Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

XTVCCLD 72

𝐂𝐡𝐚𝐩𝐭𝐞𝐫 𝟕𝟐: TRỞ LẠI THÀNH PHỐ

Lê Tiêu mặt không đổi sắc phủ chăn lên người mình và Giang Nhu, sau đó ngồi dậy, bình tĩnh nói: "Mấy hôm nay mẹ đã rất vất vả, bố đang mát-xa cho mẹ."

Sau đó hỏi lại: "Sao con lại ở đây? Làm bố mẹ hết hồn."

An An giờ đã lớn nên không dễ bị lừa gạt, bé cưng nhíu mày nói: "Nhưng mát-xa tại sao lại phải hôn môi?"

"Mẹ của Trân Trân nói hôn môi sẽ sinh em bé."

Lê Tiêu hắng giọng nói: "Bố mẹ không phải đang hôn môi, bố đang hô hấp nhân tạo cho mẹ."

"..."

Giang Nhu thật sự nghe không nổi nữa, bàn chân trong chân đạp Lê Tiêu một cái, thằng cha này đúng là càng nói càng không biết xấu hổ mà. 

An An đã từng nghe nói về hô hấp nhân tạo, bởi vì lúc trước chính Giang Nhu đã nói với bé cưng, cho nên em biết hô hấp nhân tạo dùng để cứu người.

Cục cưng dù chỗ hiểu chỗ không vẫn gật đầu: "Được rồi, vậy bố tiếp tục mát-xa cho mẹ đi."

Sau đó, An An ngoan ngoãn nằm xuống nhìn hai người họ.

Dù Lê Tiêu mặt dày, nhưng hắn cũng không đến mức làm trò xằng bậy trước mặt con gái: "Không cần, mẹ con đã khỏe rồi." 

Hắn thở dài, cũng nằm xuống: "Được rồi, ngủ đi."

An An thấy bố không đuổi mình đi thì lập tức bò vào chính giữa hai người, còn vừa bò vừa nói: "Bố ơi, con yêu bố lắm."

Làm người ta muốn tức giận cũng không tức giận nổi.

——

Trước khi Giang Nhu và Lê Tiêu chuẩn bị rời khỏi huyện, cũng không biết Lâm Mỹ Như nghe từ đâu tin tức bọn họ đã trở lại nên cố ý tìm đến đây.

Bà ta dắt tay một bé trai, lén lút đứng trước cửa dò xét. Mùa đông ở quê rất lạnh, mấy ngày sau Tết vẫn có tuyết rơi, Giang Nhu và Lê Tiêu chỉ đành rúc trong nhà sưởi ấm.

Hai vợ chồng Vương Mẫn Quân đã trở lại cho nên Giang Nhu và Lê Tiêu cũng không tiện qua nhà bên cạnh, cũng bởi vì hôm nay tuyết rơi, bằng không Lê Tiêu đã dẫn mẹ con Giang Nhu ra bờ sông câu cá rồi.

Lê Hân cũng rúc trong phòng không ra ngoài, chỉ có An An một mình chơi đùa bên ngoài.

Có lẽ là do từ nhỏ đã được ăn ngon uống tốt nên thân thể của đứa nhỏ này rất tốt, bình thường rất ít khi bị bệnh, thế cho nên khi con gái muốn ra ngoài chơi, Giang Nhu và Lê Tiêu cũng không ngăn cản, để tùy ý cục cưng.

Lúc Lâm Mỹ Như trốn trước cửa sân nhìn trộm, An An rất nhanh đã phát hiện ra bà ta, tuy bé cưng khi ra ngoài rất nhát gan, nhưng khi ở nhà, ỷ có bố mẹ ở đây thế nên em cũng can đảm hơn, lon ton chạy đến cửa sân, bắt chước dáng vẻ nhìn trộm của Lâm Mỹ Như.

Lâm Mỹ Như mới vừa ló đầu ra đã đối diện với một khuôn mặt nhỏ, bà ta hoảng sợ la lên: "Ai da mẹ tôi ——"

An An cũng hoảng sợ, không cần suy nghĩ đã đã quay đầu hướng vào nhà trong kêu: "Mẹ ơi — "

Hai vợ chồng nghe con gái kêu vội vàng chạy ra, sau đó nhìn thấy Lâm Mỹ Như ôm ngực chỉ vào An An, tức giận nói: "Đứa nhỏ này sao lại nghịch ngợm như vậy chứ? Hù chết người ta mà."

An An vô tội nhìn bà ta, nghe mẹ gọi mình liền xoay người chạy về phía sau, sau đó trốn sau lưng Giang Nhu. 

Giang Nhu đưa tay bao bọc lấy bàn tay lạnh buốt của con gái, nhìn về phía Lâm Mỹ Như trước cửa sân. 

Mấy năm không gặp, Lâm Mỹ Như đã già hơn trong ấn tượng của cô rất nhiều, gần một nửa mái tóc đã bạc phơ, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều hơn, người gầy đi rất nhiều, cả khuôn mặt hóp lại, trông có mấy phần khắc nghiệt và dữ tợn.

Bên cạnh bà ta còn có một đứa bé trai khoảng ba bốn tuổi, dường như không có ai giúp thằng bé sửa soạn, ăn mặc rất luộm thuộm, áo khoác trên người thủng nhiều lỗ, cũng không nhìn ra màu sắc ban đầu, cả người dơ bẩn, trên mặt và trên tay đều là nước mũi đã khô lại, đóng thành từng mảng.

Cái mũi nhỏ còn không ngừng sụt sịt, hít không lên liền nâng cánh tay lên chùi, làm cho nước mũi màu vàng dính hết lên cánh tay.

An An sau lưng Giang Nhu thấy vậy, nắm quần mẹ, nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, cậu ấy không giữ vệ sinh."

Bình thường Giang Nhu rất chú trọng vệ sinh của An An, cô dặn con gái phải thường xuyên tắm rửa gội đầu, trước khi ăn cơm phải rửa tay… Bé cưng nghe nhiều nên luôn nhớ kĩ.

Giang Nhu xoa bóp tay cho con gái không lên tiếng, không riêng gì đứa nhỏ này luộm thuộm, Lâm Mỹ Như cũng rất luộm thuộm. Cô không nói cuộc sống trước kia của mình như thế nào, nhưng ít ra vẫn giữ cho bản thân sạch sẽ, đâu giống như bà ta lúc này, quần áo cũ kĩ không biết bao lâu chưa giặt, cổ tay áo và trước ngực đều rất bẩn.

Lâm Mỹ Như thấy Lê Tiêu cùng Giang Nhu đi ra, bà ta nhất thời không nhận ra, chỉ ngơ ngác nhìn hai người, sau đó kịp phản ứng, nhỏ giọng gọi: "Lê Tiêu? Giang Nhu?"

Khi chạm đến ánh mắt lạnh như băng của Lê Tiêu, bà ta có hơi quẫn bách song vẫn không chịu đi, hai tay nắm góc áo, nói một cách lấy lòng: "Mẹ nghe nói hai người về nên tới xem thử."

Lê Tiêu không có chút thiện cảm nào với người mẹ ruột này, hắn nói thẳng: "Bây giờ thì thấy rồi, vậy về đi."

Nói xong liền xoay người đi vào nhà.

Lâm Mỹ Như thấy thế, không thể không nóng vội nói: "Ai da, đứa nhỏ này thật là, mẹ là mẹ mày, thái độ này của mày là sao đây?"

Thấy Lê Tiêu không dừng bước, Lâm Mỹ Như vội nói: "Mẹ biết trước kia mình có chỗ không đúng, nhưng dù sao chúng ta cũng là mẹ con, máu chảy ruột mềm, mày ở phương Nam xa xôi không lo được thì thôi, nhưng mày trở về đã nhiều ngày như vậy cũng không biết đến thăm mẹ, mày có còn lương tâm hay không đây? Mẹ cũng không muốn gì nhiều, chỉ cần mày giúp mẹ ly hôn, sau đó mua cho mẹ một căn nhà ở thành phố, mẹ nghe nói mày ở phía Nam kiếm được rất nhiều tiền, còn ở nhà lầu, nhiêu đây chắc cũng không đáng là bao đúng không?" 

Lê Tiêu nghe xong kinh ngạc nhìn qua.

Lâm Mỹ Như nhìn thẳng vào hắn, không biết vì sao lại có hơi chột dạ cùng với ngột ngạt.

Thật ra dù chỉ mấy năm không gặp, Lâm Mỹ Như đã cảm thấy thằng con trai này của mình hoàn toàn thay đổi, trước đây là bề ngoài hung dữ, bây giờ bề ngoài không hung dữ, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, dù chỉ là đứng ở đó cũng khiến cho bà ta có hơi không dám ngẩng đầu.

Nhưng khi nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, bà ta vẫn cố hết sức cắn răng không chịu đi, như thể nhất định phải đợi được hắn đồng ý.

So với đứa con trai này, hiện tại nhà họ Hà đối xử với bà ta còn đáng sợ hơn rất nhiều, từ sau khi hai vợ chồng Lê Tiêu xuống phía Nam, ngày tháng của Lâm Mỹ Như càng ngày càng trôi qua một cách khó khăn.

Hà Văn Hoa không có ở nhà, hắn vừa tốt nghiệp xong liền đến thành phố bên cạnh, con dâu cũng không thể làm gì hắn nên trút cơn giận lên người bà ta, Lâm Mỹ Như đánh không lại cô ta nên chỉ có thể bị cô ta bắt nạt mỗi ngày. Lão Hà lại bị nhà mẹ đẻ của con dâu đánh cho nằm liệt giường không làm được gì hết, ăn uống tiêu tiểu đều bắt một mình bà ta lo liệu, không làm thì ông ta nổi điên lên, Hà Văn Anh còn thường xuyên đến tống tiền, cả nhà họ ức hiếp một mình bà ta.

Lâm Mỹ Như thật sự không muốn ở trong căn nhà đó nữa, cho nên vừa nghe tin Lê Tiêu trở về, bà ta đã lập tức chạy đến đây, trong ấn tượng của bà ta, đứa con trai này của bà ta rất lợi hại, lần nào có chuyện gì đều có thể đến tìm nó giải quyết.

Lê Tiêu nhìn mái tóc hoa râm cùng khuôn mặt phong trần của Lâm Mỹ Như, hắn khẽ cười một tiếng, song ngữ khí lại rất kiên quyết: "Không có tiền, chuyện này bà hẳn nên đến mà tìm Hà Văn Hoa đi."

Lâm Mỹ Như nào dám đi tìm Hà Văn Hoa, Hà Văn Hoa hiện tại mỗi lần nhìn thấy bà ta, ánh mắt của hắn đều rất đáng sợ, giống như bà ta là kẻ thù của hắn, còn luôn hỏi thăm bà ta về chuyện của Lê Tiêu, thấy bà ta không biết, hắn liền nói rất nhiều về cuộc sống hiện tại của Lê Tiêu với bà ta, nói Lê Tiêu giờ là ông chủ lớn, kiếm được hàng trăm triệu mỗi năm, sống trong một ngôi nhà lớn…

Mới đầu bà ta còn không thèm để ý, nhưng nghe nhiều lần thì cũng không khỏi tin tưởng, nhất là khi nghe tin Mã Ái Hoa bên cạnh nhà họ Lê thường xuyên nhận được đồ tốt hai vợ chồng Lê Tiêu gửi từ phía Nam vào, trong lòng bà ta ít nhiều gì cũng thấy hối hận, vốn dĩ mấy thứ này nên là của bà ta.

Lâm Mỹ Như đã rất nhiều lần âm thầm đến chỗ Mã Ái Hoa, muốn thông qua Mã Ái Hoa liên lạc với Lê Tiêu, nhưng Mã Ái Hoa kia lại rất xấu tính, luôn giở trò lừa gạt bà ta. Cuối cùng, sau khi vất vả lắm mới liên lạc được, Lê Tiêu lại không thèm để ý đến bà ta.

Nghe được lời này, Lâm Mỹ Như lo lắng nói: "Hà Văn Hoa không có ở nhà, mẹ cũng không quen biết người khác. Mày cũng là con trai mẹ, mày không thể bỏ mặc mẹ mày không lo được."

Lê Tiêu đột nhiên sầm mặt, nói bằng giọng điệu lạnh nhạt: "Lúc trước là chính bà muốn cưới, chẳng lẽ tôi chưa từng ngăn cản bà hay sao?" 

Lâm Mỹ Như bị hỏi thì câm nín không trả lời được, đương nhiên là hắn đã từng ngăn cản, nhưng lúc đó bà ta không nghe, còn nói với hắn sau này hắn sẽ có cha và anh trai mới, người một nhà sau này sẽ sống hạnh phúc bên nhau, nhưng không biết sau đó thế nào, Lê Tiêu dọn khỏi nhà họ Hà, cuối cùng không bao giờ trở về nữa.

Lúc ấy bà ta còn cảm thấy đứa con trai này của mình tính tình quái lạ, không ở chung với ai được, giống hệt cha ruột của hắn.

Lâm Mỹ Như do dự mở miệng: "Cái đó… Mẹ cũng không biết mà, nếu mẹ biết bọn họ là người thế nào thì đời nào mà chịu cưới chứ?"

Lê Tiêu cười lạnh, bà ta không biết? Không, kỳ thật bà ta biết hết, chỉ là lửa không lan đến trên người bà ta, cho nên bà ta mới không thèm quan tâm.

Mấy năm hắn sống ở nhà họ Hà, bà ta luôn nói những điều khó nghe với hắn, nhưng lại luôn thiên vị Hà Văn Hoa, dù cho có thấy Hà Văn Hoa muốn đuổi hắn đi, bà ta cũng chỉ thuận tiện đổ thêm dầu vào lửa.

Lâm Mỹ Như không xem hắn là con, hắn hà tất phải xem bà ta là mẹ?

Lê Tiêu cũng không hận bà ta, hắn rất thỏa mãn với cuộc sống mấy năm nay có Giang Nhu và An An ở bên, giống như Giang Nhu đã từng nói với hắn, không có cuộc đời của người nào là thuận buồm xuôi gió, có viên mãn thì ắt sẽ có nuối tiếc, cho nên không cần phải cưỡng cầu quá nhiều.

Nhưng điều này không có nghĩa Lê Tiêu sẽ bỏ qua hết mọi chuyện, hắn có thể tha thứ cho Chu Cường cũng là vì Chu Cường không gây ra tổn thương đậm sâu nào cho hắn, hai người đã từng lớn lên cùng nhau nên cũng có tình cảm, nhưng Lâm Mỹ Như thì có cái gì? Ơn sinh thành hắn đã sớm trả hết.

Năm đó, khi rời khỏi nhà họ Hà, hắn đã tự nhủ trong lòng sau này hắn sẽ không còn người thân. 

"Bà đi đi, tôi đã sớm nói rõ ràng, chuyện của bà không liên quan gì đến tôi hết, nếu thật sự muốn ly hôn thì có thể đi tìm Hà Văn Hoa, hắn nhất định sẽ giúp bà, dù sao bà cũng đã làm mẹ hắn nhiều năm như vậy."

Lâm Mỹ Như lần đầu tiên nếm được mùi vị có khổ cũng không nói nên lời, bà ta rất muốn nói với Lê Tiêu rằng bây giờ Hà Văn Hoa đối xử tệ với bà ta, chỉ là khi nghĩ đến chuyện lúc trước bản thân đã đối xử thiên vị Hà Văn Hoa hơn Lê Tiêu, bà ta lại không thể nói nên lời.

"Mẹ…"

Bà ta trông mong nhìn theo Lê Tiêu.

Lê Tiêu nhún vai tỏ vẻ bất lực, dứt khoát cúi người bế An An sau lưng Giang Nhu vào nhà.

An An tựa cằm lên vai bố nhìn về phía bà già kì lạ và bé trai trong sân, đối diện với ánh mắt tò mò của bé trai nọ, cục cưng nhẹ nhàng cong môi cười.

Không ngờ thằng ranh đó lại trừng mắt nhìn bé cưng một cách dữ tợn.

An An sửng sốt, sau đó sợ tới mức vùi mặt vào cổ bố.

Lâm Mỹ Như còn muốn nói thêm gì đó với Giang Nhu, nhưng Giang Nhu chỉ từ trong túi móc ra hai trăm tệ đưa cho bà ta: "Chuyện của anh ấy tôi không thể quyết định được, số tiền này mẹ cứ cầm đi."

Lâm Mỹ Như nhìn thoáng qua, có chút ghét bỏ nhưng vẫn đưa tay cầm, trong lòng khó chịu không thể không nói: "Cô giúp tôi khuyên nó đi, ngày tháng này thật sự không phải dành cho người sống, tôi tốt xấu gì cũng là mẹ ruột của nó."

Giang Nhu nhìn thấy vẻ chán ghét thoáng qua trên khuôn mặt bà ta thì trong lòng không khỏi tức giận: "Không cần thì trả lại cho tôi."

Cô đưa tay ra muốn lấy lại.

Lâm Mỹ Như vội nhét tiền vào túi rồi xoay người kéo đứa nhỏ bỏ chạy, ra khỏi sân còn không yên tâm dặn dò một tiếng: "Nhớ nói giúp tôi với Lê Tiêu đó."

Giang Nhu nhìn theo bóng dáng rời đi của bà ta, sau đó quay trở vào trong nhà. Trong nhà, Lê Tiêu đã giúp An An cởi áo khoác và giày đã bị ướt rồi ôm cục cưng đến thùng lửa để sưởi ấm.

An An thấy mẹ vào, ngẩng đầu cười gọi một tiếng: "Mẹ ——"

Giang Nhu nhéo khuôn mặt nhỏ của con gái, hỏi Lê Tiêu: "Mặc kệ thật sao anh? Em thấy mẹ bây giờ hình như sống không được tốt lắm."

Đương nhiên trước kia cũng không khá hơn là bao, chẳng qua lúc ấy Lâm Mỹ Như rất đắc ý hưởng thụ, trạng thái tinh thần cũng rất tốt chứ không lúc nào cũng mặt ủ mày chau như bây giờ.

Lê Tiêu im lặng một lát rồi nói: "Anh không muốn quan tâm."

Hắn hiểu rất rõ Lâm Mỹ Như là loại người gì, nếu hắn mà nhúng tay vào, bà ta chắc chắn sẽ đu bám theo hắn, không xem hắn ra gì mà muốn làm gì thì làm, người ngoài nói một câu còn hiệu quả hơn đứa con trai ruột là hắn nói trăm câu. Đến lúc đó Hà Văn Hoa chỉ cần dỗ ngọt mấy câu, bà ta sẽ lại làm trâu làm ngựa cho nhà người ta.

Không cần thiết phải rước thêm phiền phức cho bản thân.

Giang Nhu gật đầu: "Được, em nghe anh."

Lê Tiêu liếc nhìn một cái, khẽ "Ừ" một tiếng.

Mùng sáu Tết, gia đình Lê Tiêu sửa soạn trở về, hai nhà Chu Kiến và Kim Đại Hữu định ở lại thêm mấy ngày.

Lần này rời đi có người tiễn bọn họ, trừ một nhà thím Vương, vợ chồng con cái Chu Cường cũng đến. Chu Cường xách theo hai thùng tương đậu cùng dầu mè của nhà mẹ vợ hắn làm, còn nói kể từ sau khi tiệm mì của bỏ thêm tương đậu, việc buôn bán tốt hơn rất nhiều, dầu mè nhà làm cũng rất thơm, dầu mua bên ngoài không thơm được như vậy.

Thím Vương nhét cho Lê Tiêu một túi lớn đựng trứng vịt muối, còn có dưa muối và thịt khô nhà làm, đựng hết nửa túi da rắn. Cuối cùng, Giang Nhu và Lê Hân xách rương hành lí, Lê Tiêu khiêng túi da rắn và xách tương đậu cùng dầu mè.

An An vẫy tay tạm biệt từng người xong mới chịu xoay người lên xe, bé cưng còn cười vui vẻ nói với thím Vương: "Bà ơi, sau này con sẽ lại về thăm bà."

"Được, An An phải ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ đó."

"Dạ, con sẽ nghe lời."

Lê Tiêu và Giang Nhu chọn một chỗ ở hàng giữa trên xe, Giang Nhu ngồi phía trong ôm An An, Lê Tiêu cất túi rồi ngồi xuống. Lúc ngồi xuống, hắn có nhìn thoáng qua cửa sổ, cũng không biết đã nhìn thấy gì, ánh mắt hắn trông rất kinh ngạc.

Giang Nhu nhận thấy hắn có gì đó khác thường nên hỏi: "Sao vậy anh?"

Xe buýt nổ máy, Lê Tiêu lại liếc nhìn ra bên ngoài, sau đó bình tĩnh nói: "Hình như anh vừa thấy Vương Đào."

Giang Nhu theo bản năng nhìn ra bên ngoài, nhưng xe đã chạy được một đoạn nên nhìn không thấy phía sau.

Bèn an ủi hắn: "Không sao hết, sang năm chúng ta lại trở về, đến lúc đó rồi tụ họp. Thật ra giờ phút này ngẫm lại mới thấy cũng không có gì ghê gớm."

Lê Tiêu gật đầu, lên tiếng đáp ứng.

Có lẽ bởi vì đã gặp quá nhiều người cũng như chứng kiến quá nhiều chuyện, hắn của hiện tại đã không quá để trong lòng những chuyện nhỏ đó.

Sau khi xe chạy, hai gia đình phía sau cũng xoay người rời đi.

Chu Cường lái xe đến đây, hắn đã mua một chiếc minibus cũ, chào hỏi với thím Vương xong là rời đi ngay.

Minibus quá nhỏ, không đủ chỗ ngồi, bằng không hắn có thể thuận tiện đưa gia đình thím Vương về.

Nhà thím Vương cách bến xe không xa cho nên nhà họ dứt khoát đi bộ về. Vương Mẫn Quân và chồng cũng đến, hai người đi ở đằng sau. Lưu Gia Tiến nghĩ đến chiếc túi da rắn ban nãy mẹ vợ đưa cho Lê Tiêu thì không kìm được mà nói: "Sao mẹ em lại đối xử với người ngoài còn tốt hơn đối xử với em vậy chứ? Cho nhiều đồ như vậy, lần trước chúng ta trở về cũng không có nhiều như vậy."

Vương Mẫn Quân nghe xong nhíu mày: "Cũng không thể nói như vậy, mấy người Giang Nhu trở về đã mua rất nhiều đồ tốt cho ba mẹ em, bên trong còn có tổ yến và bào ngư."

Mấy thứ này vừa nhìn đã biết không rẻ.

Lưu Gia Tiến vẫn có chút không thoải mái: "Cho dù như vậy thì cũng không nên thiên vị người ngoài chứ? Người ngoài còn có thể thân hơn con gái ruột sao?"

Vương Mẫn Quân cũng cảm thấy mẹ mình đối xử đặc biệt với Giang Nhu, không thua kém gì đối xử với mình, sáng nào cũng làm đồ ăn đem qua bên cạnh, còn đan cho An An hai chiếc áo khoác đều là dùng len sợi loại tốt.

Lưu Gia Tiến cố ý nói lớn tiếng, có lẽ là vì muốn để mẹ vợ nghe thấy.

Thím Vương đi phía trước quả thật đã nghe thấy, bà dừng bước quay đầu mắng con gái: "Mẹ thấy chị học hành đến mức lú lẫn rồi, Gia Tiến không biết thì thôi, trong lòng chị còn không rõ ràng hay sao? Ba chị lúc trước nếu không có Lê Tiêu thì đã sớm không còn trên đời, mẹ đối xử tốt với mấy người Giang Nhu một chút thì làm sao đây? Mấy thứ kia cộng lại cũng không quý bằng một nửa những thứ Giang Nhu tặng chúng ta. Lúc trước chị đi học xa nhà, gọi cho chị mười mấy cuộc điện thoại cũng không ai bắt máy, tất cả là nhờ Lê Tiêu hỗ trợ, nửa đêm nửa hôm tìm được ba chị rồi đưa vào bệnh viện, mấy ngày đó cũng may là có thằng bé ấy ở đó mẹ mới có thể cầm cự được, bà cụ cùng phòng và y bác sĩ trong bệnh viện đều cho rằng thằng bé là con trai ruột của mẹ." 

"Tuy Lê Tiêu và Giang Nhu không phải con ruột của mẹ, nhưng hai người bọn họ đều không kém hơn chị chút nào, về sau đừng để mẹ nghe thấy những lời này một lần nữa, nếu không sau này hai anh chị cũng đừng về nữa, tuy mẹ không học cao hiểu rộng như anh chị đây, nhưng cũng biết làm người không thể vong ơn phụ nghĩa."

Nói xong liền đen mặt kéo chú Vương bên cạnh quay đầu rời đi.

Lần này chú Vương không nói giúp cho con gái, ông cảm thấy mình đã dạy con không tốt, lỗ tai quá mềm, người ta nói gì cũng nghe nên mới cưới phải một người chồng nhỏ mọn, ích kỉ.

Vương Mẫn Quân bị mắng đến mặt đỏ tai hồng, nếu mẹ không nhắc, cô ấy cũng suýt chút nữa quên mất chuyện này.

Vội ôm con đuổi theo, gấp gáp gọi: "Mẹ ——"

Lưu Gia Tiến phía sau có hơi xấu hổ, biết mẹ vợ ngoài mặt là đang mắng con gái, kỳ thật là đang mắng anh ta.

Anh ta dám nổi giận với Vương Mẫn Quân, nhưng lại không dám làm vậy với mẹ vợ nắm quyền gia đình.

——

Ngồi xe lửa ba ngày, cả gia đình cuối cùng cũng về đến nhà.

Cũng không biết có phải là do chênh lệch nhiệt độ ở đây và dưới quê quá cao hay không, An An vừa trở về đã bị bệnh ngay trong đêm, đầu tiên là chảy nước mũi, sau đó đến tối thì phát sốt.

An An thường có thói quen đá chăn, Giang Nhu và Lê Tiêu đêm nào cũng sẽ rời giường đến kiểm tra. Hôm nay Giang Nhu đến kiểm tra thì phát hiện An An ngủ không ngon giấc, còn rên rỉ ỉ ôi như rất khó chịu.

Giang Nhu vừa sờ trán con gái đã sợ đến mức kêu Lê Tiêu ở phòng đối diện lấy nhiệt kế đến đây.

Lê Tiêu nghe cô kêu liền lấy nhiệt kế qua đo nhiệt độ cho con gái, 39,7 độ C, đã thuộc mức sốt cao.

Hắn lấy ra chai cồn trong hộp sơ cứu y tế, thấm ướt khăn rồi lau trán, cổ và tay chân cho An An, Giang Nhu học Y mấy năm nay, hắn cũng học theo được đôi chút.

Giang Nhu đang bắt mạch cho An An, cảm giác nặng nề chậm chạp, hẳn là sau khi về quê đã bị khí lạnh vào người, mấy hôm trước chơi quá hưng phấn, hôm nay trở về nhà tinh thần thả lỏng nên mới bộc phát ra. 

Giang Nhu sợ mình học chưa tới nên kêu Lê Tiêu nhanh chóng lái xe đưa An An đến bệnh viện kiểm tra.

Lê Tiêu không nói nhiều mà lập tức xoay người đi ra cửa.

Giang Nhu dùng chăn bao lấy An An rồi ôm con gái đi phía sau, Lê Hân ở trên lầu nghe thấy động tĩnh cũng xuống dưới xem, thấy bọn họ sắp đi ra ngoài, vội hỏi: "Có chuyện gì vậy chị?"

Giang Nhu nói: "An An sốt cao, chị và anh rể em đưa con bé đến bệnh viện kiểm tra. Không sao đâu, em về phòng ngủ đi."

Lê Hân gật đầu, song lại không đi, mà là tiễn bọn họ ra cổng.

Giang Nhu và Lê Tiêu lái xe đưa An An đến bệnh viện, kiểm tra xong lại truyền nước thuốc thêm hai tiếng.

Ra khỏi bệnh viện cũng đã hơn ba giờ sáng, An An sợ tiêm nên lúc truyền nước thuốc đã khóc trong chốc lát làm cho đến giờ đôi mắt vẫn còn đỏ. Em rúc trong lòng Giang Nhu, bây giờ đã ra khỏi bệnh viện nên không cần sợ hãi nữa, còn có tâm trạng hỏi Giang Nhu: "Mẹ ơi, con bị bệnh, vậy mấy ngày nữa không cần phải đi học đúng không?"

"..."

Lê Tiêu đi phía trước cũng nghe thấy, hắn tức giận nói: "Chờ đến lúc khai giảng con cũng đã sớm hết bệnh, vẫn phải đi học."

An An không vui dẩu miệng: "Nếu bị bệnh trễ hơn mấy ngày thì tốt rồi."

Giang Nhu tức giận nhéo cái mũi nhỏ của bé cưng: "Nên tiêm thêm mấy mũi nữa."

Mấy ngày tiếp theo, An An ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh, lần này bị bệnh nặng hơn bình thường, còn lặp đi lặp lại, phải truyền nước thuốc suốt mấy ngày mới khỏi. Chờ sau khi đã hoàn toàn không còn sốt, An An nhìn như sụt đi mấy cân.

Kiểu gì thì ở trong mắt của Lê Tiêu cũng là rất nghiêm trọng, hắn cảm thấy khuôn mặt của con gái cưng cũng nhỏ đi nhiều.

Ngoài mặt thì nói đáng đời, nhưng rốt cuộc đau lòng đến nhường nào chỉ có chính hắn biết, ngày nào hắn cũng dậy sớm chuẩn bị đồ ăn ngon cho con gái cưng, hết hầm canh gà lại hầm thịt dê bồi bổ cho công chúa nhỏ.

Cưng chiều đến mức bé cưng đắc ý vô cùng, còn nói muốn bố mua ti vi đặt trong phòng cho mình.

Như vậy mà được chắc?

Nếu trong phòng có ti vi, buổi tối An An nhất định sẽ không ngủ.

Giống như năm ngoái, bé cưng hơn nửa đêm không ngủ được nên lén lút một mình xuống lầu xem ti vi, nếu không phải Lê Tiêu ngủ không sâu nghe thấy động tĩnh đi xuống lầu xem thì còn không biết có chuyện này.

Chả trách sáng nào cũng nằm trên giường không dậy nổi, cũng không biết đã làm chuyện này bao lâu rồi?

Từ đó về sau, Lê Tiêu trước khi đi ngủ đều sẽ rút phích cắm phía sau ti vi.

Một ngày trước Tết Nguyên Tiêu, mấy người Kim Đại Hữu cũng đến đây. Kim Đại Hữu đưa mẹ hắn qua đây trước, dì Thạch và mẹ Chu rất thân thiết, còn cùng nhau nuôi rất nhiều gà và trồng nhiều ngũ cốc, hai người bây giờ cũng không muốn chia xa. 

Mẹ Chu còn chưa trở lại, mấy ngày nay dì Thạch ở lại nhà Giang Nhu, Kim Đại Hữu lại đưa Thẩm Hạ cùng ba mẹ nuôi Thẩm Hạ về nhà, còn ở lại nhà Thẩm Hạ cả đêm, mẹ của Đổng Minh Minh rất thích hắn, còn muốn làm mai cho hắn, nói bản thân có một cô con gái nuôi khá tốt, dọa cho Kim Đại Hữu sợ đến mức phải chạy trốn sang nhà Lê Tiêu.

Đến nhà Lê Tiêu, hắn ngay lập tức thả lỏng hơn rất nhiều.

Tuy rằng Thẩm Hạ là anh trai ruột của hắn, nhưng giữa bọn họ vẫn tồn tại khoảng trống hai mươi năm, nhất thời vẫn không thể thân thiết, không giống như Lê Tiêu và Giang Nhu, hai người họ không khác gì anh chị ruột của hắn.

Nếu hắn đã đến, Lê Tiêu cũng không thèm khách sáo với hắn, bắt hắn lo liệu hết một ngày ba bữa, ai kêu An An thích nhất đồ ăn hắn làm. 

An An ngồi trên bàn cơm toàn là đồ ăn ngon, đột nhiên mở miệng nói: "Chú Đại Hữu, lớn lên con sẽ lấy chú làm chồng."

"..."

Nghe bé cưng nói vậy, mọi người trên bàn cơm đều sửng sốt.

Đặc biệt là Lê Tiêu, sau khi sửng sốt một lúc, hắn ngay lập tức sầm mặt, quay đầu nhìn về phía Kim Đại Hữu một cách nguy hiểm. 

Kim Đại Hữu sợ tới mức ho khan ra tiếng, nhanh chóng làm sáng tỏ: "Không liên quan gì đến em, em không có làm gì hết."

Lê Tiêu lại nhìn về phía An An, cố gắng đè nén tâm tình, nói: "Con mới bao nhiêu tuổi chứ, vậy mà lại nghĩ đến chuyện lấy chồng? Chờ con lớn lên, chú Đại Hữu của con cũng đã thành ông già rồi, con biết ông già không? Giống như ông Vương mà con gặp hồi Tết ấy."

An An nghiêng đầu nghĩ đến dáng vẻ của ông Vương, đầu trọc một mảng, da thì đen, bụng thì to, lại nhìn lại chú Kim Đại Hữu đẹp trai, trên mặt lộ vẻ do dự: "Nhưng chú Đại Hữu nấu ăn rất ngon."

"..."

Chưa từng thấy đứa nhỏ nào tham ăn như vậy.

Lê Tiêu đau đầu nói: "Trên đời này không chỉ có mình chú Đại Hữu của con biết nấu ăn."

Giang Nhu bên cạnh mỉm cười phụ họa: "Đúng rồi, nếu sau này con gặp được một chàng trai nấu ăn ngon hơn nhiều thì sao đây?"

An An cắn môi, hết nhìn bố mẹ lại nhìn Kim Đại Hữu, dường như rơi vào tình huống muốn tiến cũng không được, muốn lùi cũng không xong, cuối cùng không biết nghĩ tới cái gì, hai mắt bé cưng đột nhiên sáng lên: "Vậy để dì út cưới chú Đại Hữu, như vậy con cũng có thể được ăn ngon."

"..."

Giang Nhu nghe xong dở khóc dở cười, đứa nhỏ đúng thật là tham ăn, vì đồ ăn ngon, ngay cả dì út cũng đẩy ra ngoài.

Lê Hân nghe được lời này, tức giận nói: "Đúng là cháu ngoan của dì."

An An cười hì hì, còn tưởng dì út đang khen mình.

Kim Đại Hữu liếc nhìn Lê Hân đối diện, hắn cúi đầu ăn cơm không nói chuyện, nhưng hai tai lại đỏ lên.

Đêm Tết Nguyên Tiêu, cả nhà ăn cơm xong sớm, đến hơn bảy giờ tối, Giang Nhu và Lê Tiêu đưa Kim Đại Hữu và Lê Hân ra sân bay chuẩn bị trở lại trường học.

Thẩm Hạ và Đổng Minh Minh cũng đến, hai vợ chồng mang theo không ít đồ cho Kim Đại Hữu đem theo.

Tiễn Kim Đại Hữu và Lê Hân đi xong, Giang Nhu và An An cũng sắp sửa khai giảng.

Trước ngày khai giảng, quý nhân của Lê Tiêu, ông chủ Du, xảy ra chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#sung