Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

03. Yêu quái chỉ biết khóc chít chít

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến bắt đầu am hiểu sâu sắc đạo lý: kẻ ngu khắc cao thủ.

Cứ xem như tay ngươi cầm vũ khí tuyệt thế, một thân một mình tàn sát tứ phương, nhưng lúc mặt trời chiều ngã về tây, thời điểm trên người đại boss còn sót lại chút xíu máu, thể nào con boss của ngươi cũng sẽ bị một tên toàn thân trang bị cùi bắp từ trên trời rơi xuống phỗng tay trên.

Tiêu Chiến nghĩ, giờ này khắc này, vào buổi tiệc cuối năm hoành tráng nhất, người đứng ở bên cạnh mình hẳn phải là một vị minh tinh khí độ phi phàm, khéo ăn khéo nói, trời sinh mang theo quý khí, chỉ cần đứng yên một chỗ cũng sẽ trở thành bảo vật tối cao.

Nhưng mà, Vương Nhất Bác ngồi ở ngay bên cạnh anh, khuôn mặt cao quý lãnh diễm bởi vì nhét đầy đồ ăn cho nên đã bị biến hình, còn chuyên tâm gặm nhấm một cách rất là ngu ngốc, trông có khác gì hamster nhỏ nhặt được ở ven đường đâu.

"Lau tương dính trên miệng đi kìa" Tiêu Chiến rút khăn ăn đưa cho cậu "Tự mình ngồi ăn, tôi đi một lát sẽ quay lại."

Vương Nhất Bác buông đũa, nhìn chằm chằm bóng lưng của Tiêu Chiến, mãi cho đến khi không còn trông thấy nữa mới thôi.

"Quấy rầy một chút, Vương tiên sinh."

Cậu quay đầu lại, nghi hoặc hỏi "Cô là...?"

"Tôi là người đại diện trước đây của Thượng Kỳ" Nữ nhân nọ tươi cười nói tiếp "Chắc cậu cũng biết, Thượng Kỳ chính là người lúc trước được Tiêu tổng nâng đỡ."

Vương Nhất Bác kinh ngạc một chút, chậm rãi gật đầu.

"Tôi biết."

.

"Uống thêm một ly chứ?"

"Không được."

Tiêu Chiến đặt ly xuống, ly rượu này kỳ thực chỉ là cho đối phương chút thể diện.

"Chiến, nhảy một bài với em được không?"

"Không có hứng."

Thế nhưng người phụ nữ đứng trước mặt lại chơi đòn phủ đầu, lập tức vươn tay về phía anh.

Nam nhân hai mắt tối sầm, hiểu rõ đối phương đang toan tính cái gì.

Chuyện đã qua Tiêu Chiến chỉ muốn một đao cắt đứt, nhưng người khác lại không như vậy. Hiện tại biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn họ chằm chằm, chắc chắn cô ta định để cho anh mất hết phong độ mà đi cự tuyệt một người phụ nữ.

"Tôi nhảy với cô."

Tiêu Chiến xoay người nhìn sang, đụng phải ánh mắt bễ nghễ thiên hạ của Vương Nhất Bác.

Đối với người ngoài mà nói, đây tuyệt đối không phải dáng vẻ nể mặt lấy lòng gì--thần sắc phủ đầy sương lạnh, ánh mắt giống như muốn trực tiếp làm cho người ta chết cóng.

Lúc người phụ nữ nọ bị cậu dắt tay đi, cô ta cũng còn không kịp phản ứng.

Vương Nhất Bác cố ý đem điệu waltz nhẹ nhàng quy củ nhảy thành tốc độ điên cuồng, càng bước càng nhanh, hết tung lên lại ném xuống khiến cho đối phương co quắp một trận, nhảy xong nửa bài chỉ có thể vịn tường mà đi.

Sau đó Vương Nhất Bác lại solo nửa bài còn lại rất là vui vẻ, mãi cho đến khi có một tiểu minh tinh bên cạnh vỗ vỗ vai cậu "Bác ca, anh gây ra chuyện lớn rồi."

"Làm sao? Chắn vận đào hoa giúp ông chủ không phải là chuyện cảm động đất trời ư?" Dáng vẻ còn rất tự hào.

"Cô gái mà anh vừa quay như chong chóng vừa nãy, không ai xa lạ chính là--mối tình xanh ngát yêu đến chết đi sống lại của Tiêu tổng!"

"Màu xanh thì như nào? Màu xanh đẹp mà."

"......"

Tiểu minh tinh thiếu chút nữa tức chết, nhất là người trước mặt lại còn biểu hiện cực kỳ nghiêm túc.

"Bác ca, anh phải hiểu trọng điểm là cái gì chứ? Bạn gái cũ! Xanh ngát...xanh ngát ý là mối tình mà bá đạo tổng tài nhà chúng ta nhớ mãi không quên đó!"

Vương Nhất Bác lúc này mới ý thức được "Trời ơi, xong đời!"

"....Nhìn mặt anh em chả thấy xong đời gì cả, tỉnh vô cùng tỉnh."

Vương Nhất Bác yên lặng nhìn đối phương "Vậy thì đúng rồi."

Đó là hình tượng của cậu cơ mà.

.

Tiêu Chiến cảm giác được có người vụng trộm kéo kéo tay áo của mình.

"Chơi chán rồi sao? Vui chứ?" Tiêu Chiến quay đầu cười cười "Tôi còn phải cảm ơn cậu một tiếng."

"......tôi muốn khóc quá."

Tiêu Chiến run tay, một phen tóm lấy Vương Nhất Bác kéo vào buồng vệ sinh.

Bị tiểu minh tinh nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng cảm kích, trong lòng Tiêu Chiến thật con mẹ nó phát điên, anh thật sự âm thầm cầu phúc thay cho Vương Nhất Bác.

"Nơi này bất cứ lúc nào cũng sẽ có người tiến vào, cho nên..."

"Cho nên, tốc chiến tốc thắng đi."

Tiêu Chiến nhìn vào đôi mắt đẫm lệ, mông lung uỷ khuất của cậu, bèn hỏi "Nói xem, vì cái gì mà tự dưng khóc? Ban nãy không phải còn rất bình thường sao?"

"Bọn họ nói người kia là bà chủ tiền nhiệm."

"À, chuyện xưa lắm rồi."

"Sau đó anh bị lừa, còn bị người ta đá."

"......"

"Quá thảm rồi, tim tôi chịu không nổi!"

"......"

Tiêu Chiến siết chặt nắm đấm "Vậy có khóc cũng là tôi khóc, cậu khóc cái gì?"

"Xúc động đó, tình cảm chân thành trao đi lại bị lừa gạt, còn phải thể hiện là mình ung dung như không có việc gì." Vương Nhất Bác rơm rớm nước mắt "Bây giờ còn quay lại tra tấn anh, cô ta dựa vào cái gì chớ?"

Đây là cái quỷ gì? Thuỷ tinh tâm lại còn có chức năng thấu cảm nữa ư?

Tiêu Chiến giúp Vương Nhất Bác lau mặt "Chuyện qua lâu rồi, tôi không khó chịu, thật đấy."

Vương Nhất Bác bán tín bán nghi thu nước mắt vào, liền nghe được Tiêu Chiến nói tiếp "Xem ra cần phải thêm một điều khoản vào trong hợp đồng, không cho phép cậu yêu đương. Bằng không lỡ như bị người ta lừa, không biết tôi phải tốn bao nhiêu tiền đây nữa, hầy."

"Tim tôi lạnh rồi." Vương Nhất Bác nói "Tôi chỉ là công cụ kiếm tiền mà thôi."

"Kiếm được tiền hay không còn chưa biết" Tiêu Chiến đả kích cậu "Trước mắt chỉ thấy là một trái mít ướt."

.

Mít ướt ghi hận trong lòng, bắt đầu điên cuồng ra sức làm việc, muốn chứng minh giá trị của bản thân.

Tiêu Chiến nhìn xem lịch trình dày đặc, cảm thấy hành động dục tốc bất đạt của người này tuyệt đối không thể tiếp tục làm.

"Cho cậu ta nghỉ phép mấy ngày đi" Anh nói "Có vấn đề gì trực tiếp tìm tôi."

Xế chiều hôm đó, Vương Nhất Bác liền đến văn phòng của Tiêu Chiến để 'nghỉ phép'.

Nhiều ngày không gặp, hình tượng nặn đắp bên ngoài của cậu càng thêm tinh tiến. Tiêu Chiến nhìn qua camera an ninh, thấy đối phương đang đứng chờ ở sảnh, hai tay đút túi, lại còn đội mũ lưỡi trai màu đen, rất giống đến đòi nợ.

Mà đến khi Vương Nhất Bác tiến văn phòng, khí tràng liền yếu đi mấy phần.

"Có chuyện gì?" Tiêu Chiến liếc nhìn một cái "Muốn khóc thì đi ra ngoài, rẽ phải hai mươi mét có nhà vệ sinh."

"Không có muốn khóc" Vương Nhất Bác hỏi "Vì sao bắt tôi nghỉ phép?"

"Làm việc phải có chừng mực, cậu còn trẻ" Tiêu Chiến chỉ chỉ vào quyển sách "Còn có thể tiếp tục phát triển thêm nữa, hiểu không? Bây giờ vắt kiệt sức cậu xong rồi, về sau tôi kiếm tiền bằng cái gì nữa?"

Vương Nhất Bác nghĩ một hồi, lại ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến.

"Tiêu tổng, anh đang lo lắng cho tôi hả?"

"Lo lắng cái gì?"

"Tôi đã đi gặp Thượng Kỳ" Vương Nhất Bác nói "Anh không muốn biết cậu ta bây giờ sống thế nào sao?"

Đề tài này tới quá bất ngờ, cả căn phòng lâm vào một mảnh im lặng.

Tiêu Chiến cười cười "Cậu đi tìm cậu ta?"

"Là cậu ta hẹn tôi."

"Sau đó thì sao?" Tiêu Chiến giương mắt nhìn Vương Nhất Bác "Mặc kệ hai người nói gì với nhau, cậu suy nghĩ như thế nào--có cần phải nói lại với tôi đâu chứ? Tôi không quan tâm."

"Tiêu tổng" Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ "Dù sao trước đây..."

"Cậu cũng biết nói đó là lúc trước" Giọng nói của anh trở nên lạnh lẽo vô cùng "Vương Nhất Bác, chuyện này có liên quan gì đến cậu sao?"

"Hay là, cậu muốn đến thăm dò kết cục của chính mình một chút?"

"......Kết cục?"

Vương Nhất Bác khẽ giật mình, tuy cậu cũng đoán được rằng Tiêu Chiến sẽ không vui, nhưng tuyệt đối không ngờ anh lại nói ra mấy câu như vậy.

"Tôi không quan tâm mình có kết cục gì" Cậu nói "Anh thích hình tượng bên ngoài của tôi, có phải bởi vì chuyện trước đây cho nên trong lòng mới..."

"Đừng có dùng trái tim dễ vỡ của cậu mà áp lên tôi" Tiêu Chiến cắt ngang "Chẳng có ám ảnh tâm lý gì ở đây cả, chẳng qua không muốn lần nữa dùng giỏ trúc đi múc nước sông, phí công tốn sức."

"Tôi không có áp đặt suy nghĩ lên người anh."

Vương Nhất Bác trầm mặc trong chốc lát "Nhưng nếu anh không để ý, sẽ không phản ứng dữ dội như vậy."

"Giống như đêm yến tiệc hôm trước anh đối với bạn gái cũ đấy, chẳng còn một chút cảm xúc."

"Rốt cuộc anh đang vướng bận điều gì?" Cậu hỏi.

"Vương Nhất Bác" Tiêu Chiến bình thường cũng sẽ không dùng phương thức ỷ thế hiếp người để nói chuyện, nhưng hiện tại cách này là hữu hiệu nhất "Cứ coi như tôi thật sự để ý, cậu dùng tư cách gì mà chất vấn tôi?"

"Làm tốt bổn phận của mình đi, đừng có được voi đòi tiên. Nên nhớ, cậu mới là người cần được tôi nâng đỡ."

Vành mắt Vương Nhất Bác đỏ lên, ngón tay nắm chặt góc áo.

"Thượng Kỳ chỉ bảo tôi cố gắng lên thôi, không hề nói thêm gì hết. Trạng thái của cậu ta bây giờ cũng rất ổn, đã có người bầu bạn rồi."

Vương Nhất Bác không khóc, chỉ kiên cường nhịn xuống, quay đầu đi ra khỏi văn phòng.

Tình huống này thật khó hiểu, Tiêu Chiến thậm chí còn không biết sự tức giận của mình là từ đâu mà ra.

Ầm ĩ một trận với đồ thích khóc kia, anh cũng quá mức ấu trĩ rồi, Tiêu Chiến ngẫm nghĩ, muốn tự cười mình một cái.

Thế nhưng là cười không nổi.

Thời khắc biết được Vương Nhất Bác đi gặp Thượng Kỳ, anh thật sự không có cách nào giữ được bình tĩnh.

Có chút nỗi niềm thậm chí chính bản thân Tiêu Chiến đều không thể làm rõ.

Giống như tất cả câu chuyện giữa kim chủ và kẻ được bao nuôi, luôn sẽ có người sinh lòng mơ mộng viển vông.

Tiêu Chiến đã cho Thượng Kỳ những điều tốt nhất, đối xử với cậu ta như một hạng mục được tính toán kĩ càng, nghiêm túc mà bồi dưỡng nâng đỡ.

Nhưng mà Thượng Kỳ lại đi lầm đường, chẳng những thích anh, còn biến anh thành chấp niệm.

Thứ đồ vật không được chờ đón đó cuối cùng cũng đơm hoa kết trái.

Phàm là người ở trong giới nghệ sĩ, hầu hết đều cần tìm cho mình một mục tiêu để theo đuổi, tránh việc chìm chìm nổi nổi hồi lâu, lạc hướng rồi còn không biết bản thân mình cần cái gì.

Tiêu Chiến là người cao không thể chạm, thế nhưng lại có vỏ bọc bên ngoài quá mức ôn nhu, dễ dàng khiến cho người khác động lòng.

Thượng Kỳ đã từng nói, là anh đập tan giấc mộng của cậu ta, lúc ấy Tiêu Chiến cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu "Xin lỗi."

Người này nhìn qua ôn nhu, bản chất thật sự chính là bạc tình.

Một năm rưỡi sau đó, Thượng Kỳ trầm cảm tự sát, Tiêu Chiến không muốn nhưng phải thừa nhận, chính mình có lẽ là hung thủ.

Anh xem tất cả các bản phân tích cùng báo cáo của bác sĩ, từ trong con chữ lạnh như băng hiểu ra được một trái tim vốn dĩ lành lặn vẹn nguyên đã bị tàn phá dần dần là như thế nào.

Người đại diện của Thượng Kỳ nói cậu ta vừa khóc vừa xem những lời thoá mạ nguyền rủa của anti, tính cách bản thân lại hướng nội, chỉ yên lặng nhận hết ấm ức cùng bất công.

Tài nguyên cùng quan hệ xã hội rất đúng chỗ, nhưng có tác dụng hay không?

Người nhạy cảm chính là như vậy, càng để tâm càng tự chất vấn bản thân, chất vấn xong lại thấy bế tắc, bế tắc rồi chỉ biết tiếp tục tìm xem những thứ đồ vật tiêu cực kia.

Ngàn tính vạn tính cuối cùng anh lại để sót tính cách của Thượng Kỳ, việc ra nông nỗi như vậy, Tiêu Chiến cũng khó tránh khỏi tự hỏi bản thân rốt cuộc đóng vai trò gì.

Từ đầu đến cuối anh luôn giữ vững lập trường, bất luận là như thế nào, Tiêu Chiến không có khả năng cho Thượng Kỳ thứ cậu ta muốn, đó tuyệt đối không phải là một hành động sai lầm.

Thế nhưng trong lòng anh lại vẫn cứ quên không được.

Cho dù là chó mèo đi nữa, nuôi ba năm trời cũng sẽ có tình cảm, huống hồ là người. Cứ xem như Tiêu Chiến không đề cập tới, nhưng cảm giác áy náy cùng thương xót là thật sự tồn tại.

Không muốn giẫm lên vết xe đổ cũng là thật, cho nên về sau lúc chọn người, anh liền nhìn trúng Vương Nhất Bác.

Thiếu niên nhìn qua lạnh lùng vô tâm, mang theo ánh mắt sáng suốt thấu triệt mà nhìn xem thế giới này, người như vậy không dễ dàng bị tổn thương, cũng sẽ sở hữu một trái tim rắn rỏi.

Bởi vì dù cho Tiêu Chiến giúp họ bảo bọc thân xác tốt cách mấy, cũng không có khả năng bảo vệ được trái tim ở bên trong.

Muốn quên chuyện này, kỳ thực anh không còn cách nào khác, về sau cũng không hỏi thăm tin tức về người kia.

Những chuyện đó Vương Nhất Bác đã gặp Thượng Kỳ rồi hẳn cũng biết rõ, hết thảy đều là thứ mà Tiêu Chiến trước sau không muốn nhắc tới.

Nam nhân nhìn qua chân trời mờ mịt tối tăm, có vẻ lại sắp đổ mưa hoặc là tuyết rơi.

Nhưng là, điều gì đang vướng bận trong lòng anh, lúc này đáp án lại hiển hiện vô cùng sáng tỏ, phơi bày ở trước mặt Tiêu Chiến.

--Đồ thích khóc kia có khi nào sẽ cảm thấy rằng anh quá vô tình tàn nhẫn hay không?

Đây mới là thứ hại Tiêu Chiến không biết nói sao cho phải, chỉ có thể ỷ thế hiếp người để mau chóng kết thúc vấn đề.

.

Trời đã định, đêm nay sẽ là một đêm không ai ngon giấc.

Vương Nhất Bác ngồi trong văn phòng của Tiêu Chiến, ánh mắt đáng thương vô cùng.

"Xin lỗi, lần này lại hại Tiêu tổng tốn tiền."

#VươngNhấtBáckhócbịchụpđược# leo lên hotsearch.

"Ban nãy vừa đi ra khỏi cao ốc, chưa được mấy bước liền phát hiện có đội chó săn đang chụp lén, tôi liền tức tốc phi ngược trở vào."

Vương Nhất Bác buồn bực lướt Weibo "Nước mắt còn chưa kịp chảy nữa mà, quá đáng thật, mấy tấm hình năm ngoái trốn trong mũ bảo hiểm khóc cũng bị doanh tiêu hào đào ra góp vui."

"Làm sao bây giờ hả Tiêu tổng, đây là thanh danh cả đời đó..."

"Ồ, thanh danh vẫn còn tạm được" Tiêu Chiến nói "Cái hotsearch này không cần phải dập."

"Tại sao tại sao? Hình tượng sắp tan nát rồi!"

"Tự mình xem đi, bên dưới đều là fan hâm mộ khóc thương cho cậu, còn thuận tiện đào mộ tổ tiên nhà tôi lên."

"......"

Kỳ thực vừa rồi Vương Nhất Bác không dám đọc bình luận, nghe Tiêu Chiến nói vậy liền nhịn không được mà bấm vào xem một chút.

Fan bạn gái khóc thành sông, fan mẹ muốn phất cờ khởi nghĩa, còn có vài acc doanh tiêu phát bản thảo liên quan tới vấn đề 'đời sống tâm lý của nghệ sĩ thời nay', hết thảy đều đổ lỗi cho tư bản làm việc vô trách nhiệm, bóc lột thần tượng.

Dù sao đi nữa, Vương Nhất Bác cũng là đứng trước cao ốc công ty mà khóc thảm.

"Hình tượng thiết lập quá ổn, tự tay cậu đập vậy mà còn đập không nát." Tiêu Chiến cũng có chút câm nín.

"Vẫn nên dập đi thôi" Vương Nhất Bác được nước lấn tới "Mắng tôi cũng không sao, ngàn vạn lần không được mắng ông chủ."

Tiêu Chiến cũng không quên vừa rồi bọn họ vừa mới cãi nhau "Không giận?"

"Là lỗi của tôi" Cậu nói "Khi không đi nhắc việc không nên nhắc."

Vương Nhất Bác cúi thấp đầu, kỳ thực đã sớm ý thức được mình lỗ mãng, không cân nhắc kĩ lại chạy đến xen vào chuyện riêng tư của Tiêu Chiến, hiện tại không biết nên xin lỗi như thế nào cho phải.

Nhưng mà lúc này, một bàn tay lại vươn tới, nhẹ nhàng giúp cậu lau nước mắt "Cám ơn cậu đã nói cho tôi biết."

Vương Nhất Bác trừng to hai mắt "Không cần cảm ơn."

.

Tiêu Chiến lười bỏ tiền ra để phản hắc cho cậu, Vương Nhất Bác liền cằn nhằn ông chủ thật keo kiệt.

Nhưng mà việc này dù sao cũng phải giải quyết, cho nên thiếu niên dứt khoát tự mình ra tay, bèn mở weibo lên đăng một dòng.

Vương Nhất Bác: @TiêuChiến Giám đốc mở họp, hại tôi mua hụt đôi giày phiên bản giới hạn, nhịn không được cho nên là...coolguy rơi lệ

Tiêu Chiến: ......

"Tôi nói thật đó, vừa rồi chỉ lo khóc, hẹn giờ xong lại quên vào xếp hàng chờ mua, bên nhãn hàng cũng không thèm chừa lại đôi nào, mấy ngày trước vì bận quá cho nên quên dặn trước. Tủi thân muốn chết."

Tiêu Chiến: @VươngNhấtBác ông chủ mua đền cho cậu

Nam nhân phát xong Weibo liền quay đầu lại, lườm Vương Nhất Bác một cái "Tự mình ra tay phá bỏ hình tượng hai lần, cuối năm nay không có thưởng!"

"Khi dễ tôi anh có được ích lợi gì đâu..."

"Khóc cũng vô ích" Tiêu Chiến cắt ngang "Đi thôi, dẫn cậu đi ăn tối."

.

#TiêuChiếnxuấthiệncùngbạngái# lên hotsearch.

Vương Nhất Bác ngó vào dòng chữ chói lọi trên màn hình, không thể tin được mà nhìn sang nam nhân vẫn bình chân như vại ở bên cạnh.

"Trời ơi, Tiêu tổng, anh bị chộp rồi đây nè!"

"Vậy ư."

"Không gọi người tới dập sao?"

"Dập cái gì?" Tiêu Chiến chậm rãi nói "Ai quan tâm mấy chuyện này đâu."

"Nhưng mà hình này bị chụp khi nào vậy...bạn gái?"

Vương Nhất Bác xoay tới xoay lui, zoom lên nửa ngày cũng nhìn không rõ, bèn dò hỏi "Cái này là tin nhảm phải không? Nhìn hình không thấy được gì hết, làm sao biết là bạn gái?"

"Thế nào, nếu thật sự có bà chủ thì tim pha lê lại định vỡ à?"

"......"

Không muốn nói chuyện.

"Sắp kết toán cuối năm rồi, hotsearch mua ba tặng một, gần đây cậu lên đầu đề quá nhiều, không dùng rất phí."

"......"

"Hơn nữa, cho dù không nhìn rõ mặt, cái khăn quàng cổ này cậu còn không cảm thấy quen quen hay sao?"

Vương Nhất Bác nhìn kỹ một chút, trời ơi cái khăn này là tạo hình của cậu hôm tiệc cuối năm mà!

Chết tiệt, lát nữa về nhà phải mau chóng thủ tiêu tang chứng, cái khăn kia không dùng được nữa rồi.

Mà không, không đúng, vì cái gì Tiêu Chiến lại muốn mua hotsearch kiểu này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zsww