau với ba, nghe bảo muốn đi tranh tài nhưng người lớn không cho." Học muội tiếp điện thoại, nghe vậy liền đáp.

"Giúp đỡ một chút, xong việc anh bảo Lý Thanh thiết kế cho em một cái váy." Tiêu Chiến đề nghị.

"Lý Thanh? Thật sao! Học trưởng anh cứ việc nói!" Đối phương vội vàng đáp lời.

Tiêu Chiến nói với cô nàng vài câu sau đó mới cúp điện thoại, mang theo hai rương hành lý đã thu dọn sẵn sàng rồi đi ra cửa.

Căn cứ theo định vị mà Doãn Chính gửi qua, lúc thấy sắp tới nơi Tiêu Chiến liền gọi điện, đầu bên kia nghe máy rất nhanh.

Thanh âm uỷ khuất của Vương Nhất Bác lập tức truyền tới: "Sếp."

"Không sao, Nhất Bác, anh tới đón em." Tiêu Chiến trấn an, "Chờ anh."

"Sếp, anh làm sao mà vào nhà em được?" Giọng Vương Nhất Bác lập tức trở nên có sức sống hơn nhiều, vội vàng hỏi.

"Anh không vào, anh ở bên ngoài chờ. Anh họ của em còn đứng dưới cửa sổ không?" Tiêu Chiến mang tai nghe bluetooth, vừa đánh tay lái vừa hỏi.

"Không có, bị mẹ em gọi đi rồi, chắc là đang nghe giáo huấn." Vương Nhất Bác trả lời, "Làm sao bây giờ sếp ơi?"

"Lúc này không phải nên gọi là ông xã sao?"

Tiêu Chiến nói dứt lời, xe liền dừng ở ngoài cổng sắt lớn nhà Vương Nhất Bác, ngẩng đầu là có thể trông thấy cái đầu nho nhỏ xù xù nhú ra ngoài, vừa nhìn thấy xe anh trờ tới lập tức phất phất tay.

"Em thấy anh rồi!"

"Là anh, anh giẫm lên thất thải tường vân đến đón em đây."

Tiêu Chiến mở cửa xe, cũng vẫy tay với cậu, sau khi nhìn kỹ vài lần mới xác định lầu hai cũng không quá cao. Nếu như bên dưới có người tiếp ứng, bằng thân thể dài một mét tám của Vương Nhất Bác thì nhảy xuống dưới hoàn toàn không thành vấn đề.

"Đợi anh một lát, anh gọi điện thoại, chờ khi nào anh họ tới tiếp ứng thì em nhảy xuống dưới. Có điều nhớ phải cẩn thận, nhìn cho kỹ rồi nhảy."

Tiêu Chiến nói xong lại gọi một cú điện thoại cho học muội.

Chỉ chốc lát sau, Doãn Chính vội vội vàng vàng chạy đến, đầu tiên là từ bên trong nhấn mở cửa rào tự động, sau đó mới đi đến phía dưới cửa sổ tiếp người.

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, vịn cửa sổ dứt khoát nhảy xuống, vừa vặn nhảy vào giữa hai cánh tay của Doãn Chính. Trọng lượng hầu hết đều đổ dồn lên người đứng phía dưới, ngoại trừ lòng bàn chân hơi nhói thì cậu cũng không có cảm giác gì.

"Cám ơn, ca!"

Vương Nhất Bác vỗ vai Doãn Chính một cái, sau đó ba chân bốn cẳng chạy về phía Tiêu Chiến, nhoáng cái liền nhào vào ngực anh.

"Sếp!"

"Ài, hai người đang bỏ trốn đó, đừng có dính nhau nữa, mau đi nhanh lên!" Doãn Chính nhỏ giọng hô.

***

@floral38 ngừng ở đây không up tiếp có bị đánh không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top