Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngọt ngào


Mùa đông năm nay ở Bắc Kinh hình như lại lạnh hơn rồi. Tuyết rơi từ rất sớm, thật yên ắng mà bất ngờ. Chỉ thấy hôm qua trời còn nắng to thật to, vậy mà chỉ qua một đêm, tuyết đã rơi, trắng xóa cả một mảnh đất trời.

Dòng người náo nhiệt ồn ào đi lại trong thành phố tấp nập, Tiêu Chiến cũng không ngoại lệ. Anh mặc một cái áo len màu xám nhạt bên trong, bên ngoài khoác áo măng tô, đeo khăn quàng cổ che đến tận mũi, hai tay đút mãi trong túi áo vì lạnh. Gió thổi qua một chút, anh khẽ run rẩy, bước chân rảo nhanh hơn hướng đến ngôi nhà của cậu và anh, rất muốn nhanh chóng được lao vào cái ôm của bạn nhỏ nhà mình, để cậu sưởi ấm mình.

Bạn nhỏ nhà anh mang tên Vương Nhất Bác, cậu nhỏ hơn anh sáu tuổi, nhưng cố tình cậu lại là "chồng" của anh. Vương Nhất Bác rất không thích anh gọi cậu là bạn nhỏ, mỗi lần anh gọi như vậy cậu đều giận dỗi ra mặt, còn phải ném anh lên giường trừng phạt một phen mới có thể hả giận. Chỉ là anh vẫn luôn rất thích gọi cậu như vậy, tất nhiên là gọi thầm thôi, vì eo già của anh không thể nào chịu đựng nổi cậu nhỏ tàn nhẫn trừng phạt đâu.

Mua nhà ở trung tâm thành phố Bắc Kinh tất nhiên là rất xa xỉ, cũng phi thường thoải mái. Người ta vẫn thường hay nói là tiền nào của nấy mà. Hồi đó anh ưng ý căn nhà này, Vương Nhất Bác chiều theo ý anh, không nói hai lời liền mua luôn rồi. Từ đó trở đi, con đường này đã trở thành con đường mà anh quen thuộc nhất. Nhìn thấy ánh đèn đường ấm áp nơi ngõ nhỏ phải đi qua mỗi lần về nhà, bước chân của anh lại càng nhanh hơn cả lúc nãy.

Một tiếng *cạch* nho nhỏ vang lên, cửa nhà mở ra, ánh đèn màu vàng ấm áp phủ lên người anh, chiếu ra cái bóng trải dài thật dài trên mặt đất. Anh thay giày bằng đôi dép bông hình chú thỏ con đi trong nhà.

Hồi đi mua nó anh thấy nó rất nữ tính, cũng rất trẻ con nhưng Vương Nhất Bác cứ nhất định muốn anh mua đôi này, sau đó cậu cũng chọn một đôi cùng kiểu dáng, chỉ khác là dép bông của cậu có hình chú sư tử nhỏ mà thôi. Sư tử rất hợp với bạn nhỏ nhà anh cho nên anh cũng chiều người yêu, theo ý cậu mà mua rồi.

Trong nhà có máy sưởi, rất ấm áp so với việc phải đón gió lạnh ngoài đường, Tiêu Chiến rất nhanh đã cảm thấy hơi nóng, anh cởi áo măng tô và khăn quàng cỏi ra, treo lên móc treo quần áo, nghe thấy một chút tiếng vang trong phòng bếp, anh liền bước vào.

Cậu nhỏ nhà anh mặc chiếc tạp dề, đang rất nghiêm túc loay hoay trong căn bếp nhỏ hâm lại một lồng tiểu long bao mà anh nói muốn ăn hôm qua, hôm nay cậu mất công đi hai tiếng đồng hồ để mua về cho anh. Anh có chút đau lòng cậu đi xa như vậy chỉ để mua một lồng tiểu long bao, nhưng trái tim lại như có làn nước ấm chảy qua, ngọt ngào đến nỗi khiến anh không thể nào kiềm chế được mà cong khóe môi.

Trên bàn ăn đã để sẵn một đĩa thịt xào ớt, một tô canh sườn hầm củ sen, một đĩa trứng xào cà chua, và có cả một ly trà gừng còn đang bốc hơi nóng nghi ngút, chắc là pha cho anh đây mà.

Nhắc tới nấu ăn mới nhớ, chẳng biết từ bao giờ Vương Nhất Bác đã có thể làm cho anh mấy món ăn đầy hương vị gia đình như vậy rồi. Anh vẫn còn nhớ hồi đầu lúc mới quen nhau, cậu đến ngay cả salat dưa chuột cũng làm không xong, vừa làm một cái là đổ nguyên cả một nửa hũ giấm vào, may mà không ngộ độc thực phẩm. Còn có một lần, cậu thậm chí còn không biết bật bếp ra sao để nấu canh cơ, thực sự là tay mơ tới mức anh đã cấm không cho cậu vào nhà bếp, nói rõ với cậu nơi này là địa bàn của anh, cũng là cấm địa của cậu.

Ấy thế mà ký ức tưởng chừng như mới hôm qua, hôm nay nhìn lại, phát hiện ra, cậu nhỏ nhà mình đã có thể tự tay chuẩn bị cả một bàn đồ ăn rồi.

Anh ngẩn người đôi chút, thấy Vương Nhất Bác thế nhưng vẫn chưa nhận ra là anh đã về tính trẻ con nổi lên, nhẹ tay nhẹ chân lại gần cậu, cái tay đưa lên, che đi mắt cậu.

- Đoán xem anh là ai?

- A Chiến đừng nháo, trên đường về có lạnh không anh?

Vương Nhất Bác hiển nhiên là không có chút ngạc nhiên nào. Lúc về cậu đã khóa cửa, chìa khóa lại chỉ có hai chiếc, trong căn nhà này có thể đùa với cậu chỉ có anh mà thôi, căn bản là không cần nghĩ, dùng đầu ngón chân cũng biết đó là anh.

Cậu dừng lại việc làm trên tay, sau đó đưa tay lên bao lấy bàn tay đang làm loạn che mắt cậu của anh, kéo tay anh xuống để chúng vòng qua eo mình, làm anh ôm lấy cậu.

Ừm, bàn tay rất ấm áp, xem ra anh rất nghe lời, không hề để bản thân bị lạnh.

Vương Nhất Bác rất hài lòng vì điều đó. Cậu nhớ mấy năm trước trời hạ một đợt tuyết đầu mùa khi vẫn có nắng ấm, Tiêu Chiến rất thích nghịch tuyết, liền ở ngoài trời nửa tiếng nghịch chán chê mới thôi. Kết quả chính là bản thân anh bị cảm một trận thật là nặng, nằm trên giường mất vài hôm không đi đâu được.

Từ đó trở đi, Vương Nhất Bác bắt đầu quản anh rất chặt, mỗi năm có tuyết rơi đều coi chừng anh kỹ càng, cũng không để cho anh lại sốt thêm lần nào vì nghịch tuyết nữa.

Tiêu Chiến kỳ thực rất bất đắc dĩ, nhưng bạn nhỏ nhà mình đã lo lắng cho mình như thế rồi, thì anh chỉ có thể vừa đau khổ vừa ngọt ngào mà nghe theo thôi.

- Anh, uống trà gừng, thời tiết đột ngột thay đổi sẽ khiến anh dễ bị cảm lạnh.

Giọng nói Vương Nhất Bác ôn nhu mà nhẹ nhàng nhắc nhở anh. Kỳ thực Tiêu Chiến rất ngạc nhiên thì người khác nói cậu lạnh lùng cao lãnh, rõ ràng Vương Nhất Bác có trái tim ôn nhu như vậy, rõ ràng cậu cẩn thận dịu dàng như vậy, sao có thể như người khác nhận xét được chứ?

Kỳ thực thì chỉ có khi nào đối mặt với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mới có thể để lộ ra tình cảm ẩn sâu trong đáy lòng mình cơ chứ?

- Không uống đâu, anh không thích uống trà gừng.

Tiêu Chiến làm nũng với Vương Nhất Bác. Trong mối quan hệ của hai người, dù anh là người lớn tuổi hơn nhưng lại bị cậu sủng tới nhỏ đi, mà cậu vốn nhỏ tuổi hơn anh, lại càng ngày càng trưởng thành hơn, chăm sóc anh chu toàn. Phải chăng vì kẽ đó mà cậu không thích anh gọi cậu là bạn nhỏ chăng?

Thực ra Tiêu Chiến không phải là rất ghét trà gừng, chỉ là anh vẫn muốn làm nũng, muốn đem đầu mình cờ cọ vào cổ cậu như một chú mèo nhỏ, chỉ vì nghe một vài câu nói ngọt ngào dỗ dành từ người yêu mà thôi.

- Ngoan nào, em mua mứt quả, uống trà gừng xong ăn một miếng mứt quả sẽ không đắng nữa.

Giọng điệu Vương Nhất Bác dỗ dành anh thực sự giống như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy, nhẹ nhàng mà dịu dàng, lại chất chứa đầy yêu thương mà sủng nịnh. Phỏng chừng chẳng ai có thể nghĩ tới một người cool ngầu như Vương Nhất Bác lúc làm việc là một tay đua motor chuyên nghiệp nghiêm nghị, lúc trượt ván thì vẻ mặt lạnh lùng, lại muốn đem tất cả ôn nhu của bản thân gom lại dành hết cho một người, mà người ấy may mắn làm sao, lại là anh.

Tiêu Chiến nghe được lời dỗ dành của bạn nhỏ nhà mình rồi, ngoan ngoãn đi uống trà gừng, vừa mới uống xong thì một viên mứt quả đã được nhét vào miệng, xua tan đi cái vị đắng đắng cay cay của gừng.

Cậu lấy lồng tiểu long bao ra, đặt lên bàn ăn, sau đó lấy bắt đũa dọn ra, hai người cùng nhau bình đạm trả qua một bữa ăn tối.

Sau đó như mọi ngày, Vương Nhất Bác tuyệt đối sẽ không để cho anh làm mấy việc nhà nhỏ nhặt, nên cậu dọn dẹp bàn ăn, rửa bát đũa, lau khô rồi để vào tủ bát. Xong xuôi thì cậu mới về phòng, cùng anh nói chuyện phiếm hay xem một bộ phim, không bao lâu sau thì mới đi ngủ.

Hoặc cũng có những ngày Tiêu Chiến nhiều việc, cậu sẽ ngồi bên cạnh anh, an an tĩnh tĩnh mà nhìn, thi thoảng cắt cho anh một dĩa trái cây, pha một ly sữa rồi sẽ đi ngủ trước, lúc nào đó tỉnh dậy phát hiện thấy anh ngủ quên trên bàn làm việc sẽ nhẹ nhàng ôm lấy anh, đem anh lên giường ngủ cho thoải mái.

Cuộc sống của hai người vẫn luôn bình bình đạm đạm mà trôi qua như vậy, có chút cảm giác hai người đã già rồi, giống như một đôi lão phu phu vậy.

Không phải cậu và anh không có xích mích, nhưng sau tất cả, mỗi lần cậu đều vì anh mà lui lại một bước, anh cũng vì cậu mà kiềm chế bản thân, cả hai nhường nhịn nhau, cùng nhau trải qua những ngày tháng vui vẻ khoái lạc, để cho cuộc sống không bao giờ là nhàm chán, lúc nào cũng đong đầy ý nghĩa.

Sống bên nhau như một đôi chồng chồng già cả, hai người không phải là không hề yêu nhau, chỉ là tình yêu ấy nhẹ nhàng mà lắng đọng, tựa như hai người đã bên nhau rất lâu rồi.

Người xung quanh đều nói anh và cậu giống như hai ông già sống bên nhau, bản thân anh cũng từng có suy nghĩ mình muốn mình có một tình yêu oanh oanh liệt liệt, chỉ là khi đã gặp đúng người rồi, thì dù hai người chỉ đơn giản là cùng nhau trải qua củi, gạo, dầu, muối của cuộc sống vẫn sẽ luôn thấy ngọt ngào tình cảm, ấy là một bầu không khí không thể nói rõ ràng được.

Nó không mãnh liệt nhưng da diết nhẹ nhàng, không bộc trực nhưng lại thẩm thấu, là cảm giác muốn bên nhau đến hết cả một đời, là bầu không khí không ai chen vào được vậy.

Anh yêu thích cậu, yêu thích mọi thứ của cậu, mà cậu cũng yêu thích anh, chấp nhận mọi vẻ đẹp cũng như mọi tật xấu của anh, hai người bao dung nhau cùng trải qua sinh hoạt, là một loại ngọt ngào của tình yêu mà anh vẫn luôn mơ ước, cũng luôn được trải qua khi sống cùng Vương Nhất Bác.

Thế giới có hơn bảy tỷ người, xác suất hai  ta gặp và ở bên nhau chỉ có năm phần vạn, nhưng anh vẫn đến được bên em, vẫn yêu em, vẫn vì em mà rung động trong biển người mênh mông ấy.

Vương Nhất Bác, tương lai còn dài, quá khứ của anh không thể dành cho em là một tiếc nuối, nhưng, in gửi gắm em hiện tại của anh, và cả tương lai của anh nữa.

Anh yêu em, tiên sinh của anh.*

*tiên sinh của anh là một cách gọi bạn đời nhé mọi người, tui không nhớ tui coi ở đâu, nhưng mà nó là cách gọi bạn đời á.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top