Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Động Phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lũ tiểu quỷ đương nhiên không dám đi náo động phòng, chúng nó sợ hãi bị Thấu Kì Sa Hạ ăn luôn hồn phách, nên đành thành thật ngồi ngay ngắn tại chỗ.


Chỉ khổ cho nhóm bạn học số nhọ.


Nhóm trưởng Châu Ngọc Nhiên run bần bật, nhìn lũ ma quỷ xung quanh. Cũng may trong nhóm còn có hai bạn học trông rất bình tĩnh, nam sinh gọi là Mã Quốc Minh, còn nữ sinh gọi là Thi Lan Tư.




Nếu Du Định Duyên ở đây, chắc chắn sẽ vỗ đùi đôm đốp vừa giơ ngón cái: Không hổ là nam nữ chính. Tuyệt!




Mã Quốc Minh nhìn xung quanh sau đó phân tích tình huống từ nãy đến giờ.




"Mọi người cần phải giữ bình tĩnh, dù sao Du Định Duyên cũng đã hy sinh bản thân để đổi lấy tính mạng của chúng ta. Chúng nó từ lúc bái đường đến giờ vẫn chưa xuống tay, điều này chứng minh chúng ta tạm thời đã an toàn. Chỉ cần chúng ta không manh động, thì sẽ không có việc gì!"


"Mã Quốc Minh nói đúng đó, chúng ta hiện tại cần phải bình tĩnh. Trong phim kinh dị kẻ nào càng sợ chết càng nhanh, chúng ta vì mạng sống, vì vậy cần phải bình tĩnh giải quyết mọi thứ!"


Thi Lan Tư ngồi ở một bên cũng đồng tình.


Được nam nữ chính động viên, đám bạn học cũng bớt sợ hơn, ít nhất cũng có thể nhỏ giọng nói chuyện với nhau trước mặt lũ ma quỷ.







Đám bạn học còn được động viên để bình tĩnh, còn Du Định Duyên thì tính mạng đang nhắc tới cổ họng.




Du Định Duyên ngồi trên giường gỗ quen thuộc, bên cạnh cũng ngồi một người quen thuộc không kém cạnh, tân nương Thấu Kì Sa Hạ.




Hỉ Nương dẫn theo một nhóm nữ quỷ sắc mặt xanh trắng nhìn rất dọa người, trong tay bà ta cầm một khay đựng hai ly rượu sứ nhỏ, đứng ở trước mặt hai người.




Chỉ chờ Du Định Duyên đứng dậy, Hỉ Nương liền vươn tay đưa cho tân lang gậy như ý làm bằng ngọc bích.


"Tân lang, nên vén khăn cho tân nương."


Bàn tay Du Định Duyên run rẩy, cầm lấy gậy như ý, sau đó đi tới trước mặt Thấu Kì Sa Hạ.


Sống hay chết, giờ khắc này quyết định!


Du Định Duyên dùng bàn tay trái giữ lại cổ tay phải, không cho tay mình lại run thêm lần nữa. Sau khi bàn tay phải đã dừng run, cô mới thật cẩn thận vén lên khăn trùm đỏ trên đầu Thấu Kì Sa Hạ.


Tiếng hai đôi nến tí tách, khăn voan đỏ cũng đã rơi trên giường gỗ, lộ ra là gương mặt trắng bệch nhưng lại xinh đẹp của Thấu Kì Sa Hạ. Làm một nữ quỷ, vẻ đẹp của nàng vừa mang vẻ ngây thơ vừa quyến rũ đến chết người, đôi mắt mang theo sự u buồn, đôi môi đỏ như hớp hồn những ai đã vô tình nhìn vào.


Xinh đẹp vẫn là xinh đẹp dù là quỷ đi chăng nữa, cho dù là là ế lâu năm như Du Định Duyên cũng phải cảm thán vì vẻ đẹp của nàng ta.




Sau khi vén lên khăn voan, Hỉ Nương liền đưa cho cô ly rượu giao bôi.


Du Định Duyên đối mặt với cùng một vấn đề mà đám bạn học đã từng gặp phải.




Rượu này có thiệt là cho con người uống không?


Dù sao tạm thời Thấu Kì Sa Hạ cũng chưa xuống tay với cô, lấy tính cách thất thường không thích thứ gì liền trực tiếp động thủ của nàng ta, chắc chắn sẽ không dùng phương thức hạ độc để khiến cô chết bất đắc kỳ tử.


Nghĩ như thế, Du Định Duyên kiềm lại bàn tay run vòng tay qua tay Thấu Kì Sa Hạ, đem rượu trong ly uống một hơi.


Khà!! Đừng hỏi, uống cũng ngon lắm nha.


Rượu trong ly cũng không nhiều lắm, khi uống vào vừa mát lạnh, lại thoang thoảng mùi hoa anh đào, có chút ngọt, độ cồn cũng không cao.


Hỉ Nương xem động tác dứt khoát của Du Định Duyên, trong lòng lại xuất hiện một chút kính nể.




Nử tử thúi này, rượu ma quỷ đưa cũng dám uống!




Đã uống rượu giao bôi, Hỉ Nương cũng không còn nhiệm vụ nữa. Nhưng bà ta chính là không cam lòng!! Bà ta muốn nuốt trọn Du Định Duyên, nếm thử coi thịt nữ tử thúi này như thế nào, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể nuốt cục tức bưng khay đi ra ngoài.


Chờ đám quỷ rời đi, hỉ phòng chỉ còn lại Du Định Duyên cùng Thấu Kì Sa Hạ, một người một quỷ.


Du Định Duyên trong đầu nghĩ về tình tiết trong tiểu thuyết gốc. Lúc này, nam chính hẳn sẽ tìm đủ mọi cách lừa dối Thấu Kì Sa Hạ để không cùng nàng ngủ chung. Nhưng là cụ thể là nội dung gì, Du Định Duyên dù ráng nhớ cũng không nhớ ra được, dù sao cũng là tình tiết dạo đầu của quyển tiểu thuyết, cô nhìn đến cũng chỉ đọc xong sau đó chỉ nhớ đại khái, chi tiết từng câu thoại sớm đã bị Du Định Duyên quên sạch sẽ.


Tốt nhất là đừng học theo những gì nam chính nói. Nếu không lại xui xẻo nói sai từ nào, đem Thấu Kì Sa Hạ chọc giận, lúc đó cô hối hận cũng không kịp.


"Tướng công."




Thấu Kì Sa Hạ mở miệng, ánh sáng của nến đỏ dừng lại trên khuôn mặt xanh trắng của nàng ta. Giọng nói trong trẻo lại dễ nghe, chỉ một câu nói cũng đủ làm toàn thân Du Định Duyên mềm nhũn.




"Chúng ta nghỉ ngơi được rồi."




Đừng hỏi, cô là bị dọa.


Du Định Duyên, một người chưa bao giờ có một mối tình vắt vai, thậm chí còn không biết cảm giác khi hôn một cô gái là như thế nào, giờ đã cùng một nữ quỷ chuẩn bị động phòng!!?




Cho dù là như vậy, Du Định Duyên cũng chỉ có thể một bên gật đầu một bên nói.




"Được, được."


Du Định Duyên nhìn Thấu Kì Sa Hạ, sau đó cứng người khi thấy nàng ta từ từ nhích đến gần mình.


Thấu Kì Sa Hạ vươn đôi bàn tay trắng nõn từng chút từng chút cởi bỏ bộ áo ngoài của người trước mặt. Bộ áo đen rơi xuống trên nền đất cùng với đó là bông lụa đỏ ngay ngắn nằm trên bộ hỉ phục. Nàng ta mỉm cười sau khi cởi xong áo ngoài cho Du Định Duyên, sau đó nhẹ nhàng cởi bỏ đi áo khỏa, chỉ để lại áo yếm đỏ.




Thấu Kì Sa Hạ đẩy Du Định Duyên ngã xuống giường gỗ, ngón tay nhẹ nhàng đung đưa, rèm giường đỏ tự động từ móc trẻo rơi xuống, che khuất hai người.




Thấu Kì Sa Hạ nằm trên người Du Định Duyên, bàn tay lạnh như băng nhẹ nhàng đặt trước ngực người phía dưới. Căn phòng vốn đã tĩnh lặng, nay lại càng thêm lạnh lẽo.






Đôi mắt nâu của nàng ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Du Định Duyên, không xê dịch, đôi mắt kia sẽ không chớp mắt cũng sẽ không mỏi, cảm giác giống như một chiếc camera nhìn chằm chằm vào mục tiêu.




Thấu Kì Sa Hạ cứ như vậy im lặng nhìn chằm chằm Du Định Duyên. Còn Du Định Duyên cũng chỉ có thể mắt đối mắt với nàng ta.




Chà, dù sao cô cũng là người sống, tất nhiên sẽ không chịu không nổi màn 'đấu mắt' nên đành cam tâm chịu thua, chớp chớp mắt sau đó cố gắng nhìn sang hướng khác.




"Cô nhìn tôi làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#jeongsa