Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện 3 : Còn là người không?

Ngày đó lên xe hoa, Tiêu Chiến hoàn toàn không có được tình yêu của Vương Nhất Bác, càng một chút để tâm cũng không có. Mặc dù lễ kết hôn ở Vương gia làm rất lớn, tất cả những người có tiếng trong giới làm ăn đều đến chúc phúc, nhưng hoành tráng bao nhiêu, Tiêu Chiến bên trong lại đau lòng bấy nhiêu. Trong số họ ai biết được sự thật sau lễ cưới này? Sau hôm nay y chỉ có thể nhốt mình trong Vương gia, ngoài có danh dự là chủ nhân nơi đây ra thì chả là cái thá gì.

Năm đó Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, sự sắc lạnh trong mắt hắn ngày càng đậm, bên môi nhả ra một câu " Ngoài sắc đẹp ra, y chả có cái gì xứng ở đây" .

Tiêu Chiến nghe được toàn bộ, một trận cười khổ trong lòng, y nhìn lên chiếc ảnh cưới lớn treo ở trước sảnh chính Vương gia, nụ cười gượng này của hắn có bao nhiêu chán ghét đối với y nha.

Đến đêm tân hôn cũng không nể cha mẹ hai bên mà ở lại, sau khi mọi người về hết, Vương Nhất Bác hắn cũng leo lên motor lao đi đến biệt thự với Lâm Cẩm Nghiên. Đêm đó, Tiêu Chiến đứng trên hành lang nhìn hắn rời đi, lòng đau đến quặn lại, y nhớ rõ đêm đó là tuyết đầu mùa, rất lạnh nhưng so với hắn, lại lạnh gấp bội lần . Sao y lại yêu hắn đến vậy, cho dù hắn luôn ghét bản thân, cho dù hắn một chút cũng không muốn ở gần. Nhưng, y vẫn không thể không yêu hắn, ngược lại tình yêu này trong 8 năm ấy ngày càng sâu đậm.

...

Tiêu Chiến ngồi ở chính hành lang mà 10 năm trước nhìn Vương Nhất Bác rời đi, mặc dù đã sửa sang rất nhiều nhưng kí ức vẫn còn đó chẳng thể phai mờ. Mùa xuân sang, chỉ xót lại ít cơn gió se se lạnh, hoa lá trong vườn đều đã chớm nở, bản vẽ trên bàn cũng phác được hơn một nửa, nhưng y vẫn chưa thấy hài lòng.

Vương Nhất Bác sau khi ru được Vương Toả ngủ, hắn nhẹ nhàng đặt bé xuống trong nôi, cẩn thận đóng cửa lại sợ đứa bé giật mình tỉnh giấc. Toan quay người đi lên thư phòng lại thấy bóng lưng gầy mà thon thả của Tiêu Chiến ngồi ở ban công, hắn nở nụ cười đi đến. Tiêu Chiến lúc này mắt đỏ hoe, nghe tiếng bước chân đến liền nhướn mày cố gắng che đi sự buồn tủi của bản thân.

" Con ngủ rồi sao?"

" Đúng a, tại sao em ru là nó ngủ ngay lập tức, còn anh ru cảm giác thời gian trôi qua rất lâu vậy, Chiến Chiến em sao thế? Không khoẻ ở đâu sao?" Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến, lập tức bị đôi mắt đỏ hoe kia làm chú ý, hắn sốt sắng đến nỗi đứng lên mà suýt bật cái ghế đổ xuống.

" Em không sao, lúc nãy gió mạnh quá" Tiêu Chiến lắc đầu cười, Vương Nhất Bác cau mày một hồi, xác định thực sự không có sự khác thường nào hắn mới buông y ra ngồi lại vào chỗ, vươn tay cởi áo khoác len của mình khoác lên vai y.

" Anh vẫn ở đây " Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến nghĩ gì, hắn năm đó cũng nhìn lên hành lang này, trong bóng tối đó lại có một nhân nhi đau lòng nhìn hắn, uất ức sao? Đúng, ngoài uất ức, buồn tủi ra, y lúc đó chẳng cảm thấy gì. Hắn nhẹ giọng an ủi nhân nhi của 10 năm sau đó, rằng hắn ở đây, hắn sẽ mãi luôn ở đây với y.

Vương Nhất Bác mới chỉ nhẹ giọng vậy thôi, Tiêu Chiến đã không kìm được mà nước mắt lăn dài trên gò má trắng hồng " Em biết mà "

" Anh luôn ở đây, ở cạnh em"

Những mùa đông sau đó trái tim Tiêu Chiến không bao giờ cảm thấy lạnh lẽo nữa, cảm thấy 8 năm đó phải hay không thật đáng....

Tiêu Chiến tiếp tục vẽ tranh, Vương Nhất Bác im lặng nhìn y vẽ, không thể không nói sau khi sinh Vương Toả, ngoài việc y không làm với mình thường xuyên ra thì cái gì cũng y cũng tốt, đặc biệt gương mặt xinh đẹp hơn rất nhiều, hắn thật nghi ngờ nếu như sinh thêm đứa nữa ra thì hắn lúc nào cũng phải giữ vợ thật tốt chỉ sợ có ai cướp lấy Vương phu nhân của hắn. Bỗng điện thoại của Vương Nhất Bác reo lên, hắn cầm lấy điện thoại gạt nút nghe :

" Chuyện gì sao?"

" Trang phục may xong rồi, tôi đã gửi đến Vương gia" Biện Bạch Hiền bên kia đầu dây vừa kiểm tra chất liệu vải vừa đo lại số đo quần áo, Vương Nhất Bác mỉm cười, nói " Được, cảm ơn anh"

" Không có gì, được thiết kế cho Vương tổng cũng là vinh dự của tôi"

" Haha, đều là người một nhà cả" Vương Nhất Bác cao hứng nói thêm một câu, sau đó liền tắt máy. Tiêu Chiến hiếm khi thấy hắn cười khi nghe điện thoại, y có chút tò mò, thấy y nhìn mình, hắn liền giải thích.

" Là Mr.Baek gọi anh, anh ấy nói trang phục may xong rồi, ngày mai gửi đến đây"

" Thật sao?" Tiêu Chiến vui vẻ hỏi lại, ánh mắt sáng lên trông thấy, y rất mong chờ bộ đồ cưới lần này.

" Đúng nha, bảo bối của anh dạo này đẹp như vậy, lại mặc thêm đồ cưới nữa, nhất định làm anh chết vì cái đẹp rồi!" Vương Nhất Bác hôn lên má Tiêu Chiến, nheo mắt cười nhìn y, xong lại bị y lườm

" Anh bị bệnh tâng bốc tôi à ? Nhan sắc này cũng phải tàn theo thời gian chứ, đợi vài năm nữa anh lại không thèm nhìn tôi " Tiêu Chiến nhìn sắc trời không còn sáng nữa, y vừa thu dọn đồ đạc vừa không đổi sắc mà đáp lại. Vương Nhất Bác đi theo điên cuồng phủ nhận, hắn sao có thể chê y , càng không thể không nhìn y nha, đi làm mới có buổi sáng mà đã nhớ người này muốn chết rồi!

Tiêu Chiến đứng trước phòng Vương Toả, đúng lúc gặp bảo mẫu vừa cho cậu uống sữa đi ra, y hơi nghiêng người hỏi " Toả nhi uống được nhiều sữa không vú ?"

" Tiểu thiếu gia nay uống được hết một bình rồi thưa cậu chủ" Bảo mẫu vẫn đang cầm bình sữa trống không của Vương Toả mang đi rửa sạch, giơ lên cho Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác xem, y gật đầu

" Bà vất vả rồi, về nghỉ đi"

" Nhưng tiểu thiếu gia sắp đến giờ đi vệ sinh nặng" Bảo mẫu căn giờ rất đúng, đúng giờ là Vương Toả dậy, đúng giờ là cậu đi vệ sinh. Tiêu Chiến lắc đầu xua tay

" Để anh ấy lo là được rồi"

" Anh?" Vương Nhất Bác đang đứng đằng sau tự nhiên bị chỉ tên, hắn thắc mắc, lại nhận được cái gật đầu khẳng định của Tiêu Chiến.

" Không anh thì ai?"

" Vậy tôi về trước, chào hai người"

" Tạm biệt "

.......

Căn phòng toàn mùi sữa thơm tho dễ chịu, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến bế Vương Toả lên cười đùa, đứa bé mới hơn 4 tháng nhưng trộm mụ trắng hồng rất đáng yêu, hắn không kìm được mà tìm máy ảnh trên thư phòng mang xuống chụp ảnh hai người, trong căn phòng tràn ngàn ngập tiếng cười. Vương Nhất Bác ngày trước đã dạy Vương Toả lật nên bây giờ hắn cũng đang cho cậu men theo mép giường, còn Tiêu Chiến cầm máy ảnh chụp lại khoảnh khắc này chợt Vương Toả đứng im, nước mắt nước mũi bắt đầu chảy ra sau đó là khóc to lên.

" Tiêu Chiến em có phải ba nó không!?" Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến nhất thời im lặng, 4 mắt nhìn nhau, y nhận thức được sớm hơn liền chạy ra khỏi phòng, chỉ nghe được tiếng Vương Nhất Bác gào lên lớn tiếng. Hắn ôm đứa bé lên dỗ nín, uỷ khuất để cậu nằm lên cái khăn được trải sẵn trên giường rồi lấy hơi nín thở mở bỉm của Vương Toả ra.

Tách

Tiếng máy ảnh chụp vang lên, Vương Nhất Bác ngoảnh lại lườm Tiêu Chiến đang bịt mũi cười lớn, hắn thật muốn khóc mà...Biết thế lúc làm y đã không bị cơ thể quyến rũ của y che mất tầm mắt, một lần thao bằng 1 tuần thay bỉm cho Vương Toả...vậy mà hắn cũng đồng ý!

Vương Nhất Bác đường đường là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, quản lý gần trăm công ty, đứng trên hàng nghìn người vậy mà ở trong căn nhà của mình tái mặt sợ sệt trước con trai mình.

Gian nan khó khăn đều đã trải qua, nhưng đối với tiểu chấm điểm trước mặt, hắn lại gian khổ vô cùng, Vương Toả mặt non nớt nhìn Vương Nhất Bác, lại nhìn Tiêu Chiến sau đó vừa ngậm ngón tay vừa cười lớn, nước mắt còn chưa lau hết, nhìn qua khả ái vô cùng.

" Bố con nói yêu con mà đến thay bỉm cũng không muốn a"

" Anh muốn, anh muốn "

" Vậy thêm tuần nữa?"

" Tiêu Chiến em còn là người không vậy?"

......

" Đám motor này cũng nên đi bảo dưỡng rồi, anh đang xem gì thế?" Tiêu Chiến đứng dưới gara với Vương Nhất Bác, vỗ lên yên xe , thấy hắn không chú ý đến mình mà cứ cắm mặt vào điện thoại, y tiến lên ngó vào lại thấy Vương Nhất Bác đang xem vài mẫu motor mini. Tiêu Chiến liền đen mặt véo vào tay hắn một cái

" Á đau !" Vương Nhất Bác thảm thương kêu lên, hướng Tiêu Chiến bày vẻ mặt đáng thương.

" Anh dám mua về tôi liền cho anh ngủ sofa" Y lạnh nhạt xoay người, còn nghiến răng cảnh báo hắn.

" Thì để sau này cũng được, bảo bối em đừng đối với anh như thế a " Vương Nhất Bác bĩu môi ôm lấy eo Tiêu Chiến nỉ non, cứ tôi một câu anh một câu một hồi lâu đến khi đi hết gara rộng đến bức người này.

Tiêu Chiến vẫn bị Vương Nhất Bác thuyết phục mua chiếc Motor đó, nhưng với điều kiện chỉ khi nào Vương Toả 6 tuổi mới được dạy cậu đi.

Vương Nhất Bác cười thầm, dạy con từ thuở còn thơ chứ..

....

" Alo?"

" Mai đến sân bay đón ông già này về Vương gia"

" Bác về đây sao? Có được không?"

" Ông già này phải nhìn thấy chắt nội, phải nhìn thấy cháu dâu, tiểu tử ngươi có thèm mang hai người đó đến đây đâu"

" Được rồi được rồi, đi cẩn thận"

" Biết rồi "

*************

⬇️⬇️⬇️⬇️
Sau 3 ngày bị lỗi wattpad tôi mới đăng lại được chương này huhu, không hiểu sao cứ hơn 2k chữ lại lỗi đăng tải ấy😣😣😣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top