Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

💙OG - Mạng che mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 ưu năm 】 mạng che mặt

lofter@夜游

https://yeyouzaiyeyou.lofter.com/post/4b7494c3_2ba4af52d

- Bạn có thử đi vạch trần tấm khăn voan đen nhánh, kiếp sống tên là "Tử vong" chưa.

Summary: Ngày nọ trên người Gojo Satoru bắt đầu xuất hiện những miệng vết thương sớm đã khép lại, sau đó, là liên tục không ngừng xuất hiện, miệng vết thương chưa từng có.

Cp: Okkotsu Yuuta / Gojo Satoru

Warning: Ngục Môn Cương thoát ra if. 236 ma sửa if. Toàn văn 1w6.

(official mourning for my Gojo Satoru. lần đầu đọc tui khóc kinh khủng khiếp. jjk là câu chuyện về chú thuật, tử vong và tình yêu. Gojo Satoru bảo tình yêu là lời nguyền vặn vẹo nhất, Sukuna bảo tình yêu là rác rưởi. ai là người dạy cho ai về tình yêu? tui k biết nhưng chắc chắn k phải 2 ng này dạy cho nhau ^^ nó sẽ lố bịch lắm. có 1 bài phân tích về việc trong jjk, mỗi khi có clash of ideas thì hóa ra Sukuna luôn đúng. pretty weird huh? đâu phải cứ sống lâu là nói cái qq gì cũng đúng, rồi thì cả ngàn năm k ai bì kịp cái duy ngã độc tôn của chả à. chưa kể, chưa kể cái câu thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn của Sukuna là lời dẫn truyện, k phải chả tự nói, k phải như thầy tui tự giác ngộ. Gojo Satoru k để tâm sự sống chết của bản thân, fan cũng biết cái deathflag phấp phới trên đầu ổng, nhưng thật sự ổng đã chết một cái chết k xứng đáng. tui cũng k thích cách nói tại ổng mạnh nên ổng phải chết để cốt truyện phát triển? please đó hoàn toàn là vấn đề kĩ năng của tác giả.)


/


1

"Tạm thời hỏi một chút, Yuuta là như thế nào đối đãi tử vong đâu?"

Okkotsu Yuuta dừng một chút nện bước.

Khi đó cậu mới vừa tiến vào chú thuật cao chuyên không lâu, tại đây phía trước đã nếm thử không biết bao nhiêu lần tự sát. Có thể nói đây là một cơ thể chồng chất vết thương, có chút là người khác làm bậy, có chút là tự cậu làm bậy. Tử vong là cái gì, nói thật, cậu cũng không quá rõ ràng, có lẽ này ý nghĩa một hồi quá trình cũng không tính quá tốt đẹp giải thoát, đối với cậu, cũng như đối với người chung quanh cậu.

Nhưng ít ra cậu cho rằng, tử vong coi như một cái tư mật đề tài. Không ai có thể đủ chân chính đồng cảm như bản thân mình cũng bị, liền tỷ như người trước mắt, Okkotsu Yuuta cho rằng, thầy sở lý giải tử vong cùng chính cậu sở lý giải tử vong, tất nhiên sẽ không giống nhau.

Gojo Satoru hỏi những lời này cơ hội có lẽ là bọn họ mới vừa kết thúc một hồi lễ tang, ở Bách quỷ dạ hành. Okkotsu Yuuta không quá thích bầu không khí lễ tang, rất nhiều cả trai lẫn gái ăn mặc màu đen vải dệt, những người phụ nữ truyền thống trên mặt bịt kín một tầng hắc sa, mà đàn ông tắc che dù đen, một loại màu sắc liên quan đến nặng nề mồ thổ.

Đi ở phía trước cậu quấn lấy băng vải đầu bạc nam tử không có nhìn về phía cậu, nhưng vẫn như cũ phối hợp nhịp bước của cậu dừng chân. Hắn hỏi ra những lời này thời điểm đang là tháng 12, tuyết bay lả tả giống như hoa lê phấp phới trong không trung, dừng ở đầu vai tuổi trẻ học sinh, lại mềm nhẹ lại vô tình mà xẹt qua quanh thân thanh niên, hòa tan trong không khí bụi đất hỗn loạn, đồ tăng một cổ tịch liêu khói nhẹ.

"Em... Không rõ ràng lắm. Ngượng ngùng, thầy Gojo, em không rõ ràng lắm." Cậu do dự hồi lâu, vẫn là thành thật mà nói ra không có ý nghĩa lời nói, "Nếu thầy muốn em miêu tả loại cảm giác tới gần tử vong..."

Kia cậu nhưng thật ra có thể miêu tả ra một bức tranh Phù Thế. Hít thở không thông, tim đập nhanh, choáng váng đầu, hoa mắt, chế ngự đối sinh khát vọng, ép bản thân trầm luân, sau đó dư lại vũ trụ giống nhau trống rỗng cùng tĩnh mịch. Nếu thật sự nghiêm túc tự hỏi nói, Okkotsu Yuuta cho rằng tử vong cũng không phải chuyện lệnh người sợ hãi, ở vĩnh thế trầm luân phía trước loại cô độc không có bất cứ ai mới là cậu không thể chịu đựng được.

Gojo Satoru từng cùng cậu nói, sau khi gia nhập cao chuyên, liền sẽ không lại cô độc. Sẽ không có ai bị bỏ lại, cậu không cần lại cuộn tròn trong hakoniwa đen nhánh, ở bên trong mưa tuyết không tì vết hồi tưởng những ngày gần đây, cậu vẫn cứ cảm thấy ấm áp dâng lên. Cậu cảm kích Gojo Satoru, nào đó ý nghĩa đi lên nói, thầy đã tung ra một sợi tơ nhện về phía cậu, người đang ở địa ngục.

Gojo Satoru xoay người, Okkotsu Yuuta chú ý tới băng vải của hắn hôm nay quấn quanh mà phá lệ tùng sụp, tựa hồ chỉ cần nhẹ nhàng một xả liền sẽ tản ra, lộ ra cặp kia toái tinh trạng thương đồng, trên mặt hắn lộ ra ý cười, Okkotsu Yuuta không rõ vì sao hắn cười.

"Không phải nga. Ân... Thầy Gojo đột nhiên tưởng mời khách! Kêu lên đồng cấp sinh, chúng ta cùng đi trung tâm thành phố đi?"

A... Okkotsu Yuuta một chốc không có phản ứng kịp chuyển biến tư duy của Gojo Satoru, chỉ là lớn tuổi thanh niên chỉ là hừ ca đi ở phía trước cậu, lần nữa để lại cho cậu một cái bóng lưng. Cậu chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất, dẫm lên đầu bạc thanh niên bóng dáng, sau đó đi theo phía sau hắn.

Cho đến sau này, Okkotsu Yuuta vẫn cứ có thể nhớ rõ Gojo Satoru lúc ấy không thể hiểu được lời nói. Hắn là cái thiên mã hành không người, nhưng khi đó nhạy bén Okkotsu vẫn cứ có thể ý thức được, Gojo Satoru ở nghiêm túc hỏi cậu vấn đề này, chỉ là bản thân không có cấp ra một cái làm thầy vừa lòng đáp án, hoặc là nói không có cấp ra một cái làm thầy chú ý đáp án, cậu như là học sinh khá nộp một bài thi thường thường vô kỳ, không giống như học sinh xuất sắc đáng giá khích lệ, cũng không giống học sinh kém yêu cầu khiến cho chú ý.

Trên phi cơ bay trở về Nhật Bản, cậu cưỡng chế run rẩy tay, tận lực bình ổn chính mình kích động chú lực trung vặn vẹo cùng thô bạo, nhắm mắt dưỡng thần. Cậu không dám làm tư duy tiếp tục phát tán, đại để quá vãng trải qua làm cậu trở thành tiềm thức hạ bi quan chủ nghĩa giả, một khi tự hỏi ở Shibuya phát sinh sự tình, trong đầu liền giống như máy chiếu bắt đầu truyền phát tin luyện ngục ảnh chụp.

Trước khi cậu xuất ngoại, Gojo Satoru đã từng tìm cậu công đạo quá nếu thầy đằng không khai tay sau quốc nội một ít an bài, cậu chỉ là biết nghe lời phải mà ghi nhớ khắc sâu những lời này, như cậu từ trước vẫn vậy. Cậu chưa bao giờ đối Gojo Satoru sinh ra nghi ngờ, sự tồn tại của người này chính là một loại cảm giác an toàn. Chỉ là ở hải ngoại thời điểm cậu ngẫu nhiên cũng sẽ ở đêm khuya mộng hồi là lúc phỏng đoán dụng ý của Gojo Satoru.

Gojo Satoru là một người rất khó phỏng đoán.

Hắn để lại cho người khác ấn tượng tựa hồ đều thành lập ở "Mạnh nhất chú thuật sư" này một nhãn dưới, tự mình trung tâm, tuỳ tiện, đáng giá tôn trọng, mỗi người đối hắn đánh giá không đồng nhất, cũng thật đến khi Okkotsu Yuuta nếm thử đi giải cấu "Gojo Satoru" trong lòng mình, một người đã bị ký hiệu hóa, cậu mới cảm nhận được một loại không mang, liền như kia tràng đại tuyết, đơn giản lại dày nặng mà bao trùm hết thảy. Tựa hồ Gojo Satoru thật sự rất ít biểu đạt ra tình cảm của mình, hắn làm cái gì đều thành thạo, một loại cường đại mỹ lệ, Okkotsu Yuuta khó có thể tưởng tượng liền Gojo Satoru đều bó tay bó chân thời khắc, hoặc là nói trốn tránh đi tự hỏi loại khả năng này.

Vô Hạ Hạn thuật thức, Lục Nhãn, chú thuật trung kỳ tích, cho dù Gojo Satoru cơ bản rất ít đối học sinh mở ra Vô Hạ Hạn, quanh thân hắn cũng tồn tại như vậy một rào chắn "Không thể xâm". Năm 2 lần nọ tụ hội bọn họ cũng đàm luận quá người kia, Maki nửa mang theo ý cười nửa là chế nhạo mà nói, chỉ sợ toàn Nhật Bản diệt vong ổng cũng có thể sống sót đi, dù sao cũng là cái kia ngu ngốc sao.

Là như thế này sao?

Okkotsu Yuuta trợn mắt.

Khoảnh khắc nắm lấy Ngục Môn Cương, trong ánh đao tiếng công trình kiến trúc bị cắt đứt ầm ầm sụp đổ gây ra một trận ù tai rất nhỏ, liền như khi phi cơ đáp đất, cậu trở về mặt đất trong nháy mắt nổ vang, sau khi bịt kín lỗ tai cảm nhận được chính là một loại chấn động đêm trước khi núi lửa phun trào. Shibuya mùi máu tươi lệnh người buồn nôn, khói lửa mịt mù, khi cõng đao tới rồi bạch y của cậu đã dính đầy vết máu, có tím đen hôi thối, thuộc về nguyền rủa, có đỏ thắm ám trầm, thuộc về người thường.

Cậu đã tới chậm. Cậu tựa hồ lại chậm một bước.

Người khởi xướng đã biến mất, Ngục Môn Cương đang cuồn cuộn không ngừng mà phóng thích chú lực cùng uy áp, Gojo Satoru liền ở nơi đó. Khó có thể tưởng tượng, 1m9 nam nhân, ở trong khối hộp một tay là có thể nắm lấy.

Thời điểm Okkotsu Yuuta phủng Ngục Môn Cương không có người dám tới gần cậu, cậu như lại bị hồi tưởng thành ấu thú âm thầm kêu rên trong hakoniwa màu đen, chú lực quay cuồng như là huyền sắc hải dương, kích động chính là mờ mịt phẫn nộ, sau khi thanh tẩy đám chú linh vẫn cứ không biết sống chết của cả khu vực, này phân mờ mịt phẫn nộ đầu mâu chỉ hướng về phía chú lực căn nguyên tự thân.

Bị bỏ lại. Đây là cảm nhận duy nhất của cậu lúc ấy. Không biết vì sao nhớ tới lời Gojo Satoru nói với cậu trên nền gạch đá bị tuyết bao trùm, cho đến hiện tại Okkotsu Yuuta vẫn cứ không thể đối tử vong cấp ra một định nghĩa chính xác, cho dù cậu mỗi ngày đều ở đối mặt tử vong. Nhưng cậu nghĩ, ở không tính dài dòng năm tháng về sau, cậu sợ hãi tử vong, hoặc là nói, cậu sợ hãi cô độc.

Cậu biết rất rõ, Gojo Satoru chưa chết, hắn chỉ là biến mất, lưu lại Ngục Môn Cương mở to rậm rạp con mắt, Okkotsu Yuuta không biết chú vật này rốt cuộc là cái gì, cậu có thể làm cái gì, cậu chỉ biết đây là cùng Gojo Satoru duy nhất liên hệ, nhân sinh chuyện xưa giống như chiếc xe bể hộp số một đường lao về phía hải triều chạy như điên, giống như road movie hậu tận thế ở đầy trời cát vàng chỉ để lại chiếc xe cũ kẽo kẹt kẽo kẹt kêu rít huân huân nhiên say không còn biết gì tài xế cùng hôn mê hành khách.

Nhất ngữ thành sấm.





2

"Yuuta suy nghĩ cái gì?"

Giai đoạn trước khi Gojo Satoru tự hành thoát ra Ngục Môn Cương, Okkotsu Yuuta kỳ thật thường thường làm ác mộng.

Thời kỳ đó áp lực của cậu nặng đến trước nay chưa từng có, đặc cấp chú thuật sư duy nhất làm nhiệm vụ cùng đại lượng nguyền rủa phát sinh ép tới người thở không nổi, công tác hậu chiến biến cố Shibuya đột nhiên kết thúc bởi vì Gojo Satoru bị phong ấn mà đặc cấp nguyền rủa bị hắn cùng mang đi, việc kinh doanh liên quan đến gia tộc Gojo bị cậu cùng Fushiguro Megumi cùng gánh vác...

Tuổi trẻ Okkotsu Yuuta tựa hồ là từ khi đó bị bắt trừu điều trưởng thành. Loại này tinh thần áp lực là một loại khác sinh trưởng đau. Cậu vẫn cứ mang thân phận học sinh cao chuyên, lại tiếp nhận một bộ phận [trói buộc] trên người Gojo Satoru. Sau khi phong ấn, chú vật Ngục Môn Cương bị thật mạnh phong tỏa, ở trong kho chú vật bị hạ 49 đạo cấm chế, Okkotsu Yuuta là một trong số ít những người có thể đi vào nơi đó. Hoặc cũng có thể nói, cậu là đạo cấm chế cuối cùng.

Tạm thời không có phương pháp phá Ngục Môn Cương, Gojo Satoru sinh tử không rõ, cao tầng cũng không biết hay không ngày nọ mạnh nhất đặc cấp chú thuật sư sẽ như hắn dĩ vãng xuất hiện khinh phiêu phiêu tựa kẹo bông gòn, sách cổ ghi lại thời gian bên trong Ngục Môn Cương sẽ không lưu động, cho dù Gojo Satoru bị thả ra, bọn họ cũng không thể biết hắn ở bên trong vượt qua dài hơn năm tháng, cảnh này khiến chính Gojo Satoru đều trở thành một quả bom hẹn giờ, mà át chủ bài có thể "Chống lại" Gojo Satoru của bọn họ, có lẽ chỉ có học sinh của hắn Okkotsu Yuuta.

Okkotsu Yuuta không thèm để ý bị xem như công cụ, cho dù cậu chán ghét, nhưng chú thuật sư chán ghét là không quan trọng gì, không đáng giá nhắc tới, Gojo Satoru như thế, cậu cũng như thế. Cậu chỉ là yêu cầu một cơ hội có thể cùng thầy nói chuyện thôi, cho dù đại đa số thời gian thời điểm cậu kéo trầm mặc bước chân đi đến hầm ngầm, cuộc nói chuyện giữa họ đều chỉ là lấy một câu "Thầy Gojo..." nhỏ không thể nghe thấy của cậu làm bắt đầu cùng kết thúc.

Khô ráo kho chú vật trở thành nhà Okkotsu Yuuta theo một nghĩa khác.

Ở lần nọ sau khi bị thương cậu dùng phản chuyển thuật thức chữa trị hảo bản thân, thời điểm đi vào hầm ngầm cơ hồ muốn khống chế không được cảm xúc của mình. Khi đó đã qua đi gần 3 tháng, làm liên tục trạng thái làm tinh thần cậu khó có thể chịu đựng mà mệt mỏi, lúc này mới bị tinh thần cùng ảo cảnh chú thuật gây thương tích.

Ở trong lãnh địa kia cậu nhất biến biến hồi ức mấy năm nay người cậu đã giết, nhất biến biến hồi ức mấy năm nay người cậu đã cứu, nhất biến biến hồi ức mấy năm nay người cậu không có thể cứu đến mà chết đi, lại nhất biến biến hư cấu những chuyện thảm thiết phát sinh ở Shibuya, bị huyết sắc nhuộm dần đầu bạc, vô thần trời xanh chi đồng.

Chỉ có 3 tháng mà thôi.

Chú thuật giới cho rằng cậu càng ngày càng giống Gojo Satoru, cậu ở ngày qua ngày liên tục công tác đạt tới một loại phấn khởi cảnh giới, tựa hồ như vậy liền cách người ấy càng gần một ít, cậu làm công việc của Gojo Satoru, thể nghiệm cuộc đời của Gojo Satoru, tựa hồ ở điểm này cậu bắt đầu hoạt hướng một cái khác cố chấp cực đoan, màu đen đầm lầy bạch cốt bắt được hai chân cậu, nhưng cậu khịt mũi coi thường, bởi vì bản thân cậu liền không tính toán chạy trốn.

Chỉ là ngày đó phá lệ cậu phá lệ mất khống chế. Ở nhìn đến Ngục Môn Cương nhắm chặt tròng mắt khi cậu lại bình tĩnh xuống dưới. Cậu ở kho chú vật khô ngồi suốt một đêm, Ngục Môn Cương từ đầu đến cuối không có mở to mắt bố thí cho cậu một ánh mắt, không khí nơi này tĩnh mịch đến dường như không hề lưu động.

Cậu nghĩ, cùng là đặc cấp, có lẽ thầy là người có thể hiểu cậu nhất.

Đó là người ngay từ khi mới bắt đầu liền đem cậu lôi ra vực sâu, người có thể nhất châm kiến huyết mà chọc trúng yếu điểm cậu chôn giấu sâu nhất. Có rất nhiều sự tình bởi vì hiện trạng là đối đồng cấp cũng không thể ngôn nói, xuất phát từ bảo hộ cũng hảo xuất phát từ không đành lòng cũng thế, cậu lại lần nữa lâm vào một cái tịch mịch hoàn cảnh, chẳng qua lần này không ai có thể đủ kéo cậu ra tới. Ở cùng đồng bạn ở chung sau khi kết thúc là càng thêm buồn nôn hư không.

Cậu nhìn chăm chú khối lập phương nho nhỏ, ở không thấy thiên nhật mà chỉ có ánh nến lặng im thiêu đốt hầm ngầm, mạng nhện ở bình phong lay động, như là một đóa hoa yêu dã. Thời điểm bốn bề vắng lặng cậu có thể thả lỏng chính mình, mà thanh tỉnh làm cậu khỏi bị ác mộng quấy nhiễu.

Cậu không muốn đi đối mặt Gojo Satoru bị huyết sắc đan chéo trong mộng, tựa hồ kẻ bện cảnh trong mơ như cậu cũng thành đao phủ vô năng, vì thế cậu bắt đầu giảm bớt giấc ngủ của mình. Cho nên người chung quanh đều nói, cậu càng ngày càng giống Gojo Satoru, chính là cậu biết, cậu vĩnh viễn không phải là Gojo Satoru, cậu cũng vĩnh viễn trở thành không được Gojo Satoru, Gojo Satoru cần đường phân, mà cậu cần chấp niệm, đây là điểm khác biệt giữa họ.

Thời điểm không nghĩ vẩn vơ cậu cũng sẽ nghi hoặc cách nói của những người đó, bọn họ thật sự hiểu biết Gojo Satoru sao? Cậu ôm nghi ngờ. Thời gian cậu cùng Gojo Satoru ở chung không nhiều lắm, nhưng là cái loại này có lẽ là về mặt huyết thống cũng tốt về mặt chú thuật cũng thế mang đến cộng hưởng cảm làm cậu không tự chủ được mà thân cận thầy mình. Thầy Gojo, có lẽ chúng ta là cao ngạo đi. Ở quang hà chi giới cậu nghĩa vô phản cố mà bỏ xuống chúng sinh muôn nghìn, sau đó đi hướng bờ đối diện lẻ loi một mình Lục Nhãn thần tử.

Cậu hiện giờ hoặc nhiều hoặc ít có thể cộng tình đến cái loại này tên là "Mạnh nhất" cô tịch. Ký ức lóe hồi, cậu lại hồi tưởng Bách quỷ dạ hành năm đó khi thầy của cậu đem thẻ học sinh trao cho cậu rõ ràng cười lại có vẻ có chút cô đơn biểu cảm. Cùng là đặc cấp, cậu không dám nói bản thân có phải người hiểu Gojo Satoru nhất không, cậu chỉ có thể tận lực đi đuổi theo, như cậu của năm đó dẫm lên bóng thầy, nhắm mắt theo đuôi mà đi theo phía sau thầy.

3 tháng này cậu có đôi khi sẽ phẫn nộ. Nguyên nhân chính là vì hiện giờ thân ở đồng dạng hoàn cảnh, cho nên cậu cảm thấy bất công cho cuộc đời của Gojo Satoru. Cậu có nửa là sám hối chuộc tội tâm thái, nhưng Gojo Satoru không giống vậy. Cậu có trộm đi tra quá bổn gia tư liệu, Gojo Satoru vốn có thể không chịu câu thúc sống được thực hảo, không ai có thể cưỡng bách Gojo gia chủ đi làm này đó rườm rà lại lệnh nhân sinh ghét sự tình, liền như Tsukumo Yuki không tiếp nhiệm vụ, lại như Geto Suguru ở năm đó phản loạn.

Tất cả mọi người không nghĩ tới, năm đó đặc cấp nhất kiệt ngạo khó thuần, không chịu trời không chịu đất, sẽ trở thành hiện tại hòn đá tảng cẩn trọng bảo vệ hoà bình của chú thuật giới, vớ vẩn đến cực điểm lại hợp lý đến cực điểm. Gojo Satoru ra đời liền thay đổi cân bằng, vì thế ở mọi người quan niệm, thậm chí là chính hắn quan niệm, hắn đều đem vì tân cân bằng trả giá cố gắng lớn nhất.

Cậu thậm chí không thể tưởng tượng ở những năm tháng đó Gojo Satoru làm thế nào vượt qua một ngày lại một ngày mệt mỏi như vậy. Nhật tử đối với bọn họ tới nói đều không phải mới mẻ, chú thuật sư tựa như bông lúa bị áp cong phun ra nuốt vào ra hạt thóc, sinh tử càng là chuyện thường ngày. Chỉ là đặc cấp thực lực như là van an toàn, làm cho bọn họ có có thể thao đao chính mình sinh tử dũng khí, quyết định chính mình khi nào tồn tại, khi nào chết đi.

Okkotsu Yuuta nghĩ, đặc cấp chết nhất định sẽ không quá đẹp, có lẽ sẽ là nhất vặn vẹo tử vong cũng nói không chừng.

Cậu vuốt ve nhắm chặt Ngục Môn Cương, nghĩ thầm có lẽ mình xác thật là cái cực đoan hư học sinh. Cậu là kẻ thực thấy đủ lại không biết đủ, cậu thấy đủ với hiện giờ có thể có hết thảy, nếu không cuộc đời cậu sớm nên ở trước năm 18 tuổi liền qua loa xong việc; mà sau khi đi vào giai đoạn mới bản tính lại làm cậu muốn càng nhiều, cậu muốn lưu lại tình cảm bên cạnh mình, cậu quá sợ hãi cô đơn, đây là đến từ Okkotsu Yuuta nguyền rủa.

Gojo Satoru thường nói không nên cướp đi thanh xuân của người trẻ tuổi, ở Okkotsu Yuuta thăng lên đặc cấp lúc sau cũng đem cậu chi đi hải ngoại, cậu hoảng hốt mà nghĩ, đây là sự dịu dàng độc thuộc về thầy khi làm người lớn đi, chỉ là Gojo Satoru làm người thần bí lại không kềm chế được, loại này tiểu tâm tư tổng bị hắn ăn xài phung phí mà che giấu qua đi.

Nhìn ánh nến leo lắt thời điểm giống như là một loại thôi miên. Trong lúc suy nghĩ phân loạn cậu sẽ không tự chủ được mà tự hỏi những cái đó đoạn ngắn hóa hồi ức, Geto Suguru là bạn thân của thầy, mà Gojo Satoru đại khái cũng cứ như vậy giống như Bách quỷ dạ hành qua loa lại điên cuồng mà chung kết thanh xuân của mình.

Viên mãn Vô Hạ Hạn thuật thức, cùng cuộc đời không viên mãn của hắn.

Trước khi lâm vào nặng nề an ổn giấc ngủ, Okkotsu Yuuta khó được mà buông xuống mấy ngày nay sở hữu mệt nhọc khốn đốn, cậu lẩm bẩm mà lầm bầm lầu bầu, "Thầy Gojo, mệt mỏi quá."

Cậu chưa nói xuất khẩu chính là, "Thầy Gojo, thầy mệt sao?" Tựa hồ tại đây phiến vùng cấm, hai cái duy nhị đặc cấp là lẫn nhau liếm miệng vết thương thương thú, cậu nửa ghé vào trên mặt bàn, giống như một con dã khuyển bảo vệ lãnh địa của mình, nức nở mà phát ra gầm gừ.

Đêm nay sẽ làm ác mộng sao, tha thứ cậu đi. Đi vào giấc ngủ phía trước, cậu cầu nguyện như thế, tựa hồ là nghe được tiếng thở dài của Shinatsuhiko, đây là một hồi hồi lâu không có hảo miên. Tựa hồ có người ở vuốt ve tóc cậu, nói cho cậu, "Không sao, có thầy ở đây."



Okkotsu Yuuta đem phần ăn thượng hạng dời về phía trước mặt Gojo Satoru, cậu ôn hòa lại có chút ngượng ngùng mà xin lỗi: "Không có gì, thầy Gojo. Em nhớ tới một ít việc."

Gojo Satoru dùng tay chọc chọc thanh chocolate trong ly Parfait, "Gần nhất còn ở làm ác mộng a..."

Okkotsu Yuuta nói: "Đã không có, thầy Gojo."

Cậu vốn định nói muốn nhớ lại quãng thời gian ở kho chú vật, lại cảm thấy nhắc tới cái này thực không có ý tứ.

Gojo Satoru là người không thích sa vào với quá khứ, hắn vẫn luôn đi trên con đường hướng tới tương lai, mà Okkotsu Yuuta theo thói quen hấp thu năng lượng từ quá khứ cùng ký ức. Cậu nghĩ có lẽ khi đó không phải ảo giác, xác thật thầy Gojo đã nói với cậu nghỉ ngơi cho tốt, thầy của cậu đã ở đó, bởi vì ngày hôm sau thời điểm cậu bị quay cuồng chú lực bừng tỉnh, Gojo Satoru ghé vào đối diện cậu, gò má bị huyết ô hồ thành một mảnh.

Cậu run rẩy dùng phản chuyển thuật thức đi chạm đến người trước mắt, Gojo Satoru thu hồi Vô Hạ Hạn, cậu dễ dàng chạm đến nguyên bản không thể xâm một đầu bạch mao, phản chuyển thuật thức giống như hải triều bị mặt trăng hấp dẫn sóng sau xô sóng trước hôn liếm bờ cát trắng loang lổ vết máu, sau đó lại vội vàng thuỷ triều rút. Cơ thể Gojo Satoru thực lãnh, như là đến từ thủy lao đại địa ngục A Tỳ, ướt lộc cộc lại nhão dính dính. Okkotsu Yuuta từ sau lưng vòng lấy hắn, tựa hồ như vậy là có thể dùng dư ôn lung che lại khối này gần như rách nát thân hình.

Trong kỳ quái suy nghĩ quay cuồng cậu mới dần dần ý thức thu hồi, cố nén nôn mửa dục vọng mừng như điên lại hoảng sợ mà nghiêng ngả lảo đảo mang theo Gojo Satoru rời đi hầm ngầm không thấy ánh mặt trời. Khi đó cậu cảm thấy bản thân phảng phất thân ở nguyền rủa cùng chúc phúc hai cực, là bấc đèn bị cuồng phong thổi cuốn mà tả hữu lay động.

Gojo Satoru sau đó hôn mê suốt một tuần. Chính hắn phá khai rồi Ngục Môn Cương, không biết trả giá đại giới gì, không có người dám đi hỏi, cũng không có người dám đi suy đoán thực lực hiện tại của hắn.

Lúc hắn vừa mới tỉnh, cao tầng thử tính mà đưa ra đặc cấp nhiệm vụ, bị Okkotsu Yuuta lãnh đạm lại phẫn nộ đỗ lại hạ, Gojo Satoru sau khi biết cười sờ sờ đầu cậu, nói "Yuuta ở những ngày thầy không ở thật là lợi hại thật nhiều —— thật nhiều" trước sau như một ngả ngớn nói, Okkotsu Yuuta dịu ngoan mà nhận lấy này đó thân mật ca ngợi, lại ở Gojo Satoru nói "Xem ra về sau không có thầy thầy cũng có thể yên tâm đâu" sau chuyển vì tối tăm.

Xin đừng nói như vậy, thầy Gojo. Em không thích, em không hy vọng. Tha thứ học sinh của thầy đi, nó là một đứa ích kỷ, cố chấp, xấu xa hết thuốc chữa.

Okkotsu Yuuta khó có thể tưởng tượng khả năng này, cậu trốn tránh đi tự hỏi khả năng này. Ở một trăm nhiều ngày đồng hồ cát đảo ngược, cậu mới ở vô tận ác mộng vừa ý thức đến, Gojo Satoru cũng có nhược điểm, hắn cũng có cuộc đời lẻ loi độc hành của riêng mình, chỉ là hào quang mạnh nhất lung che lại tầng góc cạnh của vầng trăng.

Gojo Satoru vẫn là đi làm đặc cấp nhiệm vụ. Okkotsu Yuuta làm người đồng hành.

Thầy Gojo... trở nên càng thêm loá mắt. Ở ngoài sơn cốc cậu nhìn tháo xuống bịt mắt đầu bạc thanh niên đầu ngón tay xoay tròn màu xanh lam quang mang, cùng không trung cùng biển sâu cùng sắc, ở kia mênh mông một kích qua đi tựa hồ trời đất đảo ngược, nước trời một màu. Kia tuyết trắng đầu tóc ở không trung đảo ngược, Gojo Satoru huyền phù giữa không trung, giống một đóa bồ công anh tự do tự tại, vĩnh sẽ không dừng bước. Cậu ở ngoài sơn cốc xa xa mà nhìn chỉnh tề khe rãnh, giống như một nhát đao tinh vi sáng như tuyết êm ái lại tàn nhẫn mà mang đi sở hữu sinh mệnh, như đêm đầu tiên của vạn năm trước.

Cùng là đặc cấp cậu cảm nhận được chú lực kích động nháy mắt quanh thân Gojo Satoru tựa hồ xuất hiện trong nháy mắt vặn vẹo, loại vặn vẹo này cậu không thể lý giải, tựa hồ đến từ quá khứ vĩnh hằng, lại tựa hồ đến từ tương lai xa xôi. Hắn an tĩnh mà rời khỏi màn, thực lực của Gojo Satoru đã không cần lại tiến hành ngụy chứng, "Đặc cấp" bình định với hắn mà nói bất quá là bảng hiệu lung lay sắp đổ, hắn đã vượt xa ngoài quy cách.





3

Kia đạo Thương nhan sắc cùng hiện giờ trong suốt vòm trời không có sai biệt.

Okkotsu Yuuta ở Nhật Bản bản thổ làm nhiệm vụ, sau khi Gojo Satoru tỉnh dậy lượng nhiệm vụ của cậu giảm xuống không ít, những gánh nặng cậu kéo xuống từ trên người Gojo Satoru lại bị lớn tuổi giả vô thanh vô tức mà đẩy trở về. Gojo Satoru oán giận những cái đó lạn quả quýt như thế nào có thể đem những nhiệm vụ này tất cả đều ném cho một học sinh, Okkotsu Yuuta chỉ là an tĩnh mà quấy loạn đồ uống lạnh, lại nghĩ, Gojo Satoru học sinh thời đại là như thế nào, trong phần đời mà cậu chưa bao giờ tiếp xúc, hắn đi rồi một đoạn đường như thế nào?

Cậu dừng chuyển muỗng, chỉ cảm thấy nội tâm có chút sợ hãi, cậu đã từng nguyền rủa Rika như vậy, giờ phút này lại không tự chủ được mà muốn đi tìm hiểu về Gojo Satoru hết thảy, này chẳng lẽ không cũng coi như nguyền rủa sao?

"Thầy Gojo, thầy có bao nhiêu lâu không nghỉ ngơi?"

Tháng này tần suất Gojo Satoru làm nhiệm vụ cao đến không thể tưởng tượng trình độ, có chút nhiệm vụ thậm chí không phải cao tầng tăng thêm, mà là hắn chủ động đi tiếp, hắn tựa hồ như là muốn phát tiết ở trong Shibuya gặp hết thảy, như kẻ điên tìm chú linh rải oán. Cho nên ngay cả không trung đều sạch sẽ rất nhiều, nguyền rủa phương căn bản không dám có điều hành động, chú thuật giới bạo quân lần nữa cầm lấy quyền trượng của hắn.

Chú thuật cao tầng dần dần ý thức được Gojo Satoru tựa hồ đi hướng một con đường không thể khống chế, điều này làm cho bọn họ lần nữa hoảng sợ vô cùng, ở mệnh lệnh mới nhất bọn họ thậm chí ra lệnh cưỡng chế Gojo Satoru đình chỉ thanh tẩy nguyền rủa, Okkotsu Yuuta chỉ cảm thấy những hắc ảnh kích động sau bình phong giống như nguyền rủa nhớp nháp lại lố bịch. Nhưng cậu cũng nguyện ý thầy mình thu tay một chút, không chỉ có là cậu lo lắng thân thể thầy, càng là bởi vì điều này làm cho cậu cảm thấy bất an.

Cùng là đặc cấp, cậu là một trong số rất ít người có thể trực diện Gojo Satoru chú lực áp lực, đương nhiên, này cũng bởi vì Gojo Satoru cũng không đem chú lực thẳng áp bọn học sinh của mình. Cậu phân tích cảm xúc quay cuồng trong chú lực của Gojo Satoru, đáng tiếc chính là, kia cũng không phải điên cuồng, mà là cực hạn bình tĩnh.

Hủ bại bóng đen nhóm tưởng sai rồi, đi vào lạc lối chính là tư tưởng tục tằng lại trần thế của bọn họ, Gojo Satoru từ đầu đến cuối đều cực hạn bình tĩnh lại cao ngạo, hắn chỉ là ở làm một chuyện hắn cần thiết phải làm, cho nên điều này làm cho Okkotsu Yuuta hoảng loạn.

Cực kỳ giống lần trước nhìn như ôn nhu không từ mà biệt, mà Okkotsu Yuuta cho dù đã từ cây non trừu điều mà trưởng thành, vẫn là sống dưới bóng cây, cậu không có cùng chi tướng xứng đôi thực lực cùng lập trường đi đuổi theo ruộng đồng, đi chất vấn sóng thần, đi ôm thiên tai đang vận động.

Trận này ước cơm cuối cùng lấy phương thức tẻ ngắt kết thúc, Gojo Satoru trước sau như một mà đánh ha ha nhắm mắt làm ngơ câu hỏi của cậu, cái này làm cho Okkotsu Yuuta khó được có chút tức giận, tựa hồ nội tâm cậu phát sinh chiếm hữu dục ở làm cậu ý đồ dò hỏi tới cùng, nhưng đeo học sinh mặt nạ làm cậu lại không thể không bảo trì một khoảng cách an toàn không đau không ngứa, cậu tức giận bản thân mình như vậy.

Gojo Satoru không nghĩ bàn luận đề tài này, hắn nghiêm túc lên cặp mắt đông lạnh hồ hóa băng liền tràn ngập một loại gió rét vô tạp chất, lệnh người sởn tóc gáy, chỉ là xa xa mà xem một cái, liền giác thấy bản thân như lữ nhân trên cánh đồng hoang vu, đang nhìn trộm một tầng băng cứng tuyên cổ không hóa. Thấu triệt, đơn thuần, lại lòng mang không có căn nguyên một loại lõi đời, đôi mắt hắn không có thân thể, thể xác hắn chính là đôi mắt, thương lam sở sấn hạ màu đen đồng tử chuyên chở thiện, ác, duy độc không có chính hắn.

Okkotsu Yuuta có chút không dám nhìn thẳng kia lỏa lồ hai mắt, tựa hồ trong trí nhớ của cậu thầy Gojo vẫn là quấn lấy mềm mại băng vải bộ dáng, rất nhiều người nói qua Gojo Satoru không tuân thủ quy củ, kiệt ngạo khó thuần, nhưng trong ấn tượng của cậu làm thầy Gojo Satoru liền như năm đó chứng kiến, ở phía sau một tầng nhìn như bệnh trạng lại mềm mại sương mù.

Lại nhiều làm một chút... Lại nhiều làm một chút. Chỉ có chạy lên, mới có thể đuổi kịp bóng hình hắn bước nhanh đi qua. Okkotsu cảm thấy bản thân như là chó con rơi xuống nước, cậu tin cậy cùng dựa vào thầy mình như thế, mà Gojo Satoru lại cùng tất cả mọi người cách một tầng màu đen sa.

Sau Bách quỷ dạ hành cậu đi tra tìm qua tư liệu của chú nguyền sư độc ác nhất Geto Suguru, có lẽ đã từng có như vậy một người trong tuổi trẻ của thầy cũng làm thầy như là chim non sung sướng có thể tận tình giãn ra cánh, chính là hiện giờ đều không còn gì, chỉ để lại năm đó đêm trước Giáng Sinh trắng xoá một mảnh tà ác lại thánh khiết lưu phong hoang tuyết.

Mà rất nhanh cậu liền tìm thấy cơ hội đi truy tìm sau lưng, cho dù cái này làm cho cậu cơ hồ điên cuồng, gần như rơi lệ. Cậu đại khái minh bạch loại điên cuồng gần như thiêu đốt chính mình của Gojo Satoru xuất phát từ cái gì, mạnh nhất chú thuật sư cũng ở bất an, hắn đều không phải là bất an kết cục chú định của cuộc đời mình, mà là ở bất an chú thuật giới tương lai nhóm. Hắn có thể làm quá hữu hạn, cho nên chỉ có thể không ngừng áp bức, lại áp bức bản thân, đi cấp không yên ổn tương lai lưu một cơ hội có xoay chuyển đường sống.

Okkotsu Yuuta bỗng nhiên nghĩ đến những người thường trong biến cố Shibuya được chú lực trong lãnh địa của Gojo Satoru bảo vệ, nhân nguyền rủa cũng không dám lỗ mãng mà ở một mảnh luyện ngục huyết nhục mơ hồ có thể may mắn còn tồn tại, phần chú lực này thuần triệt, cường đại, ngang ngược vô lý lại như thế thánh khiết an bình, nói cho sở hữu tà ám, không ứng quá vãng, nó ở vĩnh tồn.

Chuyện phát sinh thời điểm Gojo Satoru cấp năm nhất đi dạy. Khi đó cậu mới vừa kết thúc nhiệm vụ bị chỉ đích danh, đang cùng năm 2 thao luyện chú cụ, cao chuyên phòng học truyền đến tiếng ầm ĩ, cậu cùng Maki đồng thời dừng tay, giọng Itadori Yuuji đều có chút biến điệu, Fushiguro Megumi túm Gojo Satoru trầm khuôn mặt đi về hướng phòng y tế của Ieiri Shoko.

Okkotsu Yuuta nghe phong phanh đến một cổ thực trọng mùi máu tươi, đao cậu tranh minh, lóe sáng sống dao chiếu bắn ra chính là gió thảm mưa sầu trong cơn ác mộng của cậu.

Này hết thảy đều phát sinh đến đột nhiên, căn cứ theo lời Fushiguro Megumi, em trước nghe thấy được huyết vị, mà bóng tối của em thực không yên ổn, ngay sau đó trên cao chuyên chế phục màu đen của Gojo Satoru bị thấm ướt một mảnh thâm sắc. Nói chuyện không đâu giáo viên mờ mịt mà đi chạm đến quần áo, đầy tay đỏ tươi vết máu như là thẩm phán đôi tay cũng không dính bụi bặm của hắn.

Năm nhất bọn học sinh căn bản ngồi không yên, bọn họ lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, nhưng cao chuyên không có vang lên bất cứ cảnh báo gì, mà trong không khí cũng không có bất kì nguyền rủa hơi thở, càng không thể có người làm được đối mạnh nhất đặc cấp chú thuật sư gây nguyền rủa, chẳng sợ phản phệ tánh mạng đây cũng là chuyện không có khả năng làm được.

Cho nên việc cấp bách là làm rõ rang trên người Gojo Satoru đã xảy ra cái gì, bọn học sinh sắc mặt lập tức khó coi lên, bọn họ có thể nghĩ đến chỉ có một khả năng —— di chứng Ngục Môn Cương. Fushiguro Megumi hỏi Gojo Satoru rốt cuộc là chuyện như thế nào, mà nam nhân chỉ là vội vàng lau sạch miệng vết thương đột nhiên xuất hiện trên cổ, nhưng này chỉ làm nguyên bản xỏ xuyên qua thức vết đao bắn ra vết máu hồ thành nhất chỉnh phiến.

"Ai... Phản chuyển thuật thức không có tác dụng sao, buồn cười thật đấy."

Sau nháy mắt hắn thất thần trên trán xuất hiện một đạo dữ tợn vết đao, học sinh nhóm rốt cuộc kìm nén không được, liền lôi túm mà đem đột nhiên trở thành bệnh nhân thầy Gojo đưa đến Ieiri Shoko nơi đó đi.

"...Chính là như vậy." Fushiguro Megumi xoa xoa giữa mày cùng sắc mặt âm trầm Okkotsu Yuuta trần thuật trải qua, "Em không biết lúc ấy thời điểm thầy rời đi Ngục Môn Cương đã xảy ra cái gì."

Okkotsu Yuuta nói: "Không có việc này. Khi đó thầy chỉ là lâm vào ngủ say mà thôi, anh sử dụng phản chuyển thuật thức, nhưng trên người thầy không có thương tổn, những cái đó huyết vảy đều sớm đã khép lại. Anh sau đó cũng đi tìm tư liệu, Ngục Môn Cương có lẽ tự thành thiên địa."

Cậu lại nghĩ tới đạo Thương cường hãn đến không thể nói lý, mỹ đến làm người tim đập nhanh, trong nháy mắt chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng. Khi đó cậu thậm chí cảm thấy này so với uy lực của Sài thầy từng sử dụng trước đây còn muốn thật lớn, mà lúc ấy cậu chỉ cho rằng có lẽ Ngục Môn Cương cũng là một chỗ tu hành tốt, có lẽ Gojo Satoru có thể ở bên trong cùng vong hồn trăm ngàn năm tiến hành cao thủ chi gian quyết đấu, cậu tin tưởng thầy Gojo nhất định sẽ là người chiến thắng.

Nhưng vận mệnh hết thảy đại khái đều áp thượng lợi thế, cán cân công bằng cũng không thiên vị bất cứ kẻ nào, chẳng sợ bạn là trời sinh thần tử. Okkotsu Yuuta không tự giác nuốt một chút, lòng bàn tay cậu tất cả đều là mồ hôi, có lẽ chưa bao giờ là không có đại giới, mà là đại giới quá mức thật lớn, yêu cầu phân kỳ chi trả, mới có thể miễn cưỡng hoàn lại.

Cho nên Gojo Satoru mới có thể điên rồi giống nhau vì bọn họ dọn sạch hết thảy chướng ngại, thanh tẩy, thanh tẩy, thanh tẩy, thậm chí liền chú thuật giới thượng tầng cải cách đều giống như cự luân bị đẩy mạnh, hắn giống cái bạo quân giương nanh múa vuốt mà bao trùm trên không toàn bộ chú thuật giới, bọn học sinh năm nay khó được qua một cái hảo năm.

Ieiri Shoko mệt mỏi mà đẩy ra cửa di động, chú lực của cô mau háo không, "Không có ích gì, phản chuyển của cô đối cậu ta cũng không thấy hiệu quả. Này đó miệng vết thương không giống như đến từ 'hiện tại', cho nên không thể bị chữa khỏi. Cô cùng Gojo nếm thử một chút, phản chuyển thuật thức của cậu ta vẫn đang vận hành, chỉ là đối này đó đột nhiên toát ra tới không dậy nổi hiệu quả mà thôi."

Okkotsu Yuuta nắm chặt quyền, lại buông lỏng tay ra.

Năm nhất tổ lại nhận được nhiệm vụ, bọn họ nhất trí quyết định trước giấu giếm trạng thái của Gojo Satoru trước mắt, trước khi hết thảy tra ra manh mối, Okkotsu Yuuta sẽ không rời đi cao chuyên, cậu trước sau như một, vẫn cứ trở thành "Đạo bảo hiểm cuối cùng".

Cậu cùng Gojo Satoru bắt đầu tiến hành một đoạn không tính là dài dòng trói định kỳ. Sau khi chỉ để lại ba người bọn họ Ieiri Shoko mới châm một điếu thuốc, Okkotsu Yuuta vẫn cứ không tin tà mà ý đồ đi lau sạch miệng vết thương dữ tợn kia, Gojo Satoru cười nói Yuuta không thích miệng vết thương sao, cảm thấy rất khó xem sao, Okkotsu Yuuta ngập ngừng nói không phải như thế.

Gojo Satoru đứng ở trước mặt cậu, giờ khắc này người ấy phảng phất cùng cậu khoảng cách cảm gần chút. Ngoại trừ sau biến cố Shibuya, cậu không có rõ ràng chính xác gặp qua bộ dáng Gojo Satoru bị thương đổ máu, không thể xâm cái chắn khiến cho hơi thở hắn tựa như tuyết đọng trên cây tuyết tùng thuần tịnh. Nhưng giờ phút này hắn lưu lạc trần thế, nhưng Okkotsu Yuuta lại cảm thấy bản thân điên đến có thể, nửa trái tim cậu đang vì những cái đó đáng sợ thương lo lắng đề phòng, mà nửa trái tim lại đang vì thần rơi vào bụi đất phiếm ra chua xót bọt khí.

"Thầy..."

Nhưng cậu luôn không thể nói quá nhiều, như đứa trẻ cuộn lại trong hakoniwa màu đen, quá nhiều lời cậu không thể nói ra, là đi quá giới hạn, là dục vọng, là khó có thể tự kiềm chế, cậu không thể, cũng không nên.

Ieiri Shoko dụi tắt thuốc. Vòng khói trong không khí tịch liêu lại bất an toát ra vòng khói kiêu ngạo lại lãnh đạm, cô nhưng thật ra vô tình với kiểu tình thầy trò này, chỉ là Gojo Satoru làm cô có thể nhớ lại rất nhiều, hơn nữa này đó miệng vết thương vị trí tương tự như thế, tựa hồ thời gian lùi lại chảy ngược, cũng có một người túm Gojo Satoru đại kinh tiểu quái mà làm cô nhìn xem trên người miệng vết thương như vậy.

Khi đó Gojo Satoru vừa mới lĩnh ngộ phản chuyển thuật thức, thoát sạch sẽ huyết hồ quần áo, trên cơ thể là thọc sâu lại phấn nộn đao ngân, tân sinh huyết nhục cùng vốn có huyết nhục vẫn cứ có rất nhỏ khác biệt, phảng phất báo cho mọi người hắn bước vào tử địa thế nào, rồi lại đi đến tân sinh thế nào.

"Vết thương 10 năm trước."

Okkotsu Yuuta đồng tử hơi co lại, mà Gojo Satoru không thể phủ nhận.

"A, ân. Cảm giác có điểm quen thuộc, lại có điểm xa lạ." Hắn cười vén lên đầu bạc, chỉ chỉ miệng vết thương trên trán, "Kỳ thật trong nháy mắt liền minh bạch sao... Đều do bọn học sinh đáng yêu của tôi chuyện bé xé ra to. Trên đường tới đây còn có điểm tiếc nuối, lần này cư nhiên không có mang cho tôi một chút kĩ năng thăng cấp gì sao?"

Ieiri Shoko bất đắc dĩ mà thở dài, "Cậu cũng vì người khác ngẫm lại đi. Đừng nói vừa rồi đau đến nhe răng trợn mắt không phải cậu."

Okkotsu Yuuta không có một khắc so lập tức càng cảm thấy đến rõ ràng mà cảm giác tới rồi, cậu đích xác không có theo kịp cũng chú định không có khả năng theo kịp đoạn thời gian Gojo Satoru nhất tùy ý phóng đãng. Cùng vòng khói tiêu tán đại khái là hắn cũng từng có một thanh xuân huyết nhục va chạm, cậu không biết là ai có thể đủ đem Gojo Satoru đều thương đến loại trình độ này, chỉ là đại khái từ cuộc nói chuyện giữa hắn và Ieiri Shoko có thể thấy được tới, hắn ở kia lúc sau quá đến càng tốt, như sau khi hắn ra khỏi Ngục Môn Cương, càng cường đại mỹ lệ.

Cậu giống như một kẻ ngoài cuộc, ở thời điểm Ieiri cùng Gojo hồi ức quá khứ, ngồi ở hàng cuối rạp chiếu phim xem kia đoạn quá khứ như ẩn như hiện. Cậu có chút không biết làm sao, không biết bản thân có nên tiếp tục ngốc tại nơi này, thoạt nhìn đây là người trưởng thành nhóm mở ra lon bia quá thời hạn. Khi cậu ý đồ rời đi Gojo Satoru xem thấu cậu, Ieiri Shoko khẽ cười một tiếng liền rời đi, cô trước nay đều là một người tri kỷ.

Gojo Satoru nghĩ tới Okkotsu Yuuta sẽ hỏi những gì. Học sinh này của hắn kỳ thật rất khó đối phó, tuy rằng thoạt nhìn là đứa nghe lời nhất có thực lực nhất, lại cũng điên không kém hắn. Okkotsu Yuuta năng lượng nơi phát ra khác với hắn, Gojo Satoru tự nhận là kẻ thực đạm tình, hắn có một bộ quy tắc chừng mực của chính mình, mà Okkotsu Yuuta coi trọng tình cảm như thế, thậm chí vặn vẹo đến nguyền rủa.

Ái cùng nguyền rủa, có lẽ vốn dĩ liền nhất thể song sinh. Hắn nghĩ Okkotsu Yuuta có lẽ sẽ hỏi chuyện quá khứ của hắn, có lẽ sẽ hỏi hắn liệu có phải liên quan đến Ngục Môn Cương không. Gojo Satoru thực thẳng thắn thành khẩn mà nghĩ, hắn cũng không nghĩ giấu diếm nữa, nếu bánh răng đã bắt đầu khởi động. Chính là Okkotsu Yuuta do dự nửa ngày sau ngẩng đầu, hắn chỉ có thấy cất cao vóc dáng thiếu niên cắn môi dưới, "Thầy hiện tại còn đau không?"

Hắn thừa nhận có trong nháy mắt bị đánh trúng, này dẫn tới hắn thất ngữ một hồi lâu, khó có thể tổ chức ngôn ngữ. Đây là hắn không có lường trước đến đề tài, liền giống như lúc ấy Okkotsu Yuuta hỏi hắn có mệt hay không, dựa theo nguyên lai cá tính hắn nhất định sẽ thuận thế làm nũng nói rất mệt a, nhưng hắn không thể đối mặt Okkotsu Yuuta làm như vậy, bởi vì Yuuta là cái tích cực hài tử, nếu hắn nói mệt, học sinh ngoan của hắn nhất định sẽ không chút do dự đỡ gánh nặng trên người hắn, này đối với đứa bé kia tới nói quá sớm, Gojo Satoru nghĩ như thế.

Hắn cũng đang giấu giếm, Gojo Satoru có sự kiêu ngạo của riêng mình, hắn từ nhỏ đã bị lấy "Mạnh nhất" hình thức dạy dỗ bồi dưỡng, sẽ không rơi lệ, sẽ không thống khổ, hắn sẽ không cũng không thể ở người khác trước mặt biểu hiện ra mềm yếu một mặt, bởi vì hắn là chú thuật giới này cây cột chống cuối cùng cũng cứng rắn nhất trong tòa cao ốc lung lay sắp đổ, hắn phải đi ở phía trước mọi người, như vậy không ai có thể thấy giọt nước mắt sinh lý do bị thái dương bỏng rát của hắn.

Kỳ thật là đau, càng chủ yếu chính là hắn mất máu rất nhiều, năm đó hắn có thể sử dụng phản chuyển thuật thức bổ khuyết huyết nhục, chính là hiện giờ làm "Đại giới", phản chuyển thuật thức của hắn ở này đó có thể gọi là miệng vết thương "Nhân quả" một mảnh tĩnh mịch, tựa hồ đang bắt lấy dây thần kinh kéo hắn, cưỡng bách hắn hướng quá khứ chạy như điên. Mất máu quá nhiều làm tầm nhìn hắn đều có chút khinh phiêu phiêu, tựa hồ thật sự ở trước mắt trên người thiếu niên trước mắt thấy được chính mình năm đó.

Người của bổn gia thực quan tâm hắn, lại ít có người hỏi hắn có đau hay không, hắn cũng thói quen đau cũng không nói ra miệng, bởi vì vô dụng. Ieiri Shoko biết hắn cái này lạn thấu tính cách, mỗi lần phiên đến chỗ cô nói Shoko tôi muốn chết mất mau cho tôi đánh đường glucose hơn phân nửa là không có việc gì, mà thật đến đau muốn chết, Gojo Satoru sẽ là người đứng thẳng tắp bảo trì im miệng không nói.

Gojo Satoru cười cười, "Còn hảo, không phải rất đau, đại khái là trước đây đã thừa nhận quá một lần đi? Yuuta quan tâm thầy, thầy thực cảm động nga." Hắn bất động thanh sắc mà lui về phía sau vài bước ngồi vào ghế trên, hiện tại có chút đầu váng mắt hoa.

Okkotsu Yuuta không vạch trần Gojo Satoru. Cậu mẫn cảm mà ý thức được này có lẽ là vùng cấm của Gojo Satoru, vì thế cậu thay đổi đề tài.

"Thầy phía trước hỏi qua em, đối tử vong là thấy thế nào."

"?"

Gojo Satoru dùng khăn lông ướt lau khô ào ạt chảy ra máu tươi, hắn tựa hồ đang nhớ lại đây là chuyện khi nào, vì thế ở cùng Okkotsu Yuuta quen biết tiết điểm lấy ra như vậy một đoạn ký ức, "A nga, có chuyện như vậy đâu."

Okkotsu Yuuta tiếp nhận khăn lông ướt sũng máu, "Hiện tại em hẳn là có thể trả lời vấn đề này."

Cậu nghiêm túc nhìn Gojo Satoru, bọn họ ở chung thời gian ở đằng đẵng biển cả cuộc đời chỉ là mỗ đóa đặc biệt xuất kỳ bất ý lại lãng mạn hoa mỹ bọt sóng, 27 tuổi Gojo Satoru cùng 28 tuổi Gojo Satoru thoạt nhìn không có gì khác nhau, 29 tuổi hắn cũng như thế, tuổi tác hắn tựa hồ dừng hình ảnh thành bản dập đóng băng. Sau khi hắn tháo xuống bịt mắt hoặc là băng vải hoặc là kính râm, gương mặt kia tổng làm người lòng nghi ngờ có phải hay không thanh niên mới lớn. Cậu ý đồ xuyên thấu qua Gojo Satoru đi xem quá khứ của mạnh nhất bị ký hiệu hóa, chỉ là làm "Gojo Satoru" tồn tại.

"Em cho rằng... So tử vong càng đáng sợ, hẳn là cô độc đi. Trước kia em hy vọng có thể một người chết đi, bởi vì như vậy sẽ không tạo thành bối rối cho mọi người, có rất nhiều người vì em mà chết, đây là tội nghiệt cả đời em, cũng là nguyền rủa cả đời em."

Gojo Satoru không nói gì.

Okkotsu Yuuta không để bụng.

Cậu như là muộn tới phản nghịch kỳ muốn đem hết thảy đều nói ra: "Hiện tại em hy vọng bản thân có thể mang theo kỳ vọng của mọi người mà chết, hoặc là nói tại đây phía trước em đều phải hảo hảo tồn tại, bởi vì em là một người thực sợ hãi cô đơn. Thầy đã từng hỏi em tử vong là cảm giác như thế nào, em của hiện tại, đại khái sẽ trả lời, đó là một loại cảm giác chèo chống thuyền độc mộc đi giữa đại dương cuồng bạo, chung quanh chỉ để lại cặn bã, tựa như chú lực bị thanh tẩy, mà em biết rất rõ, thuyền độc mộc thực an ổn, nó vĩnh viễn sẽ không bị đại dương cắn nuốt, nhưng nó chỉ có thể chở một mình em."

Gojo Satoru ngẩng đầu lên xem cậu.

Okkotsu Yuuta đột nhiên nói: "Thầy Gojo, thuyền độc mộc bị Vô Hạ Hạn bao vây, đi ngược chiều ở sóng biển là cảm giác như thế nào?"

Cậu nhìn về phía Gojo Satoru, Lục Nhãn lưu chuyển quang mang giống như là tranh kính giáo đường, như là một bãi nước lặng bị nhẹ nhàng phất khai một mạt sóng gợn, ngôi giáo đường này đã mấy trăm năm chưa từng có người bái phỏng, cho nên thế nhân quên mất nó là thần thánh, mà đem nó coi như lâu đài cổ của ác ma trong rừng rậm.

Gojo Satoru há mồm, đáng tiếc ở thời điểm này khóe miệng hắn chậm rãi uốn lượn vệt máu đỏ thắm, hắn có chút không biết làm sao mà nắm lên khăn giấy lau đi. Okkotsu cảm nhận được chú lực của bọn họ trong khoảnh khắc nào đó tựa hồ đạt tới một loại cộng hưởng cùng tần số, này có lẽ là thể ngộ chỉ có giữa cấp độ này (cường giả) mới có thể có. Cậu cảm thấy tịch mịch lại cô độc, chính như Gojo Satoru cảm thấy tịch mịch lại cô độc, quỹ đạo nhân sinh của bọn họ bất đồng như thế, quỹ đạo nhân sinh của bọn họ lại tương tự như thế.

Có lẽ ở thời không song song nào đó, Okkotsu Yuuta sớm liền qua loa mà kết thúc cuộc đời mình, trầm luân trong Biển Đen tội ác, có lẽ ở một thời không khác, cậu sớm tiếp nhận ngọn đuốc của Gojo Satoru, hướng tới người nọ sở ký thác nghĩa vô phản cố đi xuống đi, nhưng ít ra vào giờ này khắc này, bọn họ đối mặt đối phương, bọn họ cộng cảm đối phương, bọn họ có được đối phương.

Gojo Satoru nói: "Một loại cảm giác tử vong."

Okkotsu Yuuta ngồi xổm xuống tới. Cậu giờ khắc này giống như thật sự thấy được kia không tồn tại trong trí nhớ nho nhỏ Gojo Satoru bị nhốt trong hakoniwa màu trắng, từng lớp khăn voan giống như mạng nhện trói buộc cuộc đời hắn, lại cũng lưu lại hắn, nếu không hắn sớm muộn gì sẽ rời đi, bởi vì thế giới này đối với mạnh nhất tới nói, vứt bỏ trách nhiệm chỉ còn lại có không thú vị, mà không có người sẽ đem trách nhiệm coi như thú vị.

Đến tận đây, Okkotsu Yuuta mới rốt cuộc minh bạch Gojo Satoru lúc trước khi hỏi cậu vấn đề này khi là muốn hỏi điều gì, đó là sau khi hắn chung kết sinh mệnh của bạn thân cảm thấy trong nháy mắt phiêu bạc vô định, hai cánh hắn bị thái dương nướng hóa sau chết, trên mảnh đất khô cằn mọc ra một đóa hoa tái nhợt. Tựa hồ trên đời này dây kéo thuyền có thể túm chặt hắn lại mất đi một sợi, tựa hồ trên đời này điểm neo lại mất đi một cái. Hắn đang dò hỏi, đang tìm cầu một câu trả lời có thể lý giải chính mình, cậu nộp một tờ bài thi đến trễ, nhưng may mắn, cậu vượt mức hoàn thành.

"Thầy. Thầy Gojo. Gojo Satoru. Satoru."

Cậu dùng khăn giấy lau khô vết máu, bọn họ mặt đối mặt, ở chỗ này không có Lục Nhãn Vô Hạ Hạn, chưa từng có chú oán linh, bọn họ ai cũng không có nguyền rủa ai, chỉ là giống như người thường, dung khăn giấy công nghiệp thô ráp phất đi một thân bụi đất cùng huyết.





4

Okkotsu Yuuta ở đoạn thời gian đó trước sau bồi ở Gojo Satoru tả hữu. Cho dù Gojo lặp lại cường điệu nửa đời trước của hắn vết thương nghiêm trọng nhất chính là bị Fushiguro Touji thọc ra khẩu tử.

Đây là hắn chủ động nói với Okkotsu Yuuta, hắn tựa hồ là lần đầu tiên nói về quá khứ cùng đau xót của bản thân, này thực không giống hắn, cho nên thoạt nhìn có chút biệt nữu. Mà Okkotsu Yuuta có thể rốt cuộc có thể cùng người trong cuộc mặt đối mặt giao lưu đi tìm hiểu quá khứ của hắn.

Quá khứ của Gojo Satoru rất khác với cậu, hắn vừa sinh ra liền hấp dẫn ánh mắt toàn thế giới, Lục Nhãn thần tử thay đổi thế giới cân bằng, hắn sống một đời cũng đủ sáng lạn, giống một bản giao hưởng rock and roll khí thế rộng rãi, phá cách lại truyền thống.

Cũng có không ít người vì hắn mà chết, chỉ là những người đó đều là vì giết hắn mà đến, ít nhất có một đoạn thời gian rất dài hắn đối khái niệm sinh tử thực hờ hững, "Yuuta là cái thiện lương hài tử", hắn nói như vậy, "So với thầy mà nói."

Thực lực của hắn sẽ không cho phép hắn dễ dàng đi tìm chết, mà người của chú thuật giới cũng sẽ không hy vọng hắn đi tìm chết. Hắn đã chết, toàn bộ chú thuật lung lay sắp đổ cân bằng liền sẽ giống như quân bài domino đổ sập, nếu có thể nói, hắn cũng hy vọng chính mình là vì bảo hộ cái gì mà đi chết, hắn có chuyện hắn muốn làm đến, bởi vì những việc này là dù có thực lực cũng vô dụng.

Xác thực như lời Gojo Satoru, sau đó trên người hắn không hề xuất hiện miệng vết thương, nhưng miệng vết thương này khép lại sau vẫn là để lại trên thân thể hắn vết sẹo thảm thiết, Okkotsu Yuuta cho rằng đó là một loại đáng giận mỹ lệ.

"Này tốt hơn nhiều so với dự đoán của thầy, nếu chỉ là như vậy, thầy có lẽ đều sẽ không đi bạch đánh nhiều như vậy công." Thầy của cậu cười với cậu nói. Trong Ngục Môn Cương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có chính Gojo Satoru biết, Okkotsu Yuuta thử hỏi qua, hắn thẳng thắn nói, "Một món quà, đối thầy mà nói, cũng đối người kia mà nói."

"Quà...? Thầy cho rằng đây là quà sao?"

Gojo Satoru bật cười: "Chẳng lẽ không tính quà sao? Nếu không thầy đại khái sẽ ở Ngục Môn Cương ngủ say thật lâu đi, có lẽ ra tới lúc sau liền già cỗi, nhìn không tới bọn học sinh đáng yêu của thầy."

Okkotsu Yuuta nói: "Sẽ không có cơ hội như vậy. Người kia là?" Cậu nắm chặt chuôi đao, "... Là bạn thân của thầy sao?"

Gojo Satoru cười lắc đầu, "Cậu ta đã chết thấu, sao có thể đâu?"

Tháng 11 Okkotsu Yuuta đi công tác ở Hokkaido, cuối mùa thu phiền não dã gió thổi qua tóc mai cậu, có phụ trợ giám sát gọi một cuộc điện thoại khẩn cấp đến cậu, chị ấy ở trong điện thoại thở hổn hển, đại ý là nói anh Gojo sau khi hoàn thành một cái đặc cấp chú linh nhiệm vụ chậm chạp không rời khỏi màn, mà đặc cấp nhiệm vụ thì không có chú thuật sư bình thường nào dám dễ dàng tiến vào màn, đặc biệt là nhiệm vụ của Gojo Satoru, thuật thức của hắn lực sát thương quá lớn.

Okkotsu Yuuta không hỏi nhiều liền rời đi Hokkaido, đi trước Gojo Satoru nhiệm vụ sở tại. Thời điểm tiến vào màn, bên trong trống không một vật, một cái chú linh đặc cấp, 3 cái nguyền rủa cấp một cùng bao nhiêu nguyền rủa cấp hai đã toàn bộ bị quét sạch, Gojo Satoru trầm mặc mà dựa gần suy sụp vật kiến trúc, thời điểm hắn ngẩng đầu nhìn về phía người tới đã làm ra thủ thế Sài, bất quá lại thực mau buông.

Trên gương mặt kia che kín vết máu, như là bị mưa đao lễ rửa tội, màu đỏ tiếp tuyến giống như rắc rối phức tạp mao cầu, Okkotsu Yuuta chạy vội qua đi, khi nhìn đến trên yết hầu Gojo Satoru một đạo thật sâu vết đao cậu nức nở một tiếng, kiến trúc phía sau hắn dưới chú lực không thể ngăn chặn của cậu ầm ầm sập.

Gojo Satoru cười sờ sờ cậu, lúc này hắn còn mở ra Vô Hạ Hạn, trên đồng phục trắng của Okkotsu Yuuta thậm chí lây dính không đến máu của hắn. Bởi vì cắt yết hầu đao thương dẫn tới hắn nói chuyện có chút khó khăn, nhưng học sinh của hắn thiên tư thông tuệ, minh bạch dụng ý của hắn. Hắn không thể lấy trạng thái này đi ra ngoài, nó sẽ trở thành một cái tín hiệu, bất kể là đối chú thuật sư mà nói, vẫn là đối chú nguyền sư mà nói.

Okkotsu Yuuta chỉ có thể ôm hắn tiểu tâm mà dựa ngồi dưới kiến trúc bóng ma. Phản chuyển thuật thức không có tác dụng, cậu liền biết đây cũng là "Đại giới".

"Thầy nói qua... Sẽ không lại có càng nghiêm trọng bị thương."

Chính là lúc này Gojo Satoru thật sự đau đến nghe không rõ cậu đang nói cái gì, hắn đời này cũng không có chịu quá như vậy nghiêm trọng thương, không thể dùng phản chuyển thuật thức, huyết nhục sinh trưởng cảm thụ lại đau lại ngứa, cái này làm cho hắn vừa muốn rơi lệ, vừa lại muốn bật cười. Sau khi tận lực điều chỉnh nhịp thở của mình hắn hô hô thở một cách khó nhọc: "Quá khứ thầy không có chịu quá như vậy thương."

Okkotsu Yuuta chỉ cảm thấy trái tim bỗng chốc té đáy cốc. Này đó rậm rạp đao thương như là đến từ thuật thức của người nào đó, ở nhận tri của cậu chỉ có một người có được thuật thức như vậy —— ngàn năm trước Nguyền vương, Ryomen Sukuna. Không phải đến từ quá khứ, kia đó là đến từ tương lai, cậu không khỏi bi ai nghĩ, thì ra là thế, Gojo Satoru tương lai chú định sẽ cùng ngàn năm trước mạnh nhất có một hồi thảm thiết khai chiến.

Quà mà thầy nói, là tiên đoán sao, có lẽ, hẳn là sớm một chút hoàn toàn giết chết vật chứa của Ryomen Sukuna?

Vô Hạ Hạn của thầy bị đánh vỡ sao? Là lãnh địa chiến thất bại sao? Okkotsu Yuuta không biết, nhưng cậu biết một sự kiện —— chính cậu nhất định không có giúp một tay. Cậu của tương lai vẫn là không có tư cách đứng ở trước mặt thầy, thậm chí làm không được sóng vai cùng thầy sao? Cậu nhìn khắp nơi hỗn độn, gấp đến độ sắp rơi lệ.

Cậu thậm chí bắt đầu tự hỏi có thuật thức nào đem miệng vết thương chuyển dời đến trên người mình hay không, đáng tiếc đại não cậu trống rỗng. Một cái tơ hồng trên cánh tay phải Gojo Satoru bắt đầu hiện lên, cậu mất khống chế mà ý đồ dùng phản chuyển thuật thức hủy diệt cái kia miệng vết thương, nhưng cậu cái gì cũng làm không đến.

Khuých không một người sập kiến trúc đàn giống như là một cái yên tĩnh bãi tha ma, Okkotsu Yuuta ôm hắn không tiếng động khóc thút thít, cậu nói lời nguyền rủa, nhưng Gojo Satoru đều không phải là đối tượng cậu có thể nguyền rủa, trừ phi Gojo Satoru cam tâm tình nguyện mà tự nguyền rủa chính mình.

Gojo Satoru đau đến ánh mắt đều có chút tan rã, hắn cảm thấy Okkotsu Yuuta tiến vào là một quyết định sai lầm, hắn một người thời điểm là mạnh nhất, chính là hiện giờ hắn thế nhưng có muốn dựa vào ý niệm, này quả thực là điên rồi, hắn như thế nào có thể có ý tưởng yếu đuối như vậy? Theo lượng phản chuyển thuật thức trong thân thể bị rút cạn, hắn lại cảm thấy ấm áp lên.

Hắn có dự cảm, còn có cuối cùng một đạo miệng vết thương yêu cầu hắn tới thừa nhận, đến tận đây, hắn hoàn thành sở hữu đại giới, mà một cái khác hắn, được đến cơ hội tiếp tục hành tẩu trên con đường quang minh.

Thời điểm hoa sơn trà nở tràn trên ngực bụng Gojo Satoru, thế giới của Okkotsu Yuuta hoàn toàn sụp đổ.

Gojo Satoru tựa hồ ở kia một khắc bởi vì trong nháy mắt đau nhức không có cách nào lại duy trì cao độ chặt chẽ Vô Hạ Hạn thuật thức, Okkotsu Yuuta biết rõ không dùng được, lại vẫn là không muốn sống mà chuyển vận phản chuyển thuật thức, cuối cùng liền bạch y của cậu cũng nhiễm leo lên sơn trà.

Cậu cảm thấy Gojo Satoru thật là người điên, ở ngay lúc này hắn cư nhiên có thể cười đến như vậy vui vẻ, "Yuuta, thầy tựa hồ không có đã cho em đáp án tử vong đối với thầy mà nói có ý nghĩa gì."

Okkotsu Yuuta nói không ra lời, giờ này khắc này, cậu chỉ có thể nói ra tràn ngập nguyền rủa [ái] lời nói.

Thầy của cậu ngón tay thon dài ở không trung vẽ ra một đạo quỹ đạo, tựa hồ như là sao chổi ngã xuống tại đây phiến bãi tha ma phía trên, "Trừ bỏ cô độc, cũng là hy vọng a."

Hắn ở Ngục Môn Cương cùng một người định ra khế ước. Một "Gojo Satoru" đến từ chính "Tương lai", hoặc là không thuộc về "Thế giới này". Gia tộc Gojo làm Ngự Tam Gia chi nhất, Vô Hạ Hạn thuật thức chạm đến tới hạt nhất nhỏ bé, mà Vô Lượng Không Xứ đề cập lãnh địa tinh thần cùng linh hồn, hắn không biết "Gojo Satoru" kia đến đây như thế nào, chỉ là "hắn" thoạt nhìn mệt đến muốn mệnh, giống một sợi u hồn.

Hắn làm không được, nhưng là "Hắn" làm được, hắn liền biết ở trong thế giới giao thoa nhất định đã xảy ra chuyện gì, hắn minh bạch quỹ đạo trưởng thành của mình, luôn là trí tử địa rồi sau đó sinh, Gojo Satoru làm mạnh nhất chú thuật sư, đối bản thân có phân tích nhận tri, nguyên nhân chính là vì khởi điểm quá cao, nếu không phá, là không thể lại lập. Thuật thức có thể đi vào thời không cùng hắn của hiện tại đã không ở cùng cái duy độ, nhưng ở kia sau lưng có lẽ là đại giới hắn khó có thể chi trả.

"Gojo Satoru" trợ giúp hắn rời đi Ngục Môn Cương, nếu không đem đi hướng một con đường không thể vãn hồi, hắn sẽ mất đi rất nhiều, nhiều đến cho dù là Gojo Satoru cũng không thể thừa nhận.

"Nghe tới thực có lời, tôi yêu cầu trả giá cái gì?" Hắn thưởng thức đầu lâu bị túm rớt tùy tính hỏi.

"Tôi đã chết." "Gojo Satoru" bình tĩnh nói, "Tôi không cần cái gì. Nhưng học sinh của tôi cần, bọn nó còn không đủ để đi chống cự địch nhân, cho nên tôi cần phải sống sót."

"..."

"Đúng vậy, tôi đang cầu cứu cậu, cậu có thể như vậy lý giải. Không phải vì bản thân tôi, mà là vì chuyện tôi chưa hoàn thành."

Hắn tán thành, Gojo Satoru kỳ thật cũng không để ý bản thân chết, thời điểm tử vong, toàn vì cô độc, chú thuật sư sống đến quang vinh chết đến qua loa quá nhiều quá nhiều, lại không để bụng nhiều thêm hắn một cái. Nhưng Gojo Satoru cũng là người có chấp niệm, hắn từng có năm tháng túc sát mà nhìn xuống trần thế, hắn từng có năm tháng điên cuồng mà bước vào trần thế, hắn cũng có năm tháng chấp nhất mà nâng lên trần thế. Chuyện hắn nhận định, cần thiết muốn dựa vào chính mình tự tay đi bắt đến.

"Tôi dựa vào tân sinh lãnh địa đi vào nơi này, còn cần phản chuyển thuật thức đi thu hồi thân thể."

Gojo Satoru cười: "Hảo a. Tôi chỉ có thể cứu người chuẩn bị được tôi cứu vớt."

Cùng hắn cùng nguyên lực lượng trong nháy mắt hình thành một cổ chú lực đến từ thời gian tuyến không thuộc về nơi này bao phủ trên không Ngục Môn Cương, thời điểm Gojo Satoru rời đi cái kia mệt mỏi chính mình còn ở núi bộ xương khô nhìn hư không trống không một vật. Hắn nghĩ mình của thế giới kia hẳn là hạnh phúc, người có chấp niệm đều sẽ hạnh phúc, bởi vì bọn họ có một con đường minh xác để đi, chẳng sợ trên đường là bụi gai lan tràn, chẳng sợ phía cuối là vực sâu huyền nhai.

Điều này làm cho hắn thỏa mãn lại vui mừng, chính mình sẽ trở thành một người rất tốt đi, có tốt lắm gánh vác khởi trách nhiệm đi, cho dù hướng chính mình cầu cứu, cũng không phải một chuyện quá mất mặt đi?

Có thể vì học sinh mà chiến đấu đi xuống chính mình, hẳn là sẽ rất soái khí đi?

"Thầy... Đừng nói nữa." Okkotsu Yuuta nghẹn ngào mà ôm lấy hắn, Gojo Satoru ý thức dần dần thu hồi, phản chuyển thuật thức của hắn đã trở lại một ít, hắn hồ ngôn loạn ngữ chút cái gì bản thân cũng không nhớ rõ, ngạnh sinh sinh khiêng quá loại này trí mạng miệng vết thương làm hắn như là nhìn thẳng kính vạn hoa đầu váng mắt hoa, nhưng giờ phút này hắn chân chính yên tâm, bởi vì "Bọn họ" (chúng ta) chi gian khế khoát đã hoàn thành triệt để.

Gojo Satoru giãy giụa lên, "Dọa đến em, Yuuta. Yuuta không nên tới. Đây là cuối cùng một lần."

Đôi mắt kia hiện giờ thấm ướt nước mắt cùng mồ hôi, ba quang liễm diễm. Không khí tựa hồ cũng bắt đầu lưu động, "Thật hâm mộ thầy Gojo của thế giới khác a, đại khái đã đi hướng tân sinh đi, có ở hảo hảo thực hiện thân phận cùng sứ mệnh của mình đi."

"Quá tàn nhẫn, thầy Gojo."

Gojo Satoru đỡ mặt tường đứng lên, cho dù lung lay. Quần áo trên người hắn đã hoàn toàn không thể nhìn, tuy rằng màu đen chế phục có thể che đậy huyết sắc, nhưng đã bị máu ướt sũng, tản mát ra một cổ nồng đậm mùi tanh, phản chuyển thuật thức bắt đầu công suất thấp mà bổ sung máu, cái này làm cho hắn cảm thấy phá lệ buồn ngủ.

"Đối với 'Okkotsu Yuuta' mà nói, thầy làm như vậy không phải quá cao ngạo sao, cho dù đến cuối cùng cũng là hướng chính mình cầu cứu sao?" Thiếu niên thấp thấp mà mai phục đầu, "Này đối với bọn học sinh của thế giới kia mà nói, là nguyền rủa đi."

Gojo Satoru nhìn về phía cậu, đao ngân trên mặt hắn đã bắt đầu khép lại, cả người xem lên giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục, Okkotsu Yuuta không thể tưởng tượng thật sự có hay không một thời không mà mình có thể đứng ngoài cuộc như vậy, cậu chỉ biết ở ngắn ngủn không đến 15 phút thời gian, cậu như trụy động băng, lại như lửa đốt liệu.

Okkotsu Yuuta cảm thấy vô cùng bi thương cùng thống khổ, bởi vì từ đầu đến cuối Gojo Satoru đều đi trên con đường chỉ có chính hắn có thể tự cứu vớt mình. Phản chuyển thuật thức của hắn không thể sử dụng cho người khác, mà đồng dạng không cần phản chuyển thuật thức của người khác. Việc hắn làm cả đời đều là cầm thứ vũ khí tên là thiên phú rút ra lực lượng của mình, đi phù hộ từng viên hạt giống, chờ đợi bọn họ nảy mầm ra lá mới. Cho dù ở cuối cùng, hắn cũng sẽ đi tuốt đàng trước, mà bọn học sinh trước sau như một mà chỉ có thể đi theo bóng hắn, hắn thậm chí không có thể chờ đến khoảnh khắc được sóng vai.

Trước lúc tháo xuống khăn voan, đó là một đoàn sương mù thần bí, mà sau khi tháo xuống khăn voan, bọn họ mới hậu tri hậu giác mà minh bạch, kia không phải sương mù, chỉ là một cái bóng dáng. Thậm chí liền cầu cứu, đều là hướng chính mình định ra khế khoát.

"Không phải nguyền rủa, là ái nga."

Lóe hồi sóng triều lại xô trào lùi về đến ngày tuyết đó, Gojo Satoru cười cùng cậu nói ái là nhất vặn vẹo nguyền rủa, thầy hỏi cậu như thế nào đối đãi tử vong, đầu bạc nam nhân ngã vào ngực cậu thời không mang địa muốn bắt lấy chút cái gì, cậu vì thế minh bạch hết thảy —— Gojo Satoru hiện giờ đồng dạng là sợ hãi tử vong, hắn đồng dạng là sợ hãi cô độc khi chết, hắn giống như muôn vàn chúng sinh muôn nghìn, chỉ là sinh ra mạnh nhất làm hắn trả giá, lại không cầu lấy, hắn một người ở tịch mịch tử vong vượt qua rất nhiều năm, hắn tồn tại, chính như hắn chết đi, đây là một hồi cùng tử vong (vĩnh hằng) kéo co.

Okkotsu Yuuta đến gần sau Gojo Satoru dựa vào thân hình hắn, trên đồng phục trắng của cậu có máu của Gojo Satoru, có nước mắt của Okkotsu Yuuta, huyết lệ giao hoành, giống như một câu chuyện cổ. Cậu nói: "Em cũng như vậy ái thầy."

Em cũng như vậy nguyền rủa thầy. Nguyền rủa thế giới này sẽ không đi hướng hết thảy tan vỡ ngày đó.

Gojo Satoru như là buông xuống rất nhiều, hắn thả lỏng xuống dưới, có lẽ trong ngắn ngủi khi phim nhựa chớp tắt hắn đã trải qua kiếp sống ở một thời không khác, "Kia có thể giao cho em sao, Yuuta? Thầy có chút mệt nhọc."

Toàn bộ màn đều đang rung chuyển, từ phía chân trời phá khai rồi một cái khẩu tử, theo sau tan rã, tựa như ánh nến lay động đêm đó, khi Okkotsu Yuuta trơ ngồi đến bình minh khó có thể chịu đựng mệt mỏi mà đi vào giấc ngủ, ở bóng rọi ngược chính là tranh Phù Thế địa ngục.

"Không sao, có em ở đây."

Tôi từng ở đây, tôi sẽ ở đây, tôi vẫn sẽ ở đây. Sẽ không có ai đơn độc đi qua mùa đông tên là tử vong nữa.



(end)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top