Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 55: Tương lai còn dài

Vương Nhất Bác liếc mắt qua Kì Tử và thuộc hạ đứng ở phía đường lớn cùng vài chiếc BMW đen quen thuộc của mình, cầm tay Tiêu Chiến cẩn thận đi xuống bậc thang, y được hắn cẩn thận bọc trong áo lông cừu cao cấp, trước khi ra ngoài đã phải nói bao lần rằng mặc như vậy sẽ không lạnh nhưng hắn nằng nặc bắt y mặc rất nhiều đồ khiến gương mặt xinh đẹp khẽ ửng hồng. Vương Nhất Bác quay lại những ngày trước đây, khi ra ngoài đều sẽ mặc âu phục, gương mặt nghiêm nghị góc cạnh, điển trai hơn người, đã thật lâu rồi Tiêu Chiến mới có thể ngắm nhìn thân ảnh đẹp vạn người mê này đâm ra vành tai trắng nõn cũng đỏ ửng lên trông thấy . Vương Nhất Bác nhận được ánh mắt không rời của Tiêu Chiến, bàn tay đang đặt ở eo của y khẽ dùng sức, khoé miệng nhếch lên một chút, hiểu sai ý y mà nhẹ giọng an ủi

" Em yên tâm, nhất định sau này 3 người nhà chúng ta sẽ còn quay lại đây"

3 người nhà chúng ta...

Tiêu Chiến mỉm cười, ngước lên một chút chuẩn xác hôn vào khoé miệng Vương Nhất Bác, hắn sững một chút, lại tiếp tục đi đến nơi Kì Tử đang chờ.

Kì Tử cùng đàn em cúi đầu lớn tiếng chào

" Vương tổng, Vương phu nhân !"

" Ừ "

Vương Nhất Bác nhàn nhạt đáp, đỡ Tiêu Chiến ngồi vào ô tô sau đó hắn ngồi bên cạnh y, vươn tay giúp y cởi bỏ lớp áo bên ngoài, Kì Tử ngồi vào ghế lái, bắt đầu trở về Vương gia, rời xa chốn yên bình này.

*********************************

Vương gia quả thực khác kia rất nhiều, những thứ đồ mà Vương Nhất Bác thích cũng được dọn đi, thay vào đồ mới hoàn toàn nhưng không kém cao cấp, những đồ mà hắn không cho ai chạm vào vì Tiêu Chiến, hắn không tiếc nuối mà đem bỏ đi. Chỉ là không muốn y nhìn vào những thứ đó mà hồi tưởng lại quá khứ kia.

Từ cổng đi vào, Tiêu Chiến có chút ngạc nhiên không giấu nổi, vườn hoa...đều được trồng những loài hoa y thích, được chăm thật tốt, nhìn xa xa ở giữa vườn hoa rộng lớn còn có chòm kính lớn, Vương Nhất Bác ghé xuống tai y giải thích

" Cái đó là của em, em sau này có thể vào đó tự do vẽ vời rồi Sean của anh"

" Nga " Tiêu Chiến vui mừng ngâm lên một tiếng, hắn kì công vì để y vui lòng vậy sao. Đi hết vườn hoa đến dinh thự, xe dừng lại Kì Tử xuống mở cửa cho hai người, Vương Nhất Bác bước xuống soái khí đầy người, sau đó cẩn thận đỡ Tiêu Chiến xuống xe, dìu y bước vào bên trong.

Người làm đứng hai bên cửa lớn đón hai vị chủ nhân, cúi đầu

" Vương tổng, phu nhân!"

Kì thực, khi Tiêu Chiến bước vào bên trong suýt chút nữa y không tin rằng đây là nơi mình sinh sống gần 10 năm nay, cái gì cũng mới, cái gì cũng lạ, lại nhìn sang Vương Nhất Bác sắc mặt một chút cũng không đổi kia, y hơi nhíu mày

" Đâu cần thiết như vậy nha?"

" Cần chứ " Vương Nhất Bác gật đầu quả quyết đáp, ngược lại với sự ngạc nhiên của Tiêu Chiến, hắn từ đầu đến cuối vẫn chưa hài lòng với sự sửa sang này, cảm giác dường như thiếu rất nhiều thứ mà chẳng hề biết thiếu thứ gì.

" Ồ xem ai cuối cùng cũng về rồi này" Người đàn ông tóc màu bạch kim đứng trên tầng 3 ngó xuống, Tiêu Chiến ngước lên nhìn, sau đó cố gắng lục lại trí nhớ xem bản thân đã từng gặp người này chưa, kết quả không tìm nổi. Vương Nhất Bác nhìn người đàn ông xong, ánh mắt chợt trở về thường ngày, ảm đạm đến đáng sợ .

" Anh là Phác Xán Liệt, là họ hàng xa của Vương Nhất Bác"

Họ hàng của Vương Nhất Bác đều gen trội như này sao? Người đàn ông này hẳn không phải người gốc Trung Quốc đi, dáng vóc cao lớn, gương mặt dễ nhìn, mang trên người không ít khí chất phong lưu đa tình. Tiêu Chiến đối với gương mặt niềm nở dễ mến ấy, cũng cười theo

" Em là Tiêu Chiến, chào anh"

" Vương Nhất Bác? Cậu hài lòng về nội thất tôi thiết kế chứ?" Phác Xán Liệt thân mặc một chiếc áo sơ mi trắng mở đến 3 cúc bên ngoài khoác áo hàng hiệu, cùng quần âu và giày thể thao đi qua Vương Nhất Bác muốn xuống tầng, Tiêu Chiến nhìn một chút, trong lòng ngầm phán xét

Quả thực gen nhà họ Vương không đùa được đi, dáng người đẹp như vậy, nhưng đối với Vương Nhất Bác lại kém một ít, Vương Nhất Bác liếc Phác Xán Liệt một cái, không mặn không nhạt trả lời

" Không vừa ý "

" Cái gì? Cậu ở bên ngoài 2 tháng, tôi gấp gáp từ Canada về đây thiết kế nội thất cho cậu mà vẫn không vừa ý sao?" Phác Xán Liệt giả bộ nổi đoá, cười khẩy một cái lại liếc qua Tiêu Chiến một cái, ánh mắt toát lên hứng thú một chút nhưng rất nhanh đã dập tắt .

" Anh Phác, em rất thích, cảm ơn anh"

" Em dâu nói thực dễ nghe, không như chồng em, bao nhiêu năm cũng không nói qua 3 từ" Phác Xán Liệt đáp lại Tiêu Chiến, khoé miệng nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo, nếu như có nữ nhân ở đây, nhất định vì nụ cười này mà lảo đảo ngã. Tiêu Chiến nghe xong, đôi mắt mang theo ý cười nhìn Vương Nhất Bác vẫn đang trầm lặng bên cạnh, chợt hắn lên tiếng

" Rất không vừa ý"

" ?!" Phác Xán Liệt cười khổ, sau đó liền nghiêm túc đi thêm vài bước xuống tầng " Tôi bên ngoài Ngự uyển đợi cậu"

Nhìn bóng lưng của Phác Xán Liệt khuất sau cửa lớn, Tiêu Chiến mới nghiêng đầu hỏi Vương Nhất Bác

" Sao bây giờ em mới gặp anh ta?"

" Vốn là con trai của bạn thân mẹ anh, một năm qua đây một lần để làm lại nội thất cho nhà chúng ta, có lẽ những lúc đó em không ở đây nên em không thể gặp" Vương Nhất Bác từ tốn giải thích, đỡ Tiêu Chiến lên trên phòng, hôn nhẹ lên trán y. Tiêu Chiến mới ngớ ra một chút, có lẽ quả thực là vậy, y rất hay không ở nhà vì hắn cùng y không có mối quan hệ tốt.

" Anh ta nhìn như vậy, đã có vợ chưa?"

" Có rồi, mà em hỏi vậy làm gì?" Vương Nhất Bác khó chịu hỏi lại, hắn ghét y hỏi về những người đàn ông khác trước mặt hắn, mà kể cả sau lưng hắn cũng vậy.

" Em tò mò thôi, tay hắn đeo nhẫn mà em lại thấy không ít mùi phong lưu, trêu hoa ghẹo nguyệt " Tiêu Chiến đi vào phòng ngủ lớn, căn phòng quen thuộc đến nỗi y không thể nào quên được, nhưng giường cùng bàn ghế được thay đổi hết, mà tất cả đều mềm mại rất vừa ý y.

" Giường êm lắm " Tiêu Chiến cảm thán, kéo Vương Nhất Bác đang đứng ở ban công đi vào chỉ vào giường, hắn thoáng chốc cười xấu xa

" Anh đang nghĩ, nếu như được làm em ở trên giường này, có bao nhiêu thoải mái a "

" .... anh có bệnh à!"

" Anh chỉ nghĩ thôi mà" Vương Nhất Bác khẽ cười, đặt một nụ hôn lên môi Tiêu Chiến, xoa đầu y.

Vương Nhất Bác mở tủ quần áo được trạm tinh xảo ra, bên trong có rất nhiều trang phục đủ màu sắc, từ trong đó lấy ra một bộ quần áo dày đưa cho Tiêu Chiến, thuận tiện lấy thêm một bộ cho bản thân

" Em tắm trước đi, lát nữa xuống ăn cơm "

" Được "

" Anh xuống dưới tầng, em cần gì cứ gọi, người làm ngay bên ngoài"

" Được được"

" Cẩn thận đấy, em làm anh lo chết đi được!"

" Biết rồi"

Nhìn Tiêu Chiến khuất sau cửa phòng tắm, hắn mới ly khai ra khỏi phòng .Vương Nhất Bác chậm chạp đi xuống dưới tầng, nhìn qua lần nữa tổng quan bên dưới, hắn chợt biết hắn đã thiếu cái gì. Cầm một chai rượu vang quý cùng hai ly rượu đi ra Ngự uyển, Phác Xán Liệt đang quay lưng gọi điện cho ai đó , giọng điệu thập phần khẩn trương, hắn liếc người làm đang đứng đó, Vương Nhất Bác hất tay ý bảo lui xuống. Hắn từ từ mở rượu sau đó rót cho bản thân một ly, đã lâu rồi chưa được uống rượu, chai rượu bình thường như này cũng cảm thấy ngon quá đi. Phác Xán Liệt nghe tiếng động sau lưng, nói thêm vài câu qua điện thoại sau đó tắt máy ngồi xuống đối diện Vương Nhất Bác .

" Cậu với Tiêu Chiến mai rảnh không?"

" Làm gì?"

" Vợ tôi sắp về đến đây rồi, mai đo đồ cưới luôn đi"

" Mai tôi có việc bên tập đoàn, ngày kia thì được"

" Vợ tôi không quen múi giờ bên này, ở đây sẽ rất mệt!"

" Đừng một câu vợ hai câu vợ đi" Vương Nhất Bác nhìn Phác Xán Liệt, mới ngày nào mỗi ngày hai em gái mà nay đã bị nghiện vợ rồi sao? Thời thế không bằng thế thời mà.

" Nga? Cậu thì không ?" Phác Xán Liệt rót cho bản thân ít rượu, nghiêng đầu hỏi vặn lại, từ ánh mắt Vương Nhất Bác ban nãy nhìn Tiêu Chiến, Phác Xán Liệt cam đoan rằng nếu như có bảng viết cảm xúc dành cho vợ gắn trên trán thì nhất định Vương Nhất Bác sẽ là người viết không giới hạn.

" Cậu muốn tôi ra đây chỉ để nói chuyện này?"

" Tôi vừa mua lại tranh của Tiêu Chiến được đem đi đấu giá, nhưng một vài bức đã được treo ở triển lãm quốc tế không thể mua lại được, mấy hôm nữa tranh sẽ được mang về đây, sau đó treo ở trong dinh thự"

" Ý tưởng không tệ, tôi cũng vừa nghĩ ra ý này"

" Có điều, vài bức rất lạ, chỉ vẽ bóng người nhưng không vẽ mặt cũng không vẽ gì xung quanh, lúc nhìn vào rất buồn.."

" Tranh của em ấy, tôi ít nhiều cũng chưa thưởng thức"

" Không sao, tương lai còn dài" Phác Xán Liệt hiểu rõ con người trước mặt đã hoàn toàn thay đổi, không còn là người ngang ngược, vô tâm vô phế như xưa nữa, cả bản thân như vậy, cuối cùng cũng tìm được trạm cuối của đời mình rồi.

Tương lai còn dài...

Vương Nhất Bác khổ sở cười một tiếng, hai người đàn ông đẹp như tạc tượng ngồi bên trong chòm kính, hắn cùng với Phác Xán Liệt hiếm khi hàn huyên lâu đến vậy, đến khi trời sẩm tối, chai rượu trên bàn đã hết, hai người mới chuyển hướng đi vào bên trong Vương gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top