Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 5 : Vết thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Anh..! Tên bệnh-"_Khánh Dạ đưa tay ra bịt miệng tôi.Anh ta ngồi dậy : " Cô đừng có ồn ào.Không hiệu quả sẽ rất khó lường đấy. " Chết tiệt ! Anh ta lại dọa nạt tôi rồi.Tôi nuốt nước bọt vương vướng ở khoang miệng,rồi bất chợt thiếp đi. /Reng..reng /_Chuông báo thức reo liên hồi. Tôi vươn tay tắt báo thức,cố gượng dậy một cách khó khăn.Tại vì tên bệnh hoạn đó mà tôi mới mệt thế này.Nhìn ra cửa sổ,tôi phát hiện ra trời mới tờ mờ sáng.Tôi nhìn vào đồng hồ báo thức. CÁI J MỚI 5h SÁNG THÔI Ư ?? Tôi luôn cài báo thức là 6:30.Cái tên bệnh hoạn chết bằm này ! Anh ta muốn tôi tức chết đây mà ! Ngoảnh đi ngoảnh lại,anh ta đã rời đi từ trước rồi.Đầu tôi nhói lên."Ahh...Đau thật sự.."Tôi bước xuống giường,dù j cx ko thể ngủ lại nx.Bước xuống gian bếp,tôi vớ lấy cái cốc trắng xinh xinh trên kệ,đổ cafe vào và hứng dưới vòi máy lọc nước.Hử..? Tôi nhìn sang bên cạnh.Một cái bánh mì có một quả trứng cháy xém kha khá phần lòng trắng, cùng một mảnh giấy nhỏ : " Xin lỗi tôi làm hơi vội."Tôi đứng hình.Bộ anh ta làm để trưng chắc ? Tính ra cũng phải có tâm một chút chứ ! Cx chẳng trách được.Một tên sát nhân nấu ăn ngon thì quả là " hoàn mĩ " :)) Tôi cố ăn.Chẳng nghĩ ra là anh ta lại tốt hơn tôi từng nghĩ.Tôi nghĩ vu vơ liệu anh ta có cảm tình với tôi ? Quay lại với thực tế,tôi ho sặc sụa sau khi nuốt miếng trứng kia.Uống hết ly cafe , tôi nhìn lên đồng hồ.Sáu giờ sáng.Khá thích hợp để chạy bộ nhỉ.Nói rồi tôi đi lên phòng chuẩn bị...
" Aw..! "_Tôi nhăn nhó.Hung dữ thế becon :(
Tôi nhìn con mèo trắng béo núc ních trước mặt.Nhìn đáng yêu mà cũng " không hẳn là đáng yêu " :))  Ánh nắng len qua kẽ lá,chiếu vào tay tôi.Tôi đang chạy bộ và chợt nhận ra con mèo này.Chẳng biết tôi lại yêu đời thế này từ bao h.Đã lâu rồi tôi chưa như thế này.Bao nhiêu lâu nay tôi đã vùi đầu vào công việc mà quên mất hưởng thụ cuộc sống này." Tôi không biết nữa... "_Một câu nói vô tri." Hoàng Nhi ! Em cho anh xin lại con mèo được không ?  "_Giọng nói trầm ấm vâng lên.Tôi ngẩng lên : " Anh..Chính ?? " Vội vã đứng dậy,tôi phủ quần áo trong sự bối rối : " A..Con mèo này của anh sao..? Em..xin lỗi em ko bik !! " Con mèo trắng bước từng bước " thanh thoát " đến chỗ anh ấy,khẽ dụi đầu vào chân của anh ấy.Minh Chính khẽ nâng con mèo lên,anh nở một nụ cười ấm áp khiến ai cũng sẽ cảm thấy say mê : " Mày hư lắm đấy Tiểu Bạch. " Tôi đứng đơ ra đó.Làm sao mà không say mê trước một nam thần đang thân thiết với một con mèo chứ.Bỗng Minh Chính kéo tôi lại,tay anh khẽ đưa lên làn tóc mai của tôi : " Em sao vậy ? Sao em lại có vết thương trên trán vậy ? " Tôi lùi lại,bối rối : " À...Không có j ạ..! Em có việc bận rồi ạ..! Em xin phép " Nói rồi tôi rảo bước nhanh về nhà...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top