Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

16/3/2019

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đã dần hửng sáng...

Từng hạt nắng vàng đầu tiên e thẹn rớt xuống vương vãi nơi mảnh vườn nhỏ. Hình như nó muốn dùng chút ấm áp yếu ớt của bản thân để làm tan đi những giọt sương lạnh giá đêm qua còn vương vấn trên mấy nụ hoa hồng nhung đang đến thời úm nụ...

"Lengkeng...Lengkeng"

Tiếng chuông treo trước cửa sổ phòng ngủ của hai người khẽ đung đưa theo làn gió se lạnh buổi xuân sớm...

"Ồ, mới đó mà đã 6 giờ sáng rồi à? Haizz. Thời gian sao lại trôi nhanh như vậy chứ?" . Người con trai nhỏ bỗng quay người nhìn về phía đồng hồ treo tường với vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn có chút mệt mỏi. Đôi mắt cậu đã thâm lại cả rồi. Đêm qua cậu không ngủ, chỉ đơn thuần ngồi thẩn thơ suy nghĩ mấy thứ vu vơ về chuyện tình yêu giữa cậu và anh. Sau đó lại vô tình mường tượng ra một khung cảnh đám cưới vô cùng hoành tráng, nhận được sự chúc phúc của tất cả mọi người. Nhưng.... Người anh nắm tay bước vào lễ đường hạnh phúc kia lại không phải là cậu... Người cùng anh đọc lời tuyên thề, trao nhẫn cưới cũng chẳng thể là cậu..

Là Rina....

Một nam, một nữ. Một vợ, một chồng. Thanh mai rồi cũng sẽ trở về với trúc mã...

Gió tầng nào rồi sẽ gặp mây tầng ấy...

Ngọn cỏ dại mọc vất vưởng bên đường như cậu thì làm sao có đủ dũng khí dám mơ tưởng đến việc sánh bước bên cạnh người con trai hoàn mỹ Kim đây?

"Tít..tít..."

"Alo, bác sĩ... Là tôi... Porchay...."

"Thực sự... không còn cách nào khác sao bác sĩ...."

"Tôi... tôi hiểu rồi. Cảm ơn ông đã đưa ra lời khuyên, nhưng có lẽ giờ nó không cần thiết với tôi nữa... Thời gian này tôi muốn để bản thân có thể buông thả, thư giãn đầu óc tận hưởng cuộc sống thêm một chút.."

"Ông không nên tự lừa dối chính mình đâu ngài bác sĩ. Cơ thể tôi, tôi là người nắm rõ hơn ai hết. Chết? Porchay tôi không hề mảy may đến nó. Không phải người ta vẫn thường hay nói sống chết do trời định sao? "

"Thôi đủ rồi. Quyết định của tôi mong ông sẽ tôn trọng. Coi như đây là ước nguyện cuối cùng tôi cầu xin ông, được không?"

"Bí mật của hai ta, nhất định không thể để cho người khác biết. Ngay cả đến khi tôi rời đi, nó cũng sẽ vĩnh viễn được chôn vùi..."

"Kingkoongg...kingkoonggg...kingkoongg"

Âm thanh tiếng chuông cửa được bấm liên hồi phía bên ngoài bất ngờ làm gián đoạn cuộc trò chuyện mờ ám của hai người. Cậu theo thói quen vội tắt ngang điện thoại, nhanh chân chạy ra mở cửa với gương mặt tươi cười nhất có thể. Cậu không muốn tự mình đạp đổ hình ảnh chàng trai lạc quan, hoạt bát từ trước đến giờ cậu đã cố gắng tạo dựng trong mắt người khác.

Nhưng khoảnh khắc cánh cửa sắt kia dần được đẩy ra, gương mặt cậu đột nhiên biến sắc. Người đang đứng trước nhà cậu là mẹ ruột của Sunnie.. Cô ấy.. quả thật đã tới tận đây rồi.

"Buổi sáng tốt lành, Porchay.Tôi đến sớm thế này liệu không làm mất giấc ngủ ngon của hai người chứ?"

Rina lịch sự đưa tay hướng về phía cậu tỏ vẻ thân thiện, rồi không đợi cậu trả lời, thản nhiên kéo vali đi thẳng vào phòng khách, nhìn xung quanh nhà một lượt, sau đó ung dung ngồi xuống ghế.

"P'Kim còn chưa tỉnh dậy sao? Thế mà hôm qua còn hứa sẽ đích thân đón tiếp tôi nữa. Đúng là miệng lưỡi đàn ông không đáng tin xíu nào, đúng không Porchay?"

"À..ờm... Tôi...tôi cũng không biết nữa cô Rina. Để tôi vô phòng ngủ gọi anh ấy dậy chào hỏi cô." Cậu lúng túng toan rời đi thì bóng dáng người con trai to lớn kia đã tự xuất hiện trên cầu thang từ lúc nào.

"A, Rina! Mới sáng sớm mà em đã cất công đến nhà anh làm nhiệm vụ rồi. Có vẻ như em khá thích công việc này nhỉ?". Kim giở giọng trêu chọc.

"Tất nhiên, em sẽ được anh trả lương mà.". Rina cũng bắt đầu buông lời đưa đẩy.

Không khí ngọt ngào chợt lan tỏa khắp cả gian phòng. Hai người họ cứ thản nhiên đứng đó cười cười, nói nói qua lại với nhau như thể đây là thế giới riêng của họ. Nhưng dường như có một người đang dần bị lãng quên thì phải...

Rốt cuộc cậu là ai, đóng vai trò gì trong đoạn tình cảm rắc rối này?

Người yêu?

Hay người dưng?

"Được rồi!" Cậu bất ngờ buột miệng hét lớn.

"Được rồi? Mà được cái gì hả em? Sao tự dưng em lại la lớn như vậy?" . Kim có phần giật mình, hoang mang nhìn về phía cậu.

"À, không có gì. Rina, cô có thể lên phòng sắp xếp đồ đạc trước. Tôi có chuyện muốn nói riêng với P'Kim..."

"Ổn thôi. Xin phép mọi người tôi lên nghỉ ngơi nha. Thời gian tới làm phiền rồi ạ.". Rina nhanh chóng rời đi, giờ gian phòng nhỏ chỉ còn anh và cậu im lặng đưa ánh mắt nhìn nhau.

"Ngày mai... Anh có rảnh không?". Cậu lấy hết can đảm mở lời trước, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.

"Ngày mai? Xin lỗi em. Anh bận phải cùng Rina đi mua ít đồ cá nhân. Cô ấy mới chuyển đến nhà chúng ta nên cần sắm sửa một vài thứ lặt vặt."

"Vậy còn ngày mốt... Anh rảnh chứ?". Cậu vẫn kiên nhẫn gặng hỏi.

"Ngày mốt? Hình như anh phải tăng ca rồi bé con. Mà sao em lại hỏi anh? Em định nhờ anh giúp gì sao?"

"Không...không có..Chỉ là em muốn anh có thể giành trọn một ngày đi chơi cùng với em thôi. Anh..anh đừng bận tâm đến nó. Công việc quan trọng hơn, em..sẽ ổn mà..."

"P'Kim... Anh đã từng xem qua bộ phim The best story chưa?"

"The best story? Anh chưa từng xem nó. Nghe tên phim có vẻ như nội dung khá ngọt ngào nhỉ?"

"Đúng... Nó rất ngọt... Thực sự rất ngọt..Anh có tò mò về cái kết của phim không?"

"Chắc nó sẽ là HE? Bởi nếu hai người yêu nhau thật lòng thì dù có trải qua bao nhiêu trở ngại thì định mệnh vẫn sẽ kết nối họ lại với nhau mà."

"Đúng... Là HE...". Giọng nói cậu nhỏ dần, có phần nghẹn ngào nơi cổ họng. Vài giọt nước mắt ấm nóng đã vô thức rơi xuống hai bên gò má.

"Nhưng Happy Ending cho người, còn Hell Ending cho em..."

_________🌟🌟🌟🌟🌟_________

*Hell Ending: Địa ngục🥲

Fic này mình viết theo kiểu nhật ký thường ngày nên sẽ có chút ngắn. Vả lại giờ mình đang chuẩn bị đi du học nên việc ra chap mới có thể hơi lâu một xíu( mình cũng chưa biết trước là trong bao lâu nữa). Cảm ơn mấy bae đã luôn ủng hộ những bộ fic KimChay của mình nha, mặc dù mình biết có thể truyện mình viết còn nhiều chỗ văn phong được ổn cho lắm.

Mãi yêu mấy bồ ♥️

Thankdiuu ná🤟

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top