Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

𝒞𝒽𝒶𝓅 3 : ℬ𝒶̂́𝓉 𝓃𝑔𝑜̛̀

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa mới xuống xe,Lan Hương đã chạy đến bên cạnh tôi : " Hoàng Nhi ! Buổi sáng tốt lành ! " Tôi nói : " Hôm này trông cậu vui hơn thường ngày.Có chuyện gì sao ? " Lan Hương cười cười : " Không có gì,cậu cất đồ đi tớ bao cậu ăn ! " Tôi không nói gì,mặc cho Lan Hương kéo đi.Hôm nay tôi không phải tăng ca.Lâu rồi tôi mới cảm nhận được sự thư giãn như này.Đường Minh Chính-mối tình đầu của tôi,anh ấy đã giúp tôi làm một phần công việc.Tôi thật sự rất ngại.Nhưng không nghĩ nữa,tôi sẽ về nhà và xem phim^^Đi qua những bức tường,tôi lại đi chậm lại ngắm các bản tin.Một lần nữa,tôi lại bắt gặp tin của kẻ sát nhân bệnh hoạn mà tôi đã đọc hôm qua.Bỗng,tôi nghĩ đến người kì lạ hôm qua.Thật trùng hợp ! Giờ tôi mới để ý.Lúc bảng tin đưa là gần 1h sáng.Rồi 2h hôm đó tôi gặp anh chàng kì lạ kia.Nếu là trộm sao anh ta không cắp gì cả ? Sát nhân..Không đúng ! Nếu là sát nhân thì tôi đã bị giết rồi ! Có điều..Người kì lạ đó,anh chàng bí ẩn đó cũng bệnh hoạn..Rốt cuộc anh ta là ai ? Đèn đường bắt đầu sáng.Tôi nhận ra và nhanh chóng phóng xe về nhà.
Vứt gói snack ăn dở vừa ăn dở xuống ghế bên,tôi ngả người nghĩ vu vơ : " Sao anh ta đến lâu vậy nhỉ ? " Đã hai tiếng trôi qua,anh ta vẫn chưa đến.Tôi chợt nhận ra,bây giờ mới có 11h khuya thôi.Tôi chán chường,cầm re-mote lên và chuyển kênh : " VTV-6.." Mắt đờ đẫn hồi lâu,tôi lại thiếp đi.Lúc sau,tôi tỉnh dậy.Tôi vừa ngủ quên.Nhìn xung quanh,anh ta vẫn chưa đến...Thất vọng tràn trề..Bước từng bước đến phòng bếp,tôi ngạc nhiên khi thấy một bóng người ngồi dựa vào tường.Vẫn thân hình to lớn đó,chiếc áo hoodie đen đó chùm kín mặt.Tôi cất tiếng hỏi : " Anh có sao không ? " Anh ta nghe thấy tiếng tôi,loạng choạng đứng dậy và quay lưng lại với tôi : " Hộp cứu thương... " Tôi ngạc nhiên.Anh ta nhắc lại : " Nhanh lên ! " Tôi giật mình,nhanh chóng chạy lên phòng lấy hộp cứu thương.Anh ta vừa cởi chiếc áo hoodie ra,tôi nhìn thấy bờ vai cứng rắn của anh ta.Tiếc là cái tôi muốn thấy nhất là body và khuôn mặt của anh ta cơ..Anh ta bị thương ở mạn sườn.Một vết thương dài,đang rỉ máu.Anh ta lấy khăn gạc quấn từ từ : " Còn muốn ngắm tôi đến khi nào nữa ? " Tôi ngập ngừng : " À...Không..Tôi chỉ muốn nhắc anh là..Băng bó xong thì rời khỏi nhà tôi.. " Anh ta khúc khích : " Haha ~ Cô đuổi tôi đấy à ? " Tôi ngượng ngùng : " Gì..gì chứ ? Ý tôi không phải vậy ! " Anh ta đóng nắp hộp cứu thương lại : " Được rồi lo ngủ đi tôi sẽ rời đi.Cô sẽ không mất gì đâu,cảm ơn vì phần băng gạc~"Tôi bước lên cầu thang.Chẳng hiểu sao tôi lại nghe lời anh ta cơ chứ ??
Tôi định vươn tay ra tắt đèn ngủ,bỗng một bàn tay to lớn kéo tôi xuống giường.Tôi ngạc nhiên : " Là ai vậy ?? " Một giọng nam trầm khẽ vang lên : " Là tôi.. " Tôi hạ giọng : " Anh vẫn chưa đi sao ? " Anh ta im lặng.Tôi định quay người lại rồi đấm cho anh ta vài cái,tôi rất ghét những người nói dối tôi.Nhưng rồi,tôi nhớ đến lời cảnh cáo của anh ta đêm qua : " Nếu không muốn chết thì đừng quay lại " Anh ta bắt đầu lên tiếng : " Cô thức đến h này..Chẳng lẽ là chờ tôi sao ? " Tôi ngượng ngùng : " Gì chứ ?? mắc gì tôi phải chờ anh ?? " Anh ta khẽ cười : " Haha ~ Tôi thấy cô có vẻ khá đáng yêu đấy con mồi nhỏ ~ " Tôi im bặt,lúc sau tôi khẽ nhúc nhích,quay người lại.Ánh đèn ngủ mập mờ chiếu qua,trước mắt tôi là khuôn mặt trái xoan cùng ánh mắt ẩn chứa sự bệnh hoạn háo sắc.Lướt xuống dưới,một body chuẩn 6 múi được một dải băng gạc quấn chéo qua,nhưng dải băng đó vẫn không làm xấu đi vẻ hoàn mĩ của chiếc body ấy.Tôi chợt nhận ra,anh ta là tên sát nhân mà báo đài đưa tin.Ôi trời,tôi điên mất ! Anh ta ghé sát mặt tôi,đầu mũi khẽ chạm vào nhau,nụ cười ranh mảnh vang lên : " Con mồi nhỏ nghịch ngợm này..Phải phạt rồi ~ " Tiếng cười ngừng lại,giọng nói bỗng chốc trầm dần,sống lưng tôi bỗng dưng có một làn gió lạnh lẽo vút qua...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top