Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3.

Tôi nhìn người đàn ông to con với bộ ria lởm chởm ở cằm đang bước đến trước mặt tôi. Anh ta ăn mặc trông có vẻ bảnh tỏn, nhưng tôi vẫn có thể thấy một gương mặt mệt mỏi và buồn ngủ vì cặp mắt đỏ kè và cả vết quầng thâm nằm lúp ló dưới hai mí mắt nặng nề đang đánh nhau. Dẫu vậy, anh từng bước tiến đến tôi như một sự bình yên trước khi cơn bão đến, gợi tôi nhớ đến những con sói hoang điên cuồng thích gào rú trong cánh rừng khuya, tập họp thành một bầy và lao đến xé xác con mồi. Tôi chỉ ngồi bệt đó, tay mò ra sau túi quần, chạm vào phần kim loại lạnh lẽo của cán con dao găm mà tôi chuyên dùng để gọt bút chì.
Bố khỉ! Thằng cha nào đây? Sao lại vào nhà bà nhỉ? Đừng nói anh ta tới mua nhà nhé? Tôi tự thì thầm trong đầu những câu mà không nên toát ra vào lúc này, chúng để bạn phải suy ngẫm trước khi làm ra một hành động dại dột nào đấy.
"Con sói hoang" nhìn tôi một lúc, ngáp một cái rõ to, anh ta chớp mắt để thấm ướt đôi lông mi cong vút bằng những giọt nước chảy ra từ hốc mắt.
"Cậu làm gì ở đây? Mua nhà à?" Rõ là một thái độ mắc dịch dù chúng tôi cùng chung một ý nghĩ.
Và giờ thì con gấu lớn mở miệng nói chuyện với tôi bằng cái giọng Cockney đặc sệt( là ngữ điệu của tầng lớp bình dân ở phía đông London). Còn tôi đáp lại anh ta bằng một giọng Mỹ tiêu chuẩn:
"Câu đó tôi hỏi anh mới đúng. Tôi là người thân của chủ nhà, thế còn anh?"
"Nhà này làm gì còn chủ? Nói rõ hơn nào, cậu là ai?" Anh ta tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi lại tiếp tục câu nói dang dở_"Nhân tiện, tôi là viên cảnh sát chuyên điều tra những vụ án đặc biệt_Jayden Donner." Anh ta chìa giấy chứng nhận của mình được bọc bởi lớp plastic trong cái ví da đựng tiền.
Vừa nghe thấy tên anh ta, cảm xúc đầu tiên đến với tôi là sự quen thuộc nhưng cũng đầy lạ lẫm, nó nghe quen tai vì dường như có ai đó đã nhắc qua cái tên này, tôi chỉ nhớ bà ngoại là người đã từng nói qua nhưng tôi chẳng thể nhớ thêm bà đã nói những gì dù tôi có cố lắc đầu, bóp trán để nặn ra mảnh ký ức phai nhoà kia. Một cơn đau đầu chợt đánh ập đến khiến tôi phải tựa lên tường để đứng dậy, tôi không trả lời anh ta, với cái mặt cúi gằm, có thứ gì đó điên cuồng như thể nó đang muốn xoá sạch những ký ức mục nát lẩn trốn trong các ngóc ngách của bộ não tôi.
Đối phương hình như nhận ra tôi có vẻ không ổn, anh ấy tiến tới với bàn tay đưa ra, một câu ân cần hỏi thăm chẳng thể khiến tình trạng hiện giờ của tôi đỡ hơn:
"Cậu không sao chứ? Trông cậu như sắp ngã quỵ đến nơi ấy."
Anh ta đảo mắt lên tấm hình đặt trên chiếc bàn tròn sau lưng tôi, rồi đột nhiên khuỵ một gối xuống để ngửa đầu lên nhìn tôi, anh hỏi:
"Cháu yêu của bà, Julius', là cậu đúng không?"
Tôi chậm rãi gật đầu, cơn đau đang dần lắng xuống, chỉ còn cảm giác mất mát trống rỗng lưu lại trong vỏ não. Đội trưởng Jayden điển trai, tài năng mà thi thoảng bọn con gái vẫn nhắc đến_Giờ thì tôi nhớ ra một chút về anh ta rồi. Jayden nhìn đắm đuối vào bức hình với vẻ miên mang nghĩ ngợi, rồi bất chợt anh rút một tấm hình ra từ bên trong cái áo khoác da đen. Anh giơ tấm hình hoen ố bị cong mép lên trước mặt tôi, và trên đó xuất hiện hình hài một cậu bé nhỏ nhắn với gương mặt trẻ non có phần hơi nữ tính, cậu ta mang một đôi ủng đi mưa, tấm hình chắc hẳn đã không được bảo quản kĩ khi tôi có thể thấy những vết tích sau khi khô lại vì bị dính nước, và nếu tôi không lầm, thì cái nón nhung tai mèo có thêu nhãn hiệu bự chảng đằng sau mà cậu bé đang đội giống hệt cái tôi từng có hồi bé cùng với rất nhiều sự trùng hợp khác trong tấm hình. Ví như cái bức tượng thiên sứ chổng mông lên trời để cúi xuống hôn một con bướm cạnh chân cậu bé là ý tưởng độc đáo của bố tôi cất công nhờ những người thợ khéo tay làm riêng khi chúng tôi vừa chuyển sang nhà mới.
Viên cảnh sát gục gặc đầu ở mé bên kia bàn sau khi chúng tôi có một cuộc trò chuyện về tấm hình: thằng nhóc trong hình chính xác là tôi. Thấy tôi tỏ ra vừa ngạc nhiên lẫn cảnh giác, anh ta xoay mặt sau của tấm hình ra và chỉ vào góc bên trái rồi giải thích:
"Đây là con dấu riêng của gia đình ngoại của cậu, nên yên tâm, tấm hình này không phải giả đâu." Nói đoạn, anh dừng lại một chút, cốt để tạo ra một sự kịch tính trong câu chuyện_"Bắt đầu từ cái đoạn thời gian mà tôi còn là một viên chức cảnh sát nhỏ ấy, rồi đến một ngày làm nhiệm vụ nào đó, với sự trùng hợp lạ lùng của định mệnh thì tôi được bà cậu giúp đỡ. Tôi bảo bà rằng tôi nợ bà một ân cứu mạng, lúc đó bà chỉ nhờ tôi một việc..." Nói tới đó thì anh ta lại lấp lửng bỏ dở câu chuyện gây một cảm giác vô cùng khó chịu đối với tôi. Tôi nôn nóng hối thúc anh tiếp tục câu chuyện, nhưng có vẻ anh ta lại nghĩ ngợi xem có nên kể tiếp phần sau đầy bí ẩn kia cho tôi không, dù chúng tôi chỉ vừa gặp mặt có mấy chục phút thôi, chẳng thân thích đến mức phải ngồi đây phí thời gian với nhau trong khi mỗi người đều đang có một chủ ý riêng. Song những lời nói của bà trong ký ức còn tồn đọng như gió thoảng chỉ chấp chới một khắc rồi tan biến như những đám kẹo bông trắng trên bầu trời sau cơn mưa khiến tôi khó lòng kiềm chế được rốt cuộc mình đã bỏ lỡ bao nhiêu câu nói quý giá bà dành cho mình.
Thấy tôi gấp gáp đến tội nghiệp, vị đội trưởng cũng dứt mình ra khỏi mối bùng nhùng suy tư, anh ta tiếp tục câu chuyện sau khi nhấp một ngụm từ chai nước khoáng mang theo bên mình:
"Bà ấy bảo khi nào đến thời điểm thích hợp, tôi phải bảo vệ đứa cháu yêu của bà. Rồi bằng cách nào đó, bà vui vẻ cho tôi xem tấm hình của cậu. Thế đấy, ờ, mọi chuyện là như vậy, tấm hình đó của cậu nằm suốt trong túi áo tôi tới giờ, nhưng tôi tuyệt đối không phải là một tên biến thái hay gì đâu nhé."
Nhìn cách tôi há ngoác mồm ra vì màn tóm tắt lủng củng của mình, Jayden chỉ thờ ơ ném cho tôi một câu:
"Tin hay không thì tuỳ, dù sao tôi vẫn phải thực hiện cái ân nợ đấy của mình. Vậy nên cậu trai nhỏ à, tôi biết cậu vẫn còn nhiều thắc mắc, nhưng mau về nhà với bố mẹ đi, ở đây hết việc cho cậu rồi."
Chân tôi như mọc rễ xuống đất, lần chần mãi không nhúc nhích được, thay vì vâng lời một anh lớn đang thực thi nhiệm vụ của mình một cách nghiêm túc, tôi đốp lại bằng một thái độ cứng đầu:
"Không, tôi không đi bây giờ. Anh có việc, và tôi cũng vậy. Tôi cần phải tìm ra vài thứ quan trọng ở nhà bà."
"Dù cậu có là cháu yêu hay cháu cưng đi chăng nữa thì tôi cũng có thể tống cậu đi vì tội quấy rối cảnh sát khi đang làm việc đấy, Julius ạ. Nếu tôi không nhớ nhầm tên cậu."
Cách anh ta nhấn mạnh tên tôi làm lông tơ trên người tôi toàn bộ đều dựng đứng, như thể vừa có một luồng điện với cường độ rất thấp chạy dọc sống lưng tôi. Chỉ nguyên cơ thể đồ sộ và độ uy hiếp từ chiếc súng lục ánh bạc lạnh lẽo lấp ló sau vạt áo khoác đã khiến tôi phải cẩn trọng ngẫm nghĩ mình nên nói cái gì tiếp theo_một việc mà tên nhóc thối hay vạ mồm là tôi rất ít khi làm. Dĩ nhiên là tôi không muốn bị cái người lạnh lùng này một tay xách tôi ném ra khỏi cửa hay giao nộp đến đồn cảnh sát của anh ta đâu, việc này thật quá mất mặt. Vậy nên tôi đành tỏ ra thở dài ngao ngán và nhượng bộ rồi sau đó đứng phắt dậy đi một mạch ra khỏi cửa mà chẳng ngoái đầu dù chỉ một lần.
Ấy vậy mà lúc bước xuống thềm rồi, tôi lén quay đầu nhìn vào trong thông qua ô cửa ố mờ bụi bặm, dù cái bàn chúng tôi ngồi nằm ở hốc đối diện và bạn chỉ có thể thấy cái mép bàn hình bầu lấp ló trốn tránh, tôi đoán anh ta hẳn đã đi tra xét các phòng. Đuổi tôi đi à? Chậc, ít ra thì mình cũng có được một ít thu hoạch. Vừa suy nghĩ, tôi vừa đút tay vào túi áo khoác căng phồng của mình, những ngón tay tôi chạm vào thứ gì đó nom như một tờ giấy với bốn góc nhọn_là bức thư mà bà đã không kịp gửi tôi trước ngày bà mất tích.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top