Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PN2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chốc nữa phim chiếu xong anh còn một cuộc phỏng vấn, em chờ một lát được không?" Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, trao đổi với cậu, "Sẽ nhanh thôi, xong việc anh đi tìm em ngay."

Anh nói không lớn, nhưng đủ để những nghệ sĩ ngồi xung quanh nghe được rõ ràng. Ai cũng thầm gào thét trong lòng, cặp đôi này đúng là có vấn đề thật!!

Bèn giả bộ điếc cả lũ, nhưng lại nín thở vểnh tai hóng chuyện hay.

Vương Nhất Bác: "..."

"Được, được mà." Hai tai cậu đỏ lên, "Anh đưa em về sao?"

Tiêu Chiến gật đầu, rồi đưa tay sang chỗ cậu...

Vương Nhất Bác giật mình, cực kì lo lắng nhìn anh, không biết Tiêu Chiến định làm gì...

Tiêu Chiến nhìn sắc mặt Vương Nhất Bác thì nhíu mày, nhưng vẫn nghiêng người sang cầm lấy hộp quà kỉ niệm đã bị Vương Nhất Bác vò cho tan nát trong tay cậu.

"A, anh thích hả?" Tiêu Chiến vừa tới gần là Vương Nhất Bác lại tái phát bệnh nói lắp: "Cho anh đó!"

Gương mặt Tiêu Chiến thoáng vẻ bất đắc dĩ, anh im lặng đặt hộp quà của mình vào đôi tay đang bưng không khí của Vương Nhất Bác ngốc kia.

Phim sắp chiếu nên Tiêu Chiến không nói chuyện nữa, lẳng lặng ngồi đợi phim lên.

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn hộp quà mới tinh trong tay, ngồi ngốc một lúc nữa mới nhận ra tình hình - Anh ấy thấy cái kia của mình bị phá nát bét nên mới đổi cái mới cho mình.

Quà kỉ niệm lễ ra mắt, quà kỉ niệm đám cưới... Thường là được mỗi cái mã ngoài chứ chẳng phải đồ gì tốt, mà dù tốt đi chăng nữa thì có gì mà Vương thiếu gia chưa thấy qua, cậu không lạ gì.

Nhưng tại sao, khóe mắt cứ nóng lên.

Thì ra được theo đuổi sẽ cảm thấy ấm áp thế này sao?

Phim chiếu hơn hai giờ, là một bộ phim nghệ thuật thuần túy nên Vương Nhất Bác chẳng cảm nhận được gì, cứ ngồi liếc trộm Tiêu Chiến đến mất hồn.

Khi những dòng chữ cuối phim hiện lên thì cậu mới nhúc nhích. Trong bóng tối, Tiêu Chiến thấp giọng hỏi: "Mệt à?"

Vương Nhất Bác vội lắc đầu: "Không..."

"Em ráng chờ chút, anh xong là quay lại ngay." Credit phim rốt cuộc đã chạy xong, đèn sáng lên đột ngột làm Tiêu Chiến híp cả mắt. Anh nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay rồi nói: "Lâu nhất là 20 phút."

Tiêu Chiến nói được làm được, Vương Nhất Bác đợi trong phòng nghỉ không được bao lâu thì anh đã quay trở lại, tay còn cầm một ly sữa nóng.

Tiêu Chiến đưa ly sữa cho cậu: "Không có đồ uống khác, em uống đỡ cái này vậy... Uống xong mình đi."

"Cảm...cảm ơn..." Bây giờ là 1h sáng, bụng Vương Nhất Bác đã trống rỗng từ lâu. Cậu nhanh nhẹn cầm ly sữa uống liền một nửa, nhấp nhấp môi rồi đặt ly sữa còn dư lên bàn trang điểm bên cạnh, "Được rồi."

"Ừ." Tiêu Chiến cầm áo khoác trợ lý đưa cho anh, thuận tay cầm ly sữa Vương Nhất Bác uống dư lên uống hết, rồi cũng thuận tay vứt vào thùng rác gần đó, "Đi thôi."

Vương Nhất Bác ngẩn người một lúc, mặt đỏ bừng theo anh ra ngoài.

Tiêu Chiến không tự lái xe mà cùng cậu ngồi ở ghế sau.

Đây là lần đầu tài xế của Tiêu Chiến chở Vương Nhất Bác nên anh ta cảm thấy rất mới lạ, cứ liên tục nhìn kính chiếu hậu làm Vương Nhất Bác thẹn quá hóa giận, ngẩng đầu trừng tài xế một cái khiến anh ta sợ hết dám nhìn.

"Hôm nay anh..."Vương Nhất Bác cố gắng nói chuyện thật tự nhiên, "Hôm nay anh... vẫn chỉ đưa em về?"

Tiêu Chiến gật đầu: "Đưa em đến nhà anh sẽ đi."

"Anh lại đi, bọn họ..." Vương Nhất Bác ảo não, chuyện này nói thế nào nghe cũng kì. Cậu bèn nắm chặt ghế đệm rồi mập mờ nói: "Anh đi, bọn họ chụp hình... lại viết vớ vẩn."

Tiêu Chiến im lặng một lúc, thấp giọng nói: "Đừng nói chuyện ám muội như vậy... Anh sẽ hiểu lầm."

Mặt Vương Nhất Bác đã đỏ đến mang tai, buồn bực nói đại: "Ý em là vậy đó!"

Tiêu Chiến ngẩn ra, nhanh chóng rà soát lại những hành động và lời nói mấy ngày nay của mình, suy xét kĩ lại xem có phải do anh chưa đủ kiềm chế hay làm gì quá đà không, rồi cẩn thận hỏi: "Anh theo đuổi... Em khó chịu à?"

"Không phải." Vương Nhất Bác xấu hổ: "Anh tốt lắm!"

Tiêu Chiến không hiểu lắm: "Vậy có chuyện gì? Em đã đồng ý cho anh cơ hội, để anh..."

"Anh không theo đuổi người ta nhiều anh không biết" Vương Nhất Bác ngắt lời Tiêu Chiến, hắng giọng một cái rồi cúi đầu nói: "Thật ra theo đuổi người khác rất là khổ... Em không nỡ."

Ngực Tiêu Chiến chợt như bị đè nặng, trong khoảnh khắc hàng loạt những cảm xúc ùa tới.

"Hơn nữa, chờ mãi người ta không đáp lại..." Vương Nhất Bác hít hít mũi: "Anh sẽ sốt ruột muốn bỏ cuộc đúng không? Em phải tìm ai nói lý đây..."

...

"Dừng xe." Tiêu Chiến nhắm hai mắt, "Xuống xe đi."

Vương Nhất Bác lập tức ngẩng đầu, lo sợ không thôi: "Xuống... xuống xe? Anh không đưa em về?"

"Anh nói cậu ta!" Tiêu Chiến tức giận nhìn tài xế, "Tìm chỗ nào đậu xe đi, nhanh."

Tài xế bị dọa gần chết, vội vàng dừng xe lại rồi bước xuống đi chỗ khác hút thuốc.

...

"Hôm đó anh nói hết mọi chuyện, xin em cho anh cơ hội theo đuổi em..." Tiêu Chiến cực lực kiềm nén ý định muốn ôm Vương Nhất Bác vào ngực, thấp giọng nói: "Anh đã chuẩn bị nghe đáp án xấu nhất."

"Thậm chí nghĩ đến việc em cực kì tức giận đuổi anh đi, rồi cấp tốc ly hôn với anh, từ nay về sau chúng ta xem như người lạ." Tiêu Chiến bình tĩnh nói: "Nhưng anh vẫn nuôi chút hy vọng vì cảm thấy em đã từng thích anh, sẽ cho anh cơ hội."

"Thật may mắn, em đồng ý cho anh cơ hội."

"Em thích anh, thích anh rất lâu, chuyện này hai đứa mình biết cả. Chính vì điều này... dù anh có cố gắng theo đuổi em thế nào thì người ngoài cũng thấy như gió thoảng qua tai."

"Anh sợ nỗ lực chưa đủ, em cũng sẽ nghĩ như vậy."

"Đến giờ anh vẫn không nắm chắc mười phần là anh theo đuổi được em, vẫn không an tâm dù đã có được em đi nữa." Tiêu Chiến hít sâu một hơi, nhìn cậu nói tiếp: "Anh tình nguyện từ từ theo đuổi em... Sợ em hiểu lầm, sợ em bất an, cảm thấy anh chỉ làm cho có lệ."

Lần đầu tiên Tiêu Chiến nói nhiều như vậy, anh ăn nói không khéo nên cũng không chắc mình nói như vậy là truyền tải đủ ý tứ cho Vương Nhất Bác hiểu hay chưa. Nói xong lại sợ Vương Nhất Bác suy nghĩ nhiều, lo lắng để ý sắc mặt cậu.

"Anh có nghĩ..." Vương Nhất Bác im lặng một lúc, rồi nghẹn ngào nói: "Em đã đợi anh sáu năm, anh muốn em đợi đến chừng nào nữa?"

Tiêu Chiến ngẩn người, lòng chợt đau như cắt.

Từng câu anh nói ra đều vang vọng trong lòng Vương Nhất Bác, vừa chua xót vừa khó chịu, nhưng vẫn không kiềm được cảm giác ấm áp. Cậu lau mạnh khóe mắt rồi xoay đi chỗ khác, không muốn Tiêu Chiến nhìn thấy viền mắt đỏ hoe của mình.

Cố gắng áp chế nỗi nghẹn ngào đang dâng lên, Vương Nhất Bác nhỏ giọng: "Không lẽ..."

"Không lẽ anh theo đuổi được em rồi, thì không để ý em nữa? Lên giường với em rồi..." Thốt ra câu này khiến mặt cậu đỏ lên, chán nản cúi đầu tự mắng một câu thô tục rồi nỗ lực nói tiếp: "Anh không coi trọng em nữa?"

Tiêu Chiến bị tên "tiểu lưu manh" hay xấu hổ này chọc đến ruột gan đều đau, không nhịn được nữa phải ôm chặt cậu vào lòng.

Lần đầu anh nhận ra, Vương Nhất Bác gầy quá, người mỏng tang.

Một chàng trai luôn tùy tiện trên sân khấu trên màn ảnh, lúc này bị người khác ôm vào lòng, nhìn sao cũng giống tên nhóc con mới lớn.

Người yêu nhỏ của anh, anh sẽ luôn trân trọng và đối xử thật tốt với em.

"Không đâu." Tiêu Chiến nói rõ ràng từng chữ: "Theo không được, anh sẽ không bỏ cuộc... Theo được rồi, anh thương em cả đời."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top