Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại 1.2

Màn hình lại chuyển, lần này trong ống kính chỉ còn lại một mình Vương Nhất Bác, hoàn cảnh là trong nhà vệ sinh, có một cánh cửa chia đôi không gian.

Tiêu Chiến cầm điện thoại nhìn Vương Nhất Bác, anh đang ôm Kiên Quả, còn Rau Thơm thì mờ mịt chạy loạn bên chân anh, không rõ hai người bố muốn làm gì.

"Vương Nhất Bác, em mau lên, lát nữa thằng bé sẽ phát hiện đấy!"

Vương Nhất Bác mấp máy môi, hiển nhiên có hơi do dự, "Lừa người...à không...lừa chó...không tốt lắm đâu nhỉ?"

Tiêu Chiến lườm cậu, "Có gì mà tốt với chẳng không tốt? Không lừa thằng bé thì em bắt được nó kiểu gì? Tiếng đóng cửa vừa vang lên là thằng bé sủa, bây giờ cửa còn chưa đóng đâu!"

"Vậy được rồi."

Vương Nhất Bác ôm lấy Kiên Quả, "Kiên Quả cô nương và bạn nhỏ Rau Thơm, chúng ta cùng chơi một trò chơi được không nào?"

Kiên Quả nể tình kêu hai tiếng, tuy rằng con bé cũng không hiểu hai người muốn làm gì.

"Chúng ta chọn người...a không đúng...hai đứa, có đứa nào muốn tắm không."

Vương Nhất Bác bắt đầu dùng tay đếm, "Đếm-đến-ai-người-đấy-tắm được-không-nào."

Đến chữ cuối cùng kỳ lạ là lại rơi lên người Kiên Quả, ngón tay Vương Nhất Bác cứng đờ, chớp mắt một cái, hai cặp mắt to tròn nhìn nhau vài giây, Vương Nhất Bác bối rối.

Sao..sao lại xảy ra chuyện này? Vừa nãy rõ ràng cậu đếm xong thì đúng lúc dừng lại ở Rau Thơm mà nhỉ?

Kệ đi, lừa thì lừa!

"Được rồi!"

Lần cuối cùng, Vương Nhất Bác quyết đoán đưa tay chỉ về hướng Rau Thơm.

Tiêu Chiến nhìn động tác thần kỳ của Vương Nhất Bác: "Hahahaha được cái gì mà được!"

Rau Thơm ngẩng đầu, hình như đã nhận ra điều gì đó, đột nhiên quay đầu nhắm bên ngoài mà chạy, Vương Nhất Bác tiện tay để Kiên Quả xuống đất rồi đè lên cái đầu chó của Rau Thơm.

"Chạy cái gì mà chạy! Con phải biết chấp nhận thua cuộc chứ!"

【Cmn chấp nhận thua cuộc! Vương Nhất Bác em không có trái tim sao?? Trò chơi này rốt cuộc theo như ý nguyện của em rồi đó hahahaha】

【Rau Thơm: Tui quả thật không phải là người nhưng cậu thật sự là chó.】

【Hahahaha đúng là giống cún thật!】

【Nghe giọng nói cảm thông của Tiêu lão sư này ~ cười không nổi phải không?】

【Không phải chứ...người vừa nãy do dự với cái người có động tác thần kỳ này có phải cùng một người không vậy ??】

Video tiếp tục, không ngoài dự đoán Rau Thơm quậy phá trong ngực Vương Nhất Bác muốn chạy trốn khiến cả người Vương Nhất Bác toàn là bọt biển.

Vương Nhất Bác chịu đựng toàn thân ướt sũng và bọt biển trên đầu, hung dữ lườm Tiêu Chiến, "Anh không thể qua giúp em một tay được hả?!"

Tiêu Chiến tỏ vẻ bất đắc dĩ, "Anh giúp em, anh giúp em đưa Kiên Quả ra ngoài ha."

Vương Nhất Bác: "? ? ?"

Tiêu Chiến nghiêm túc giải thích: "Anh chỉ là muốn tránh không cho Kiên Quả nhìn thấy bộ mặt thật của em, bằng không sau này tắm cho Kiên Quả sẽ rất mệt."

Vương Nhất Bác: "...Tiêu Chiến anh có đến đây không? Anh không đến đây đêm nay ngủ ngoài phòng khách cho em!"

Tiêu Chiến: "...Đến đây đến đây."

【Hahahaha Ca ca thế mà anh cũng sợ hả hahahaha】

【Phòng khách quá lạnh lẽo hơn nữa eo Tán Tán không tốt, không thể ngủ ngoài sô pha...Được rồi, tui bịa không nổi nữa】.

【Em để anh ấy ngủ ngoài sô pha?! Em còn trái tim không vậy Vương Nhất Bảo?!】

【Nhà Ga Ngạt Thở Khóc Thét? Tỷ muội nên đổi tên đi hahahaha】

【Tui thật sự cảm thấy hai người họ trông không được thông minh lắm.】

【...Lầu trên đúng là đồ ngu, im đi!】

【Hai người họ tắm cho Rau Thơm cũng vui quá ha hờ hờ.】

【Rau Thơm! Đừng cắn quần áo Vương Nhất Bảo! Đừng !!】

【A a a a mẹ ơi tui thèm thân thể ẻm.】

【Lầu trên thấp hèn quá!】

【Ông trời ơi cuối cùng Chiến ca cũng đen mặt rồi hahahaha ai bảo anh không hỗ trợ!】

【Vương Nhất Bảo bị đuổi ra ngoài trong tình trạng hốt hoảng hahahaha】

【Âm thanh cánh cửa đóng lại thật vô tình mà hahaha】

【Cái gì mà 'quần áo xấu quá, đi thay đi?'】

【Đừng hỏi nữa, hỏi nữa chính là quần áo trên người Chiến ca cũng xấu!】

"Được rồi, cuối cùng cũng tắm xong."Tiêu Chiến cầm điện thoại ngồi trên salon, điều chỉnh góc độ camera ỏn thỏa rồi mới bắt đầu xem TV, vẫn không quên fan hâm mộ bên kia màn hình.

"Tôi và bạn nhỏ Vương Nhất Bác hôm qua vừa đánh cược, hôm nay sẽ xem phim điện ảnh tên là 《 Sủng ái 》người nào khóc trước sẽ phải đáp ứng một điều kiện của đối phương..."Tiêu Chiến đã bật phim trên TV sau đó quay trở lại ghế ngồi.

"Vương lão sư đang thay quần áo, chúng ta chờ một chút nha."

"Xong rồi." Tiêu Chiến vừa dứt lời thì Vương Nhất Bác đi ra, thay một bộ đồ ngủ màu lam nhạt, tự nhiên ngồi sát bên cạnh Tiêu Chiến, hơn nửa người dựa lên thân anh.

"Trời ạ, mệt chết em rồi, tắm cho thằng bé không dễ chút nào..." Vương Nhất Bác ngừng lại, nhìn chằm chằm vào Rau Thơm đang chạy đến chỗ đĩa trái cây, "Nhìn cái gì vậy! Đang nói con đó!"

Cậu vừa xoa bóp eo vừa nghiêng người về phía trước, "Con nói đi! Sao con lại sợ nước hả? Lúc trước không phải còn đùa rất vui sao? Càng lớn càng lạ lùng mà!"

Tiêu Chiến vừa đau lòng vừa buồn cười, một tay cầm cây tăm lấy miếng dứa trong đĩa trái cây đưa cho Vương Nhất Bác, một tay xoa bóp eo cho Vương Nhất Bác.

Hôm qua 'náo nhiệt' đến tận đêm khuya, buổi sáng còn kêu đau thắt lưng nhưng khi đó Tiêu Chiến rất nhanh trí mà tắt camera đi.

Mấy lời đấy không thể để fan hâm mộ nghe thấy được, A Tranh cũng không được!

Có bạn trai phục vụ, Vương Nhất Bác dứt khoát buông tay, cầm lấy miếng dứa không đưa vào miệng mình mà ném cho Rau Thơm.

"Con đó! Chờ con lớn ba sẽ bán con đi!"

Tiêu Chiến buồn cười nhìn Vương Nhất Bác và Rau Thơm mắt to trừng mắt nhỏ, thò người sang nhìn hai oan gia nọ, "Đủ rồi, Vương lão sư làm sao nỡ chứ, đừng lấy cái này dọa thằng bé."

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đứng về phía Rau Thơm thì hơi mất hứng, nghiêng đầu về phía khác hừ một tiếng, "Đúng rồi, em nào dám dạy dỗ thằng bé, người ta có chỗ dựa mà."

Tiêu Chiến bật cười nhéo lỗ tai cậu, "Anh cho em chỗ dựa, mau xem phim thôi."

【Hai người quên còn có camera rồi phải không???】

【Tay gg! Tay !!! A! Đấy là nơi tui tha thiết mơ ước đó!!】

【A! Ba Ba của tui!!! Eo cũng nhỏ quá à!! Ba Ba của tui!】

【Tỷ muội lầu trên có phải đang ăn lạc uống rượu* không vậy? Uống ít thôi.】

*Có thể hiểu là người say nói vớ vẩn.

【Hai người họ thú vị ghê á hahaha..】

【Rốt cuộc cũng xem phim, tui còn tưởng hai người quên luôn rồi chứ.】

【Phim chiếu rạp này tui từng xem rồi, khóc kinh khủng QAQ khóc như chóa trong rạp luôn.】

【Chuẩn! Có một đoạn rất cảm động!】

Màn hình di chuyển về phía trước, đến thẳng phần cảm động trong phần bình luận.

【Đợi một chút! Vương Nhất Bảo khóc rồi phải không !! Có phải không!】

【Ca ca hình như cũng đỏ mắt rồi nhưng đệ đệ khóc thật, hơn nữa còn lén lấy khăn lau nước mắt.】

【Hai người có trái tim yếu mềm.】

【Hmmm không đúng lúc lắm nhưng mả dd thua rồi phải không?】

【Hahaha trọng điểm của tỷ muội hơi lạ!】

【Gg đúng lúc cũng nhìn qua dd kìa, vậy nên phát hiện rồi hả?】

【Tay! Mấy người nhìn tay đi!】

【A a a gg nắm tay dd kìa!】

【Động tác này chính xác hơn là ở sau lưng nhỉ? Giống hành động an ủi á.】

【Gg ôn nhu quá QAQ tui cũng muốn được vậy.】

【Muốn cái gì mà muốn, cô không phải Vương Nhất Bác đâu, cậu ấy sẽ không đối xử như vậy với chúng ta đâu tỷ muội à, tỉnh lại đi.】

【Lầu trên, tui đau lòng.】

Easter Egg* của phim là cảnh diễn viên hát ca khúc chủ đề, tiếng hát vui tươi, đến lúc này Vương Nhất Bác mới trở lại bình thường, hít mũi một cái, khàn giọng nói.

*Easter egg là cụm từ dùng để nói về một chi tiết hoặc một điều thú vị gì đó được tác giả giấu một cách tinh tế trong game hoặc phim để tăng phần thú vị cho người chơi hoặc người xem.

"Em thua rồi, anh nói đi muốn gì?"

Tiêu Chiến bất đắc dĩ lau nước mắt trên mặt cho cậu, nhìn đuôi mắt đỏ bừng của bạn nhỏ nhịn không được khẽ hôn lên.

Vương Nhất Bác thẹn thùng, "Điện thoại vẫn đang quay đấy!"

Tiêu Chiến hồn nhiên không thèm để ý, "Không sao, để A Tranh cắt đi là được."

【A a a a có phải hôn rồi hay không!!!】

【Quá đáng, sao lại cắt ?! Tui muốn xem cảnh hôn!! Cảnh hôn!!】

【Sao hai người không giống trên phim gì hết vậy?! Cảnh hôn cũng không cho xem!】

【A Tranh cũng chỉ cho mình cậu ta xem?! Hơi quá đáng rồi đấy!!】

Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác, "Sao lại xúc động như vậy? Nghĩ đến Kiên Quả và Rau Thơm hả?"

Vương Nhất Bác gật gật đầu.

Tiêu Chiến hiểu rồi, "Sinh lão bệnh tử, dù sao cũng chỉ là người..."

Vương Nhất Bác chặn lại lời nói của Tiêu Chiến, "Anh nhìn Hào Thất nhà người ta rồi lại nhìn Rau Thơm nhà mình xem?! Em muốn đổi con!"

Tiêu Chiến: "Chuyện thường tình..."

【Hahahaha Chiến ca mờ mịt luôn rồi.】

【Gg: Sao con không theo kịch bản gì hết vậy???】

【Rau Thơm tỏ vẻ: Tủi thân, đáng thương.】

【Hahahaha Vương Nhất Bảo não em về chưa!】

【A! Vậy là hết rồi hả?! Không còn nữa sao?】

【Thanh tiến trình nói đi, cậu gạt tui phải không!! Vẫn còn Easter Egg phải không!】

Quả nhiên trên màn hình đen hiện lên hai chữ, Easter Egg.

Nhưng mà cũng không đến mấy giây, màn hình vừa hiện lên thì có tiếng nói của Tiêu Chiến, "Vương Nhất Bác em thế nào rồi?"

Tiêu Chiến cầm điện thoại đứng ở cửa phòng chờ cậu ra.

"Chưa xong đâu! Gấp cái gì!"

Tiêu Chiến cười giễu một tiếng, "Anh không vội dù sao sớm muộn em cũng phải đi ra, là em tự nói mình thua cuộc mà."

Âm thanh buồn bực của Vương Nhất Bác truyền đến, "Tiêu Chiến anh càng ngày càng không biết xấu hổ!"

Tiêu Chiến lắc lắc điện thoại, "Anh có thể không biết xấu hổ, miễn là em mau ra đây!"

"Giục cái gì mà giục!" Một câu nói rõ ràng từ trong phòng ngủ truyền đến, cửa bị mở ra, A Tranh còn tri kỷ thêm BGM cho Vương Nhất Bác, tiếng cực kỳ lớn.

Tiêu Chiến cũng tự động lồng tiếng, "Bịch bịch bịch!"

Vương Nhất Bác tỏ ra không tình nguyện mặc một bộ áo ngủ sữa bò đi ra, nét mặt rất thúi lúc đi ra còn lườm Tiêu Chiến một cái, "Mãn nguyện chưa?"

Tiêu Chiến nín cười trả lời, "Cũng được...Chờ đã, đội mũ lên!"

Vương Nhất Bác méo miệng đội mũ lên, còn lắc lắc đầu, "Vừa lòng anh chưa?"

Tiêu Chiến gật đầu, "Hài lòng."

【A a a a Tiểu Ba sữa bò!! Tui thích nhất!】

【Huhuhuhu Bạch Mẫu Đơn của tui trở lại rồi phải không.】

【Gg thật sự cưng chiều dd thành Vương Điềm Điềm luôn, thật tốt.】

【Ba Ba vẫn đáng yêu như vậy, thậm chí ở cạnh Chiến ca còn đáng yêu hơn!】

"Được rồi!" Tiêu Chiến đột nhiên chuyển màn hình nhắm ngay mặt mình, "Cho mọi người xem vài giây thôi, còn đâu không được nhìn nữa! Của tôi!"

【Của anh của anh, bọn em nhìn cũng không cho, keo kiệt QAQ】

【Mọi người đều là của anh tất, cho chúng em nhìn thêm tí không được sao?! Không được sao?!】

【Tiêu lão sư anh còn trái tim không?! Còn trái tim không?!!!】

Tiêu Chiến cười tủm tỉm,"Lần này đến đây thôi, phúc lợi cho fan Vương lão sư đã hoàn thành rồi, tiếp theo sẽ đến tôi phát phúc lợi cho fan...đến lúc đó Vương lão sư thân thiện sẽ xuất hiện tiếp, lần sau gặp!"

【Lần sau gặp! Ca ca I love you!!!】

【Anh đúng là người có trái tim mà!!! I love you!!!!】

【Mấy người chân chó vừa phải thôi...Ca ca nhìn em này!! Lần sau vẫn phải có áo ngủ sữa bò nhé!!!】

【Không có áo ngủ sữa bò thì áo ngủ sư tử nhỏ cũng được!!!】

【Mấy người nghĩ cái rắm, ảnh cho mấy người thấy mới là lạ á.】


Tối hôm nay có lẽ sẽ là áo ngủ sữa bò play?

Tui làm không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top