Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4. Vỡ tan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác từ thời điểm có suy nghĩ không đứng đắn với Tiêu Chiến cho đến khi tẩy trang ngồi xe đến tiệc rượu xã giao buổi tối vẫn không tài nào tập trung nghĩ nổi chuyện khác.

Mặc kệ anh ngồi bên cạnh liên tục thông báo lịch trình cho tài xế cũng như dặn dò Tiểu Quy chuẩn bị thêm quần áo phù hợp với thời tiết ở thành phố X. Riêng Vương Nhất Bác chỉ ngồi đó, trong đầu vòng vòng hình ảnh Tiêu Chiến buổi chiều nay.

"Cậu chủ, lát nữa đến nhà hàng chúng ta đi nhanh vào tìm đạo diễn. Lúc đó cậu chỉ cần cậu nhấp môi một ly xong chúng ta lập tức lên xe ra sân bay." Tiêu Chiến không yên tâm dặn dò biểu hiện sắp đến của Vương Nhất Bác.

Hắn nghe rồi gật đầu như không, hai mắt tuy nhìn anh nhưng tâm hồn không hề ở đó.

Về phần Tiêu Chiến, anh tự cảm thấy bản thân bận rộn chết đi được. Vì vậy, trông thấy hắn không nặng không nhẹ đáp ứng rồi cũng vội quay đầu đi xem thông báo trên điện thoại.

Qua hồi lâu, đầu óc Vương Nhất Bác cũng nghĩ đến chuyện cũ. Hắn nhớ lần đầu gặp Tiêu Chiến là năm cuối tiểu học, khi đó không hiểu chuyện nên hắn cũng bám lấy anh một thời gian.

Chính vì vậy, sau này khi Tiêu Chiến tốt nghiệp Đại học. Cha mẹ hắn liền không nghĩ nhiều giao công việc trợ lý đến tay anh.

Nhưng dẫu cho hai người có xuất phát điểm gần nhau mấy bước chân như vậy, Vương Nhất Bác chưa từng có cảm giác lạ như hôm nay.

Chẳng lẽ Tiêu Chiến đổi ý, hiện tại không còn muốn làm trợ lý số khổ của hắn nữa mà chuyển sang câu dẫn hắn.

Vì vậy anh mới đứng trước hương pheromone vạn người mê của hắn mới chê hôi, sau đó còn cố ý vấp ngã để hắn đỡ lấy.

Trách ai chứ? Trách hắn đóng quá nhiều phim có kịch bản tương tự mới khiến anh không phân biệt được thật giả bày trò.

Dù sao hắn cũng không quá bài xích anh, thích hắn trực tiếp nói một tiếng là được.

( Cảnh báo tư duy ngược :))) )

Vương Nhất Bác đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, căn bản không nhận ra vẻ mặt của bản thân rất kì quái.

Giống đang nén cười rồi lại cười mỉm mỉm ra mặt, đôi khi không nhịn được còn phát thành tiếng nho nhỏ ngoài miệng.

Thế giới của riêng hắn cũng khá đẹp đẽ. Có điều ngoài hiện thực toàn bộ biểu hiện của hắn đều bị Tiêu Chiến và Tiểu Quy trông thấy.

Tiểu Quy huých tay anh liên tục mấy cái muốn nhờ anh ra mặt hỏi thử tình hình. Tiêu Chiến ở bên này bị đẩy vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Anh còn không biết tính hắn thì còn ai vào đây, bình thường hắn làm gì cũng đừng mong mở miệng ra cười hắn một cái. Hỏi chuyện chọc quê hắn càng không được, huống hồ khi hắn đang cao hứng lại ngang nhiên động vào.

Tiêu Chiến xua tay ra hiệu cho Tiểu Quy mặc kệ Vương Nhất Bác, ít ra cũng còn có thể cho anh chút tĩnh lặng trước khi đến bữa tiệc.

.

Tiệc tối ồn ào xa xỉ, một đống người tập trung vui vẻ không hề nghĩ đến việc thu lại bớt pheromone nồng nặc.

Tiêu Chiến đi chỉ vừa vào đến nửa phòng nghỉ đã bắt đầu choáng váng.  Đến nước này anh chỉ có thể thương lượng để Vương Nhất Bác tự mình đi vào trong kính rượu vị đạo diễn kia. Sau đó hẹn nhau ngoài cửa lên xe đi sân bay.

Vương Nhất Bác cũng không phản đối, xua tay chấp nhận để Tiêu Chiến vào nhà vệ sinh rửa mặt, một mình đến phòng trên tầng gặp đạo diễn.

Thoát khỏi không gian chật hẹp toàn người là người. Tiêu Chiến một mình trong nhà vệ sinh mới nhận ra mặt mình đỏ lên một mảng, hơi thở cũng rất dồn dập giống như đã tiến vào kì phát tình.

Đều tại Vương Nhất Bác buổi sáng thả pheromone vô tội vạ, buổi tối anh lại phải đến đây chịu sự tra tấn từ pheromone của những người khác nên cơ thể phản ứng mạnh thế này.

Vốc một ít nước lên rửa mặt, anh không dám để tình trạng kéo dài, vội tìm trong balo thuốc ức chế đem theo phòng hờ của bản thân ra uống một viên.

Chỉ là không ngờ thuốc còn chưa kịp đụng tới, từ ngoài cửa kéo đến hai ba alpha cao lớn. Bọn họ có vẻ vừa trải qua một trận vui vẻ, bên người vẫn còn trộn lẫn mùi pheromone của cả omega.

Tiêu Chiến giật mình thon thót, hộp thuốc vội giấu trong túi áo khoác cúi mặt đi ra ngoài.

Có điều đám người đó không muốn buông tha cho anh, trông thấy anh lúi cúi lại ngả ngớn cười cợt đứng dàn thành hàng cản đường.

"Mỹ nhân, đi đâu vậy?"

Tiêu Chiến lạnh lẽo trả lời: "Làm ơn tránh ra."

"Ây, mỹ nhân không khỏe sao? Mặt đỏ như vậy?"

"Có cần chúng tôi giúp không? Hửm?"

Một trong số người họ nắm lấy cổ áo Tiêu Chiến bắt anh nhìn lên, bị cả hai ba con người bao vây suýt thì thở không được. Tuy nhiên đối diện với sự chọc ghẹo không có điểm dừng này, Tiêu Chiến đành dùng chút kĩ năng học được để phòng thân ra tự vệ.

Đám người kia đột ngột bị tấn công không thể nói là không bất ngờ, chỉ là ba chọi một sức lực chênh lệch.

Tiêu Chiến cuối cùng vẫn chống đỡ không nổi, đành phải dùng hạ sách chạy vào buồng vệ sinh khóa trái cửa.

Bên ngoài tiếng đập cửa dồn dập như tiếng trống, những lời mắng chửi lẫn hạ lưu liên tục truyền đến tai anh.

Tiêu Chiến muốn gọi điện thoại cũng không biết phải gọi cho ai chỉ có thể ngồi bên trong cầu nguyện bọn người kia đừng đánh sập cả cánh cửa.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân người gấp gáp.

"Tiêu Chiến!"

Còn không phải giọng của cậu chủ "nhỏ" sao?

Tiêu Chiến nhận ra liền e ngại nghe ngóng, bên ngoài lại phát ra thêm vài tiếng chửi bới.

Bọn người kia chẳng mấy chốc chỉ mặt gọi tên Vương Nhất Bác.

Vậy mà hắn dường như không ngại điều này, ở bên ngoài tiện tay ném toàn bộ điện thoại của đám alpha xuống đất, còn lớn tiếng cảnh cáo bọn chúng cẩn thận.

"Chuyện này chưa xong đâu, tao nhất định cho mày bài học." Tên alpha thủ lĩnh phẩy tay đám đàn em, "Đi."

Vương Nhất Bác chán ghét khịt mũi, mùi của đám người vẫn còn bay tà tà khắp nơi khiến hắn thoáng tức giận.

Gõ cửa nơi Tiêu Chiến đang trốn bên trong, hắn gằn giọng: "Anh ra đây, khó chịu chết đi được."

Tiêu Chiến sau cánh cửa giọng nói ngập ngừng: "Tôi...cậu ra ngoài trước đi, tôi không tiện."

"Sao hả?" Vương Nhất Bác lớn tiếng hỏi lại.

Vừa nghe là biết Vương Nhất Bác nhất định đang nổi cơn tam bành bên ngoài. Tình thế có mấy phần cấp bách, nhưng Tiêu Chiến lại không thể trực tiếp nói với hắn kì phát tình của anh đến rồi.

Hơn nữa anh vậy mà có phản ứng.

"Sắp đến giờ bay rồi được không? Anh còn muốn ở trong đó bao lâu?" Vương Nhất Bác không kiên nhẫn, hiện tại lại đến lượt hắn đập lên cánh cửa mỏng manh, "Tiêu Chiến, đừng nói anh...Mau mở cửa ra cho tôi!"

"Tôi, không cần đâu."

"Mở cửa!" Vương Nhất Bác dùng gần như toàn bộ sức lực hét.

Cuối cùng cánh cửa cũng he hé mở ra, hắn thuận thế luồn cơ thể cao gầy vào trong.

Tiêu Chiến quả nhiên như hắn đoán, trên người toàn là mồ hôi, khuôn mặt đầy đặn đỏ gắt.

Hắn tuy không phải omega nhưng những kiến thức này vẫn xem như có thường thức. Một omega trong kì phát tình nhu thuận như nước, cảm giác lại rất mềm mại làm người ta muốn chạm vào.

Khóa trái cánh cửa thêm một lần, Vương Nhất Bác ôn nhu nâng cằm Tiêu Chiến lên quan sát, trong giọng nói đầy ý trêu chọc: "Không ngờ, bình thường trông anh nghiêm túc như vậy."

Tiêu Chiến chật vật tránh ánh mắt hắn, cố nặn ra câu trả lời: "Cậu không cần lo, tôi uống thuốc rồi."

"A, uống thuốc rồi mà còn như vậy..." Vương Nhất Bác cười khẩy, vốn còn muốn nghe Tiêu Chiến phản pháo thế nào, rốt cuộc lại bị khuôn mặt ủy khuất của anh làm cho xúc động.

"Ưm!"

Tiêu Chiến bất ngờ bị người đối diện hôn không kịp hiểu ra vấn đề chỉ có thể nắm lấy tay áo Vương Nhất Bác tìm nơi bấu víu. 

Vương Nhất Bác dùng lực giữ lẫy cằm  của anh không cho nhúc nhích, đầu lưỡi như con rắn trườn từng chút một vào trong khoang miệng anh.

Môi lưỡi cả hai quấn lấy nhau không tìm ra khe hở, cơ thể Tiêu Chiến càng lúc càng nóng chỉ có thể để yên cho alpha trước mặt ôm vào lòng.

Bất quá mùi hương bạc hà nồng nặc vẫn khiến nước mắt sinh lý của anh dàn dụa.

Vương Nhất Bác cảm thấy mình thật sự mất trí rồi, chỉ có mấy ly rượu liền say rồi mất kiểm soát đến thế. Hắn hiện tại không chỉ muốn hôn, mà còn muốn nhiều hơn nữa.

"A!"

Cả người bị nhấc bổng, Tiêu Chiến có ngốc cũng biết Vương Nhất Bác muốn làm gì.

Bây giờ hắn hành động theo bản năng khiến anh vùng vẫy cỡ nào cũng không tìm ra được cách thoát thân.

Rành rọt mang anh đi khỏi bằng cửa sau, hắn không chút kiên nhẫn nào gọi xe của mình mà vẫy tay gọi một chiếc taxi.

Thời điểm mang được người nhét vào ghế sau rồi lại không chút ngần ngại ngoặm lấy đôi môi mình thưởng thức dang dở.

Tài xế taxi khá lớn tuổi nhìn gương chiếu hậu trước mặt chỉ biết câm nín lắc đầu. Đúng là tuổi trẻ, không biết ý tứ gì cả.

Do đó, ông một câu cũng không hỏi, cứ một đường chạy đến một khách sạn lớn cách đó vài ki - lô - mét.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top