Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Quay lại hiện tại]....

Lăng Thiên mặt không cảm xúc lướt qua người Trác Thành đi tới vị trí chính giữa bàn họp ngồi xuống, nhàn nhạt lên tiếng, "Mời hai người ngồi"

Nhất Bác cũng không có phản ứng gì, tùy tiện tìm một vị trí kéo ghế ngồi rồi lấy điện thoại ra nghịch. Tiêu Chiến từ đầu tới giờ chưa rời mắt khỏi cậu, ngoài sự thay đổi lớn về ngoại hình còn có khí lạnh lan tỏa xung quanh thân thể tựa như một lớp áo giáp vô hình, chỉ cần người khác chạm vào lập tức sẽ đóng băng ngay tức khắc

"Tôi đã nghe Phó giám đốc Trịnh nói qua về trường hợp và điều kiện của hai người.."

Tiếng nói của Lăng Thiên làm Tiêu Chiến bừng tỉnh, anh trở về dáng vẻ thường ngày đối mặt với Lăng Thiên gật đầu

"Thế nhưng..."

Trác Thành sợ Lăng Thiên từ chối, vội vàng ngắt lời, "Lăng tổng khoan vội đưa ra quyết định, về khoản điều kiện chúng ta có thể từ từ thương lượng lại"

Lăng Thiên cười nhạt, dùng tay đẩy gọng kính, quay đầu nhìn Tiêu Chiến, "Vậy sao? Nhưng biết làm thế nào đây, cái tôi muốn bàn tới không phải là điều kiện mà bên các cậu đưa ra. Với mấy cái điều kiện tầm thường đó Duệ Trí chúng tôi dư sức đáp ứng được"

Tiêu Chiến khẽ chau mày, ánh mắt Lăng Thiên nhìn anh chứa đầy sự thách thức khiêu khích, tuy nhiên vì trải qua giáo dưỡng nghiêm khắc từ nhỏ, anh vẫn bình tĩnh đối đáp

"Lăng tổng có yêu cầu gì cứ nói thẳng ra"

Lăng Thiên gật đầu, "Rất thẳng thắn"

Anh ta tựa ra phía sau ghế, nói tiếp, "Vậy tôi cũng không vòng vo thêm nữa. Mọi điều kiện của cậu phía Công ty sẽ chấp thuận hết, đổi lại cậu chỉ cần thực hiện một điều kiện của chúng tôi, đó là không được phép yêu đương trước khi hợp đồng hết hạn"

Lời Lăng Thiên vừa dứt, điện thoại trên tay Nhất Bác bất ngờ rơi bụp xuống mặt bàn gây ra tiếng động lớn, cậu quay đầu nhìn anh ta đầy khó hiểu. Duệ Trí có quy định này từ khi nào vậy? Trước giờ nghệ sĩ của Công ty vẫn có thể tự do yêu đương, chỉ cần không gây ra những bê bối xấu làm ảnh hưởng tới danh tiếng Công ty là được. Rõ ràng Lăng Thiên đang cố ý làm khó, gây áp lực cho Tiêu Chiến

Không cần hỏi xem ý kiến bạn thân thế nào, Uông Trác Thành tự tin vỗ ngực, khẳng định Tiêu Chiến trước giờ luôn xem trọng và đặt sự nghiệp lên hàng đầu, tuyệt đối không để tâm tới chuyện tình cảm

Tiêu Chiến và Nhất Bác không hẹn mà cùng nhìn về phía nhau, bạn nhỏ bị đụng trúng ánh mắt của anh liền tập tức né tránh, cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại. Lăng Thiên thấy Tiêu Chiến cứ chăm chú nhìn Nhất Bác, anh ta gõ gõ ngón tay lên mặt bàn

"Tôi muốn nghe ý kiến của cậu"

"Lăng Tổng yên tâm, nếu như tôi đã ký thỏa thuận với Công ty nhất định sẽ làm tròn bổn phận và trách nhiệm của mình, tuyệt đối không để Công ty phải chịu tổn thất"

Lăng Thiên tuyệt nhiên không muốn bỏ qua dễ dàng, "Ý cậu là không đồng ý với yêu cầu mà tôi đưa ra"

Trác Thành túm cánh tay Tiêu Chiến, cười ha ha, "Làm gì có chuyện đó, được mà được mà"

Anh ta dùng chân đá vào chân Tiêu Chiến, "Cậu nói có đúng không?"

Chưa kịp đợi người ta trả lời, Lăng Thiên lại nói tiếp, "Còn một chuyện nữa. Dù sao cậu cũng là người mới, nếu ngay lập tức giao tài nguyên tốt cho cậu sẽ khiến mọi người dị nghị, lời ra tiếng vào"

Lăng Thiên nhìn về phía Nhất Bác, "Hay sắp xếp để tiền bối Vương dẫn dắt cậu, dù sao cậu ấy cũng là ngôi sao sáng nhất của Duệ Trí, đi theo cậu ấy học hỏi cũng là một lợi thế đó, không phải ai cũng nhận được đặc quyền này đâu"

Trác Thành liếc mắt nhìn Nhất Bác, khóe môi anh ta giật lên giật xuống, mất một vài phút mới mở miệng được 

"Lăng... Lăng tổng, chắc anh không có gì nhầm lẫn chứ? Tiêu Chiến của chúng tôi đã tiếp xúc và đứng trước ống kính từ lúc còn học trung học, cậu ấy còn là người giành được mỹ danh ảnh đế ở độ tuổi trẻ nhất..."

Lăng Thiên tỏ vẻ thờ ơ, "Thì sao? Đã vào Duệ Trí phải theo quy định ở đây. Tôi không biết các cậu lúc trước làm mưa làm gió gì trong giới giải trí, từng đạt bao nhiêu danh hiệu, cúp giải thưởng xếp đầy bao nhiêu kệ tủ, nhưng với mọi người ở đây các cậu chỉ là lính mới mà thôi"

Trác Thành đang định nói thêm nhưng Tiêu Chiến ngăn cản, "Lăng tổng nói đúng, nhập gia tùy tục. Tôi đồng ý nhận sự chỉ bảo của tiền bối Vương, mong cậu chiếu cố giúp đỡ"

Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, sau đó quay đầu nhìn Lăng Thiên, không nói không rằng đứng dậy rời khỏi phòng họp.

"Ngôi sao nhỏ này của chúng tôi rất khó chiều, tính cách thì thất thường hơn cả thời tiết, đi theo nhóc con này chắc cậu phải chịu không ít khổ cực rồi"

Trác Thành lầm bầm, "Biết là khó chiều mà anh vẫn bắt chúng tôi đi theo cậu ấy, chẳng phải là tạo cơ hội cho cậu ấy lấy việc công báo thù riêng..."

Tiêu Chiến huých vào người trợ lý của mình một cái, hướng Lăng Thiên nói, "Tôi nghĩ không đâu, bề ngoài cậu ấy tỏ ra như vậy nhưng thực chất con người cậu ấy rất tốt"

"Ồ..."

Lăng Thiên thể hiện vẻ kinh ngạc, "Tôi hy vọng suy đoán của cậu đúng"

Anh ta đứng dậy, kéo thẳng vạt áo, "Tôi sẽ cho người gửi hợp đồng tới nhà của cậu, hy vọng khoảng thời gian hợp tác này sẽ khiến cậu hài lòng. Giờ tôi có việc phải giải quyết, nếu muốn các cậu có thể đi tham quan Công ty"

Đợi Lăng Thiên đi khỏi, Trác Thành thở hắt ra một hơi, "Dọa chết tôi rồi, dọa chết tôi rồi"

"Nhưng mà tại sao cậu Vương Nhất Bác ấy lại quay về đúng lúc này chứ, lỡ cậu ta vẫn còn ghi hận chuyện cũ, bảo Lăng tổng không ký hợp đồng..."

Không để Uông Trác Thành nói hết, Tiêu Chiến ngắt lời, "Không đâu, cậu ấy không phải là người lấy việc công trả thù tư"

"Cậu đừng có chắc chắn như thế chứ? Lỡ như..."

Anh liếc mắt nhìn Trác Thành tỏ thái độ không vui, một lần nữa ngắt lời, "Không có lỡ như, tôi tin cậu ấy"

Tiêu Chiến và Trác Thành tham quan không gian Duệ Trí, Trác Thành không ngừng cảm thán nơi này tựa như một trung tâm thương mại vậy, còn có nguyên một dãy trưng bày trang phục và phụ kiện đi diễn của từng nghệ sĩ, muốn đồ gì có đồ ấy.

Sự xuất hiện của Tiêu Chiến thu hút tính tò mò của rất nhiều người, đặc biệt là các thực tập sinh tỏ ra khá kích động khi nhìn thấy anh ở cự ly gần. Nếu không vì Công ty quy định cấm chụp lén người khác thì bọn họ đã thi nhau lấy điện thoại chụp ảnh anh rồi.

"Tôi đã nói rồi mà, trước sau gì anh ta cũng đầu quân cho Công ty mình thôi. Đắc tội với Mộng Ảo, ngoài nơi này ra ai dám chứa chấp anh ta"

"Tự nhiên tôi có cảm giác hưng phấn khi được làm đàn anh của người từng ngồi ở vị trí ảnh đế"

"Hahaha.... Từng là ảnh đế thì đã sao? giờ vào đây địa vị của cậu ta còn không bằng chúng ta" 

"Đừng nói nữa, để Giám đốc Hồ nghe thấy là không xong đâu, mau đi luyện thanh thôi"

Trác Thành tức lắm, muốn chạy tới đôi co với bọn họ nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, đợi tới khi ký kết xong hợp đồng sẽ cho bọn họ biết tay.

Tiêu Chiến chẳng quan tâm lời ra tiếng vào của đám nghệ sĩ trong Công ty, anh chú ý tới dãy nhà có gắn biển tên "Khu tập luyện thể chất", không nghĩ ngợi nhiều đi thẳng tới đó. Hai phòng đầu tiên là nơi đặt máy và dụng cụ thể dục thể thao, có thể nói so với mấy trung tập thể hình chỉ có hơn chứ không thể kém, chưa nói đến toàn là máy móc hiện đại nhất, đắt tiền nhất.

Các phòng tiếp theo là phòng tập múa ballet, múa đương đại và yoga, ba căn phòng lớn cuối dãy là dành riêng cho các ca sĩ, nhóm nhạc học và luyện nhảy. Tiêu Chiến đi tới căn phòng cuối cùng vì nơi đó có ánh đèn, cứ nghĩ bạn nhỏ nào đó đã về rồi, không ngờ cậu lại tới đây tập nhảy.

Nhất Bác mặc một chiếc quần thun ống rộng cạp ngắn kết hợp với áo ba lỗ màu trắng tinh, cậu say sưa uốn lắc theo điệu nhạc, biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng gợi cảm. Từ từ hạ người quỳ gối xuống sàn, Nhất Bác ngả người ra sau, cho tới khi lưng sắp chạm xuống nền nhà thì lại uốn thành vòng cung nâng dậy. 

Cậu dùng lực di chuyển đầu gối sang hai bên rồi lại kéo áp sát vào nhau làm cơ thể nhấp nhô lên xuống, đồng thời phần thân trên không ngừng làm động tác tạo sóng. Hai bàn tay ôm lấy hai bên sườn chậm rãi vuốt từ dưới lên trên kéo theo vạt áo để lộ phần bụng trắng nõn săn chắc, khuôn mặt gợi cảm quyến rũ hớp hồn người nhìn.

Khi vạt áo chuẩn bị kéo lên quá ngực thì Tiêu Chiến tóm cổ Trác Thành ép anh ta quay về phía sau, Trác Thành mờ mịt nhìn người bạn thân

"Tại sao cậu ấy có thể nhảy cái thể loại..."

Anh ta vừa nói vừa khua chân múa tay miêu tả cái gì đó mà chẳng ai hiểu, "Cái động tác đó, biểu cảm đó sao mà nó.."

Tiêu Chiến bình tĩnh ngắt lời, "Cậu không nói không ai bảo cậu không biết nói đâu"

Trác Thành áp sát vào anh thì thầm, "Nhưng mà cái cậu Vương Nhất Bác này nhảy đẹp thật đó, tôi khi nãy còn..."

Anh ta xoa xoa người mình, nói thêm, "Nổi hết cả da gà luôn rồi, quá kích thích đi, tôi..."

Bị cái liếc sắc bén của người bạn thân làm cho ngậm miệng, Trác Thành không hiểu mình nói sai cái gì, tuy nhiên anh ta cũng chẳng dám ho he thêm câu nào.

Bỗng dưng Tiêu Chiến giật nảy mình một cái, Trác Thành thấy vậy cũng ngoái đầu về sau xem thử ngay lập tức cũng giật mình theo, Nhất Bác đang đứng sát cánh cửa quan sát bọn họ qua tấm kính.

Trác Thành giơ cánh tay lên còn Tiêu Chiên đang định nở nụ cười thân thiện chào hỏi thì người phía trong đã lạnh lùng kéo tấm rèm che khuất tầm nhìn của bọn họ, bầu không khí mới gượng gạo làm sao

"Cái tên nhóc xấu tính này, tưởng bản thân có tí năng khiếu nhảy nhót thì hay lắm sao? Anh đây cũng..."

Nói đến đây Trác Thành quay đầu nhìn Tiêu Chiến, chỉ thấy anh đang tròn mắt nhướn mày, Trác Thành ấp úng

"Cũng... cũng... Bạn thân của anh đây cũng có thể nhảy được đấy"

Anh ta khoác vai Tiêu Chiến, "Cậu thấy tôi nói có đúng không?"

Chẳng kiêng nể hất tay Trác Thành xuống, Tiêu Chiến thành thật nói, "Cậu chỉ khoác lác là giỏi"

Nói xong anh bỏ đi trước 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top