Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

XTVCCLD PN 8

【THẾ GIỚI SONG SONG 8】

Buổi sáng, Giang Nhu thức dậy thì phát hiện tối hôm qua Lê Tiêu đã giặt hết quần áo và phơi trong phòng tắm, lúc này đã khô hết.

Khi cô thức dậy, Lê Tiêu cũng thức dậy theo. Trong lúc cô làm vệ sinh cá nhân, hắn đi xuống lầu mua đồ ăn sáng, lúc hắn trở về, Giang Nhu vẫn chưa chuẩn bị xong, vẫn còn đang trang điểm.

Thấy Lê Tiêu xách túi đồ ăn sáng về, cô kêu hắn ăn trước.

Bé con trên giường mơ màng dụi mắt thức dậy, nhìn thấy bố, cô bé mỉm cười vui vẻ.

Bởi vì em phát hiện mình không có nằm mơ, em và mẹ đã thật sự đi tìm bố. 

Ăn sáng xong, một nhà ba người đi ra ngoài chơi, đi dạo chơi ở nhiều chỗ, còn chụp rất nhiều ảnh.

Suốt cả một ngày, nụ cười trên khuôn mặt cô nhóc chưa từng tắt.

Em còn nói với Giang Nhu: “Mẹ ơi, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của con.”

Giữa trưa, Giang Nhu đưa con gái đi ăn KFC, cô nhóc ăn đến mức no căng bụng mà vẫn không nỡ buông tay.

Giang Nhu nhìn dáng vẻ thèm ăn của con gái, mềm lòng nói: “Chúng ta không ăn nữa, mấy ngày nữa mẹ lại dẫn con đến ăn.”

Bé con lúc này mới lưu luyến đặt đùi gà trong tay xuống, nhỏ giọng nói với mẹ: “Cái này ngon lắm ạ.”

Giang Nhu xoa đầu con gái: “Mẹ làm ăn còn ngon hơn nhiều, đợi về nhà mẹ sẽ làm cho con ăn.”

Cô nhóc mỉm cười, dùng sức gật đầu “Dạ” một tiếng.

Sau một ngày đi ra ngoài chơi, cuối ngày, Giang Nhu nói muốn xem nơi làm việc của Lê Tiêu.

Lê Tiêu do dự mấy giây, nhưng vẫn đưa hai mẹ con cô đến đó.

Hiện tại, Lê Tiêu đã thành lập một công ty Internet, lấy tên là XR.

Hắn vốn là cao thủ về máy tính, lúc cảnh sát truy lùng tung tích của hắn đã phát hiện ra điều này. Hắn luôn luôn xóa sạch hoàn toàn mọi dấu vết của mình trên mạng, ngoài đời lẫn trên mạng đều không tìm thấy hắn. Cuối cùng, cảnh sát xác định hắn là kiểu tội phạm IQ cao.

Lúc thầy của Giang Nhu hỏi chi tiết, hắn chỉ nói đã học những thứ đó trên mạng.

Giang Nhu vẫn cón nhớ lúc đó đồn cảnh sát lần đầu tiên gặp phải một vụ án lừa đảo nước ngoài qua mạng, thiên tài được đồn mời về bị tắt đường nên không đến kịp, nhưng chuông điện thoại di động của người bị hại đã reo lên trước, cuối cùng, thầy giáo của Giang Nhu đã đứng ra để Lê Tiêu ra tay.

Lúc ấy Giang Nhu cũng tình cờ có mặt ở đó, cô đứng ở một góc cách đó không xa, tận mắt nhìn thấy hắn vừa mang còng tay vừa thao tác máy tính, hắn bình tĩnh tra ra địa chỉ của số điện thoại kia, còn thần không biết quỷ không hay đánh cắp thông tin trong di động của đối phương, nhanh chóng mà ổn định, hoàn thành nhiệm vụ trước cả khi cuộc trò chuyện kết thúc.

Ngay cả thầy của cô sau đó cũng nói với vẻ tiếc rẻ, với đầu óc đó của hắn, làm gì mà không thành công. Thế mà lại lầm đường lạc lối.

Sau khi phát hiện ra chân tướng, thầy giáo của cô là người vui vẻ hơn ai hết.

Có điều Lê Tiêu bây giờ đang ở giai đoạn gây dựng sự nghiệp, điều kiện không tốt lắm, thuê một căn nhà giá rẻ ở gần trường đại học, cả công ty ngoại trừ hắn và Chu Kiến thì chỉ có bốn sinh viên chuyên ngành máy tính.

Lê Tiêu là ông chủ, Chu Kiến là cổ đông. Chu Kiến không rành về máy tính lắm, nhưng hắn đã đi theo Lê Tiêu làm việc đã mấy năm, cũng có tài ăn nói, có thể đảm nhiệm vị trí chiêu mộ người tài và kêu gọi đầu tư.

Mấy sinh viên đại học kia là nhân viên đến đây làm việc bán thời gian.

Lê Tiêu đã thuê một căn phòng bao gồm ba phòng ngủ và một phòng khách. Khi cô đến đó, trong phòng vô cùng lộn xộn, phòng khách biến thành khu làm việc, mấy chiếc máy tính được đặt đối diện nhau, dây điện thắt nút nằm lộn xộn trên mặt đất, quần áo, giày dép và cả rác rưởi đều vứt lung tung.

Bé con đi sau lưng bố, vừa vào cửa đã vô thức lùi ra phía sau, dường như có phần ghét bỏ.

Lúc này chỉ có Chu Kiến và hai sinh viên. Lê Tiêu đặt túi KFC lên bàn, sau khi để bọn họ giới thiệu lẫn nhau, hắn liền dẫn Giang Nhu và con gái vào trong phòng.

Lê Tiêu và Chu Kiến ngủ cùng một phòng, hai chiếc giường sắt đặt cách nhau, chiếc giường bên trái là của Lê Tiêu, sạch sẽ hơn một chút, nhưng cũng không được bao nhiêu, quần áo vứt bừa bãi trên giường, giày cũng bị vứt mỗi chiếc một nơi dưới gầm giường, khác xa hoàn toàn với dáng vẻ cần mẫn của hắn lúc ở nhà.

Lê Tiêu hỏi cô có khát không.

Giang Nhu nghĩ lúc nãy bé cưng đã ăn không ít, cho nên bèn gật đầu.

Lê Tiêu đi rót nước, Giang Nhu cùng con gái đi vào trong, cô nhóc bịt mũi nhỏ giọng nói với Giang Nhu: “Mẹ ơi, thối quá.”

Có thể không bốc mùi chắc?

Đôi giày bẩn dưới gầm giường hình như còn chưa từng được giặt.

Giang Nhu đi đến bên giường Lê Tiêu, cô không thể nhìn nỗi nữa, cúi người giúp hắn gấp gọn quần áo trên giường.

Lê Tiêu trở về thì nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của cô, con gái cưng cũng ngoan ngoãn học theo mẹ, nhặt đôi giày dưới gầm giường của bố rồi để ngay ngắn một chỗ. 

Thấy cảnh tượng như vậy, hắn đột nhiên có chút không thể nói nên lời, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác được người khác để trong lòng.

Giang Nhu đứng dậy cất quần áo đã gấp vào chiếc tủ bên cạnh, vừa quay người lại đã nhìn thấy hắn, thấy vẻ mặt hắn có hơi kì quái, cô cười hỏi: “Sao vậy anh?” 

Lê Tiêu lắc đầu không nói gì.

Lê Tiêu và Giang Nhu ở lại một lúc rồi rời đi.

Lúc bọn họ từ trong phòng bước ra, bên ngoài lại có thêm hai cậu trai trẻ, người nào người nấy đều đang ngồi nghiêm chỉnh trước màn hình máy tính, chẳng qua khi bọn họ vừa đi, cả đám lập tức nháo nhào vây quanh Chu Kiến: “Anh Chu, vợ anh Lê đẹp thật đó.”

“Anh ấy kết hôn lúc nào vậy? Sớm thật đó, em còn tưởng anh ấy chỉ lớn hơn em có mấy tuổi.”

“Con gái anh ấy cũng đẹp, chỉ là còn quá nhỏ.”

“Cút.”

Lê Tiêu dẫn Giang Nhu đi thuê phòng ở một khách sạn gần đó. Lúc thuê phòng, Lê Tiêu đột nhiên đổi thành một phòng hai giường.

Giang Nhu lấy làm lạ nhìn hắn, nhưng Lê Tiêu cũng không có giải thích.

Sau đó, đến buổi tối Giang Nhu mới biết, Lê Tiêu chờ sau khi con gái đã ngủ say thì ôm cô nhóc qua giường bên cạnh.

“...”

Giang Nhu xấu hổ kéo chăn lên trên che khuất nửa khuôn mặt: “Anh làm gì vậy?”

Lê Tiêu nhìn cô, sau đó nằm xuống bên cạnh cô.

Giang Nhu đỏ mặt, qua một hồi lâu, cô mới nhịn không được mà nói: “Anh nhìn em như vậy làm gì chứ?”

Lê Tiêu nghe xong không chỉ không rời mắt, mà sau khi do dự xong, còn đưa tay ôm lấy Giang Nhu.

Thân thể hai người đều cứng đờ.

Tim Giang Nhu đập thình thịch, cô nín thở không dám nói chuyện, cuối cùng đỏ mặt thật cẩn thận vươn tay cũng ôm lấy hắn.

Lê Tiêu chú ý đến động tác của cô thì càng ôm cô chặt hơn.

Hai người không nói chuyện, mãi cho đến khi Giang Nhu không chịu được mà mở miệng trước: “Anh có thể nhẹ tay một chút hay không?”

Cô sắp thở không nổi nữa.

Lê Tiêu khẽ “Ừ” một tiếng rồi thả lỏng một ít, nhưng vẫn có chút chặt.

Giang Nhu đợi hồi lâu mới nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một câu: “Ngủ đi.”

“...”

Vãi, hại cô căng thẳng cả buổi.

Giang Nhu đã chơi rất vui vẻ ở bên này. Hôm phải đi, Lê Tiêu đưa tiễn hai mẹ con cô, bọn họ đi rất sớm, đến bến xe lúc trời còn chưa sáng hẳn.

Mặc dù chỉ ở chơi có mấy ngày, nhưng bọn họ lại đem về rất nhiều đồ, đựng trong một chiếc vali. Lê Tiêu đặt vali lên xe khách, Giang Nhu và con gái đứng ở một bên chờ.

Lúc lên xe, Giang Nhu đột nhiên xoay người, nhón chân hôn một cái lên môi hắn.

Lê Tiêu tức khắc sững sờ tại chỗ.

Đến khi hắn kịp phản ứng, Giang Nhu đã chạy lên xe, hắn dừng một chút, sau đó lùi lại mấy bước.

Giang Nhu và con gái ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn hắn bằng đôi mắt sáng lấp lánh.

Cục cưng còn cố gắng vẫy tay: “Bố nhớ ngoan ngoãn ăn cơm nhé.”

Ánh mắt Lê Tiêu trở nên dịu dàng: “Khi nào về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho anh, đến Tết anh sẽ về.”

Giang Nhu cong mắt mỉm cười.

Chuyến đi này thật sự rất vui vẻ.

Sau khi về nhà, bé cưng ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào cuốn lịch mong bố về nhà ăn Tết.

Gần đến Tết, Lê Tiêu trở nên tương đối bận rộn. Hắn vốn định đầu tháng một sẽ trở về, nhưng sau đó lại nhận được một đơn đặt hàng khá lớn nên phải trì hoãn mấy ngày.  

Giang Nhu dứt khoát tự mình lo chuẩn bị đồ Tết, con gái của thím Mã bên cạnh là Vương Mẫn Quân đã trở về nghỉ Tết, cô ấy vốn là người rất hoạt bát, nhưng kể từ sau khi ba mất, cô ấy trở nên trầm tính hơn, cũng không còn hay cười.

Nhưng cô ấy là người rất tốt, khi trở về còn đem theo quà cho Giang Nhu, biết cô chuẩn bị thi đại học, Vương Mẫn Quân còn giúp cô hỏi mượn sách từ giáo viên cấp ba.

Lê Tiêu trở về hôm hai mươi tám Tết, hắn đã gầy đi không ít, cũng không biết đã bao lâu chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng, dưới mắt xuất hiện quầng thâm dày, râu ria xồm xoàm không được xử lý.

Hắn đánh một giấc ở nhà, ngày hôm sau thì cùng Giang Nhu đi mua đồ ăn.

Đầu tiên là đi dạo phố, mua một chiếc áo khoác và một đôi giày cho Lê Tiêu, Giang Nhu và con gái mỗi người mua một chiếc mũ, sau đó thì đi chợ mua đồ ăn.

Trên đường còn gặp Chu Kiến, Chu Kiến cũng đi mua đồ ăn, nghe Lê Tiêu nói sức khỏe của mẹ hắn không được tốt, cho nên rất ít khi đi ra ngoài. Chu Kiến cũng không biết mua cái gì, thấy gia đình Lê Tiêu đi chợ mua đồ ăn nên cũng dứt khoát đi cùng.

Đến chợ, Giang Nhu lại mua một ít rau dưa tươi mới, còn kéo Lê Tiêu đến sạp bán cá, muốn ăn cá phải mua cá tươi, vì vậy mấy hôm trước Giang Nhu mới không mua cá.

Mấy sạp cá có rất đông người vây quanh, cá trắm cỏ và cá trích tươi hầu như đã hết hàng. Giang Nhu quan sát một hồi, cuối cùng dẫn mấy người họ đến một sạp hàng cô thường xuyên mua cá, vừa đi vừa giải thích: “Hai vợ chồng bọn họ là người thôn dưới, trong nhà làm nghề đánh cá, hai người đều rất tốt bụng, cá bán cũng rất ngon.”

Khi đến sạp, Giang Nhu mua hai con cá chẽm tươi.

Cá chẽm đắt hơn một chút, vẫn còn lại mấy con lớn.

Lúc đi, phía sau truyền đến một tiếng: “Uông Nhạn ——”

Chu Kiến đi phía sau vô thức quay đầu lại nhìn, sau đó nhìn thấy hai vợ chồng bán cá nhanh nhẹn mổ cá, thu tiền, dường như tình cảm vợ chồng rất tốt, bọn họ còn nhìn nhau mỉm cười. Không biết vì sao, khi thấy cảnh này, trong lòng Chu Kiến có hơi khó chịu, hắn không khỏi cau mày.

Lê Tiêu đi đằng trước gọi hắn: “Chú ngây người làm gì đó? Chị dâu chú hỏi Tết chú có muốn đến nhà anh chị ăn cơm không?”

Chu Kiến hoàn hồn, chậm chạp trả lời “Muốn”, sau đó khách sáo nói: “Vậy xin làm phiền chị dâu rồi.”

Phía trước, Lê Tiêu cầm lấy đồ ăn trong tay Giang Nhu, còn nói với Giang Nhu: “Vậy mua nhiều thịt một chút, chú ấy thích ăn cái đó.”

Giang Nhu nghe xong cười nói: “Nói thì hay lắm, làm như anh không thích ăn vậy?”

Lê Tiêu cũng khẽ cong môi cười, ánh mắt nhìn người phụ nữ đối diện toàn là ý cười.

Chu Kiến đi phía sau nhìn hai người thân mật thì đột nhiên có chút hâm mộ.

Trong bữa cơm tất niên, ngoại trừ mẹ con Chu Kiến, còn có hai mẹ con nhà thím Mã, ba gia đình ngồi đầy cả một bàn.

Mọi người đều rất vui vẻ, đây có thể xem như bữa cơm tất niên náo nhiệt nhất mà bọn họ từng ăn.

Buổi tối, chờ sau khi con gái đã ngủ say, Lê Tiêu lặng lẽ dịch vào giữa ôm Giang Nhu vào lòng. Giang Nhu mím môi cười trộm, cô còn chủ động hơn hắn, khéo léo vòng tay qua ôm eo hắn, còn ngẩng đầu muốn hôn.

Bàn tay càng không chịu yên phận mà di chuyển vào trong áo hắn.

Lê Tiêu có hơi không được tự nhiên, có điều vẫn cúi đầu hôn lên môi cô. Cũng không biết đã hôn bao lâu, hôn xong, hắn hít thở một cách nặng nề, nói: “Năm sau chúng ta đăng kí kết hôn lại đi.”

Giang Nhu hít thở còn khó khăn hơn hắn, nghe hắn nói vậy, cô không cần suy nghĩ đã từ chối: “Không được.”

Lê Tiêu cúi đầu nhìn cô.

Giang Nhu cón đúng lý hợp tình nói: “Chờ sau này anh có tiền rồi mua nhẫn cầu hôn em đã, còn phải tổ chức hôn lễ nữa, như vậy em mới đồng ý lấy anh. Chúng ta bây giờ là đang yêu đương, anh biết yêu đương là cái gì không? Nếu anh đối xử không tốt với em, em có thể bỏ anh.”

Cô đâu có ngốc, làm gì có ai mới yêu đương đã đi đăng kí kết hôn?

Lê Tiêu nghe xong cười nói: “Được.”

Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo “Anh dám bắt nạt em thử xem?” của cô, hắn không nhịn được mà cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô, cảm thấy cho dù cô có nói cái gì, hắn cũng thích nghe hết.

Giang Nhu vừa đánh đã thắng, cô vùi mặt vào cổ hắn bật cười, còn thì thầm vào cổ hắn: “Có điều, chúng ta có thể làm một số chuyện thúc đẩy tình cảm.”

Cô vừa dứt lời, Lê Tiêu đang ôm cô bất giác căng thẳng.

Giang Nhu lại cười.

Nghe được tiếng cười, Lê Tiêu không biết cô đang cố ý, hay là do hắn đã hiểu sai.

Trong lòng ngoại trừ bất đắc dĩ, còn có chút ngọt ngào khó tả.

Đây là loại cảm giác mà hắn chưa bao giờ được trải qua, hắn cũng từng có một khoảng thời gian khi còn trẻ, nhưng hắn lúc trẻ chỉ mãi lo ăn lo uống và sống sót qua ngày, trước khi kịp hiểu ra thì đã vô duyên vô cớ trở thành bố của một đứa trẻ, sau đó thì không còn cách nào khác ngoài gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình.

Có đôi khi ngẫm nghĩ lại, hắn cũng cảm thấy tiếc nuối, cuộc đời của hắn hình như luôn đầy rẫy những lựa chọn không thể tránh khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#sung