Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8. Trực tiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Lộ Tư loáng thoáng biết, thời trung học Ngô Lỗi kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, nhưng sau chuyện thảm khốc kia, tiền bạc của anh đều dùng để chữa bệnh và bồi thường, nợ nần chồng chất.

Triệu Lộ Tư vẫn cảm thấy số phận thật sự quá hà khắc với Ngô Lỗi, anh không có xuất thân tốt, thậm chí có một gia đình bình thường đối với anh mà nói đều là hy vọng xa vời.

Anh ẩn nhẫn, liều mạng, toàn bộ đều dựa vào bản thân đi tranh lấy.

Nhưng số phận lại chơi đùa với anh, anh mất đi tôn nghiêm, hai bàn tay trắng.

Số phận chưa từng công bằng đối với bất kỳ kẻ nào, tại độ tuổi tươi đẹp nhất, Triệu Lộ Tư mất đi sức khoẻ, cũng mất đi sinh mệnh, chẳng lẽ đây cũng là số mệnh cô nên nhận sao.

Triệu Lộ Tư không cam lòng, cô sẽ không để cho bi kịch tái diễn, cho dù là của cô... hay là Ngô Lỗi.

Lúc này, mấy đứa con trai lái xe đến, Tùng Dụ Châu nói: "Ngô ca, chuẩn bị chút, tối nay đua xe ở núi Hồi Hổ, đã hẹn với bọn Tần thiếu gia rồi, lần này có thể thắng là được năm con số đó."

Triệu Lộ Tư đi hai bước, cô bóp thắng lại, quay đầu.

Ngô Lỗi đứng trước xe đua, sắc chiều sau bóng lưng anh nhuộm một mảng đỏ lớn, tay trái anh tuỳ ý đút vào túi quần, thân hình cao to biến thành bóng hình chỉ có đường nét, thấy không rõ vẻ mặt.

Cô cầm tay thắng, chống một chân xuống đất, gọi anh một tiếng: "Ngô Lỗi." Ngô Lỗi quay đầu nhìn cô.

"Anh có thể đừng đi đua xe hay không?"

Ngô Lỗi còn chưa trả lời, mấy người Tùng Dụ Châu đã nở nụ cười: "Như thế nào, bạn học nhỏ muốn hẹn Ngô ca chúng ta đi chơi à?"

"Không phải, em chỉ... cảm thấy rất nguy hiểm."

Triệu Lộ Tư cũng không biết nói như thế nào.

Nếu cô nói cho Ngô Lỗi, anh tiếp tục chơi đua xe, tương lai khẳng định sẽ xảy ra chuyện, ngay cả làm đàn ông cũng không được.

Anh có thể cảm thấy cô đang vũ nhục anh không.

Như vậy thật sự sẽ bị đánh nha.

"Bạn học nhỏ, em là quan tâm Ngô ca sao?"

"Không... không phải." Triệu Lộ Tư thật không biết nên nói như thế nào.

"Nếu nhất định phải đi, vậy anh chạy chậm một chút."

Hẳn là chuyện ngoài ý muốn không đến nhanh như vậy, trong ấn tượng của Triệu Lộ Tư, thời trung học thường thấy Ngô Lỗi trong trường, sau khi anh gặp chuyện không may thì tạm nghỉ học, từ đó về sau thì không gặp lại.

Suy tính thời gian, ít nhất hẳn là trước khi thi vào đại học.

Ngô Lỗi hơi hơi nghiêng người, trời chiều rắc lên sườn mặt anh, mái tóc cắt che mắt, khoé miệng nhếch lên, "Chạy chậm chút tôi thắng thế nào?" 

"Ặc..."

Triệu Lộ Tư cảm thấy cũng không thể vì thắng tiền mà bỏ mạng.

Mà Ngô Lỗi nhẹ cười, thưởng thức hai gò má đỏ hồng của cô, "Không thắng, em nuôi tôi à?"

Ngón tay Triệu Lộ Tư gắt gao siết chặt quai cặp, "Có rất nhiều cách kiếm tiền, không nhất thiết phải liều mạng."

"Không liều mạng, kiếm không được nhiều tiền."

Kiếm không được nhiều tiền, liền nuôi không được người con gái anh muốn.

"Mau trở về đi thôi, Triệu Lộ Bảo."

Ngô Lỗi dịu dàng gọi tên cô, liền không nói lời vô nghĩa, kéo chiếc xe thể thao ra lên xe.

Mấy người Tùng Dụ Châu cũng đi theo leo lên một chiếc xe khác, xe thể thao phân khối lớn, vù vù vượt qua bên người cô. 

Triệu Lộ Tư về đến nhà, cha mẹ cùng Triệu Phi Phi đã ăn cơm chiều.

Bởi vì thân thể chị gái không khỏe, bọn họ ăn cơm chưa bao giờ đợi Triệu Lộ Tư.

Tất cả tinh lực của gia đình này đều đặt trên người Triệu Phi Phi.

Đào Gia Chi hỏi một câu: "Lộ Lộ sao giờ mới về, đi đâu vậy?" 

"Xe đạp bị hư." Triệu Lộ Tư giải thích "Con đi sửa xe."

"Nhanh đi xới cơm, ăn cơm xong thì cùng chị con luyện tập." 

"Luyện tập?"

Đào Gia Chi nói: "Chị con muốn tham gia tuyển chọn cuộc thi nghệ thuật, con kéo đàn cello làm nhạc đệm cho chị."

"Là buổi thi đấu của giảng viên Lạc Thanh đó." Triệu Phi Phi giải thích: "Nếu có thể trúng tuyển, cũng có thể đến thành phố biểu diễn, lúc thi vào đại học còn có thể cộng điểm."

Triệu Lộ Tư không chút để ý nói: "Trận đấu kia con muốn thi lẻ."

"Con làm gì mà phải thi cá nhân, thi cùng chị gái không tốt sao? Dù sao đều là báo danh hai người, con cũng không thua thiệt gì."

Triệu Lộ Tư đương nhiên biết Triệu Phi Phi có chủ ý gì.

Mặc dù hai người hợp tác dự thi, báo chính là tên hai người nhưng Triệu Phi Phi khiêu vũ, cô kéo đàn cello, người xem khẳng định dễ dàng bị thị giác hấp dẫn mà bỏ qua cảm thụ thính giác.

Triệu Lộ Tư vẫn như cũ làm nền cho Triệu Phi Phi.

"Mẹ, lần này con muốn đơn độc diễn tấu."

Đào Gia Chi còn chưa nói, Triệu Phi Phi lại mở miệng, "Em gái, em thực ngốc, người dự thi khiêu vũ đánh đàn khẳng định không ít, nếu chúng ta đơn độc tách ra biểu diễn không chắc có thể cạnh tranh được với bọn họ. Nhưng nếu chúng ta liên hợp đó chính là thêm một phần hiệu quả, chúng ta khẳng định có thể trổ hết tài năng."

"Nhưng mà..."

"Lộ Lộ, đừng tuỳ hứng, lần này nghe chị con đi." 

"Mẹ!"

"Chị con là người bệnh, con nên nghe theo chị con." 

"..."

Lại nữa, từ nhỏ đến lớn đều lấy lý do thoái thác này, sức khỏe chị con không tốt, con làm gì đều nên theo chị; sức khỏe chị con không tốt, con cũng nên truyền máu cho chị con; sức khỏe chị con không tốt, trong nhà có gì tốt nhất đều nên là của chị con...

Triệu Lộ Tư biết không lay chuyển được Đào Gia Chi cùng Triệu Phi Phi, suy nghĩ của cô chưa bao giờ quan trọng, chỉ cần hai người họ quyết định, chuyện đều không thể thay đổi.

Triệu Lộ Tư vốn muốn cho Triệu Phi Phi một con đường lui, để cho cô dựa vào thực lực của mình mà trình diễn, có thể trúng tuyển hay không là tạo hoá của cô.

Nếu Triệu Phi Phi nhất định phải buộc cô hợp tác biểu diễn, Triệu Lộ Tư sẽ không tiếp tục nương tay.

Ăn cơm chiều xong, hai người đi tới phòng tập, Triệu Phi Phi thay trang phục múa bó sát người, trang điểm, kì kèo mè nheo nửa giờ mới chuẩn bị xong.

Triệu Lộ Tư vừa kéo đàn vừa nhìn cô trang điểm.

Vốn chỉ là luyện tập, không cần thiết phải trang điểm thay đồ, mà Triệu Phi Phi sau khi trang điểm xong lấy điện thoại di động ra mở camera, bắt đầu tự sướng.

Triệu Lộ Tư biết, hoá ra cô muốn cập nhật Weibo.

'Tháng sau muốn tham gia buổi tuyển chọn diễn xuất, tăng cường tập luyện, hy vọng lấy được thành Triệu tốt, hi hi! Cố lên!'

Mục bình luận — 

'Phi Phi cố lên!'

'Có khâu bỏ phiếu sao, fan của Phi Phi sẽ bỏ phiếu cho cậu!' 

'Có chúng tớ ở đây, nhất định giúp cậu trúng tuyển!'

Triệu Phi Phi: 'Cảm ơn fan của Phi Phi, đến lúc đó xác thực có bỏ phiếu, có điều không sao a, mình tham gia thi đấu không phải vì giải thưởng, chỉ vì hứng thú mà thôi, không quên tâm tư lúc đầu! [hôn nhẹ]'

'Phi Phi thật sự không hổ là nữ thần của chúng ta! Tâm tính thật tốt!'

'Phi Phi bảo bối yên tâm, chúng tớ nhất định đi bỏ phiếu!' 

'Mãi mãi yêu bạn!'

Triệu Lộ Tư biết, mỗi bài Weibo của Triệu Phi Phi đều có mục đích.

Cô ngoài miệng tuy nói mọi người đừng bỏ phiếu, nhưng cô nói như vậy, nhóm fan lại càng sẽ đi giúp cô.

Đời trước, cô dựa vào bệnh máu khó đông cùng nhóm fan bỏ phiếu tiến vào chung kết, loại bỏ được rất nhiều bạn nữ tài năng hơn so với cô.

Vô cùng bất công, ai bảo cô là Triệu Phi Phi a, bởi vì cô có bệnh, nên toàn bộ thế giới đều nhường cho cô.

"Chị, chị đăng Weibo xong chưa, có thể bắt đầu chưa?" Kì kèo mè nheo tới gần 40 phút rồi.

Triệu Phi Phi mỉm cười buông điện thoại xuống, đứng dậy kiễng chân.

Triệu Lộ Tư bắt đầu kéo cello, theo giai điệu vang lên cô chỉ có nhảy múa.

Khiêu vũ không phải là sở trường tinh thông của cô, thậm chí ngay cả hứng thú hay yêu thích cũng không tính, vừa khéo chỉ cảm thấy được có thể giúp mình có thêm sức cuốn hút, cho nên cô vẫn kiên trì nhảy rất nhiều năm.

Triệu Phi Phi chưa từng bỏ công khổ luyện, cho nên vũ đạo rất bình thường, rất nhiều động tác chuyên nghiệp cô đều không làm được, vừa vặn chỉ là đẹp mã, bậc thầy vũ đạo chuyên nghiệp vừa nhìn có thể thấy sơ hở.

Luyện được nửa giờ, Triệu Phi Phi lại cảm thấy mệt mỏi, nói không luyện, xoay người đi ra khỏi phòng tập, đi tắm rửa.

Sau khi cô rời đi, Triệu Lộ Tư cũng dừng động tác, nhìn chiếc đàn cello đỏ thẫm trong lòng, đàn cello lẳng lặng nằm bên cạnh chân cô, im lặng đối diện với cô.

Cô đặt điện thoại tới giá nhạc đối diện, mở Weibo phát trực tiếp.

Nhờ phúc An Khả Nhu, Triệu Lộ Tư hiện tại đã có hơn vạn fan, cô mới vừa mở trực tiếp, liền có fan vào.

'Wow? Quả nhiên là em gái Phi Phi a.' 

'Em gái mở trực tiếp rồi.'

'Muốn làm gì đây?'

Triệu Lộ Tư không nói gì, cô ngồi ở dưới ánh đèn dịu màu, nhắm mắt lại, bắt đầu kéo cello.

Giai điệu du dương mà thấp thuần chậm rãi chảy ra, khúc nhạc gãy lên mang theo cảm giác thê lương, khiến người kìm lòng không đậu liên tưởng tới thời đại xe lửa hơi nước cuồn cuộn khói trắng, ù ù xuyên qua đồng lúa mạch ánh vàng rực rỡ cùng bờ hồ.

'Dễ nghe!'

'Không nghĩ tới em gái Phi Phi kéo đàn cello hay như vậy!' 

'Thêm fan rồi thêm fan rồi!'

Triệu Lộ Tư nhìn thấy màn hình nhắc nhở, nickname "Cậu bé bút chì" kia cũng vào xem trực tiếp rồi.

Có điều người đó từ đầu tới cuối đều không nói một câu.

Quốc lộ núi Hồi Hổ lượn vòng dốc đứng, xây dựng trên vách núi, uốn lượn hiểm trở, được xưng là 'Diều hâu không qua nổi núi, lão hổ không vượt qua sườn.'

Mấy chiếc siêu xe đua màu sắc rực rỡ gào rít, chạy băng băng tại quốc lộ hẹp, ở khúc cua hằn lên một vết tích màu đen.

Đằng sau tay lái, Ngô Lỗi một tay cầm tay lái, ánh mắt nhìn thẳng con đường hiểm trở phía trước.

Di động treo bên phía tay trái tay lái, cô gái mặc váy trắng, im lặng ngồi dưới đèn, ngọn đèn nhu hoà chiếu trên người cô, mái tóc cắt mái ngang mềm mại, làn da trắng nõn như có thể nhìn thấu.

Ngoài cửa sổ, gió gào rít cuồng loạn bay.

Cô thành công trở thành ánh sáng duy nhất trong bóng đêm nơi đáy mắt anh.

Anh vừa lái xe, đầu ngón tay chọc chọc màn hình, tiện tay khen thưởng cho cô bốn món quà tặng.

Sau, tài khoản Triệu Lộ Tư kỳ diệu xuất hiện thêm mấy ngàn đồng tiền, trợn mắt há hốc miệng—————

Triệu Phi Phi thích Ngô Lỗi, giấu thật sâu, sâu đến trong trường học không ai biết.

Chỉ có Triệu Lộ Tư biết.

Ngô Lỗi không phải kiểu con trai tốt gì, anh hút thuốc uống rượu đánh nhau, chạy đến những khu đen tối nhất tầng lớp thấp nhất, tính cách cũng bất thường táo bạo.

Triệu Phi Phi được xưng tụng là nữ thần ấm áp như ánh mặt trời, đương nhiên không dám thân cận quá với kiểu con trai như vậy.

Nhưng trời biết, cô chính là không thể quay đầu mà đi thích Ngô Lỗi, dù cho trong trường liếc mắt nhìn anh nhiều một cái liền mặt đỏ tim đập nhanh.

Cô cẩn thận tuyệt không để lộ chút biểu tình thích Ngô Lỗi để cho người xung quanh biết được.

Dù sao, cô bị sĩ diện.

Chiều hôm đó, Triệu Phi Phi hẹn Triệu Lộ Tư cùng về nhà luyện nhạc, chị em hai người vừa đi ra cổng trường liền nghe được ven đường truyền đến một tiếng huýt gió nhẹ du dương.

Ngô Lỗi cùng mấy đứa con trai lái ô tô leo núi, dựa dưới cây long não, Ngô Lỗi một tay chống xe, tay kia cầm nửa điếu thuốc khói lượn lờ.

Anh nhíu nhíu mày, nhìn Triệu Lộ Tư một cái.

Triệu Phi Phi cho rằng Ngô Lỗi đang nhìn cô, có chút đỏ mặt.

Cô kiêu ngạo mang dáng vẻ nữ thần đi tới bên người Ngô Lỗi, nói lời chính nghĩa: "Ngô Lỗi, tớ hy vọng về sau cậu không cần quấy rầy chị em tụi tớ nữa."

Ngô Lỗi còn chưa nói gì, Tùng Dụ Châu cùng Tương Trọng Ninh ở phía sau ngược lại vui vẻ: "Nữ thần Phi Phi, lời này từ đâu mà nói a, Ngô ca chúng tôi khi nào thì... ừm, quấy rầy cậu rồi."

"Có hay không trong lòng các cậu tự mình hiểu rõ." Triệu Phi Phi nhìn ánh mắt Ngô Lỗi, cao giọng nói: "Ngô Lỗi, tớ thiệt tình hy vọng cậu có thể trở nên tốt hơn, cố gắng phấn đấu, chứ không phải cả ngày chỉ biết khi dễ người khác."

Triệu Phi Phi cực kỳ có tâm cơ, cô biết trong trường học quá nhiều cô gái mê luyến Ngô Lỗi, bao gồm cả An Khả Nhu.

Nhưng Ngô Lỗi từ đầu không để mắt tới các cô, nếu cô có thể đi ngược với những người này, có lẽ có thể khiến Ngô Lỗi chú ý tới mình.

Các phim trường học không phải đều diễn như vậy à, nữ chính ngay từ đầu xảy ra mâu thuẫn xung đột với nam chính, ngược lại khiến cho nam chính càng ngày càng thích cô ấy.

Nửa điếu thuốc trong tay Ngô Lỗi bị anh quăng xuống dưới cây long não, anh cúi đầu, ánh mắt tàn ác nhìn cô, cười lạnh: "Tôi khi dễ cô rồi hả?" Triệu Phi Phi còn chưa mở miệng, Ngô Lỗi lại lầm bầm, "Mẹ nó cô cũng xứng?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top