Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 10: Trúng Độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Triết Hạn bước lên cầu thang, tay vịn thành cầu, đôi chân dài chắc nịt sải bước. Vừa đi anh vừa suy nghĩ về chuyện ban nãy, chẳng nhẽ mình già thật rồi? Anh xoa xoa thái dương suy nghĩ, có lẽ mình nghĩ nhiều quá rồi.

Đến tận sáng hôm sau, Trương Mẫn một lần nữa vào phòng Trương Triết Hạn, lần này anh ấy kéo theo một cái kệ lớn trên đó có rất nhiều đồ ăn nhất là hải sản.

Hai mắt Trương Triết Hạn sáng bừng giống như phát ra ánh hào quang chói lọi nhìn đồng đồ ăn, lâu rồi anh mới được ăn nhiều như vậy.

"Nhiều vậy sao? Làm sao mà ăn nổi???"

"Không sao nếu không hết liền cho chó ăn!"

Gương mặt Trương Triết Hạn càng ngày càng khó coi, có phí của quá không? Anh đành gật gù nhấc đũa lên gắp đồ ăn.

Nói là không ăn hết được nhưng chẳng bao lâu chén dĩa chồng chất, đồ ăn hết sạch. Trương Triết Hạn còn xoa xoa bụng, anh lười nhác vừa ăn xong liền nằm xuống.

"Dạ dày hơi yếu ăn không được nhiều lắm, vẫn là không nên lãng phí." Anh nghiêng người nhướn mày hỏi"Cái đặc biệt mà anh nói là cái này hả?"

"Đương nhiên không"

Trương Mẫn ngạc nhiên, từ khi nào mà người em bé bỏng ngày nào của anh lại trở nên lười nhác thế này.

Trương Mẫn chỉ biết lắc đầu cười trừ. Anh nắm tay Trương Triết Hạn lôi xuống lầu, bắt anh phải thay đồ cho đàng hoàng.

"Ra ngoài dạo vòng một chút, cũng lâu rồi em không ra ngoài nhỉ?"

Không để Trương Triết Hạn trả lời lập tức đưa anh ra xe. Từ lúc bị đưa đến đây tất cả đều bị Trương Mẫn kiểm soát, cả ăn ngủ đi vệ sinh cũng không yên.

Hai người họ chạy đến một khu trung tâm thương mại lớn ở gần đó, cửa kính phía sau bật mở, Trương Triết Hạn đưa mặt ra nhìn xung quanh, không khí mát mẻ khiến anh thoải mái hơn phần nào, ở mãi trong phòng bảo sao không ngột ngạt?

"Mẫn Mẫn, xuống xe!"

"Hả? Ở đây không đỗ được!!"

"Ở bên kia có tôm nướng!"

"Chẳng phải vừa mới ăn xong sao???"

"Mau xuống xe đi!"

Trương Mẫn cũng hết cách, không thể cãi lại đành chiều theo ý anh lái xe ra xa một chút. Sau đó mới cùng anh dạo ra ngoài.

Trương Triết Hạn mặc một chiếc áo dài cao cổ màu đen, bên ngoài khoác lớp áo lớn dày dài đến tận đầu gối. Tay cầm 2 que tôm nương.

Trương Mẫn vừa đi vừa nhìn má đỏ phúng phính của anh.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Trương Mẫn móc từ trong túi ra đặt tai lên nghe.

"Báo cáo Trương Tổng,bên họ đang cần rất gấp chúng ta bây giờ phải làm sao đây?"

"Cậu gọi trợ lí giúp tôi, bảo họ sẽ có nhanh thôi.!"

"Vâng!"

Nói xong anh liền cúp máy, Trương Triết Hạn bận ngó ngang ngó dọc nên không để ý đến, trong lòng trống rỗng cảm thấy thiếu thốn cực kì.

Trương Mẫn lấy ra một chai nước đưa cho Trương Triết Hạn, nụ cười ôn nhu đánh tan mọi sự lo lắng của người khác một lần nữa xuất hiện.

"Tôm mặn lắm, uống chút nước đi?"

Trương Triết Hạn vơ lấy chai nước uống từng ngụm. Khi quay lại liền không thấy Trương Mẫn đâu. Anh xoa xoa gáy nhìn xung quanh, Trương Triết Hạn lục túi mới nhớ điện thoại để quên trên xe.

Trương Triết Hạn sải bước, đi một chút lại đến nơi vắng vẻ, giờ phút này anh khẳng định mình đã bị lạc thật rồi.

Trương Triết Hạn tức chết ném phăng chai nước xuống đất.

"Mẹ kiếp!"

Lời vừa ra khỏi miệng liền bị một bàn tay thô ráp vòng qua eo, liếc nhìn một chút liền biết đây là biến thái đêm khuya!

Hơi thở của người đàn ông phì phò, tay không yên thân sờ mó lung tung.

Trương Triết Hạn khinh miệt không chịu nổi lập tức cong chân đá vào hạ bộ người đàn ông khiến ông ta đau đớn ngã lăn quay.

"Mẹ nó...thằng chó...tụi bây lên cho tao!"

Một đám người cao to bận trợn từ trong bụi cây đi ra bao vây anh.

Cái trường hợp quỷ gì thế này?!

Trương Triết Hạn biết chắc chắn một mình mình sẽ không chống đỡ nỗi, một đấu mười không phải quá hèn hả???

"Mỹ nhân à đừng loạn, nếu em chịu phục tùng bọn anh chắc chắn sẽ được thư—"

Chưa kịp nói hết câu liền bị một cú đá móc lên đầu, hắn một tiếng kêu đau ngã xuống.

Lần này không hề nhân nhượng nữa, mấy gã đàn ông tiến đến túm lấy thân anh.

Trương Triết Hạn dù có đánh một tên thì những tên khác sẽ lập tức lao đến, gã đàn ông ban nãy bị đá vào hạ bộ dùng cây gỗ lớn đánh mạnh lên lưng Trương Triết Hạn.

Anh nhăn mặt bị đẩy ngã xuống đất.

Hắn cơ hội xé toang lớp áo bên ngoài của anh. Trương Triết Hạn ra sức chống đối, cơn đau đầu ập đến, thân thể bất chợt run rẩy, đôi môi ửng hồng mê tình.

"Aa..Cút...cút ra!"

Trương Triết Hạn yếu ớt vùng vẫy , đôi mắt mờ nhạt càng khiến người ta muốn quăng anh lên giường ngay lập tức.

"Mỹ nhân đây là muốn câu dẫn người khác sao?hửm?"

Hắn ta kéo hai tay Trương Triết Hạn khoá trên đầu, lưỡi hắn liếm liếm khoé môi ra vẻ thèm thuồng.

Một chiếc xe lao đến, những kẻ biến thái bị làm cho một phen hoảng hồn , gã đành phải dừng động tác lại.

Một trong những tên biến thái lớn giọng lên tiếng.

"Mày là ai? Phá chuyện tốt của bọn tao?!"

Chiếc xe mở cửa, đôi chân dài bước xuống một cách hãi hùng, Cung Tuấn móc súng ra từ túi áo trực tiếp bắn chết ba tên.

Bọn chúng kinh hãi lui ra sau vài bước, cuối cùng đồng loạt lao đến. Nhưng đều bị Cung Tuấn đánh cho nhừ tử.

Hắn từ từ đi đến chỗ Trương Triết Hạn đang nằm, mặt anh càng ngày càng lộ rõ sắc tình, trúng độc thật rồi.

"Anh trốn mấy ngày nay là vì đi chơi trai sao? Không ngờ anh thiếu liêm sĩ đến nổi phải chơi cả ngoài đường cơ đấy!"

Cung Tuấn nhìn người nằm dưới đất, eo mảnh vặn vẹo khó chịu. Hắn cười cợt nhìn vẻ mặt này của anh.

Trương Triết Hạn mím môi, dù bị bí đường như này nhưng khi nghe thấy giọng nói của Cung Tuấn không khỏi kích động.

Cung Tuấn nhìn xuống đũng quần Trương Triết Hạn liền nhếch mép, thái độ hắn lúc này càng khó coi hơn.

"Ồ! Xem anh vừa làm cái gì kìa?"

Trương Triết Hạn nghe cứ ù ù cạc cạc không lọt tai, vì lúc này anh chỉ biết có Cung Tuấn mà thôi.

Anh đưa tay nắm lấy ống quần của Cung Tuấn, hơi thở khó khăn, mặt mày càng không nhìn rõ nói chi đến chuyện nghe ai nói. Nước mắt dàn dụa cố víu lấy Cung Tuấn.

"Cung Tuấn...Tuấn...ha.."

Cung Tuấn nhíu mày, hắn ngồi chỏm xuống đưa tay bế anh lên đi vào xe.

"Ha...không ngờ anh lại muốn tôi đến như vậy, không có liêm sĩ!"

___________________

Chap sau đảm bảo có H:))) tin tui đi, dạo này mất chất xám qué gầu hihi❤️✨







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top